Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

[Fic] Hyung | Phần 4

Hyung


Author: Tạp Nhĩ Gia Lý
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Shortfic

Without author permission!


Phần 4



Tính đến ngày hôm nay, Changmin và Yoochun đã ở bên nhau được tròn 5 năm, ba mẹ của Changmin đồng ý cho hai người ở chung một chỗ, nhưng không trợ cấp cho hai người một đồng nào.

Yoochun biết, để được như ngày hôm nay Changmin đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức để ba mẹ nhượng bộ.

Changmin và Yoochun làm viên chức nhỏ, nhưng không biết từ lúc nào, Changmin bắt đầu dùng đủ mọi lý do để không về nhà… Yoochun trở nên hoài niệm thời đi học không buồn không lo của hai người.

Yoochun dùng đủ mọi cách để tự gạt chính mình, nói với bản thân rằng Changmin còn có trách nhiệm của cậu.

Yoochun về thăm mẹ, thấy tóc mẹ đã bạc đi rất nhiều, phòng ốc cũng cũ kỹ. Hốc mắt anh bắt đầu có cảm giác ướt át, Yoochun đứng ngoài cửa nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mẹ Park, trong lòng thoáng chút run rẩy, mẹ đã già thế này…

Nhưng anh không dám nhìn vào mắt của mẹ, ánh mắt ấy quá ấm áp, anh chỉ có thể gật đầu nói anh và Changmin sống rất tốt.

Anh không dám nói hai người đang sống trong một căn phòng cũ rộng 50m2, chính bản thân anh còn không dám tin Changmin có còn yêu mình hay không.

Yoochun nắm chặt tay mẹ hứa nhất định sẽ lại về thăm mẹ.

Lúc Yoochun về đến nhà, đèn đã sáng, màu vàng ấm áp, nhưng lại không sưởi ấm được thân thể lạnh như băng của anh.

Changmin đang ăn thức ăn nhanh, ngẩng đầu nhìn anh, “em có mua cho anh một phần.”
Yoochun không nói gì, đi vào phòng tắm, ngoài cửa có tiếng chuông, Changmin nhìn theo bóng dáng Yoochun, không yên lòng đứng dậy mở cửa.

Yoochun nhìn ra thấy một cô gái xinh đẹp đang nói chuyện với Changmin.

Anh không trách Changmin, ít ra thì cậu cũng cau mày khi nói, “anh ấy là hyung của anh.”

Yoochun miệng tuy cười nhưng nước mắt lại không tự chủ rơi xuống, Changmin tiễn cô gái kia đi, quay lại chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào vang lên trong phòng tắm.

Changmin đi vào khóa nước, lại quay ra nhìn Yoochun hỏi, “anh làm sao vậy? Tiền nước mắc lắm đó.”

Yoochun dường như không nghe thấy, chỉ lẩm bẩm, “Shim Changmin, em có biết là trừ nhà anh, mọi người đều đã dọn đi nơi khác hay không? Em có biết  mẹ anh vì giúp chúng ta tiết kiệm tiền nên không chịu vào bệnh viện hay không? Em có biết mẹ anh đã già rồi, nhưng anh ngay cả chăm sóc mẹ cũng không thể? Em có biết hay không trên người em có mùi nước hoa rất khó ngửi?” Nước mắt bắt đầu rơi đầy mặt Yoochun.

Changmin trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng hỏi, “anh muốn nói gì?”

Yoochun lau vội nước mắt, cố gắng nở ra nụ cười, nhưng giọng nói lại run rẩy, “chia tay đi.”

Yoochun chậm chạp đi về phía cửa, rời đi.

Changmin tựa vào tường, hai mắt nhắm nghiền, nếu như Yoochun quay đầu lại, anh sẽ phát hiện hốc mắt Changmin đã đỏ.

Chỉ cần Yoochun quay đầu lại, sẽ phát hiện dọc theo vết tường rách, có nước mắt.

Yoochun trở về nhà mẹ, ngây ngốc vượt qua một tuần, mẹ Park đem đầu Yoochun đặt trên đùi mình, giống như khi Yoochun còn bé, nhẹ nhàng vuốt tóc anh, “Yoochun, náo đủ rồi, hãy trở về đi thôi, Changmin vẫn đang chờ con trở về nhà.”

