Rating: PG
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Series
Chương 3
Chuyện uống một tách cà
phê cũng không phải là điều gì to tát trong đời sống xã hội hiện nay, nhưng với
một người say cà phê như tôi thì thật sự là một vấn đề lớn, rất lớn. Vì say cà
phê đơn thuần thì chỉ hơi khó chịu một chút thôi, nhưng say cà phê với một mớ
tâm tình rối ren trong đầu thì đúng là thảm họa.
Yêu anh ấy, yêu anh ấy…
Thứ tâm tình này cứ
quanh quẩn trong lòng tôi, những lúc say cà phê nó lại cuộn trào trong lồng ngực
như chực chờ để nôn ra ngoài nhưng tôi cố hít sâu, đè nó lại nơi cổ họng và dặn
lòng rằng tỏ tình cũng phải chọn phương thức đẹp đẽ một chút, vệ sinh một chút.
Có điều hít thở sâu đến mấy, cố kiềm chế đến mấy thì lý trí cũng không cách nào
kiềm nén được cơn say cà phê, tiếng lòng tôi cứ như vậy mà phun ra theo đường
miệng, biến thành ba chữ “em yêu anh”.
Anh ấy nghe xong lại
nhìn tôi như thể tôi là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, “Shim Changmin, em nhất
định là bị bệnh rồi, đến mẹ của em cũng chỉ nghe em nói từ ‘yêu’ ba lần thôi,
sao hôm nay anh lại có được cái vinh dự ấy?”
Tôi lúc ấy vẫn chỉ thấy
hương cà phê đang tràn ngập khứu giác, lời châm biếm kia của Park Yoochun thật
sự tôi không thể nào để lọt vào tai, chỉ biết nhìn anh ấy cười ngốc rồi hôn anh
ấy, nụ hôn nhẹ đầy vị cà phê sữa, vừa hôn vừa nghĩ nếu cả đời này cứ ngồi trên
ghế sô pha, ôm anh ấy, hôn anh ấy như thế này thì có lẽ say cà phê cả đời không
tỉnh lại cũng được. Có lẽ chỉ những lúc đầu óc không tỉnh táo thì khao khát được
tiếp xúc thân mật với một ai đó trong tôi mới trở nên mạnh mẽ như vậy, nhưng “ai
đó” ở đây không có nghĩa là bất kỳ ai, vì tôi chỉ muốn anh ấy, một mình anh ấy
mà thôi.
“Thật là yêu anh đến vậy
sao? Đáng yêu quá rồi!” Dứt môi ra khỏi nụ hôn, Yoochun nở nụ cười trong veo,
nhìn tôi như trẻ con nhìn thấy kẹo ngọt, tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười vì nếu
Yoochun có thể tự nhìn thấy gương mặt của mình lúc này chắc anh ấy sẽ phải nhận
ra mình làm gì có tư cách nói tôi “đáng yêu”.
“Ừ, thật sự rất yêu
anh, nên anh không cần phải theo Jaejoong hyung học mấy tuyệt chiêu gì đó đâu,
cứ như vậy mà ở bên cạnh em là được rồi.” Tôi véo má Yoochun trong lòng nghĩ lại
chuyện mấy tuần qua anh ấy cứ “âm thầm” áp dụng mấy thứ tuyệt chiêu gì đó do
Jaejoong hyung chỉ dạy mà cảm thấy thật bất đắc dĩ. Lúc thì giở thói làm nũng,
lúc lại lạnh lùng, có khi vô cớ tự nhiên rơi nước mắt vì những thứ rất bình thường,
mỗi lần như thế đều muốn tôi nhượng bộ. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng hai người họ
cũng quá rảnh rỗi mới có thời gian mà làm những việc này nên cũng không phàn
nàn gì, rất biết phối hợp mà nhượng bộ Yoochun. Mỗi lần như vậy Yunho hyung lại
cười cười nhìn tôi rồi hỏi “có thấy vất vả không?” Tôi chỉ đáp “Jaejoong hyung lắm
trò như vậy, anh có thấy vất vả không?”
Thực ra tôi cảm thấy
yêu nhau lâu dần thì khả năng nhượng bộ tự nhiên sẽ lớn theo, không có gì gọi
là vất vả cả. Tính cách tùy hứng của Yoochun, cho dù không có Jaejoong hyung
tác động vào thì vẫn sẽ là như vậy, tôi ở bên anh ấy lâu ngày cũng nuôi cho
mình thói quen hòa nhập vào thói tùy hứng đó. Ngược lại, sự lãnh đạm của tôi
Yoochun cũng hiểu rất rõ nên chưa bao giờ anh ấy đòi hỏi tôi làm những điều
lãng mạn hay bắt tôi phải bày tỏ cảm xúc.
“Jaejoong hyung nói
tình yêu giống như nấu ăn, phải nêm gia vị thì mới hấp dẫn, anh cảm thấy anh ấy
nói rất có lý” Yoochun gạt tay tôi ra khỏi mặt của mình, cười khẽ rồi rúc vào lồng
ngực tôi.
“Park Yoochun, bản thân
anh đã đầy đủ hương vị rồi, em ăn cũng rất thích, không cần phải tẩm ướp thêm
thứ gì đâu!” Tôi cúi đầu cắn nhẹ vào tai Yoochun, chỉ thấy anh ấy hơi rùng
mình, sau đó liền ngẩng mặt lên cắn cằm tôi. “Minnie cũng rất ngon, nhưng có cà
phê uống kèm hình như lại càng ngon hơn.” Tôi hơi giật mình, lúc này mới nhớ ra
rằng chuyện tôi say cà phê Yoochun là người biết rõ hơn ai hết, ly cà phê hôm
nay tôi uống cũng là do anh ấy pha… Quả nhiên là từ đầu đã có âm mưu, sao tôi lại
có lúc nghĩ rằng anh ấy rất đơn thuần nhỉ?
“Lâu lâu dùng cà phê để
khiến em say cũng không sao, nhưng dùng nhiều thì người chịu thiệt vẫn là anh
thôi, Yoochun ngốc!” Tôi đổi tư thế, áp anh ấy nằm xuống ghế sô pha, bắt đầu
triển khai chính sách giáo dục của mình.
Yoochun đẩy tôi ra, sau
đó vươn tay cầm ly cà phê trên bàn, chậm rãi nhấm nháp, nhìn tôi đầy khiêu
khích, “không phải em thích anh ngốc như vậy sao? Anh giả vờ ngốc cho em vui
nhé!”
Yoochun nhà tôi quả thực
bị Jaejoong dạy hư rồi, tôi chỉ có thể nghĩ được đến vậy vì thứ tiếp theo tấn
công tâm trí tôi chính là vị cà phê sữa từ đôi môi của anh ấy. Say cà phê thực
ra cũng không tệ lắm…
----------
Ở một nơi nào đó, Kim
Jaejoong đang bận rộn trong bếp để gia tăng hương vị tình yêu với ai đó thì điện
thoại nhận được tin nhắn.
“From: Chun Chun <3
Hyung~ Minnie nói không
nên theo anh học thói hư tật xấu nữa, còn nói là sẽ chỉ cho Yunho hyung cách đối
phó với anh ~.~ nhưng hyung của em thông minh như vậy chắc chắn sẽ có cách ứng
phó mà phải không? ^^”
Chương 4