Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

[Fic] A Separation couldn't start | Chương 4



A Separation That Could Not Start


Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered

Chương 4




Khi Yoochun tỉnh giấc đã là sáng ngày hôm sau. Anh tự vỗ đầu mình rồi cười ngốc, lần này ngủ ít vậy sao? Hay thật, vẫn còn nhớ rõ chuyện của ngày hôm qua… Shim Changmin chết tiệt, dám bỏ rơi anh sao?

“Anh dậy rồi sao, người khỏe mạnh?”

Tựa mình ở cửa phòng, Changmin nhếch môi nhìn Yoochun đầu tóc rối bù đang ngẩn người trên giường.

Yoochun đưa tay dụi dụi mắt mình, như một sự cố gắng để nhìn rõ người trước mặt, động tác mang theo hương vị lười nhác.

“Minnie ~, anh đói ~”

“Đồ ăn em để đây, anh tự mình ăn đi, em đến trường trước…” Lời vừa dứt, Changmin cũng xoay người bước đi.

“Minnie ~, chờ anh với! Anh không ăn sáng nữa chúng ta cùng đến trường!” Yoochun hốt hoảng lao khỏi giường, muốn đuổi theo Changmin, nhưng vừa chạy đến cửa phòng thì toàn thân anh bỗng dưng khựng lại… 

Leng keng… 

Là tiếng dây xích…

Yoochun nhìn xuống chân mình, một sợi dây xích bạc khóa lấy cổ chân trái của anh, đầu còn lại của sợi xích được khóa vào đâu? Yoochun không cần suy nghĩ cũng biết, chân giường. Giận rồi sao? Chỉ không uống thuốc một ngày thôi mà, sao lại phải xích lại chứ? Lần cuối cùng bị xích là khi nào nhỉ? Yoochun nheo mắt hồi lâu vẫn không thể nào nhớ ra được lần cuối cùng Changmin tức giận đến vậy là khi nào? Là mùa đông năm ngoái khi anh trốn ra ngoài đắp người tuyết rồi sau đó lấy tuyết làm nệm mà ngủ quên sao? Không phải, không phải, lần đó Changmin chỉ bắt mọi người trong nhà phải đi dọn tuyết cả đêm thôi, thật sự không có làm gì anh cả… Yoochun nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc cũng chịu đầu hàng mà kéo lê sợi dây xích đi đến bàn ăn nhỏ trong phòng. 

Cũng không phải là lần đầu tiên bị xích như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên chọc giận Changmin như vậy, ăn thật no, ngủ thật tốt, mở mắt ra lại sẽ thấy Shim Changmin mặt mày u ám đang ở bên cạnh mình mà thôi… Yoochun khe khẽ ngân nga khúc nhạc yêu thích rồi bắt đầu vùi mặt vào bàn thức ăn trước mặt.

Yoochun vừa húp xong thìa súp cuối cùng, thì điện thoại trên bàn cũng reo lên, liếc mắt nhìn tên người gọi đến hiện lên trên màn hình điện thoại, Yoochun khẽ cười.

“Taesung hyung~”

“Yoochun! Thật tốt vì gọi đến số máy của em và nghe thấy giọng của em chứ không phải thằng nhóc Shim Changmin kia…”

“Hyung, anh biết điện thoại em luôn để chế độ ghi âm cuộc gọi phải không? Đừng có mà nói xấu Minnie!”

“Thằng nhóc đó có điểm gì tốt để anh nói đến chứ? Thôi, đừng nhắc đến nó nữa, chiều nay em rảnh không? Ban nhạc của bọn anh biểu diễn nhưng thiếu mất ca sĩ chính…”

“Hyung, anh không nhớ lần cuối cùng anh nhờ em hát… hậu quả như thế nào sao?”

“Anh biết, nhưng đang gấp quá, anh chỉ có thể nhờ em…”

Yoochun thở dài nhìn sợi dây xích quanh cổ chân mình, rồi lại tưởng tượng ra vẻ mặt đáng thương của Taesung ở đầu dây bên kia, cuối cùng chỉ có thể tặc lưỡi một cái.

“Hyung, lần này em không giúp anh được rồi, em bây giờ không thể rời khỏi giường được…”

“Yah! Con sâu lười kia! Em lại lấy bệnh của mình ra để từ chối giúp anh sao? Chỉ hát ba bài thôi mà…”

Yoochun cau mày, chân khẽ đong đưa tạo ra tiếng leng keng khi dây xích va đập vào sàn nhà.

“Hyung, nếu anh thật sự cần em như vậy, thì chỉ có một cách thôi…”

“Cách gì?”

“Anh có chìa khóa vạn năng không?”


Nằm trong góc khuất của một con hẻm nhỏ, Evergreen là một quán cà phê được xây dựng theo phong cách bán cổ điển khá lạ mắt. Soo Yeon quyết định dành buổi chiều thứ sáu của mình ở quán cà phê này để tìm chút yên tĩnh cho bản thân. 

