Chứng mất ngôn ngữ
Author: Hana_Perhaps
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun
Length: Oneshot
Without author's permission
Phần 1
“Bonjour!
Bonjour! Phát âm như vậy mới đúng! Hiểu chưa?” Park Yoochun đứng giữa Paris
“hào phóng” dạy dỗ cho mông vịt ngốc nghếch, sau một hồi dạy mới phát hiện ra
Kim mông vịt thật sự không thông minh hơn Kim Jaejoong được bao nhiêu.
Người
vẫn được chúng ta ca ngợi là “thiếu niên thiên tài” Shim Changmin, cuối cùng chịu
không được, lạnh lùng xen vào:
“Anh
có khả năng ngôn ngữ thiên phú như vậy, tại sao trong các chương trình ở Nhật
không chịu mở miệng ra nói nhiều hơn một chút?”
Bầu
trời Paris tháng 9 vốn là mùa thu ấm áp, trong nháy mắt bị lời nói như nước lạnh
của người kia mà biến thành mùa đông băng giá. Kim Jaejoong gõ lên đầu Changmin
một cái, Kim Junsu cũng trừng mắt nhìn cậu, chỉ có Yoochun gương mặt trở nên trắng
bệch, lộ ra đôi mắt cún con làm nũng: “Ghét thật, Changmin không đáng yêu chút
nào, nói thẳng như vậy làm gì chứ?...”
Giọng
nói Yoochun khiến mọi người xung quanh cảm thấy cái gõ vừa rồi của Jaejoong lên
đầu Changmin thật không đáng giá chút nào. Yoochun ngốc này, thật sự là không bị
tổn thương sao?
Chỉ
có Shim Changmin đang bị Yoochun kéo tay làm nũng mới cảm nhận được lòng bàn
tay lạnh như băng của anh… Quả nhiên vừa rồi mình đã nặng lời…
Thật
ra thì khả năng tiếng Nhật của Yoochun vốn là đề tài mà mọi người không muốn
nói đến. Khi cả nhóm vừa đến Nhật Bản, Yoochun rõ ràng học ngôn ngữ cũng rất
nhanh, nhưng khi tham gia các chương trình lại không nói lời nào, càng về sau
càng vì thiếu “luyện tập thực chiến” mà trở nên nói chuyện không được tốt so với
các thành viên còn lại. Trách nhiệm nhắc nhở các thành viên phải tích cực và
năng nỗ vốn là của nhóm trưởng và tiền bối, nhưng những luật lệ này tất cả đều
không thể áp dụng lên người Park Yoochun được. Nhìn nhóm trưởng cùng Kim
Jaejoong cưng chiều Yoochun hết mực, Changmin cảm giác như hai người thật sự
xem Yoochun là con ruột của mình, cậu chỉ có thể rút ra kết luận: Quả nhiên người
biết làm nũng thì đi đến đâu cũng được yêu thương.
Mỗi
khi nghĩ đến chuyện này, Changmin luôn cảm thấy mình thật giống một cô vợ nhỏ
thích ghen tuông. Chẳng lẽ bản thân mình lại đi ghen tỵ với việc mọi người cưng
chiều Yoochun sao?
Vì vậy cậu đã cố gắng tưởng tượng thử xem người được nhóm
trưởng cưng chiều ôm ôm, không phải là Park Yoochun mà là bản thân mình… Á, thật
nổi da gà, sút mất 10 kí lô chứ không ít đâu.
Lại nữa, thử tưởng tượng một chút, Kim Jaejoong mỗi lần yêu thích đều nựng
mặt Yoochun, nếu thay vào đó bằng mặt của mình… Không được, chỉ nghĩ đến cũng
đã muốn đấm một phát… Changmin tưởng tượng cậu biến thành Yoochun hyung, cảm thấy
thật sự không dễ dàng, mấy cái hành vi mờ ám và đáng xấu hổ như vậy làm sao mà
tiêu hóa cho được. Quả nhiên Changmin không muốn trở thành người như vậy.
Nếu
cậu đã không muốn trở thành Park Yoochun, vậy thì rốt cuộc cậu vì cái gì mà trở
nên khó chịu? Trong lòng có chút cảm giác buồn nôn, cậu tự nhủ chắc là vì ăn
nhiều món ăn Pháp quá nên mới thành như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét