Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

[Fic] Em không yêu anh nhiều đến vậy


Em không yêu anh nhiều đến vậy
 


Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun
Length: Oneshot


Anh sợ nhất trên đời không phải dối trá mà là cô đơn. Cô đơn do dối trá tạo thành lại càng đáng sợ. 
 
Anh không thích bị người khác lừa dối nhưng lại thích tự lừa dối chính mình.


Càng cô đơn lại càng lừa dối, kết quả cuối cùng vẫn chính là cô đơn.



Lần đầu tiên chúng ta hôn nhau, em nói em yêu anh, nhiều như tuyết rơi ngoài kia. Nhưng anh biết, em không yêu anh nhiều đến vậy.


Lần đầu tiên chúng ta xa cách nhau, em nói em yêu anh, nhiều như thời gian chúng ta ở bên nhau. Nhưng anh biết, em không yêu anh nhiều đến vậy.


Lần đầu tiên chúng ta chia tay nhau, em nói em yêu anh, nhiều như nước mắt cả đời em. Nhưng anh biết, em không yêu anh nhiều đến vậy.


Changmin, em không biết, anh mỗi ngày đều tự dối gạt mình, rằng em không yêu anh nhiều đến vậy. 


Vì anh rất sợ,


Anh sợ rằng anh chịu lạnh kém như vậy, dù có cố gắng bao nhiêu cũng không thể ôm trọn những bông tuyết kia vào lòng.


Anh sợ rằng anh đãng trí như vậy, dù có cố gắng bao nhiêu cũng không thể cùng em ôn lại những ký ức khi bên nhau.


Anh sợ rằng anh vô tâm như vậy, dù có cố gắng bao nhiêu cũng không thể lau khô nước mắt của cả cuộc đời em.


Nên mỗi ngày anh đều thấy cô đơn. 


Cô đơn đến phát điên…



Cho đến một ngày, anh nhấc điện thoại lên, nghe giọng em từ đầu giây bên kia nói, “Park Yoochun, người duy nhất trên thế giới này có thể ôm lấy nước mắt và đau thương của em chỉ có thể là anh… Em yêu anh nhiều như sự cô đơn của anh vậy.”


Khi đó anh mới nhận ra rằng, dùng tay che mắt không nhìn thấy bầu trời, điều đó không có nghĩa là bầu trời không tồn tại. Tự dối gạt mình vốn chính là một việc vô ích.


Nếu em đã yêu anh nhiều đến vậy, thì hãy để anh được ích kỷ, hưởng thụ tình yêu của em.


Anh không thể nói với em rằng anh yêu em nhiều như tuyết ngoài kia, nhưng anh hứa sẽ đắp một người tuyết tặng em.


Anh không thể nói với em rằng anh yêu em nhiều như thời gian chúng ta ở bên nhau, nhưng anh hứa sẽ tặng em chiếc đồng hồ Mickey mà anh luôn giữ cho riêng mình.


Anh không thể nói với em rằng anh yêu em nhiều như nước mắt cả đời anh, nhưng anh hứa sẽ chỉ khóc trước mặt em.

...
 

Anh bắt đầu hoài nghi, phải chăng là chính anh không yêu em nhiều đến vậy? 


Nhưng không phải yêu chính là yêu sao? Changmin, hãy cho anh thời gian, anh nhất định sẽ yêu em từng chút, từng chút một,… cho đến khi khoảng cách tình yêu giữa chúng ta là con số 0 tròn trĩnh.

End

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

[Fic] Listen to the sea and healing for myself


Listen to the sea & Healing for myself



Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun & YunJae (hint) 
Length: Oneshot
A/N: Fic lấy cảm hứng từ "Listen to the sea" của Shim Changmin và "Healing for myself" của Kim Jaejoong



“Changmin ngốc,

Anh vẫn muốn một lần gọi em như vậy, em luôn mắng anh ngốc, mắng nhiều đến nỗi anh tưởng rằng mình ngốc thật…

Có lẽ mùa Đông là lúc anh nghe hai tiếng “đồ ngốc” từ em nhiều nhất.

Mùa Đông, lúc anh chỉ vừa định mang đôi dép xỏ ngón bước ra ngoài, đã nghe em mắng “đồ ngốc”, sau đó ngơ ngơ ngác ngác nhìn chân mình bên phải mang tất, bên trái xỏ giày đi ra ngoài. Thật là phiền toái.

Mùa Đông, khi anh tinh thần hăng hái chuẩn bị đón tuyết đầu mùa, nghĩ đến cùng em ném tuyết ngoài sân chơi… chưa kịp kéo tay em ra ngoài thì đã nghe em mắng “đồ ngốc”, sau đó bị quấn kín như lật đật, chỉ còn mỗi đôi mắt là chạm được vào ánh dương, quay tới quay lui đã thấy em đắp xong người tuyết đặt trong vườn. Thật là nhàm chán.

