Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Chữ Re Hồi Tưởng


Chữ Re hồi tưởng





Author: Hàn Trà Sama
Editor: tete
Rating: R
Pairing: MinChun 
Length: Oneshot

Without author's permission



[Remind]

To make someone think of something they have forgotten or might have forgotten.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một hôm Yoochun đột nhiên trở về nhà với mái tóc ngắn khiến mọi người kinh hãi.

Độ dài của mái tóc có thể so với tóc của Sakuragi trong “Slam Dunk”, may là màu tóc vẫn giữ đen như cũ. 

Jaejoong lập tức chạy đến bên Yoochun, vô cùng yêu thích đưa tay vuốt ve mãi không buông, Yunho lập tức nhức đầu nhức óc, không biết phải làm sao để giải thích với giới truyền thông vì sự thay đổi hình tượng đột ngột này. Junsu vẫn đang há mồm, trợn mắt, không biết phải phản ứng như thế nào.

Changmin chỉ đứng ở phòng khách, nhìn Yoochun từ xa, nhìn Yoochun tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, hai mắt ướt át, khóe miệng đỏ đỏ vẽ thành nụ cười, chiếc cổ trắng tuyết mềm mại cũng theo tóc ngắn mà lộ ra.

Kim Junsu rốt cuộc cũng phản ứng kịp với không khí xung quanh mà thét lên một tiếng: “YAA.A.A…! Park Yoochun! Cậu không biết là cái trán của cậu bây giờ có thể để cho tớ đá banh luôn hả?”

Yoochun cười tươi nhìn Junsu, rõ ràng là tâm trạng anh đang rất phấn khởi: “Đúng vậy đó, cho Junsu đá banh trên đó luôn nha! Có điều cậu nhất định sẽ bị thẻ đỏ trước khi trận đấu bắt đầu!”

Chỉ một câu nói thôi đã khiến cho Junsu vốn đang muốn bày ra vẻ mặt khinh thường đã bị hạ gục.

Chính vì vậy mà bữa ăn trở nên náo loạn.

Yunho rầu rĩ, “tóc của em ấy trước đó không phải đang rất đẹp sao, tự nhiên sao lại cắt vậy chứ?”

Jaejoong đang hí hửng đứng xem náo nhiệt nghe thấy vậy liền quay sang, quăng cho đội trưởng một cái nhìn khinh bỉ: “Cậu không biết gì cả, đứa nhỏ này đang trong thời kỳ phản nghịch. Chúng ta khen em ấy để tóc dài đẹp thì em ấy cắt hết lần này đến lần khác, chê trán quá rộng thì hết lần này đến lần khác lại cố để lộ ra.”

“Đúng vậy, đúng vậy, em chính là Park Yoochun đại nhân, người con trai song tử thời thượng, luôn thay đổi tạo hình. Em lãnh trách nhiệm làm bộ mặt của DBSK mà, sao có thể giữ một kiểu tóc trong hơn một tháng được.” Yoochun xen vào sau khi đã hồ nháo thỏa thích với Junsu.

Đúng vậy, đúng vậy, anh là người con trai song tử luôn thay đổi. Kiểu tóc chính là ruộng thí nghiệm, hôm nay nhổ cỏ ngày mai bón phân. Vẻ mặt anh chính là đại diện cho trường phái diễn dịch, mới một giây trước như ánh mặt trười chiếu rọi, chỉ một giây sau đã trở thành mây đen u ám. Ngay cả tâm tình cũng giống như tháng Sáu, bĩu môi, cau mày… cho đến bây giờ cũng không thể hiểu được khi nào anh muốn khóc, khi nào anh muốn cười.

“Này, này! Changmin, sao em lại ngây người ra vậy?” Yoochun phát hiện ra trong nhà năm người hiện đang thiếu mất phản ứng của một người nữa.

“Không…” Changmin mỉm cười, “tạo hình vẫn là như vậy mà, em cảm thấy không có gì thay đổi cả.”

“Sao lại như vậy?” Yoochun buồn bực cong môi, sờ sờ mái tóc ngắn của mình.

“Thật mà, không có gì khác cả.”

Sự thật là em đã nhìn anh rất nhiều lần, sự thật là anh trong mắt em vẫn không thay đổi.