Ngày hôm đó, Yoochun như đứa trẻ, khóc trong lòng mẹ.

Một lần nữa anh quay trở về căn phòng nhỏ kia, trong hành lang với bao ánh đèn ấm áp, Yoochun không nhìn thấy đèn nhà mình phát sáng.

Yoochun rất sợ, anh sợ Changmin không cần anh nữa, anh toan chạy đi, nhưng một bàn tay ấm áp đã giữ anh lại.

Yoochun quay đầu, vẻ mặt bối rối, Changmin gầy đi.

Yoochun giấu đi nước mắt, cố gắng mỉm cười nhìn Changmin.

Changmin nhẹ nhàng lồng một vật gì đó vào tay Yoochun, một chiếc nhẫn nho nhỏ phát ra ánh sáng dịu dàng.

Trong nháy mắt, Yoochun đã hiểu tại sao Changmin không ngủ, không nghỉ làm thêm giờ, nước mắt lúc này không còn giấu được nữa.

Changmin bất đắc dĩ ôm lấy thắt lưng Yoochun, “thật giống như từ nhỏ đến lớn đều do em chọc anh khóc.”

Yoochun híp mắt, khẽ cười, “hyung vốn là phải nhường nhịn em nhỏ.”

Changmin dịu dàng dùng ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn trên tay Yoochun, “không phải hyung, là người em yêu.”
End

[Fic] Hyung | Phần 3

Hyung


Author: Tạp Nhĩ Gia Lý
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Shortfic

Without author permission!


Phần 3



Lên trung học, Changmin và Yoochun vẫn cả ngày ở chung một chỗ, có khác chăng chỉ là bên cạnh hai người họ bắt đầu xuất hiện một chút oanh oanh yến yến.


Changmin lúc này là đã cao vượt qua Yoochun, khuôn mặt anh tuấn, rất nhiều nữ sinh gửi thư tình cho cậu nhưng Changmin đều cự tuyệt, cũng không ai biết lý do là vì sao.


Mỗi lần như vậy Yoochun đều như bà tám, cợt nhã hỏi lý do, Changmin liếc anh một cái, sau đó quay đầu đi, không để ý tới con người nhiều chuyện kia.


Yoochun cũng cảm thấy không có gì vui đành sờ sờ mũi, xoay người cằn nhằn, lảm nhảm gì đó.


Quãng thời gian trung học cũng qua đi rất nhanh, Changmin dựa vào thành tích học tập vô cùng ưu tú thi đậu vào đại học G, Yoochun cũng cố gắng thi vào đại học A, mặc dù mọi người trong nhà rất vui vẻ nhưng đại học G và đại học A lại nằm ở hai đầu thành phố, nói xa cũng không xa, nhưng hai người không thể giống như trước, mở mắt ra là đã được thấy người mình muốn gặp.


Buổi chia tay của lớp trung học diễn ra vô cùng náo nhiệt, rất nhiều nữ sinh ôm nhau khóc, Changmin bước vào lớp, nhìn thấy Yoochun đang gào khóc thảm thiết, nói một câu xin lỗi rồi kéo Yoochun rời đi.


Giống như những buổi tự học buổi tối trước đây, Yoochun vẫn thường hay ngủ gật, Changmin nhẹ nhàng đem Yoochun đặt trên lưng mình, dạo bước dưới ánh trăng lành lạnh.


Dù Yoochun không nặng, nhưng dù sao cũng là con trai, hô hấp của Changmin bắt đầu trở nên nặng nhọc.


Mồ hôi trên trán không biết từ lúc nào đã bị Yoochun quạt khô, dưới ánh trăng sáng, Changmin có thể nhìn thấy được hốc mắt hồng hồng của Yoochun.


Changmin đụng nhẹ trán mình vào trán Yoochun, trong lòng thầm mắng ‘đồ ngốc’.


Người trên lưng Changmin bắt đầu rù rì, “Changmin, em đừng thích những nữ sinh kia, thích anh thôi có được không?”


Changmin thả Yoochun trên mặt đất, Yoochun lảo đảo tiếp đất, thiếu chút nữa vấp té, anh ngẩng đầu trách cứ, “em cố ý phải không?”


Changmin không đáp, chỉ dịu dàng nhìn Yoochun, “anh đem lời vừa rồi lặp lại lần nữa đi!”