Cô gọi một tách cà phê sữa, và tự biến mình thành một vị khách lặng lẽ nơi chiếc bàn nhỏ. Khách vào quán bắt đầu đông dần, Soo Yeon nhìn về phía chiếc bục cao ở giữa quán, và nhanh chóng nhận ra rằng hôm nay sẽ có một ban nhạc biểu diễn ở đây, mọi thứ đang được chuẩn bị để buổi trình diễn có thể được bắt đầu đúng giờ.

“Hyung, anh không cần biết tại sao em cần cái chìa khóa đó, anh chỉ cần biết bây giờ em đã có mặt ở đây là được rồi, OK?”

‘Giọng nói đó…’ Soo Yeon chỉ có thể thì thầm trong đầu, rồi ngay lập tức hướng mắt về nơi phát ra giọng nói trầm thấp mà cô không thể nào quên được kia.

‘Là anh ấy, Park Yoochun! Wow, trái đất này thật sự tròn đến vậy sao?’ Soo Yeon tự nhủ trong đầu, mắt cô vẫn hướng về phía Yoochun. Cô nhận ra anh đang đứng cùng những thành viên khác trong ban nhạc, có vẻ như Yoochun rất thân với họ, một anh chàng cao lớn và khá điển trai đang khoác vai Yoochun và thì thầm điều gì đó vào tai anh.

Soo Yeon khẽ nheo mắt, đây là lần thứ ba cô được nhìn thấy Park Yoochun, so với chàng trai cười rạng rỡ như ánh dương dưới tán lá cuối góc sân trường của lần gặp đầu tiên và chàng trai ngất xỉu trong vòng tay Shim Changmin ở trước cổng trường vào lần gặp thứ hai,… thật sự là quá khác biệt. Park Yoochun trước mắt cô đơn giản là một sinh viên khoa thanh nhạc đang tụ họp với ban nhạc của mình, áo sơ mi hồng nhạt để mở hai cúc đầu, lộ ra xương quai xanh hấp dẫn, quần jean bụi bặm và dép xỏ ngón chẳng hợp với tiết trời se se lạnh của mùa thu một chút nào cả. Rõ ràng trông giản dị như vậy, nhưng khi đứng giữa đám đông lại có thể hút đi ánh nhìn của người khác, nụ cười ấm áp đến thế, hạnh phúc đến thế… Thật sự là một anh chàng đáng để nhìn ngắm. Soo Yeon nhoẻn miệng cười, cô nâng tách cà phê lên môi, tự hỏi Park Yoochun rốt cuộc đáng sợ ở chỗ nào? Tại sao Eun Soo lại cung cấp cho cô loại thông tin thiếu chính xác như vậy chứ?

Trên sân khấu, mọi thứ có vẻ đã sẵn sàng, Soo Yeon dường như không thể tin được vào mắt mình khi cô nhìn thấy Yoochun ngồi vào ghế của ca sỹ hát chính. Ngay khi cô đang phấn khích vì có cơ hội để thưởng thức giọng hát của Yoochun, thì tiếng chuông báo khách của tiệm cà phê vang lên trong không gian yên tĩnh, âm thanh lanh lảnh của tiếng chuông thật sự rất thành công trong việc thu hút sự chú ý của mọi người về phía cửa ra vào.

‘A! Changmin sunbae…!’ Trống ngực Soo Yeon đập nhanh một cách không kiểm soát khi cô nhận ra bóng dáng cao gầy nơi cửa ra vào, gương mặt Changmin trong mắt cô thật sự chỉ có thể dùng cụm từ “đẹp hoàn hảo” để miêu tả. Soo Yeon bắt đầu cảm thấy việc đến quán cà phê này vào hôm nay chính là quyết định sáng suốt nhất của mình trong cả tuần qua.

Theo tầm mắt của Changmin, Soo Yeon nhìn về phía sân khấu, Park Yoochun rõ ràng sắc mặt đã thay đổi, cô có thể nhìn thấy một chút hờn dỗi khi Yoochun bĩu môi và nhìn về phía Changmin. Cả quán cà phê vẫn đang chờ ban nhạc bắt đầu biểu diễn, nhưng ca sỹ hát chính của họ vẫn đang bận đấu mắt cùng một vị khách khác đang đứng khoanh tay nơi cửa ra vào. Khoảnh khắc im lặng đầy khó xử ấy kéo dài trong một phút không hơn không kém, và sau đó Soo Yeon nhìn thấy Yoochun ghé môi thì thầm vào tai một thành viên trong ban nhạc và rồi anh bước xuống sân khấu, tiến thẳng về phía cửa ra vào. 

Trên sân khấu, ban nhạc bắt đầu chơi một ca khúc ballad tiếng Anh đang thịnh hành, và tay guitar trở thành giọng ca chính. Nhưng Soo Yeon không quan tâm đến điều đó, tâm trí cô còn đang bận theo dõi bước chân của Park Yoochun và cái nhếch môi của Shim Changmin. Cô nhìn thấy Yoochun đưa tay níu lấy góc áo của Changmin, nhưng người kia rất nhanh chóng xoay lưng bước đi, Yoochun thở dài một hơi rồi cũng vội vã bước theo Changmin ra khỏi quán cà phê.