Ánh mắt anh chưa bao giờ thay đổi. Khi anh đau lòng, trong mắt anh sẽ đong đầy nước, như mặt hồ bị bao phủ bởi sương mù. Khi anh vui vẻ, trong mắt anh hiện lên ánh cầu vồng, tia sáng phát ra còn xinh đẹp hơn cả cầu vồng. Khi anh không vui không buồn, trong mắt anh không chứa đựng bất kỳ thứ gì cả.

Anh vẫn là Yoochun chưa từng thay đổi. 

Bất luận anh khóc, bất luận anh cười; bất luận anh tóc dài, bất luận anh tóc ngắn; bất luận anh dịu dàng thông hiểu ý người, bất luận anh bướng bỉnh khiến người khó chiều, bất luận anh có phải là người khiến ai gặp cũng yêu hay không, bất luận anh có phải là người khiến ai gặp cũng sợ hay không, bất luận anh có phải là người có chiếc trán có thể chống đỡ đến cả hàng không mẫu hạm hay không, bất luận trong mắt của anh có em hay không, bất luận tay của anh giờ phút này đang ôm em thật chặt hay đang đẩy em ra xa…

Anh cũng vẫn là Park Yoochun duy nhất trên trái đất này.

Anh cũng vẫn là Park Yoochun duy nhất của DBSK.

Anh cũng vẫn là Yoochun duy nhất của Changmin.


[Recall]

To bring the memory of a past event into your mind, and often to give a description of what you remember.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tuy bây giờ có thể nói là không có gì đáng ngại, nhưng bệnh suyễn của Yoochun đã từng suýt cướp đi mạng sống của anh.

Do lâu ngày làm việc mệt mỏi, khiến căn bệnh trở nên nghiêm trọng, bệnh suyễn lại vốn không thể trị tận gốc, cộng thêm lúc đó mọi người đang chuẩn bị cho concert, dù sao cũng đều là những người trẻ tuổi, ai cũng khẩn trương, đến chính mình còn trở nên run rẩy. Theo lẽ tự nhiên cũng không có ai phát hiện ra Yoochun không ổn.

Hơn nữa bản thân Yoochun cũng sợ ảnh hưởng đến mọi người, anh cố gắng biến cho bệnh nặng hóa nhỏ, mỗi lần lên cơn suyễn đều len lén núp trong nhà vệ sinh ho đến chết đi sống lại, rồi tự mình dùng bình phun thuốc.

Đợi đến lúc mọi người phát hiện ra thì Yoochun đã ngất xỉu trong ngực Yunho.

Jaejoong được cử làm bảo mẫu chăm lo cho sinh hoạt của Yoochun, anh đuổi tất cả mọi người ra ngoài, mỗi đêm đều thức để trông nom Yoochun, chỉ cần thấy Yoochun có chút cử động, Jaejoong lập tức đến bên đỡ Yoochun dậy để thở.

Yunho không yên lòng, anh ngủ rất ít, ban ngày luôn phải dùng lớp trang điểm để che đi quầng thâm ở mắt.

Hai người anh lớn của nhóm đều tự nguyện gánh vác trách nhiệm chăm lo cho Yoochun, đồng thời giao trách nhiệm cho hai đứa em còn lại phải ngoan ngoãn mà đi ngủ, không được hồ nháo.

Nhưng Jaejoong và Yunho không biết rằng Junsu và Changmin đêm nào cũng mất ngủ.

Changmin thường xuyên mất ngủ.

Thật ra thì cách âm giữa các phòng vốn không được tốt, mỗi đêm cậu đều nghe được âm thanh từ cách vách truyền đến. Tiếng bước chân của Jaejoong, tiếng hít thở của Yoochun, từng tiếng từng tiếng đều vang lên trong lòng Changmin.

Mỗi lần nghe thấy cậu đều không dám tưởng tượng, mỗi lần nghe thấy âm thanh đau đớn của Yoochun khi không thể hô hấp, Changmin có thể cảm nhận được không khí mà cậu đang hít vào cũng trở nên đông cứng lại.

Changmin âm thầm điều tra thông tin về bệnh suyễn mới biết được người mắc bệnh suyễn rất ít khi bị phát bệnh vào ban đêm mà dẫn đến tử vong, nhưng trái tim cậu vẫn có cảm giác như bị ai bóp chặt, dường như cậu sẽ phải mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.

Changmin không dám làm ồn, sợ khiến Junsu thức giấc, nhưng cậu không nhịn được, rốt cuộc cũng trở mình, khi vừa quay sang, đập vào mắt cậu là ánh mắt phát sáng của Junsu.