Có lẽ sự dịu dàng của Changmin khiến Yoochun bất ngờ, anh ngây ngốc mở miệng, “Changmin, em yêu anh có được không?”


Changmin gật đầu, “được.”


Yoochun lắc đầu, ra vẻ khó tin nhìn Changmin, “chúng ta ở chung một chỗ?”


Changmin ôm lấy thắt lưng Yoochun, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi anh, trong lúc triền miên giữa nụ hôn, Yoochun có thể cảm nhận được một luồng khí nóng ở bên tai, “đúng vậy, ở chung một chỗ.”


[Fic] Hyung | Phần 2

Hyung


Author: Tạp Nhĩ Gia Lý
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Shortfic

Without author permission!


Phần 2


Khi Yoochun lên tiểu học thì bố mẹ ly hôn.


Mẹ Shim bảo Changmin không nên nhắc đến ba Park trước mặt Yoochun, Changmin không hiểu tại sao, nhưng cậu vẫn nghe lời mẹ.


Changmin vẫn như cũ, buổi sáng cùng Yoochun đến trường, buổi chiều thì cùng về nhà trong ánh chiều tà xinh đẹp nhuộm hồng con đường nhỏ.


Không biết từ bao giờ mà Yoochun trở nên ít nói, cũng không cùng Changmin giành kẹo que. Có lúc Changmin cùng Yoochun đùa giỡn, Changmin cố gắng nhưng vẫn không nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi Yoochun, điều này khiến Changmin cảm thấy rất không vui.


Changmin chặn ngang Yoochun trên đường về, dùng đôi mắt nghi vấn nhìn Yoochun, “tại sao gần đây anh luôn có vẻ không vui?”


Yoochun không muốn nói chuyện, gương mặt lộ ra vẻ chán ghét, gạt tay Changmin ra, nước mắt cũng bất ngờ rơi xuống, “anh ghét em! Ghét tất cả những đứa trẻ có ba!”


Changmin sững người, nhìn bóng dáng Yoochun đang chạy càng lúc càng xa mình, trong lòng đột nhiên khó chịu, khi đó cậu vẫn chưa hiểu cảm giác muốn bảo vệ một ai đó là gì, chỉ biết rằng lòng cậu đang rất khó chịu.


Yoochun bắt đầu cố tình lẩn tránh Changmin. Changmin cũng không muốn đi hỏi lí do. Cậu ngồi trong lớp buồn bã nhìn các bạn học nữ đang tíu tít trò chuyện. Trong cuộc trò chuyện bất chợt xuất hiện một cái tên. Changmin đột nhiên đứng dậy, chạy ra khỏi lớp.


Yoochun đang đánh nhau với học sinh lớp khác, miệng đang khóc lóc, “không cho các người nói xấu ba tôi!”


Một thằng nhóc lớn tiếng gào thét, “đồ quái vật không có ba! Tao nói xấu ba mày đó!”


Yoochun càng tức giận hơn, vung tay đấm vào thằng nhóc đó, những học sinh khác thấy vậy cũng vội vàng lao vào ngăn Yoochun.


Changmin mơ hồ hiểu ra, Yoochun xa lánh cậu là vì những thằng nhóc này.


Trong lúc bộ não chưa kịp nhận thức thì tay Changmin đã vung quyền về phía đối phương, “không cho các người khi dễ Yoochun!”


Cuối cùng phụ huynh kéo đến trường học, Changmin nhận lỗi nhưng lại không chịu xin lỗi, nhìn nét mặt xanh mét của mẹ Shim, Yoochun liền kéo kéo góc áo Changmin, lúc này cậu mới cau mày nói tiếng xin lỗi.


Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, hai người ngồi ở thềm cửa trước nhà, Yoochun phồng má, “cảm ơn em.”


Changmin nhất thời luống cuống, đỏ mặt, gãi đầu, “không có gì, anh là hyung của em mà.”


Yoochun cúi đầu, vừa khóc vừa nói, “tụi nó đều nói anh không có ba, có phải anh như vậy khiến người khác chán ghét lắm không?”


Changmin suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đưa tay xoa đầu Yoochun, “không sao cả, ba của em cũng là ba của anh, em không cho phép tụi nó khi dễ anh.”


Ánh hoàng hôn ấm áp chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của Changmin, Yoochun trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy Changmin chính là tiểu anh hùng của mình.