Bình thường chưa đến 9 giờ sáng là te vẫn còn trùm chăn, lăn qua lăn lại… Nhưng sáng nay phải lết ra khỏi nhà lúc 8h vì cái hẹn xem phim.
Ừ thì cuối cùng mình ngồi xem hết 95' phim ;))
Chú ý: Bài viết phía dưới sẽ tập trung vào “Hotboy nổi loạn”, “câu chuyện về thằng cười, cô gái điếm và con vịt” sẽ được chia sẻ trong một bài viết khác, bài viết có chứa spoiler nội dung phim, đề nghị cân nhắc trước khi đọc >.<
Thế nào nhỉ…?
“Em không cảm nhận được gì hết!”
Có một chút nụ cười
Có một chút nước mắt
Nhưng rốt cuộc tôi không cười, cũng chẳng khóc khi xem bộ phim này… dù rằng tôi là một đứa rất mau nước mắt…
Tình yêu đến sao mà hời hợt quá… tôi không cảm nhận được cái gọi là tình yêu của Lam và Khôi. Đạo diễn dành một khoảng thời gian dài ở đầu phim [I](và thật sự thì phần này xem khá ổn)[/I] để làm nền cho câu chuyện phát triển, nhưng rốt cuộc cái cần phát triển lại không phát triển được. Lam và Khôi đến với nhau vì họ là gay và vì họ cô đơn… Nhưng họ có thật sự yêu nhau hay không thì tôi không thể khẳng định…
Tình yêu của Lam và Khôi nhẹ như cơn gió, chưa kịp thổi đã vội tan biến. Nếu họ không chính miệng nói “yêu” nhau thì tôi cũng không thể nào tin rằng họ thật sự yêu nhau. Có thể biện minh rằng việc các cảnh hot quan trọng của phim bị cắt đã khiến mạch phim bị đứt đi rất nhiều nhưng các phim đồng tính khác mà tôi từng coi dù không có cảnh hot vẫn gợi được tình cảm của khán giả, chứ không gây hụt hẫng như ở phim này...
Mọi thứ trong câu chuyện của “hai chàng hot boy” diễn ra quá chớp nhoáng và hời hợt. Có chút ngọt ngào, có chút tan vỡ… và rồi tất cả kết thúc…
Lời chia tay nói ra trong nước mắt nhưng tôi không có cảm giác đau đớn, thật không khôn ngoan khi cố lồng những lời giáo huấn hay bài học về cuộc sống vào lời thoại của nhân vật trong một cảnh quay lẽ ra có thể gây xúc động cho khán giả. Kết quả là tôi nghe thấy những tiếng cười khúc khích của người xem khi Khôi quay lưng ra đi…
Hãy nói về nhân vật Lam (Lương Mạnh Hải), khi tên bạn trai đểu cáng bỏ anh mà ra đi, để lại cho anh hai con mèo lười béo ú [I](hai em mèo khá là cute ^^)[/I] anh ta đã quay ra nói với con mèo rằng: “Tao tự do rồi!” và tôi đã hy vọng, đã trông chờ vào cái gọi là tự do của anh ta… nhưng rốt cuộc cũng chẳng là gì ngoài việc anh ta sống một mình, và tiếp tục cái nghề mà anh ta gọi là “đĩ chuyên nghiệp” để kiếm sống. Cái tự do nửa vời của Lam khiến cho tôi bực mình, và tình yêu nửa vời của anh ta càng khiến tôi thất vọng hơn. Anh ta thật sự yêu Khôi hay chỉ là cần một ai đó để lấp đầy nỗi cô đơn của bản thân?