Cuộc sống như vậy kéo dài một tháng, thanh âm khiến mọi người lo lắng mỗi đêm rốt cuộc cũng dần dần dừng lại, quầng thâm dưới mắt mọi người cũng dần dần biến mất.

Yoochun từ sau lần đó trở đi bỗng trở thành động vật cần bảo hộ, bất luận anh đối với xương quai xanh gợi cảm của mình có nhiều kiêu ngạo muốn khoe khoang đến mức nào đi nữa thì trước khi ra cửa cũng sẽ bị bốn người ra lệnh cưỡng chế, bắt đeo lên một chiếc khăng quàng cổ to sụ, đợi đến khi Yoochun được bao bọc thật kỹ lưỡng mới có thể bị xoa đầu một cái mà đi ra khỏi cửa.

Changmin không nói cho Yoochun biết khoảng thời gian kia cậu có biết bao nhiêu lo lắng.

Chỉ sợ rằng mỗi đêm tim em đều giống như hơi thở của anh, đau đớn, đem chính mình co rúc vào chăn. Ngày tiếp theo anh vẫn cùng mọi người tập hát, tập nhảy, gặp nhân viên vẫn như cũ trưng ra khuôn mặt tươi cười chào đón, trước ống kính vẫn nói láo không biến sắc, nói rằng mọi chuyện đều tốt.

Mỗi đêm em đều muốn ôm anh vào trong ngực, cứ như vậy mà ôm anh thật chặt không chừa chút khe hở, giá như em có thể đau thay anh, thay anh khó thở, thay anh sợ hãi.

Em vẫn muốn mình có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh, hôn anh, yêu anh.

Nhưng…

Là em không nỡ hôn anh, vì em sợ mình sẽ cướp đi chút hô hấp yếu ớt của anh.

Là em không nỡ yêu anh, vì em sợ tình yêu quá mãnh liệt của em sẽ khiến anh sa chân vào.

Nhưng em lại không thể rời xa anh, sao em có thể để cho căn bệnh suyễn kia cướp đi Yoochun của em được…

Yoochun Yoochun Yoochun.

Nếu anh cũng yêu em,

Xin anh hãy mau chóng khỏe lại.


[Reminisce]

To talk or write about past experiences which you remember with pleasure.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hokkaido, Nhật Bản, DBSK một nhà năm người.

Mọi người đang quay quần một chỗ, náo nhiệt ăn cua.

Đặc sản của Hokkaido chính là cua. Loài cua ở đây khi lớn nhìn có chút dữ tợn, nhưng thịt ngon vô cùng.

Giờ phút này, thịt cua trắng mịn ngon vô cùng đang từ ngón tay linh hoạt của Changmin thoát ra khỏi vỏ sau đó đều rơi vào cái miệng nhỏ đang bận rộn nhai không ngừng của Yoochun.

Ngoài ba người còn lại trong DBSK, những khác đều ngồi rất xa, tuy nhìn thấy nhưng cũng không mấy ai chú ý mà chỉ lo vùi đầu tách vỏ cua để ăn.

“Này, em bảo anh…” bị người ta sai như người ở, Changmin nhìn miếng thịt cua thơm ngon mình vừa bóc ra đang rơi vào trong miệng Yoochun, không chịu đựng nổi rốt cuộc cũng bộc phát, “thỉnh thoảng cũng phải tự mình tách một con để ăn đi.”

“Không…” Yoochun vẻ mặt thỏa mãn, ánh mắt cũng thỏa mãn nheo lại, mơ hồ đáp: “Anh lười lắm, lại dơ tay nữa.”

“Lười…” Changmin nghiến răng nguy hiểm, trong mắt lóe lên ánh lửa, “muốn anh làm cái gì anh cũng bảo lười.”

Yoochun bận rộn ăn cua, chẳng thèm phản ứng.

“Bình thường nằm dưới cũng lười ra sức, đến trên bàn cơm cũng lười nhúc nhích!”

Một lời vừa thoát ra, cả bàn ăn thoáng chốc yên tĩnh. Bàn tay đang lột cua của mọi người cũng mất tự nhiên mà dừng lại.

Yoochun đỏ mặt, không dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của mọi người.

