Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

[Fic] Yêu, rốt cuộc là vì sao? | Chương 2

Yêu, rốt cuộc là vì sao?



Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 2


Ngồi trước màn hình ti vi, không biết đã chuyển kênh bao nhiêu lần, nhưng thanh âm trong ti vi lại không mang tiếng đàn mơ hồ hấp dẫn lòng người, ánh mắt Changmin trước sau như một vẫn hướng về phía phòng làm việc.

Người kia, điểm tâm chỉ ăn một chút, cũng đã lâu vậy rồi không biết có đói bụng không… Nghĩ vậy, Changmin vỗ vỗ quần đứng lên.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, cắt đứt cảm hứng của Yoochun.

“Hyung, ăn chút gì đi.” Changmin cầm bánh bích quy đưa tới trước mặt Yoochun, nhỏ giọng nói.

“Uhm?” Yoochun để nhạc phổ xuống bàn, cười cười nhìn vẻ mặt rụt rè của Changmin.

“Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây rồi sao? Choikang Changmin lúc nào cũng xem thức ăn như trời, hôm nay lại mời anh ăn?” Yoochun nhét một miếng bánh vào miệng, dùng sức cắn xuống.

“… Là Shim Changmin.”

“Hả?” quả nhiên là lại vào không gian thứ tư rồi.

“Đừng gọi em là Choikang Changmin, bây giờ không phải là đang quay phim!” Changmin nhếch miệng nói, đột nhiên lại nghĩ đến, những chuyện đáng yêu như vểnh môi quả nhiên chỉ có người trước mặt mình làm là thích hợp nhất.

“Bộ em lần đầu tiên biết anh hả? Lại còn mang cả họ tên ra nói!” Yoochun muốn vỗ vỗ đầu Changmin, nhưng vì chênh lệch chiều cao mà đành buông tay.

“Em sợ anh không nhớ được ~” Changmin lại nhếch môi nói.

“Choikang Changmin sao lại cùng anh nói chuyện như thế này đây?!” Yoochun liếc mắt trừng Changmin một cái.

“Em đã nói là đừng gọi em như vậy!” Còn nữa, không nên dùng ánh mắt này nhìn em! Không! Là tuyệt đối không được để cho người khác nhìn thấy bộ dạng này của anh! Quả thực chính là câu dẫn người phạm tội mà!

“Anh không phải là trí nhớ kém sao?” Vừa nói vừa dùng đôi mắt hoa đào trợn lên nhìn Changmin một cái.

“…” Changmin không còn gì để nói nữa rồi, người này nhất định cho rằng bộ dáng liếc người khác của mình rất đáng sợ? Nhưng sự thực là không có chút lực uy hiếp nào cả, không những vậy, lại càng khiến người khác nảy sinh ra cảm giác muốn trêu chọc. Không được, nhất định không thể để cho anh ấy lộ ra ánh mắt như vậy đối với người khác, mình cũng không muốn vô duyên vô cớ mọc ra thêm những tình địch không cần thiết.

Đúng lúc nàu, nhạc chuông điện thoại đặc biệt của Yoochun vang lên.

“Alo? Junsu! Sao cậu cứ như vậy mà bỏ tớ một mình…?” Yoochun giả bộ ra vẻ đáng thương vô cùng, Changmin buồn cười.

“Tớ sai rồi, tớ sai rồi! Cậu đừng cúp máy…” Không hiểu ở đầu dây bên kia Junsu nói gì mà khiến Yoochun phải gấp gáp như vậy.

“…Uhm… trưa mai sẽ trở lại… ừ, bye.” Nhìn gương mặt Yoochun rõ ràng đang lộ ra vẻ cô đơn, Changmin cau mày, Junsu à, anh sao lại không nhận ra vậy? Yoochun rất cô đơn!

“Changmin, Junsu nói ngày mai mới trở về, thật là buồn quá đi ~” Yoochun miễn cưỡng nặn ra nụ cười, muốn làm cho lời nói của mình nghe như đang đùa giỡn.

“Không phải còn có em đây sao?” Vẻ mặt vô cùng chân thành của Changmin hiện rõ trong mắt Yoochun khiến anh không khỏi sửng sốt, maknae từ lúc nào mà đã trưởng thành như vậy?

“Đúng rồi, còn có maknae vô cùng đáng yêu nhà chúng ta!” Yoochun vừa nói vừa nhào đến ôm chầm lấy Changmin, nhưng liền dễ dàng bị né đi.