Soo Yeon ngẩn người nhìn theo bóng dáng hai chàng trai qua ô cửa kính, cuối cùng chỉ có thể đi đến kết luận: Anh em nhà này thật kỳ lạ.



“Minnie~ Anh thật sự chỉ muốn giúp Taesung hyung nên mới làm như vậy…”

Park Yoochun cuộn người ôm gối, ngồi trên ghế sa lon, cố gắng làm ra vẻ mặt vô tội nhất có thể.

Shim Changmin vẫn không nói gì, chỉ chăm chú vào quyển sách trên tay.

Cứ như vậy, trong phòng khách rộng lớn có một người liên tục gọi tên một người, và người kia thì chẳng buồn đáp lại.


Hơn 30 phút sau…

“Minnie~ Anh đói bụng~” Park Yoochun cắn cắn lấy chiếc gối trước ngực.

Changmin rời mắt khỏi trang sách, cậu ngẩng đầu nhìn Yoochun đang cuộn tròn trước mặt mình trong vài giây sau đó đột nhiên đứng dậy.

“Ăn tối!”

Yoochun vội vã buông gối, chạy theo Changmin hướng về phía nhà bếp. 

Changmin nhìn bàn đầy thức ăn đã được người giúp việc chuẩn bị sẵn từ trước đó, cậu khẽ cau mày, đưa mắt nhìn sang người giúp việc đang đứng bên cạnh bàn ăn.

“Giúp tôi hâm nóng lại đi.”

Sau khi người giúp việc mang thức ăn rời đi, cả hai người vẫn không nói với nhau câu nào, Yoochun lẳng lặng dụi hai bàn chân mình vào nhau, tay vẫn níu lấy góc áo Changmin. Changmin vốn định tách mình khỏi cái níu tay của Yoochun để đi đến chỗ ngồi bên bàn ăn, nhưng khi cậu đưa mắt xuống lại nhìn thấy cảnh hai bàn chân Yoochun đang cọ cọ vào nhau vì hơi lạnh của sàn nhà.

“Dép lê của anh đâu?” Changmin cau mày hỏi.

“Ngoài phòng khách!” Yoochun cười cười, vươn tay ra ôm lấy cổ Changmin.

“Đồ ngốc!” Changmin thở dài rồi khom người bế Yoochun đi đến bên bàn ăn, đặt anh ngồi lên ghế. Yoochun vẫn tiếp tục trưng ra vẻ mặt tươi cười, hai tay vẫn câu lấy cổ Changmin, không hề có ý định buông ra. Changmin trừng mắt nhìn anh, tỏ ý muốn thoát ra nhưng ngay khi cậu còn đang muốn gỡ tay anh ra khỏi người mình thì Yoochun đã rướn người về phía trước và cắn vào mũi cậu.

“Park Yoochun! Anh…” Changmin chỉ có thể tiếp tục trừng mắt nhìn vẻ mặt thỏa mãn của người trước mặt.

“Minnie ~ Anh đói ~” Yoochun bĩu môi rồi khẽ cười vì anh biết, Changmin không bao giờ để anh chịu đói.


[Fic] A Separation couldn't start | Chương 3



A Separation That Could Not Start


Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered

Chương 3



Park Yoochun vừa đi về phía khu nhà của khối xã hội trong lòng vừa nguyền rủa tại sao khoa âm nhạc lại nằm xa cách với khoa truyền thông như vậy. Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh bỏ giờ học của mình, đi bộ gần nửa tiếng đồng hồ qua bốn tòa nhà, chỉ để đến khu nhà của khối xã hội và đứng trước cửa lớp của em trai anh, Shim Changmin. Đó là cách mà Yoochun tiêu tốn thời gian của mình ở trường học, từ lúc học tiểu học đã như vậy, có khác chăng là khoảng cách khu nhà của anh và Changmin càng trở nên xa hơn cùng với sự trưởng thành của hai người. 

Park Yoochun đứng bên ngoài phòng học, hai tay áp lên kính cửa sổ, đôi mắt chăm chăm nhìn vào điểm sáng duy nhất mà anh thấy trong lớp học – Shim Changmin. 

RENG RENG RENG

Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học vang lên, mọi người bắt đầu thu dọn sách vở chuẩn bị nghỉ trưa, Yoochun vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn chăm chăm vào từng cử động của Changmin. 

Một sinh viên nam từ trong lớp bước ra, nghiêng đầu nhìn Yoochun cười cười. “Ồ, đây chẳng phải là anh trai của Shim Changmin sao? Anh đang đợi cậu ấy cùng đi ăn trưa hả?”