Lời độc ác của Changmin không phải là lần đầu tiên lãnh giáo, Changmin và Yoochun thích đấu võ mồm cũng không phải là điều mới mẻ, lần này cũng là do Yoochun chọc đến điểm trí mạng của Changmin – thức ăn. Thế nhưng ở trên bàn cơm lại đem chuyện trên giường nói ra ngoài…

Yunho mặt không đổi sắc tiếp tục tách vỏ cua. Jaejoong cúi đầu, bả vai run rẩy, vành tai hồng hồng như màu vỏ cua, rõ ràng đã nhịn cười đến nội thương. Junsu hai mắt không biết nên nhìn chỗ nào, hai bàn tay luống cuống gỡ vỏ cua.

“Khụ khụ…” lời vừa thoát ra Changmin đã biết mình đã phạm sai lầm, lại không biết nên làm cách nào để sửa chữa. Cậu không biết làm gì khác hơn là tiếp tục buồn bực tách vỏ cua.

“A!” làm việc mà không chuyên tâm thì nhất định sẽ bị thương, nên Changmin đã bị càng cua đâm vào tay.

Yoochun ngồi ở phía đối diện ngay lập tức theo phản xạ có điều kiện cầm lấy bàn tay bị thương của Changmin, đưa ngón tay vào miệng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng dỗ dành. Qua một giây sau, anh lại nhớ đến lời Changmin vừa nói, ngay lập tức giận dỗi đem tay cậu ném trở về, rồi tự cầm lấy một con cua, buồn bực tách vỏ.

Đêm hôm đó Yoochun vô cùng oai phong ngồi ở phía trên Changmin, đong đưa thắt lưng mềm mại, nửa người trên áp sát vào Changmin, dịu dàng hôn lên ngón tay bị thương của Changmin, sau đó thành công khiến chính mình mệt mỏi.

Ôm Yoochun từ phía sau, Changmin dùng ngón tay quấn băng trắng của mình chạm vào đôi môi hơi tái nhạt của anh. Cậu nói với người yêu đã nửa tỉnh nửa mê của mình, “thật ra thì sau này anh có lười một chút cũng không sao.”

“Uhm…” mơ hồ đáp lại một câu, Yoochun chìm sâu vào bóng đêm ngọt ngào.


[Revive]

To come or bring something back to life, health, existence or use.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Shim Changmin & Park Yoochun

Vĩnh viễn To Be Continue.

End.


Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2012

[Fic] Chứng Mất Ngôn Ngữ | Phần 3


Chứng mất ngôn ngữ



Author: Hana_Perhaps
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Oneshot

Without author's permission


Phần 3


Chính vì vậy mà anh quản lý đã bí mật sắp đặt, Yoochun và Changmin “trùng hợp” cùng rút được thăm đi Fukuoka.

Chuyến đi chỉ có ba ngày hai đêm, nhưng “bảo mẫu” Kim Jaejoong thật sự không yên tâm, anh thay Yoochun chuẩn bị 6 kí lô hành lí… chỉ còn thiếu đem bánh kẹo treo trên cổ Yoochun: “Khăn lông để chỗ này, bàn chải đánh răng ở chỗ này, màu đỏ trong túi nhỏ là thuốc đau bụng, màu vàng trong túi nhỏ là thuốc tiêu hóa…

“Jaejoong hyung, Yoochun hyung cùng em đi tuyên truyền album chứ không phải đi nhập ngũ…” Changmin nhìn ba lô nhỏ gọn của mình, lại hình sang va li to sụ của Yoochun, nói.

Jaejoong liếc cậu một cái: “Nếu nhập ngũ thì tốt rồi, anh sẽ có thể đi theo… Haizzz, gả con gái cũng không quan tâm đến vậy…”

Changmin im lặng, cậu thật sự thích cụm từ “gả con gái” của Jaejoong.


Đặt chân lên máy bay Kyushu, Changmin xác nhận kế hoạch ba tháng qua của cậu là chính xác. Yoochun vì thấy cả nhóm bị chia ra nên miệng cứ bĩu ra; có điều sau khi máy bay cất cánh, được ăn ngon lại được ngắm nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, tâm tình anh cũng tốt lên, dựa vào Changmin bên cạnh, yên tâm mà ngủ. Nhìn nước miếng của Yoochun nhiễu xuống vai mình, Changmin cảm thấy bả vai nổi lên lửa nóng, cậu nắm tay lại cảm khái, cuộc sống chính là như vậy.