“Hyung so với em càng giống maknae của nhóm hơn!” Changmin từ trên cao nhìn xuống Yoochun, hơi kéo khóe miệng.

“Thằng nhóc này! Nói cái gì đó!” Yoochun hiển nhiên không nghĩ tới Changmin sẽ nói ra những lời như vậy, dù sao mình bất luận là lúc lên ti vi hay ở ngoài cũng rất ít cùng Changmin tiếp xúc.

“Ha ha.” Thấy Yoochun rõ ràng đang rất lúng túng, Changmin đột nhiên cảm thấy tâm tình mình tốt vô cùng.

-----------

Yunho vốn định cùng Jaejoong sau khi khám bệnh xong sẽ đi ăn bữa trưa hai người, nhưng Jaejoong lại một mực đòi trở về ký túc xá.

“Hai đứa nó cũng không phải là trẻ con! Không nấu được thì gọi thức ăn ở bên ngoài! Hơn nữa còn có Changmin ở đó, cậu đến tột cùng là đang lo lắng gì chứ?!” Vì không được cùng Jaejoong ăn riêng, Yunho cảm thấy vô cùng ủy khuất, bánh bao nhân đậu lại xuất hiện…

“Cậu có cùng về hay không?” Jaejoong nhấn nút giữ thang máy, nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Yunho, môi Jaejoong đột nhiên xuất hiện một độ cong duyên dáng.

-----------

Nhìn Yoochun đang nằm úp ngủ bên cạnh mình, Changmin nặng nề thở dài.

Rõ ràng là anh ấy lôi kéo mình đến phòng khách chơi trò chơi, nhưng sau lần thua thứ hai liền cứ như vậy ngã đầu ngủ trên thảm.

Lặng lẽ đem máy chơi game từ trong tay Yoochun rút ra, Changmin cúi đầu nhìn gương mặt khi ngủ không chút phòng bị nào của Yoochun, quả nhiên là lúc ngủ vẫn tốt hơn, khi tỉnh giấc lại giống hồ ly, luôn đùa bỡn người khác. Changmin thật sự rất muốn cùng Yoochun tiếp xúc hơn nữa, cậu không muốn hai người chỉ là couple ăn uống, cậu muốn thân thiết hơn. Changmin từng muốn trở thành Yunho, vì 2U luôn rất ăn ý trên màn ảnh, cậu cũng từng muốn làm Jaejoong, vì Soulmate có thể cùng ra biển ngắm mặt trời mọc, còn có Junsu, vì Yoochun từng nói Junsu là người bạn tốt nhất của anh ấy. Nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn chỉ là Shim Changmin, vẫn là người tiếp xúc với anh ít nhất.

Ngón tay Changmin nhẹ nhàng lướt nhẹ trên gương mặt Yoochun, xúc cảm thật tốt…

Yoochun à, đừng làm nũng với Yunho hyung, đừng tìm Jaejoong hyung tán gẫu, đừng suốt ngày trêu chọ Junsu, anh cũng nên nhìn đến em một chút đi!

Thân thể Changmin tựa như bị thứ gì đó dẫn  dắt, cậu từ từ trượt xuống dưới, môi cậu và anh gần nhau trong gang tấc.

Bỗng nhiên vang lên tiếng mở cửa, làm Changmin sợ hết hồn, cậu nhanh chóng ngồi thẳng dậy, đỏ mặt nhìn Jaejoong đang bước vào.

“Changmin, Yoochun đâu?” Thấy gương mặt kinh hãi của Changmin, Jaejoong nhất thời có chút dự cảm không lành, không phải là Yoochun xảy ra chuyện đó chứ?

“Ngủ rồi.” Changmin hít một hơi thật sâu, chỉ chỉ vào người đang ngủ bên cạnh, dùng khẩu hình miệng nói.

“Tớ đã nói là không có việc gì mà, Jaejoong, cậu cứ lo lắng quá!” Yunho càu nhàu đi vào phòng khách.

“Lát anh sẽ nấu mì, em gọi Yoochun dậy đi, nếu không mì sẽ nguội.” Jaejoong thở phào nhẹ nhỏm.

“Uhm, để cho anh ấy ngủ thêm chút nữa đi, lát nữa em sẽ gọi.” Changmin sờ sờ đầu tóc bù xù đáng yêu bên cạnh mình, trong mắt đều là cưng chiều.