Yoochun không trả lời mà vẫn chăm chú nhìn Changmin đang cất sách vở vào cặp. Sinh viên nam kia dường như cảm thấy bị xúc phạm trước sự im lặng của Yoochun, hắn dùng tay kéo gương mặt Yoochun xoay về phía mình. 

“Này, tôi đang nói chuyện với anh đó, anh không thể lịch sự hơn sao? Bọn sinh viên khoa âm nhạc các anh lúc nào cũng vậy à?”

Yoochun nhìn gã sinh viên phiền toái trước mặt mình, anh khẽ cười nhẹ.

“Cậu có biết là cậu đang chạm vào thứ không nên chạm hay không?”

Gã sinh viên cau mày, bàn tay đang giữ cằm Yoochun vô thức nới lỏng, nhưng đôi mắt vẫn dán lên gương mặt anh.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Shim Changmin bước đến giữa hai người, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Sinh viên nam kia rất nhanh liền thả tay ra khỏi mặt Yoochun, nét mặt trở nên lúng túng.

Yoochun vẫn tiếp tục mỉm cười, anh khoác tay Changmin, nghiêng đầu tựa vào vai cậu.

“Anh và bạn học của em đang chơi trò đấu mắt và anh sắp thắng rồi!”

Changmin không nói gì, cậu đưa mắt liếc người bạn cùng lớp, chỉ một cái liếc mắt nhưng đủ khiến cho người kia cảm thấy toàn thân trở nên rét run, hắn ngay lập tức cúi đầu bỏ đi, trước khi đi vẫn không quên nhìn một lần nữa gương mặt tươi cười của Yoochun. 

“Minnie, nhãn lực của em càng ngày càng lợi hại đó…” Yoochun rời đầu khỏi vai Changmin, giương đôi mắt nâu với hàng mi cong xinh đẹp của mình mà nhìn cậu thật tỉ mỉ, như thể hai người đã lâu lắm không gặp nhau.

Changmin rút tay mình ra khỏi sự đeo bám của cánh tay Yoochun, gương mặt vẫn giữ nét lạnh lùng, nhưng đôi mắt thì lại ẩn chứa một tia dịu dàng. “Đã uống thuốc chưa? Tại sao lại lê xác sang đây?”

“Chưa uống! Nhớ em!” Yoochun lại tiếp tục cười.

Changmin đảo mắt nhìn Yoochun, khẽ thở dài một tiếng sau đó xoay người bước đi.

“Minnie, anh đói!” Yoochun vừa bước vội theo vừa cất giọng mè nheo bên tai Changmin.

“Đang đến nhà ăn đây!”

--

Căng tin vào giờ nghỉ trưa bao giờ cũng đông đúc, Yoochun nhìn hàng người dài trước mặt mình mà cảm thấy kiên nhẫn đang mất dần đi. 

“Ra bàn ngồi đi, em sẽ mua cho anh!” Giọng Changmin vang lên sau lưng Yoochun. 

“Không, anh thích đứng cạnh Minnie ~” Yoochun bĩu môi, một giây sau lại vui vẻ nhích thêm vài bước về phía trước. 

“Tại sao không uống thuốc?” Changmin nhìn đầu tóc đang nhấp nhô trước mặt mình, trầm giọng hỏi.

“Anh vốn rất khỏe mạnh, tại sao phải uống thuốc?” Yoochun lơ đãng nhìn quanh căng tin.

“Khỏe mạnh?” Changmin nhíu mày, đôi mắt trong phút chốc trở nên lạnh băng, cậu nắm lấy tay Yoochun, kéo anh ra khỏi căng tin.

Changmin một tay lôi Yoochun đang giãy dụa ra khỏi căng tin, một tay cầm điện thoại đi động bấm phím gọi.

“Alo, bác Kang, cho xe đến trường ngay! Tôi muốn 5 phút nữa phải thấy xe đậu trước cổng!”

“Minnie, anh sẽ uống thuốc mà, đừng bắt anh về nhà! Minnie, chúng ta cùng ăn trưa xong anh sẽ về được không? Minnie ~”

Cứ như thế suốt quãng đường từ nhà ăn ra đến cổng trường, mọi người được chứng kiến cảnh tượng Park Yoochun liên tục nài nỉ còn Shim Changmin thì kiên trì im lặng. Dường như mọi người trong trường ai cũng không mấy bận tâm, vì họ biết, đây là cách giao tiếp hết sức “bình thường” của hai anh em nhà này.

Nhưng không phải ai cũng cảm thấy điều này là bình thường, chẳng hạn như cô sinh viên năm nhất khoa truyền thông, Choi Soo Yeon. Sau cuộc gặp gỡ kỳ quặc vào sáng nay với Park Yoochun, Soo Yeon nhanh chóng đi tìm Eun Soo và kể cho cô bạn cùng phòng nghe toàn bộ những gì mà mình đã chứng kiến. Khi cả hai đang trên đường đi đến căng tin thì vừa lúc lại được chứng kiến quang cảnh “thú vị” này.