Tất cả các lịch trình đều sắp xếp cho hai người cùng đi, khách sạn cũng ở chung một phòng, ngay cả chương trình giải trí sau bữa tối cũng do hai người quyết định. Vì không tin tưởng vào khả năng tiếng Nhật của bản thân, phần lớn thời gian Yoochun đều yên tĩnh ngồi cạnh Changmin, chờ cậu và các nhân viên bàn công việc, để cậu quyết định hết mọi chuyện. Điều này trong chốc lát khiến Changmin đang “nắm đại quyền” trong tay cảm thấy nếu Yoochun thật sự mắc chứng mất ngôn ngữ cũng không có gì là xấu, vì khi đó anh thật sự trở nên rất ngoan ngoãn, “hiền lương thục đức.”

Sau bữa cơm tối, Changmin ngồi bên giường đọc lịch trình, chờ Yoochun tắm. Yoochun khoác áo choàng tắm mang theo hơi nước từ trong phòng tắm bước ra. Changmin nhìn ngẩn người, đến nỗi quên mất trái cây mình vừa lột vỏ đang cầm trong tay.

“A, chuối!” Yoochun trong mắt chỉ có trái cây.

Yoochun lập tức bước đến cắn một miếng chuối trên tay Changmin, cậu theo bản năng kêu to: “Em còn chưa ăn miếng nào đó!” Yoochun chớp mắt mấy cái, miệng cũng không nhả ra. Bọt nước theo tóc rơi xuống lông mi, gương mặt do vừa bước ra từ phòng tắm mà có chút ẩm ướt, đôi môi hồng ngậm chặt lấy quả chuối to to tròn tròn, ánh mắt híp lại lộ ra vẻ đắc ý. Thân thể Changmin trong nháy mắt trở nên cứng đờ, hít thở có chút khó khăn.

“Um…” khẽ phát ra chút âm thanh làm nũng, Yoochun cắn một miếng chuối, chầm chậm nhai, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi phấn hồng ra liếm liếm khóe miệng. Changmin nuốt nước miếng, lần đầu tiên trong đời cậu nhận ra được rằng chuối quả thật là một loại thức ăn mang tình sắc, bất giác bàn tay cậu nắm chặt lấy nửa phần “trái cấm” còn lại. Thấy động tác tay của Changmin, rõ ràng trong miệng mình vẫn còn đầy chuối nhưng Yoochun lại lè lưỡi liếm nửa phần chuối còn lại, tựa như muốn nói: “Anh liếm hết xem em làm sao mà ăn được.” Changmin không hề chớp mắt, nhìn Yoochun đưa đầu lưỡi linh hoạt lướt qua quả chuối, dây thần kinh trong cơ thể rốt cuộc cũng bị cắt đứt.

“Em… đi tắm, anh từ từ ăn đi…” Changmin bật dậy, vội vàng đi vào phòng tắm, thân thể cứng ngắc như người chết. Sau đó cậu ở trong phòng tắm ngây người đúng 40 phút đồng hồ. Khi tắm xong đi ra ngoài đã thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống gần như còn 0 độ, lúc này cậu mới nhớ ra Jaejoong hyung thường nổi giận với hành vi “lạm dụng điều hòa” của Yoochun.

Changmin: “Lạnh quá.”

Yoochun đang cuộn tròn trên giường: “Vào chăn sẽ không lạnh.”

Changmin: “Trong chăn cũng lạnh.”

Yoochun hào phóng vén một góc chăn của mình: “Vậy vào trong chăn của anh này, đã ủ ấm rồi.”

Changmin tất nhiên việc đáng làm thì phải làm.

Ban đầu lúc chọn phòng cậu còn thầm oán trách tại sao khách sạn này vẫn còn phòng hai giường, khiến cậu không thể chọn phòng đôi một giường. Nhưng có điều bây giờ nghĩ lại mới thấy hai người cùng nằm trên một giường đơn cũng có chỗ tốt, vì có thể ở rất gần nhau. Nhiệt độ của chiếc giường đơn nho nhỏ hiện giờ có thể dùng đồ thị đang lên cao mà biểu diễn.

“Yoochun…” Changmin quyết định mở lời, nếu không thì đầu óc cậu sẽ sớm bị mấy cảnh phim người lớn lúc ẩn lúc hiện che lấp mất, “lần trước ở Paris… Em không phải có ý nói tiếng Nhật của anh không tốt. Trong lòng em anh vẫn luôn là người rất giỏi, rất giỏi, rất giỏi.”

Yoochun nhướng mày: “Chuyện lâu rồi, anh đã…”

Changmin biết mình đang càng lúc càng trở nên ngốc nghếch, nhưng ngay thời khắc quan trọng này, cậu chỉ có thể kiên trì nói tiếp: “Thật ra lúc đó em đã ghen tỵ với phát âm tiếng Pháp của anh…”

“Nói nhảm!” Yoochun vùi đầu vào chăn.