Tính cách nhân vật? Tôi không thể nắm bắt được… anh ta có chút trẻ con, chút cố chấp, chút bất cần,… nhưng những điều đó không hòa trong tổng thể con người Lam, có điều gì đó rất không nhất quán trong tính cách của nhân vật này. Cảm giác giống như bạn đang xem nhiều nhân vật do một người thủ diễn và điều đó khiến tôi khó chịu, dù tôi phải thừa nhận rằng diễn xuất của Lương Mạnh Hải thật sự đã tiến bộ rất nhiều so với các phim trước đây của anh. Nhưng thật đáng tiếc, các cảnh khóc của anh đã phá vỡ ấn tượng tốt của tôi dành cho diễn xuất của anh… khóc quá cứng, không hề gây cho tôi chút cảm xúc nào cả…
Khôi, nhân vật nam chính còn lại đúng là một sự thất vọng của phim… tính cách nhân vật quá nhạt nhòa… lỗi của biên kịch? Vậy còn diễn viên đảm nhận vai Khôi? Càng nhạt nhòa hơn… Bạn nói sao? À, đây là lần đầu Hồ Vĩnh Khoa diễn xuất? Và tôi phải cố gắng chấp nhận anh chàng tân binh này? Uhm, thật sự thì tôi không làm được (@!@) Đạo diễn cho anh ta khóc rất nhiều, hầu như cảnh nào tôi cũng thấy mắt Khôi ngập nước nhưng tôi nghi ngờ nước mắt ấy có phải là thật hay không, nó có xuất phát từ cảm xúc của nhân vật hay không? Tôi cứ có cảm giác người ta đã nhỏ thuốc nhỏ mắt để anh ấy diễn cho xong cảnh quay vậy… Cảnh khóc tốt nhất của Hồ Vĩnh Khoa là khi anh nói lời chia tay với Lam, đôi mắt thật sự rất có cảm xúc, tạo cảm giác và không khí rất tốt… nhưng lời thoại của đoạn này đã làm hỏng mọi thứ [I](vâng, một lần nữa tôi lại than phiền về lời thoại trong đoạn chia tay…)[/I]
Tôi đã từng nói rằng mình sẽ không so sánh “Hot boy nổi loạn” với “Happy Together” của Vương Gia Vệ nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể không so sánh, dù tôi biết rằng sự so sánh ấy là khập khiễng (=.=)
Những cảnh quay gợi nhớ đến “Happy Together” thật sự có rất nhiều… bị thương, không tự tắm được? đối phương giúp lau mình... vâng, bạn hãy chịu khó xem lại Happy Together để xem Lương Triều Vỹ giúp Trương Quốc Vinh làm sạch cơ thể ra sao *cười đểu* những cảnh quay rất nhỏ như hai người cùng đi bộ trên cầu, cảnh Lam đứng trên cầu ngắm cảnh, Khôi ngắm Lam ngủ… đều gợi đến những khoảnh khắc trong “Happy Together”… Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng có thể khẳng định rằng Vũ Ngọc Đãng không nhái lại “Happy Together” vì bản chất của hai bộ phim là hoàn toàn khác nhau.
Một bộ phim tình yêu thuần túy và một bộ phim nói về mại dâm nam… tất nhiên là có điểm cách biệt rất lớn. Nhưng xét về mặt xây dựng nhân vật, những ai đã xem “Happy Together” chắc hẳn đều có thể nhận ra nét tương đồng của Lam với Hà Bảo Vinh (Trương Quốc Vinh) và của Khôi với Lê Diệu Huy (Lương Triều Vỹ). Lam cũng bất cần, buông thả như Hà Bảo Vinh, và xét ở một mức độ nào đó thì anh ta có lẽ được xây dựng là một nhân vật có khả năng quyến rũ đối phương [I](nhưng tôi không cảm thấy sự quyến rũ đó)[/I] về phương diện này thì có thể khẳng định rằng Hà Bảo Vinh có sức quyến rũ vượt bậc [I](cho phép ta lăng xê anh nhà ta một tí =)))[/I]. Việc đạo diễn cho Khôi dứt áo ra đi, cũng tương tự như việc Vương Gia Vệ để Lê Diệu Huy tự mình phá vỡ cái vòng luẩn quẩn chia tay rồi lại yêu nhau của anh với Hà Bảo Vinh. Nhưng điểm khác biệt (theo tôi tự suy diễn) là việc Vũ Ngọc Đãng để cho Lam trở thành “kẻ nằm trên” (aka seme) trong mối quan hệ của hai người… [I](tại sao ta biết ư???? Ta là fangirl =)))[/I] và điều này càng khiến cho cảm giác khập khiễng bị tăng lên. [I](Trên đây chỉ là những so sánh bước đầu, còn rất nhiều điểm mà tôi cảm nhận được có sự “vay mượn” ý tưởng từ “Happy Together”, ai quan tâm thì liên hệ để cùng chia sẻ thêm ;))).[/I]
Điều khiến bộ phim thất bại trong mắt tôi đó là việc đạo diễn đã quá tham lam khi muốn gửi gắm và thể hiện nhiều thông điệp cùng một lúc trong bộ phim này. Nó khiến bộ phim bị ngợp và không thể đạt hết mức cảm xúc. Dù rằng tình yêu đồng tính là điểm nhấn của bộ phim nhưng tôi lại ấn tượng với “con vịt” hơn tất cả, những câu chuyện có thể gọi là rời rạc hoàn toàn chứ không phải là kết cấu lỏng lẽo nữa. Không có bất cứ một chi tiết nào để kết nối câu chuyện đồng tính với câu chuyện còn lại của “thằng cười, cô gái điếm và con vịt” có lẽ đạo diễn nên tách hẳn thành hai bộ phim thì tốt hơn, và cá nhân tôi cảm thấy rằng câu chuyện thứ hai có thể phát triển hay hơn cả câu chuyện về “hot boy nổi loạn”…
Do quá tham lam, đưa nhiều câu chuyện vào phim nên cái kết phim trở nên vội vã và gây hụt hẫng… chỉ cần đôi ba dòng cuối phim là có thể giải quyết cho mọi thắc mắc của khán giả về số phận của những nhân vật còn lại trong bộ phim… Thật đúng phong cách phim Việt Nam…
Nếu chấm theo thang điểm 10 thì "Hot boy nổi loạn và câu chuyện về thằng cười, cô gái điếm và con vịt” trong mắt tôi chỉ ở mức 5.5/10, phim thật sự kém hơn “Cánh Đồng Bất Tận” (dù rằng lần trước đi về ta đã chê tơi bời phim ấy).