Soo Yeon không hiểu tại sao bản thân cô lại có hứng thú với Shim Changmin và Park Yoochun đến vậy. Rõ ràng chỉ gặp qua có hai lần, đến một câu chào hỏi cũng chưa từng có… tuy rằng cả hai có chút đẹp trai hơn so với các nam sinh viên khác trong trường, nhưng đây cũng đâu phải là lần đầu cô nhìn thấy trai đẹp… Càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ lạ, Soo Yeon chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được rằng hai con người ấy rõ ràng có thể tỏa sáng, giữa một đám đông hỗn loạn như thế nào đi nữa, họ nhất định cũng sẽ khiến người khác phải hướng tầm mắt về phía mình. Nhưng dường như họ lại không muốn có được thứ ánh sáng đẹp đẽ ấy, tất cả những gì họ có thể trao cho người khác chính là nỗi cô đơn tràn ngập trong đôi mắt mình. Rốt cuộc Soo Yeon chỉ có thể kết luận rằng ở hai người con trai này có một điều gì đó rất đặc biệt, khiến cô không thể ngừng sự tò mò của mình lại.

“Đó chẳng phải là Changmin oppa và Yoochun oppa sao? Lâu rồi mới được nhìn thấy họ… Haizz, Changmin oppa sao lại càng lúc càng đẹp trai như vậy chứ?” Eun Soo vừa nói vừa kéo tay Soo Yeon.

“Hai người đó lúc nào cũng như vậy sao?” Soo Yeon vừa nhìn vào cảnh tượng đeo bám, làm nũng như trẻ con của Yoochun vừa hỏi cô bạn.

“Đôi khi thôi, chắc Yoochun oppa lại chọc giận Changmin oppa…” Eun Soo cười, đưa tay còn lại che đi ánh mặt trời đang chiếu vào mình.

“Á, Park Yoochun kia hình như đã ngất xỉu rồi!!!!!” Soo Yeon suýt không kiềm được thanh âm mà hét lên. Trước mắt cô là hình ảnh Park Yoochun khụy ngã, nhưng rất nhanh, Changmin đã đỡ lấy anh, sau đó vội vàng bế Yoochun đưa vào chiếc xe hơi bốn chỗ đang chờ sẵn ở cổng trường. 

Soo Yeon kinh ngạc hỏi Eun Soo: “Park Yoochun… anh ta mắc bệnh gì nặng lắm sao?”

Eun Soo nheo mắt nhìn cô bạn cùng phòng, thở một hơi dài: “Cũng không phải ung thư hay bệnh nan y gì nghiêm trọng, chỉ là Yoochun oppa luôn ngủ nhiều hơn người bình thường mà thôi...

[Fic] A Separation couldn't start | Chương 2


A Separation That Could Not Start


Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered

Chương 2


Choi Soo Yeon là con một, cô không có anh chị em, nhưng cô vẫn biết anh chị em trong một gia đình sẽ đối xử với nhau như thế nào… và đó nhất định không phải như những gì cô được nghe kể về Shim Changmin và Park Yoochun.


Đã gần một tuần kể từ khi nhập học, là một sinh viên ngành Truyền thông, Soo Yeon hiển nhiên không bỏ qua những thông tin thú vị xung quanh mình. Mục tiêu “nghiên cứu” thông tin của cô hiện nay chính là Shim Changmin, chàng trai mà cô chỉ mới gặp mặt một lần. Sau khi áp dụng mọi chiêu thức moi tin của mình lên cô bạn cùng phòng, Eun Soo, Soo Yeon có thể đúc kết được những thông tin khái quát về đối tượng nghiên cứu của mình như sau:


Một, Shim Changmin đang là sinh viên năm 3 khoa truyền thông. Soo Yeon cảm thấy có thể “mặt dày” một chút, xem anh ấy là đàn anh của mình, nhưng vấn đề là cô chưa bao giờ nhìn thấy đàn anh này trong các hoạt động của khoa dù cô đã đăng ký tham gia tất cả các hoạt động do khoa tổ chức. 

Hai, Shim Changmin có một anh trai, tên anh ta là Park Yoochun. Khi biết điều này, Soo Yeon đã hết sức ngạc nhiên, anh em sao tên họ lại chẳng liên quan gì thế này? Ngay sau đó Eun Soo đã giải thích cho cô biết, do mẹ của Changmin và ba của Yoochun tái hôn nên hai người mới trở thành anh em. Soo Yeon rất nhanh chóng tự suy luận ra giọng nói gợi cảm mà cô nghe được trong phòng y tế hôm đó 99% là của Park Yoochun.


