Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun
Length: Shortfic
Without author permission!
Phần 4
Tính đến
ngày hôm nay, Changmin và Yoochun đã ở bên nhau được tròn 5 năm, ba mẹ của
Changmin đồng ý cho hai người ở chung một chỗ, nhưng không trợ cấp cho hai người
một đồng nào.
Yoochun biết,
để được như ngày hôm nay Changmin đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức để ba mẹ nhượng
bộ.
Changmin và
Yoochun làm viên chức nhỏ, nhưng không biết từ lúc nào, Changmin bắt đầu dùng đủ
mọi lý do để không về nhà… Yoochun trở nên hoài niệm thời đi học không buồn
không lo của hai người.
Yoochun dùng
đủ mọi cách để tự gạt chính mình, nói với bản thân rằng Changmin còn có trách
nhiệm của cậu.
Yoochun về
thăm mẹ, thấy tóc mẹ đã bạc đi rất nhiều, phòng ốc cũng cũ kỹ. Hốc mắt anh bắt
đầu có cảm giác ướt át, Yoochun đứng ngoài cửa nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mẹ
Park, trong lòng thoáng chút run rẩy, mẹ đã già thế này…
Nhưng anh
không dám nhìn vào mắt của mẹ, ánh mắt ấy quá ấm áp, anh chỉ có thể gật đầu nói
anh và Changmin sống rất tốt.
Anh không
dám nói hai người đang sống trong một căn phòng cũ rộng 50m2, chính bản thân
anh còn không dám tin Changmin có còn yêu mình hay không.
Yoochun nắm
chặt tay mẹ hứa nhất định sẽ lại về thăm mẹ.
Lúc Yoochun
về đến nhà, đèn đã sáng, màu vàng ấm áp, nhưng lại không sưởi ấm được thân thể
lạnh như băng của anh.
Changmin
đang ăn thức ăn nhanh, ngẩng đầu nhìn anh, “em có mua cho anh một phần.”
Yoochun
không nói gì, đi vào phòng tắm, ngoài cửa có tiếng chuông, Changmin nhìn theo
bóng dáng Yoochun, không yên lòng đứng dậy mở cửa.
Yoochun nhìn
ra thấy một cô gái xinh đẹp đang nói chuyện với Changmin.
Anh không
trách Changmin, ít ra thì cậu cũng cau mày khi nói, “anh ấy là hyung của anh.”
Yoochun miệng
tuy cười nhưng nước mắt lại không tự chủ rơi xuống, Changmin tiễn cô gái kia
đi, quay lại chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào vang lên trong phòng tắm.
Changmin đi
vào khóa nước, lại quay ra nhìn Yoochun hỏi, “anh làm sao vậy? Tiền nước mắc lắm
đó.”
Yoochun dường
như không nghe thấy, chỉ lẩm bẩm, “Shim Changmin, em có biết là trừ nhà anh, mọi
người đều đã dọn đi nơi khác hay không? Em có biết mẹ anh vì giúp chúng ta tiết kiệm tiền nên
không chịu vào bệnh viện hay không? Em có biết mẹ anh đã già rồi, nhưng anh
ngay cả chăm sóc mẹ cũng không thể? Em có biết hay không trên người em có mùi
nước hoa rất khó ngửi?” Nước mắt bắt đầu rơi đầy mặt Yoochun.
Changmin trầm
mặc một hồi, nhẹ nhàng hỏi, “anh muốn nói gì?”
Yoochun lau
vội nước mắt, cố gắng nở ra nụ cười, nhưng giọng nói lại run rẩy, “chia tay
đi.”
Yoochun chậm
chạp đi về phía cửa, rời đi.
Changmin tựa
vào tường, hai mắt nhắm nghiền, nếu như Yoochun quay đầu lại, anh sẽ phát hiện
hốc mắt Changmin đã đỏ.
Chỉ cần
Yoochun quay đầu lại, sẽ phát hiện dọc theo vết tường rách, có nước mắt.
Yoochun trở
về nhà mẹ, ngây ngốc vượt qua một tuần, mẹ Park đem đầu Yoochun đặt trên đùi
mình, giống như khi Yoochun còn bé, nhẹ nhàng vuốt tóc anh, “Yoochun, náo đủ rồi,
hãy trở về đi thôi, Changmin vẫn đang chờ con trở về nhà.”
Ngày hôm đó,
Yoochun như đứa trẻ, khóc trong lòng mẹ.
Một lần nữa
anh quay trở về căn phòng nhỏ kia, trong hành lang với bao ánh đèn ấm áp, Yoochun
không nhìn thấy đèn nhà mình phát sáng.
Yoochun rất
sợ, anh sợ Changmin không cần anh nữa, anh toan chạy đi, nhưng một bàn tay ấm
áp đã giữ anh lại.
Yoochun quay
đầu, vẻ mặt bối rối, Changmin gầy đi.
Yoochun giấu
đi nước mắt, cố gắng mỉm cười nhìn Changmin.
Changmin nhẹ
nhàng lồng một vật gì đó vào tay Yoochun, một chiếc nhẫn nho nhỏ phát ra ánh
sáng dịu dàng.
Trong nháy mắt,
Yoochun đã hiểu tại sao Changmin không ngủ, không nghỉ làm thêm giờ, nước mắt
lúc này không còn giấu được nữa.
Changmin bất
đắc dĩ ôm lấy thắt lưng Yoochun, “thật giống như từ nhỏ đến lớn đều do em chọc
anh khóc.”
Yoochun híp
mắt, khẽ cười, “hyung vốn là phải nhường nhịn em nhỏ.”
Changmin dịu
dàng dùng ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn trên tay Yoochun, “không phải hyung, là
người em yêu.”
End