“Thật, thật… Em ghen tỵ với phát âm của anh, nghe vô cùng… sexy…” kiểu phát âm lúc nào cũng uốn lưỡi này, thật khiến cậu có ý nghĩ muốn độc chiếm.

“Em thích?”

“…. Có một chút.”

“Thôi đi…, đồ nịnh hót.”

“Thật sự nghe rất êm tai mà… Yoochun hyung, nói lại lần nữa đi, em muốn học.

“Không dạy.”

“Hyung… coi như là em xin anh, có được không… Đồng ý nha, đồng ý nha!... ‘Xin chào’ nói thế nào?”

“… Bonjour” Yoochun không lay chuyển được Changmin, đành phải trả lời.

“Vậy còn ‘cảm ơn’?”

“… Merci”

“ ‘Thật xin lỗi’?”

“… Pardon”

“ ‘Anh yêu em’?”

“… Je t’aime.”

“Cái gì, cái gì? Em không nghe.”

“… Je t’aime.”

“Chậm lại, nói lại lần nữa đi…”

“… Je t’aime.”

“Lại lần nữa…”

“… Je t’aime.”

“Nói lại…”

“… Anh yêu em.”

“Uhm? !!” Changmin kinh ngạc khi nghe tiếng Hàn phát ra từ miệng Yoochun.

“Anh nói ‘anh yêu em’, nói tiếng Hàn chắc là em phải nghe rõ chứ.” Yoochun nhỏ giọng nói.

Changmin ngơ ngác nhìn đối phương… Bị anh ấy phát hiện rồi sao?

“Anh yêu em… Nghe rõ không?” Yoochun chôn đầu trong chăn, nhỏ giọng lặp lại lần nữa.

Changmin: “Cái gì… Bắt đầu từ lúc nào…?”

Yoochun: “Kể từ khi em trăm phương ngàn kế, tính toán lập kế hoạch trên người anh…”

Cả phòng trở nên yên tĩnh, Yoochun chờ đợi phản ứng của Changmin, nhưng đối phương một câu cũng không nói.

Lần này đến phiên Changmin bị chứng mất ngôn ngữ.

… Sớm biết như thế thì cậu cần gì nhọc lòng nhịn hơn ba tháng chứ? !

End

[Fic] Chứng Mất Ngôn Ngữ | Phần 2


Chứng mất ngôn ngữ



Author: Hana_Perhaps
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Oneshot

Without author's permission


Phần 2


Tóm lại mà nói, nếu tiến hành làm số học thống kê giữa số lần nhà DBSK cãi nhau và trình độ mau quên của nhà này thì kết quả nhận về chính là “Tương tự”, mà ký hiệu của phép tính tương tự này chính là chữ “T”. 

Mặc dù số lần cãi nhau và trình độ mau quên của 5 người bọn họ bằng nhau, nhưng chữ “T” này đã khiến cho Changmin phải chờ đợi ba tháng mới đến thời cơ của cậu. Ba tháng chính là một quý, mà một quý thì bằng 1/4 năm. Sau khi trở về, Changmin canh cánh trong lòng, muốn tìm cơ hội cùng Yoochun nói chuyện, cậu muốn cho anh biết thật ra cậu không hề khó chịu với anh.

Mà thời gian ba tháng cũng thật vừa đủ để thiên tài Changmin bày ra trò hay.


Trước tiên cậu nhân cơ hội nhóm phát hành album mới mà nói bóng nói gió với anh quản lý rằng có vài cách để tiết kiệm chi phí, chẳng hạn như chia nhóm thành đội nhỏ để hoạit động, tuyên truyền trên toàn quốc. Anh quản lý người Nhật Bản vốn rất tiết kiệm, ngay lập tức bị kế hoạch của tiểu ác ma Changmin hấp dẫn, nhanh chóng chấp nhận đề xuất của cậu. Nhưng vì để chứng tỏ cho mọi người thấy gia đình DBSK rất công bằng, nên anh quyết định chia đội tuyên truyền bằng cách bốc thăm.

Đã chịu chia đội thì việc rút thăm chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ.