Ba, việc cố gắng kết thân với Shim Changmin thật sự còn khó hơn cả lên trời mà không cần máy bay vì Shim Changmin không thích tiếp xúc với người lạ và vì Park Yoochun sẽ có cách khiến cho bạn phải bỏ cuộc, như lời Eun Soo đã nói, Park Yoochun thật sự “rất đáng sợ”. Soo Yeon vẫn chưa chắc chắn lắm về điều thứ ba này vì cô vẫn chưa có cơ hội gặp mặt Shim Changmin lần hai và cô cũng chưa gặp qua Park Yoochun. Nhưng nếu điều này là thật thì cô cảm thấy hai anh em nhà này thật sự rất kỳ quái, một người em xa cách và một ông anh không thích người khác lại gần em mình? Năm nhất đại học của Choi Soo Yeon thật sự có quá nhiều thứ để lưu ý.



Soo Yeon chạy vội về phía khoa thanh nhạc, cô bạn cùng phòng Eun Soo lại vừa đãng trí để quên tập vở và nhắn tin nhờ cô mang đến lớp. Soo Yeon từng cùng Eun Soo đến khoa thanh nhạc vài lần nên cô cũng có thể nói là thông thạo nơi đây, vừa chạy vừa tính toán lần này nên bắt Eun Soo đền đáp như thế nào thì giọng nói rất lớn của một cô gái vang đến tai Soo Yeon, khiến cô tò mò mà dừng lại.

“Anh hãy thôi cái trò vờ vịt ấy đi!”

“Tôi không hiểu cô muốn nói gì…?” giọng nam trầm này dường như mình đã từng nghe ở đâu đó… Soo Yeon tự nhủ và cố gắng lục lọi trí nhớ của mình.


“Anh đã làm gì thì anh tự biết, sáng nay Changmin oppa đã LIẾC tôi và bảo tôi đừng bao giờ đến gần anh ấy nữa… hức…” giọng cô gái bắt đầu trở nên nức nở.


‘Changmin oppa’? họ đang nói về anh chàng Shim Changmin kia sao? Tại sao lúc nào mình nghe lỏm chuyện của người khác cũng có dính đến cái tên này vậy…?

“Tôi không làm gì cả, là Minnie tự nhìn ra bản bất xấu xa của cô đó thôi.” Giọng nam trầm lại tiếp tục bình thản vang lên.

“Park Yoochun! Tôi biết hết tất cả những chuyện ghê tởm mà anh đã làm sau lưng Changmin oppa rồi, anh đừng có dùng cái gương mặt ngây thơ và căn bệnh chết tiệt của mình để lừa dối anh ấy nữa!!!!!!”


A, A,… Người kia, người kia là Park Yoochun… Soo Yeon trở nên phấn khích một cách kỳ lạ, chính cô cũng không hiểu tại sao lại như vậy.

“Cô ghen tỵ với gương mặt ngây thơ của tôi thì tôi có thể hiểu, nhưng ganh ghét với cả cơ thể bệnh tật này thì tôi thật sự không tài nào hiểu được... Minnie đã không muốn gặp cô thì sau này cô cũng đừng lảng vãng trước mặt em ấy nữa, chào cô!”


“Anh… Anh…” 


Soo Yeon nghe thấy tiếng bước chân cô gái rời đi, chợt nhận ra bản thân mình đã tò mò quá lâu, cô cũng vội vàng ôm cặp sách định tiếp tục chạy đến lớp của cô bạn. Nhưng ngay lúc đó, có một thứ đã cản bước chân của cô, nói cho chính xác hơn thì có một người đã khiến cô dừng bước.

Qua khe hở của những chiếc lá xanh biếc, Soo Yeon nhìn thấy một chàng trai tóc nâu, dáng người cao và hơi mảnh khảnh, nhưng anh ta lại có một bờ vai rộng đủ để khiến bất kỳ cô gái nào cũng muốn được ôm vào lòng… Và điều quan trọng là nụ cười của anh ta, Soo Yeon xin thề, đó là nụ cười “lấp lánh” nhất mà cô từng thấy, lẽ nào là do hiệu ứng của ánh nắng khiến mình hoa mắt sao? Người con trai đó thoạt nhìn cũng chỉ có thể xem là dễ nhìn, nhưng không ngờ khi cười lên lại tỏa sáng đến vậy… Thật sự rất đẹp, rất dễ khiến người khác nảy sinh cảm giác muốn nụ cười đó là dành cho mình.

Soo Yeon tự hỏi ‘anh ta là Park Yoochun sao? Thật không giống với những gì mà mình hình dung… Một người có nụ cười ấm áp như vậy sao lại có thể đáng sợ hơn cả một người lạnh lùng như Shim Changmin sunbae được nhỉ?’


Khi cô còn đang ngẩn người thì chàng trai có nụ cười “lấp lánh” đó đã bước đến trước mặt cô từ lúc nào không biết. Anh tiếp tục giữ nụ cười của mình trên môi, và… nháy mắt… Soo Yeon thật sự nghĩ có lẽ mình đã ngẩn người quá lâu đến độ thị lực bị giảm sút… Park Yoochun vừa nháy mắt với cô? Và sau cái nháy mắt đó, những gì mà Soo Yeon nhìn thấy chỉ là bóng lưng đang dần thu nhỏ của Park Yoochun.