“Yah, hai người như vậy sẽ làm hư Yoochun!” Yunho còn đang canh cánh trong lòng chuyện Jaejoong không cùng ăn trưa với mình, liền bước nhanh đến bên cạnh Yoochun.

“Yoochun, đừng ngủ nữa!” Dù bình thường Yunho luôn vô cùng yêu thương đứa em trai này, nhưng hôm nay lại dùng sức đánh lên lưng Yoochun.

“Oh…” Yoochun mơ hồ phát ra tiếng rên khẽ, vì đau mà cau mày lại.

“Hyung, không được làm vậy!” Changmin vô cùng nghiêm túc nhìn Yunho, sau đó bế Yoochun đi vào phòng của hai người.

Yunho cùng Jaejoong cũng ngây ngẩn cả người, người lúc nãy thật sự là maknae đáng yêu của họ sao?

Jaejoong thậm chí còn có dự cảm xấu, lẽ nào Changmin đối với Yoochun…




[Fic] Yêu, rốt cuộc là vì sao? | Chương 1

Yêu, rốt cuộc là vì sao?



Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 1

Nắng sớm chiếu vào, đổ đầy lên sàn gỗ một màu vàng ấm áp.

Changmin chậm rãi mở mắt ra, duỗi lưng một cái, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cậu hướng về phía bên cạnh nhìn lại… quả nhiên còn đang ngủ!

Ở phía giường đối diện, một đầu tóc rối bù từ trong chăn lộ ra, ánh mặt trời chiếu vào, lông mi cong cong đáng yêu tạo thành một bóng râm nhàn nhạt trên gương mặt trắng nõn, chỉ có điều, đôi mắt kia lại hơi sưng đỏ.

Tối hôm qua hẳn là khóc nhiều lắm đây, tại sao lại có thể mang nhiều nước mắt như vậy? Nói anh ấy quá nhạy cảm cũng được, nhưng sao lại cứ vô cớ rơi nước mắt.

Chỉ là chính mình, thời điểm nhìn thấy anh ấy rơi nước mắt, cũng không tự chủ được, muốn lau đi những giọt nước mắt kia, nhưng việc ấy có lẽ là đặc quyền duy nhất của Jaejoong hyung, còn mình, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.

Mang theo những suy nghĩ như vậy, thân thể Changmin tựa như bị trúng độc, từ từ tiến lại gần chiếc giường bên cạnh.

Ngay lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Changmin vội vàng ngồi trở lại giường mình, sống lưng thẳng tắp.

“Ah? Changmin dậy rồi sao? Nhanh đi rửa mặt đi, điểm tâm cũng sắp xong rồi.” Jaejoong đem gương mặt đỏ ửng của Changmin quy kết rằng do mới tỉnh ngủ, anh xoay người hướng về cái giường còn lại trong phòng đi tới.

“Yoochun, dậy đi.” Jaejoong vỗ vỗ lên cái chăn dày.

“Ư… Có lịch làm việc sao?” Yoochun mơ mơ màng màng nói, ánh mắt vẫn không mở ra.

“Hôm qua không phải đã nói rồi sao? Từ hôm nay được nghỉ phép ba ngày.” Nhìn bộ dạng hiện tại của Yoochun, Jaejoong bỗng nhiên nghĩ đến có lẽ nào Yoochun thật sự không có não?

“Uhm, em ngủ thêm một chút.” Yoochun nói xong liền đem đầu xù chui vào chăn.

“Park Yoochun!”

Yunho đang nêm súp trong nhà bếp cùng Changmin đang đánh răng trong nhà vệ sinh bỗng nhiên cảm giác sàn nhà dưới chân mình chấn động, là động đất sao?

Yoochun chậm rãi từ phòng vệ sinh đi vào phòng khách, mắt vẫn nhắm nghiền, rõ ràng là vẫn chưa ngủ đủ.

Sau khi đưa cốc sữa tươi cho Yoochun, Yunho liền xoay người lại đưa tay về phía Changmin.

“Yunho hyung, tại sao anh lại cướp thức ăn của em? Jaejoong hyung…” Changmin dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Jaejoong.

“Yah…! Yunho kia, tại sao ngay cả điểm tâm của maknae mà cậu cũng cướp?!” Jaejoong quả nhiên là hiện thân của chính nghĩa!