Changmin đăng ký vài tài khoản trên trang web của fan hâm mộ, sau đó vào diễn đàn khóc lóc: “Yoochun oppa gần đây không nói lời nào cả, anh ấy bị bệnh sao?” rồi thì “tôi nghe hai người em họ nói Yoochun oppa ở Nhật do ít nói mà đã mắc chứng mất ngôn ngữ.” vân vân các thể loại. Sau đó thật sự thần kỳ, đúng là ăn không nói có, một nhóm fan Yoochun bắt đầu chú ý đến việc này. Rốt cuộc thì tin đồn lan xa, bắt đầu truyền đến tai các nhân viên trong công ty, ngay cả người quản lý cũng cảm thấy Yoochun bình thường hay đùa giỡn, nay dường như cũng có chút khép kín, thường trầm mặc không nói.

Về phía Yoochun, bình thường anh vốn không nói nhiều trong các chương trình ở Nhật, Changmin lại còn lôi kéo anh cùng mình chơi game suốt đêm, 10 người thấy Yoochun ngày hôm sau làm việc không được phấn chấn, lại không nói lời nào, thì sẽ có đến 12 người cảm giác rằng anh thật sự bị bệnh. Vì vậy mà nhờ Shim Changmin giở trò, Yoochun đã chính thức mắc “chứng mất ngôn ngữ”.

Changmin lúc này chỉ còn chờ đợi thời cơ. Quả nhiên vài ngày sau, anh quản lý đã chủ động đến tìm cậu “tán gẫu”.

Anh quản lý: “Changmin à, em có biết Yoochun gần đây có chuyện gì không? Tại sao lại hoàn toàn không nói một lời…?”

Changmin ngồi bên cạnh lắng nghe, trưng ra vẻ mặt “phụ họa”… (Dĩ nhiên là không nói một lời rồi, chơi game suốt ngày suốt đêm, mắt còn không mở ra nổi lấy đâu ra tinh tực mà mở miệng.)

Anh quản lý tiếp tục lảm nhảm: “… Anh cảm thấy được chuyện này thật sự đã rất nghiêm trọng rồi, hôm qua anh có lên mạng internet để tra cứu thử, phát hiện ra các triệu trứng của Yoochun hoàn toàn giống với chứng mất ngôn ngữ…”

Changmin trưng ra vẻ mặt “kinh hãi”… (Tra rồi hả? Mục “Chứng mất ngôn ngữ” trên bách khoa toàn thư mở wiki là do em hai ngày trước đã sửa lại nội dung mà…)

Anh quản lý lo lắng: “Bình thường các cậu cùng Yoochun thân thiết như vậy mà, cậu ấy gần đây có bệnh thật sao?”

Changmin trưng ra vẻ mặt “vô cùng đau đớn”… (anh quản lý à, anh thật sự đã hỏi đúng người rồi đó, những triệu chứng mà anh chưa phát hiện, bây giờ em có thể kể trực tiếp cho anh nghe…)

Anh quản lý sau khi nghe qua lời kể của Changmin lại càng thêm lo lắng: “Nếu lần này chia đội đi tuyên truyền cậu ấy vẫn tiếp tục im lặng thì phải làm sao đây…? Lỡ một mình cậu ấy một đội… Haizzz, nếu có một người giỏi tiếng Nhật như cậu ở bên cạnh Yoochun thì tốt rồi…”

Changmin trưng ra vẻ mặt “bất đắc dĩ”… (nhanh vào đề chính đi! Em đang chờ một câu của anh thôi đó!)

Cuối cùng anh quản lý hạ quyết tâm nói: “Nhất định không thể để cho Yoochun một mình một đội được! Như vầy đi, anh sẽ đánh dấu lên lá thăm, Changmin, cậu và Yoochun rút thăm cùng vào một đội nhé! Tiếng Nhật của cậu tốt như vậy sẽ có thể chăm sóc cho Yoochun…”

Changmin trưng ra vẻ mặt “không thể tin được”: “ Làm vậy là gian lận đó… Có được không anh?” … (Bingo!! Cuối cùng đã chủ động nói ra rồi, rốt cuộc đã nghĩ đến việc cho mình và Yoochun vào một đội rồi!)

Anh quản lý hơi buồn bã nói: “Dù không tốt lắm… Nhưng cậu yên tâm để Yoochun trong tình trạng này mà đi một mình sao?”

Changmin trưng ra vẻ mặt “hy sinh vì nghĩa”: “Vâng, em hiểu… Em nhất định sẽ chăm sóc cho Yoochun hyung thật tốt!” (Ha ha, cả hành lý hưởng tuần trăng mật em cũng đã chuẩn bị tốt rồi.)