[Fic] A Separation couldn't start | Chương 1


A Separation That Could Not Start


Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered

Chương 1


Đại học Kyung Hee là một trong những trường tư thục hiếm hoi trên thế giới có hệ thống giáo dục từ mẫu giáo đến sau đại học. Không ít sinh viên đang học ở đây đã gắn bó cả tuổi thơ của mình với ngôi trường này, nhưng trong số đó không có Soo Yeon, vì cô chỉ mới đặt chân vào Kyung Hee khi nhận được giấy báo nhập học cách đây một tuần cho chuyên ngành truyền thông mà cô đã đăng ký.

Soo Yeon cầm điện thoại trên tay và bắt đầu tìm đường đến khu ký túc xá của mình. Ngôi trường rất đẹp, nhưng cô thật sự không có thời gian để ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, vì hiện tại cô cần phải nhanh chân đến phòng của mình, sắp xếp đồ đạc và báo tin cho bố mẹ biết rằng con gái nhỏ của họ đã an toàn nằm trong phòng ký túc xá. Các bậc phụ huynh, chính là như vậy, luôn lo lắng và xem con cái của mình là những đứa trẻ… Soo Yeon thở dài và cố gắng bước thật nhanh, vừa đi vừa tra đường trên điện thoại.
Chợt cô nghe thấy tiếng cãi nhau… Soo Yeon không chắc lắm, nhưng cô nghĩ đó là tiếng cãi nhau…

“Khốn kiếp! Em cứ quay trở lại lớp học chết tiệt của em đi!” Một giọng nam trầm và hơi khàn, Soo Yeon tự tưởng tượng trong đầu một gương mặt nam tính mà cô đoán là chủ nhân của giọng nói ấy. Người có chất giọng gợi cảm như vậy, hẳn phải là một chàng trai rất quyến rũ?

“Em đã nói rồi, một là anh nằm trong phòng y tế, hai là anh về nhà, thế thôi!” Một giọng nam khác nghe trong và cao hơn, nhưng Soo Yeon có thể hình dung ra gương mặt cau có của anh ta khi nói câu này.

“Shim Changmin, nếu em bước ra khỏi cánh cửa đó thì em nhất định sẽ hối hận!” giọng nam gợi cảm (ít ra là theo suy nghĩ của Soo Yeon) lại vang lên, lần này cô cảm nhận được trong giọng nói ấy còn mang chút khiêu khích.

Sau câu nói ấy, Soo Yeon chỉ thấy được một sự im lặng đáng sợ kéo dài trong vài giây, và rồi cô nghe thấy tiếng sập cửa. Thứ tiếp theo trên cơ thể Soo Yeon hoạt động, đó chính là thị giác của cô. Trước mắt cô là một chàng trai vóc người cao gầy, gương mặt… gương mặt thật sự rất đẹp, rõ ràng anh ta đang tức giận, nhưng điều đó không thể khiến cho Soo Yeon ngừng việc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh ta.

Chàng trai đi ngang qua và khẽ liếc Soo Yeon, trong hai, à không, có lẽ là một giây… Nhưng Soo Yeon thề có Chúa, cô cảm thấy trái tim mình gần như ngừng thở trong một giây ấy. ‘Anh ấy quá đẹp trai, quá lôi cuốn!’ đó là tất cả những gì mà Soo Yeon có thể thì thầm trong đầu.

Và trong khi cô còn đang mãi lẩm nhẩm lại những điều đó trong im lặng thì chàng trai đã bước đi rất xa từ lúc nào. Soo Yeon giật mình, chợt nhớ ra việc mình phải làm, cô vội vàng chạy về phía ký túc xá, bỏ lại âm thanh đổ vỡ của ly tách trong căn phòng y tế phía sau lưng mình.


Khi Soo Yeon bước vào căn phòng 104, bạn cùng phòng của cô đã sắp xếp đồ đạc xong từ lâu, Soo Yeon để hành lý bên cạnh giường, không buồn mở ra. Cô ngã mình xuống giường, quay sang mỉm cười với người bạn cùng phòng.

“Chào cậu, tớ là Choi Soo Yeon!”

“Xin chào! Mình là Lee Eun Soo! Cậu có vẻ mệt khi phải tìm đường đến đây nhỉ?” Eun Soo nói với một nụ cười trên môi, nụ cười ấy càng khiến Soo Yeon cảm thấy cô bạn cùng phòng thật dễ thương, tóc ngắn, mắt to, khi cười hai mắt híp lại thành hình trăng khuyết thật sự rất đáng yêu.

“Uh, trái tim mình bị loạn nhịp trên đường đến đây, nên giờ mình phải cho nó nghỉ ngơi một chút…” Soo Yeon vừa nói vừa cười khúc khích.

“Loạn nhịp? Cậu dùng từ vui thật, ha ha, chỉ chạy đến ký túc xá thôi mà ~” Eun Soo với tay lấy chai nước trên bàn.