“Nhưng mà, Jaejoong à, tớ ăn chưa có no~” Yunho dùng vẻ mặt đáng thương chỉ vào bát cơm trống không của mình rồi bĩu môi.

Nhìn bộ dạng làm nũng đo, Jaejoong chỉ cười cười, múc thêm thức ăn vào bát của Yunho.

Changmin đang bận rộn nhai một lượng lớn thức ăn trong miệng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Yoochun.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lớn ở phòng khách lan vào phòng ăn, Yoochun cầm chiếc ly thủy tinh, từ từ uống sữa tươi, chất lỏng màu trắng vương lại trên đôi môi hồng nhuận, nhưng rất nhanh liền bị đầu lưỡi liếm sạch sẽ.

Trên mặt Yoochun hiện ra thần sắc u buồn, cao ngạo mà cũng cô đơn, Changmin đột nhiên nhớ đến lời Jaejoong từng nói, ‘tại sao Yoochun của chúng ta lại luôn sống trong mùa thu như vậy?’

Làn da vốn trắng trẻo, dưới ánh mặt trời lại càng trở nên trong suốt, tựa như thiên sứ sắp bay về thiên đường, nhưng… thật sự quá trong suốt rồi, thật sự rất giống sắp bay mất.

“Yoochun!” Changmin không nhịn được kêu to, khiến ba người sợ hết hồn.

“Changmin vừa lạc vào không gian thứ tư hả?” Yoochun là người đầu tiên phản ứng, ngay lập tức trêu chọc Changmin.

Cái gì? Em là sợ anh đột nhiên biến mất không thấy đâu.

“A, đúng rồi, sao lại không thấy Junsu đâu?” Yoochun chợt nhớ tới sáng này thức dậy đã không thấy Junsu.

“À, sáng nay đã về nhà rồi.” Yunho một miệng đầy thức ăn, vừa nhai vừa nói.

“Uhm, đúng rồi, ít khi được nghỉ phép, mọi người có dự định gì không?” Yoochun đột nhiên hỏi.

“Anh định đến bệnh viện tái khám.” Jaejoong không ngẩng đầu nói.

“Tái khám? Chân sao? Chân lại đau hả?” Yoochun lo lắng hỏi.

“A, không phải, chỉ là thuận tiện nên đi xem một chút.” Biết Yoochun lo lắng, nên Jaejoong cố gắng làm cho sự việc trở nên đơn giản.

Nhưng sự thực thì tất cả mọi người đều biết chân Jaejoong vẫn thường xuyên bị đau.

Tiếp theo cũng không ai nói gì nữa, Yoochun uống xong ngụm sữa cuối cùng, liền hướng phòng làm việc đi tới.

Cửa phòng làm việc khép hờ, sau đó từ bên trong truyền ra tiếng đàn rất du dương.

“Sao lại ăn ít như vậy?” Jaejoong thu dọn bát đũa của Yoochun, không khỏi lắc đầu.

----------

Tại phòng chờ trong bệnh viện, Jaejoong ngồi một mình trên ghế, đem mặt vùi thật sâu trong cổ áo, vô cùng trầm tư.

“Jaejoong, còn năm người nữa sẽ đến lượt cậu.” Yunho đi tới ngồi xuống bên cạnh Jaejoong.

“Đang nghĩ gì đó?” Thấy Jaejoong không nói gì, Yunho không khỏi thắc mắc.

“À… Yoochun hôm nay ăn rất ít.” Giọng nói của Jaejoong lộ ra chút lo lắng.

“Yoochun cũng không phải là trẻ con, em ấy sẽ biết chiếu cố chính mình.”

“Nó chính là trẻ con, Changmin so với nó còn trưởng thành hơn rất nhiều! Junsu cũng thật là, biết rõ là Yoochun hay suy nghĩ vậy mà trước khi đi lại không nói với nó một tiếng…”

“Suy nghĩ nhiều làm gì? Tất cả mọi người đều là bạn tốt của nhau, sao lại phải để ý những chuyện này? Jaejoong, cậu đối xử tốt với Yoochun như vậy thật làm tớ ghen tỵ!” Yunho bĩu môi ra bộ làm nũng, thật khiến người khác buồn cười.

Jaejoong chỉ cúi đầu, Yunho à, cậu không nên nói những lời như thế này với tớ, sẽ làm tớ hiểu lầm, vì ngay từ lúc bắt đầu, người cự tuyệt tớ chính là cậu.