Mùa Đông, lúc tinh thần nghệ sỹ trong anh phát tác, hăm hở muốn cùng Jaejoong hyung đi ngắm biển, chưa kịp nghĩ cách trốn Yunho hyung thì đã nghe em mắng “đồ ngốc”, sau đó đã bị em nhét vào xe, nhắm mắt rồi mở mắt, biển đã ở trước mặt. Em nắm tay anh nói, biển chỉ có thể cùng em ngắm, Jaejoong hyung hãy để Yunho hyung lo. Thật là ấu trĩ.


Nghĩ lại anh vẫn cảm thấy kỳ lạ, anh thật sự ngốc đến như vậy sao? Hay bởi vì Shim Changmin em quá thông minh?

Còn nhớ anh từng viết một lá thư trên latop của em, nhàn rỗi hỏi, biển có màu gì?

Em lại mắng anh, đồ ngốc! Biển vốn không có màu sắc.

Anh thấy em mới chính là đồ ngốc, biển không xám thì xanh mà thôi. Ít ra thì giờ đây, biển với anh chính là như vậy.

Chúng ta chỉ là quá khác nhau, anh quá mơ mộng còn em quá thực tế. Anh muốn tự do còn em muốn bình yên.

Changmin ngốc, em không cần lo lắng cho anh nữa…

Anh bây giờ khi mùa Đông đến cũng tự biết mang giày, mặc áo ấm và đeo khăn choàng cổ, khi tuyết rơi cũng tự biết che dù, khi muốn nhìn biển cũng sẽ đi một mình, không làm phiền Jaejoong hyung.

Anh có nói với em chưa nhỉ? Nếu biển màu xám nghĩa là anh không muốn nói chuyện và biển màu xanh nghĩa là anh đang phiền muộn… Liệu khi nào anh mới có thể tìm thấy màu sắc khác của biển?

Anh viết những dòng này cho em, vì đêm nay anh muốn mơ thấy biển, vào mùa đông và có em bên cạnh.

Nhưng em lí trí như vậy, thông minh như vậy, chắc chắn sẽ lại mắng anh là đồ ngốc, phải không?”


Yoochun ngốc nghếch, anh ấy không biết, chưa bao giờ biết… anh ấy cứ nghĩ bản thân mình là biển, nhưng không phải như vậy. Sự thật thì tôi chính là biển, còn anh ấy là bầu trời của tôi. Bầu trời có màu gì, thì biển sẽ có màu như vậy. Và tiếng biển rì rào thật ra cũng là tiếng của tôi mà thôi.

Yoochun ngốc nghếch, anh ấy không biết, chưa bao giờ biết… chiếc nhẫn mà tôi mang trên tay vốn dĩ là một cặp. Chiếc còn lại, chính là chờ ngày lồng vào tay anh ấy. Nhưng anh ấy cứ như vậy rời đi, chỉ để lại một câu, chúng ta quá khác nhau, cùng tôi và tách cà phê nguội lạnh mà tôi đã gọi cho anh ấy.

Yoochun ngốc nghếch, anh ấy không biết, chưa bao giờ biết, tôi luôn mở “Love Bye Love”, rơi nước mắt mỗi khi nghe anh ấy tự nói, chúng ta đừng bao giờ trải qua thứ tình yêu như thế này nữa, rồi chìm vào giấc ngủ.

Sau đó tôi mơ thấy biển, vào mùa đông, Yoochun đeo chiếc nhẫn còn lại và nắm lấy tay tôi, nói với tôi rằng, Changmin, em mới là đồ ngốc.

Yoochun ngốc nghếch, anh ấy sẽ phải biết tất cả những điều này, khi tôi gặp, trả lại bức thư không đầu không đuôi kia cho anh ấy ở một nơi nào đó gần biển và bầu trời khi đó không xanh, cũng không xám.

End

Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

[Fic] Tiểu Động Vật Bỏ Nhà Ra Đi

Tiểu Động Vật Bỏ Nhà Ra Đi



Author: 328439805
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Oneshot

Without author's permission



Changmin buồn bực phát hiện ra gần đây vật nhỏ nhà cậu thường mang thú vật về nhà.


Chuyện bắt đầu từ thứ hai tuần trước…


“Changmin, anh ở ven đường nhặt được một chú chó, chúng ta nuôi nó có được không?”


“Không nên, anh nhìn xem, nó bẩn như vậy, hơn nữa nuôi chó rất phiền toái.”


“>”< Anh sẽ tắm cho nó, chăm sóc nó, cho nó ăn cơm, còn nữa, anh sẽ dọn vệ sinh cho nó.”