“Aww, không phải vì chạy đâu, tớ đã gặp một anh chàng… một anh chàng vô cùng thu hút…”

Eun Soo tròn mắt nhìn Soo Yeon, “chà, cậu may mắn thật, chưa chi đã có số đào hoa rồi…”

Soo Yeon ngồi dậy, bắt đầu mở vali ra, “đào hoa gì chứ, chỉ là tình cờ nhìn thấy một anh chàng đẹp trai thôi, anh ta chỉ nhìn tớ có một giây thôi đấy… nhưng tớ đoán là tớ có thể biết tên của anh ta… Shim Changmin?” Soo Yeon hơi nhíu mày khi cố gắng nhớ lại cái tên duy nhất mà mình nghe được trong cuộc cãi vã nho nhỏ lúc nãy.

Cạch!

Eun Soo ngạc nhiên đến mức làm rớt cả chai nước trên tay, cô bước về phía giường của Soo Yeon, gương mặt hết sức kinh ngạc. “Shim Changmin? Cậu đã gặp Changmin oppa thật sao? Chỉ có một mình anh ấy thôi?”

Soo Yeon lúc này càng ngạc nhiên hơn Eun Soo, cô ngước nhìn người bạn cùng phòng, khẽ gật đầu một cái, “tớ đoán là vậy, anh ấy cao và trông hơi gầy, tóc ngắn nhuộm nâu, mắt to… rất sâu và nhìn có vẻ khó gần… và tớ chỉ nhìn thấy một mình anh ấy bước ra từ phòng y tế, cậu biết anh ấy sao?”

Eun Soo gật gù, chân mày hơi chau lại, “theo những gì cậu miêu tả thì 90% là Changmin oppa rồi… nhưng anh ấy đi một mình từ phòng y tế ra sao? Thật lạ… người kia lẽ nào lại để cho anh ấy rời khỏi mình chứ…?”

“Eun Soo, cậu biết anh ấy sao?” Soo Yeon một lần nữa lặp lại câu hỏi, chỉ là một chàng trai mà mình gặp chưa quá một phút, vậy mà giờ đây lòng tò mò trong cô lại đang trỗi dậy hết sức mãnh liệt.

“Đó là bạn của anh trai tớ… nhưng tớ khuyên cậu là tốt nhất là cậu đừng nên có thêm bất cứ suy nghĩ nào về anh ấy…” Eun Soo nhìn thẳng vào Soo Yeon, và nói bằng giọng điệu nghiêm túc nhất mà cô có thể.

“Anh ấy đáng sợ lắm sao…?” Soo Yeon e dè hỏi, thực ra cô cũng không nghĩ mình sẽ có ý định xa xôi gì hơn với anh chàng chỉ thấy mặt một lần, nhưng thái độ của Eun Soo thật sự khiến cô càng muốn tìm hiểu về anh ta.

“Anh ấy đáng sợ hay không thì mình không rõ, nhưng người kia thì mình dám khẳng định, thật sự rất đáng sợ…” Soo Yeon có thể đọc được một nỗi sợ vô hình đang dâng lên trong mắt Eun Soo và bất giác cô cũng cảm thấy bản thân đang trở nên hồi hộp một cách khó hiểu.

“Người kia…? Là ai vậy? Cậu làm tớ tò mò chết đi được…” Soo Yeon nôn nóng hỏi.
“Anh trai của anh ấy, Park Yoochun…”

[Fic] A Separation That Could Not Start


A Separation That Could Not Start




Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered

A/N: Nội dung fic không hề liên quan đến các nhân vật, địa danh ngoài đời thực, mọi sự trùng hợp trong tên gọi đều chỉ là ngẫu nhiên >.< 

Không vác fic ra khỏi đây khi chưa có sự đồng ý của mình nha...


---------

Tình bạn… điều gì có thể níu giữ lấy thứ tình cảm này? Thực chất trên đời này vốn không hề tồn tại cái gọi là tình bạn mãi mãi.
Tình yêu… điều gì có thể níu giữ lấy thứ tình cảm này? Trên đời này thực ra cũng chẳng có thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu.
Thứ duy nhất có thể trói buộc con người chính là sự ám ảnh của chính bản thân con người với những thứ mà họ tự nghĩ rằng họ không thể vứt bỏ.
Nếu có thể từ bỏ thì đã buông tay từ rất lâu…
Nếu có thể quay lại thì đã không bắt đầu…

.
.
.


Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012

[Vietsub] How Can It Be - Julian Cheung Trương Chí Lâm




Anh đã cố gắng hết sức
Nhưng vẫn không thể chống lại
Số mệnh do trời an bày
Hồi ức lưu luyến bao vây anh 
Nỗi nhớ trở nên trống trải
Trải qua sai lầm
Anh cuối cùng đã thức tỉnh
Muốn quên đi quá khứ
Nếu như có thể gặp lại nhau một lần nữa
Mọi thứ lẽ nào sẽ như vậy?