[Fic] Chứng Mất Ngôn Ngữ | Phần 1


Chứng mất ngôn ngữ



Author: Hana_Perhaps
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Oneshot

Without author's permission


Phần 1


“Bonjour! Bonjour! Phát âm như vậy mới đúng! Hiểu chưa?” Park Yoochun đứng giữa Paris “hào phóng” dạy dỗ cho mông vịt ngốc nghếch, sau một hồi dạy mới phát hiện ra Kim mông vịt thật sự không thông minh hơn Kim Jaejoong được bao nhiêu.

Người vẫn được chúng ta ca ngợi là “thiếu niên thiên tài” Shim Changmin, cuối cùng chịu không được, lạnh lùng xen vào:

“Anh có khả năng ngôn ngữ thiên phú như vậy, tại sao trong các chương trình ở Nhật không chịu mở miệng ra nói nhiều hơn một chút?”

Bầu trời Paris tháng 9 vốn là mùa thu ấm áp, trong nháy mắt bị lời nói như nước lạnh của người kia mà biến thành mùa đông băng giá. Kim Jaejoong gõ lên đầu Changmin một cái, Kim Junsu cũng trừng mắt nhìn cậu, chỉ có Yoochun gương mặt trở nên trắng bệch, lộ ra đôi mắt cún con làm nũng: “Ghét thật, Changmin không đáng yêu chút nào, nói thẳng như vậy làm gì chứ?...”

Giọng nói Yoochun khiến mọi người xung quanh cảm thấy cái gõ vừa rồi của Jaejoong lên đầu Changmin thật không đáng giá chút nào. Yoochun ngốc này, thật sự là không bị tổn thương sao?

Chỉ có Shim Changmin đang bị Yoochun kéo tay làm nũng mới cảm nhận được lòng bàn tay lạnh như băng của anh… Quả nhiên vừa rồi mình đã nặng lời…

Thật ra thì khả năng tiếng Nhật của Yoochun vốn là đề tài mà mọi người không muốn nói đến. Khi cả nhóm vừa đến Nhật Bản, Yoochun rõ ràng học ngôn ngữ cũng rất nhanh, nhưng khi tham gia các chương trình lại không nói lời nào, càng về sau càng vì thiếu “luyện tập thực chiến” mà trở nên nói chuyện không được tốt so với các thành viên còn lại. Trách nhiệm nhắc nhở các thành viên phải tích cực và năng nỗ vốn là của nhóm trưởng và tiền bối, nhưng những luật lệ này tất cả đều không thể áp dụng lên người Park Yoochun được. Nhìn nhóm trưởng cùng Kim Jaejoong cưng chiều Yoochun hết mực, Changmin cảm giác như hai người thật sự xem Yoochun là con ruột của mình, cậu chỉ có thể rút ra kết luận: Quả nhiên người biết làm nũng thì đi đến đâu cũng được yêu thương.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Changmin luôn cảm thấy mình thật giống một cô vợ nhỏ thích ghen tuông. Chẳng lẽ bản thân mình lại đi ghen tỵ với việc mọi người cưng chiều Yoochun sao? 

Vì vậy cậu đã cố gắng tưởng tượng thử xem người được nhóm trưởng cưng chiều ôm ôm, không phải là Park Yoochun mà là bản thân mình… Á, thật nổi da gà, sút mất 10 kí lô chứ không ít đâu.  Lại nữa, thử tưởng tượng một chút, Kim Jaejoong mỗi lần yêu thích đều nựng mặt Yoochun, nếu thay vào đó bằng mặt của mình… Không được, chỉ nghĩ đến cũng đã muốn đấm một phát… Changmin tưởng tượng cậu biến thành Yoochun hyung, cảm thấy thật sự không dễ dàng, mấy cái hành vi mờ ám và đáng xấu hổ như vậy làm sao mà tiêu hóa cho được. Quả nhiên Changmin không muốn trở thành người như vậy.

Nếu cậu đã không muốn trở thành Park Yoochun, vậy thì rốt cuộc cậu vì cái gì mà trở nên khó chịu? Trong lòng có chút cảm giác buồn nôn, cậu tự nhủ chắc là vì ăn nhiều món ăn Pháp quá nên mới thành như vậy.


[Fic] Chứng Mất Ngôn Ngữ

Chứng mất ngôn ngữ



Author: Hana_Perhaps
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Short Fic

Without author's permission


End