“… Vậy thì tùy anh =.=” 


Dĩ nhiên Changmin đối với lời hứa hẹn của Chunnie cũng không có bao nhiêu hy vọng.


Qủa nhiên, Chunnie la lên một tiếng “Min Min thật tốt” rồi sau đó đi xem ti vi. Changmin buồn bực giúp chó con tắm rửa, ăn cơm. Tiếp tục sau đó, Changmin vẫn “tắm cho nó, chăm sóc nó, cho nó ăn cơm, còn nữa, dọn vệ sinh cho nó.”


Chuyện còn chưa xong, không quá vài ngày sau vật nhỏ lại không biết từ nơi nào mua về hai con mèo con, vừa mới dứt sữa. Mèo con ở trong lồng ngực Chunnie thật ngoan ngoãn híp mắt lại.


“Changmin, anh sẽ tắm cho nó, chăm sóc nó, cho nó ăn cơm, còn nữa, anh sẽ dọn vệ sinh cho nó.”


“…”


Không ngờ hai chú mèo con trông ngoan ngoãn như vậy, nhưng mỗi lần bị Chunnie thả xuống đất lại bắt đầu kêu meo meo không ngừng, lại còn cùng với chú chó nhặt về mấy hôm trước hòa giọng, cùng nhau ầm ĩ. Chunnie dường như không nghe thấy gì, trở về phòng tiếp tục chơi game.


Vì vậy mà Changmin lại lãnh trách nhiệm chăm sóc cho hai chú mèo.


“Changmin, em xem con chuột Hà Lan đáng yêu không này? Anh sẽ…”


Sau đó Changmin lại rất buồn bực phát hiện trong nhà mình ở vài góc tường, và góc bếp luôn có vết cắn.


“Changmin, em xem con thỏ này…”


“Changmin, chim tương tư…”


“Changmin, quạ đen…”


“Changmin, rắn mối…”


“Changmin, con gián…”




Mỗi lần như vậy Changmin lại sợ nếu mình không đồng ý nuôi những động vật kia thì Chunnie sẽ bày ra bộ dáng tủi thân, tủi thân… rồi nhìn mình chằm chằm. Vì vậy mà trong lúc cậu còn đang do dự thì Chunnie đã đạt được mục đích.


“Changmin, em xem này, con muỗi to quá, chúng ta…”


“Không được!!” Changmin thật sự không chịu được nữa rồi, vật nhỏ nhà cậu càng ngày càng mang nhiều thứ kỳ quái về nhà, vài hôm nữa chắc sẽ hơn cả vườn thú.


Chunnie bĩu môi dưới.


“Tại sao!!!!!” Anh giương đôi mắt ai oán nhìn chằm chằm Changmin.


“Anh đã nuôi nhiều thứ như vậy rồi!”


“Nhưng nuôi nhiều bao nhiêu rồi cũng sẽ chết đi!!!” Chunnie tức giận nắm chặt tay, con muỗi đáng thương bị bóp chết. (Con muỗi: = =|||||||||||||||||||||||||) 


“Yoochun, anh gần đây làm sao vậy? Trước kia chẳng phải luôn ngại những thứ phiền toái hay sao?” Cho nên những động vật này cũng toàn do mình chăm sóc =.=


Changmin có chút tức giận, “Anh làm vậy cảm thấy rất thú vị sao? Đem nhiều thú vật như vậy về nhà, rồi sau đó lại không chịu chăm sóc cho chúng, đem về rồi lại ném đi, phản đối nuôi dưỡng bọn chúng cũng là em, cuối cùng chăm sóc chúng cũng là em, không phải sao??? Anh rõ ràng là đang cố tình gây sự, anh cho rằng anh làm vậy thì những động vật kia sẽ rất cảm kích anh sao? (Con muỗi: Không sai! Tôi sẽ cảm kích sao?) Yoochun đáng yêu hiền lành trước kia đi đâu mất rồi??”


“Đúng vậy, đúng vậy, anh không đáng yêu, anh độc ác, anh và bọn vật nuôi này giống nhau, chọc giận em, làm em chán ghét, ngại quá, làm em chướng mắt rồi, mang cho em nhiều phiền toái, thật xin lỗi, bây giờ anh và bọn chúng sẽ cùng nhau biến mất!!”


Vì vậy mà Chunnie đem tất cả động vật trong nhà, tông cửa bỏ nhà ra đi.


Chunnie đi trên đường, nhìn mèo con, chó con (và vân vân các động vật khác) trong ngực mình, rất sạch sẽ, rất đáng yêu, Changmin chăm sóc bọn chúng thật tốt mà.


Changmin đối với mình cũng rất tốt, thật ra ban đầu cũng không kỳ vọng Changmin sẽ đáp ứng mình nuôi dưỡng chú chó kia, chẳng qua bản thân mình chỉ muốn có thứ gì đó để phát tiết. Nhưng Changmin lại quá nhân nhượng mình, phản đối thì phản đối, cuối cùng vẫn thay mình chăm sóc nó. Sau này lại mang vài con vật kỳ quái về nhà, Changmin dù bất đắc dĩ nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài.


Lần này, là mình không đúng, là mình quá đáng.


Chunnie bĩu môi nhìn cả bầy động vật quanh mình.


“Nếu quả thật để tao chiếu cố tụi bây thì chắc sẽ không sống được bao lâu đâu.” (Con muỗi lần cuối cùng mạo hiểm bước ra: Không sai!!!)


Chunnie đi qua nhà một ông lão, để lại đó một chậu hoa.


Chunnie đi qua một dòng suối nhỏ, thả rùa đen cùng cá vàng ở đó.


Chunnie đi ngang qua một quán trọ nhỏ, đem mèo con tặng cho bà chủ để bắt chuột, dù mèo con kia có lẽ còn giống chuột Mickey hơn.


Chunnie đi tới công viên, mở cửa lồng thả chú chim ra.


Chunnie đem thỏ nhỏ tặng cho bạn nhỏ trong công viên, đem chuột nhỏ Hà Lan thả vào góc bếp trong quán trọ.


Đi rồi đi, trong ngực chỉ còn chú chó đầu tiên mà anh nhặt về.


Chunnie tủi thân ôm lấy chú chó, thút tha thút thít, lẩm bẩm lẩm bẩm.


“Tao biết mình rất ngốc, nhưng gần đây không biết vì sao lại luôn sợ hãi. Tao chỉ muốn xác nhận có phải hay không trên đời này có một sinh mạng nào đó khi rời khỏi tao sẽ không thể sống nổi, luôn lệ thuộc vào tao, không thể mất đi tao. Cho nên mới làm những chuyện ngu xuẩn như vậy, chúng mày bị tao mang về nhà thật ra cũng không vui phải không, có lẽ cách xa tao mới có được cuộc sống tốt hơn… Mày thật ra căn bản cũng không cần tao có phải không?”


Chunnie cẩn thn đặt con chó xuống đất, nhìn nó chạy về phía trước vài bước sau đó lại quay đầu nhìn mình.


“Mày… Có phải không nỡ xa tao? Cần tao, không muốn rời đi tao?” Chunnie hốc mắt hồng hồng, sợ hãi hỏi.


“Gâu! Gâu!” Chó con hướng về phía anh chạy đến.


Chunnie vui vẻ định giang tay chuẩn bị ôm nó, “Tao cũng biết mày sẽ…”


Chó con chạy qua khỏi Chunnie, tiếp tục chạy về phía sau.


Chunnie hóa đá.


“~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ >”<” Chunnie xoay người, nhìn thấy chó con chạy vào lòng Changmin, không hiểu từ lúc nào đã đứng phía sau anh.


“Ai bảo anh không cho nó ăn cơm, nó không biết anh là ai đâu.” Changmin cưng chiều cười cười, “Yoochun, về nhà thôi, em đi theo anh cả ngày rồi đó.”


“…Thật xin lỗi, cũng là lỗi của anh.”


“Đúng vậy, là anh sai.” Changmin nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn. thấy Chunnie giật mình nhìn về phía mình, cậu liền nở nụ cười.


“Anh rốt cuộc có mắt nhìn hay không? Mất đi anh sẽ không sống được, trước mắt anh hiện đang có một người, Yoochun, em không biết anh tại sao phải đột nhiên lo lắng vì chuyện này, trong mắt em đó hoàn toàn là chuyện không cần thiết. Nhưng anh như vậy sẽ khiến em cảm thấy không yên lòng, khiến em cảm thấy em không thể cho anh hạnh phúc. Em yêu anh, em nghĩ là em yêu anh, em sẽ có thể cho anh mọi thứ. Anh muốn hạnh phúc nhưng anh lại luôn lo sợ cái này cái kia, tin tưởng em có được hay không? Em nhất định sẽ yêu anh đến thiên trường địa cửu, anh đừng lo lắng những chuyện khác, chỉ cần em yêu anh, những chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”


“Changmin…” Chunnie cảm động, lấy tay chùi chùi nước mắt, bước tới ôm cậu.


Cuối cùng đương nhiên là kết cục đại viên mãn, mọi người cùng nhau sống cuộc sống hạnh phúc.

End


Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

[Fic] Tiểu Ngốc Nghếch

Tiểu Ngốc Nghếch



Author: Yêu Thương Là Mãi Mãi
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Shortfic

Without author's permission