Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

[Fic] A Separation couldn't start | Chương 4



A Separation That Could Not Start


Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered

Chương 4




Khi Yoochun tỉnh giấc đã là sáng ngày hôm sau. Anh tự vỗ đầu mình rồi cười ngốc, lần này ngủ ít vậy sao? Hay thật, vẫn còn nhớ rõ chuyện của ngày hôm qua… Shim Changmin chết tiệt, dám bỏ rơi anh sao?

“Anh dậy rồi sao, người khỏe mạnh?”

Tựa mình ở cửa phòng, Changmin nhếch môi nhìn Yoochun đầu tóc rối bù đang ngẩn người trên giường.

Yoochun đưa tay dụi dụi mắt mình, như một sự cố gắng để nhìn rõ người trước mặt, động tác mang theo hương vị lười nhác.

“Minnie ~, anh đói ~”

“Đồ ăn em để đây, anh tự mình ăn đi, em đến trường trước…” Lời vừa dứt, Changmin cũng xoay người bước đi.

“Minnie ~, chờ anh với! Anh không ăn sáng nữa chúng ta cùng đến trường!” Yoochun hốt hoảng lao khỏi giường, muốn đuổi theo Changmin, nhưng vừa chạy đến cửa phòng thì toàn thân anh bỗng dưng khựng lại… 

Leng keng… 

Là tiếng dây xích…

Yoochun nhìn xuống chân mình, một sợi dây xích bạc khóa lấy cổ chân trái của anh, đầu còn lại của sợi xích được khóa vào đâu? Yoochun không cần suy nghĩ cũng biết, chân giường. Giận rồi sao? Chỉ không uống thuốc một ngày thôi mà, sao lại phải xích lại chứ? Lần cuối cùng bị xích là khi nào nhỉ? Yoochun nheo mắt hồi lâu vẫn không thể nào nhớ ra được lần cuối cùng Changmin tức giận đến vậy là khi nào? Là mùa đông năm ngoái khi anh trốn ra ngoài đắp người tuyết rồi sau đó lấy tuyết làm nệm mà ngủ quên sao? Không phải, không phải, lần đó Changmin chỉ bắt mọi người trong nhà phải đi dọn tuyết cả đêm thôi, thật sự không có làm gì anh cả… Yoochun nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc cũng chịu đầu hàng mà kéo lê sợi dây xích đi đến bàn ăn nhỏ trong phòng. 

Cũng không phải là lần đầu tiên bị xích như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên chọc giận Changmin như vậy, ăn thật no, ngủ thật tốt, mở mắt ra lại sẽ thấy Shim Changmin mặt mày u ám đang ở bên cạnh mình mà thôi… Yoochun khe khẽ ngân nga khúc nhạc yêu thích rồi bắt đầu vùi mặt vào bàn thức ăn trước mặt.

Yoochun vừa húp xong thìa súp cuối cùng, thì điện thoại trên bàn cũng reo lên, liếc mắt nhìn tên người gọi đến hiện lên trên màn hình điện thoại, Yoochun khẽ cười.

“Taesung hyung~”

“Yoochun! Thật tốt vì gọi đến số máy của em và nghe thấy giọng của em chứ không phải thằng nhóc Shim Changmin kia…”

“Hyung, anh biết điện thoại em luôn để chế độ ghi âm cuộc gọi phải không? Đừng có mà nói xấu Minnie!”

“Thằng nhóc đó có điểm gì tốt để anh nói đến chứ? Thôi, đừng nhắc đến nó nữa, chiều nay em rảnh không? Ban nhạc của bọn anh biểu diễn nhưng thiếu mất ca sĩ chính…”

“Hyung, anh không nhớ lần cuối cùng anh nhờ em hát… hậu quả như thế nào sao?”

“Anh biết, nhưng đang gấp quá, anh chỉ có thể nhờ em…”

Yoochun thở dài nhìn sợi dây xích quanh cổ chân mình, rồi lại tưởng tượng ra vẻ mặt đáng thương của Taesung ở đầu dây bên kia, cuối cùng chỉ có thể tặc lưỡi một cái.

“Hyung, lần này em không giúp anh được rồi, em bây giờ không thể rời khỏi giường được…”

“Yah! Con sâu lười kia! Em lại lấy bệnh của mình ra để từ chối giúp anh sao? Chỉ hát ba bài thôi mà…”

Yoochun cau mày, chân khẽ đong đưa tạo ra tiếng leng keng khi dây xích va đập vào sàn nhà.

“Hyung, nếu anh thật sự cần em như vậy, thì chỉ có một cách thôi…”

“Cách gì?”

“Anh có chìa khóa vạn năng không?”


Nằm trong góc khuất của một con hẻm nhỏ, Evergreen là một quán cà phê được xây dựng theo phong cách bán cổ điển khá lạ mắt. Soo Yeon quyết định dành buổi chiều thứ sáu của mình ở quán cà phê này để tìm chút yên tĩnh cho bản thân. 

Cô gọi một tách cà phê sữa, và tự biến mình thành một vị khách lặng lẽ nơi chiếc bàn nhỏ. Khách vào quán bắt đầu đông dần, Soo Yeon nhìn về phía chiếc bục cao ở giữa quán, và nhanh chóng nhận ra rằng hôm nay sẽ có một ban nhạc biểu diễn ở đây, mọi thứ đang được chuẩn bị để buổi trình diễn có thể được bắt đầu đúng giờ.

“Hyung, anh không cần biết tại sao em cần cái chìa khóa đó, anh chỉ cần biết bây giờ em đã có mặt ở đây là được rồi, OK?”

‘Giọng nói đó…’ Soo Yeon chỉ có thể thì thầm trong đầu, rồi ngay lập tức hướng mắt về nơi phát ra giọng nói trầm thấp mà cô không thể nào quên được kia.

‘Là anh ấy, Park Yoochun! Wow, trái đất này thật sự tròn đến vậy sao?’ Soo Yeon tự nhủ trong đầu, mắt cô vẫn hướng về phía Yoochun. Cô nhận ra anh đang đứng cùng những thành viên khác trong ban nhạc, có vẻ như Yoochun rất thân với họ, một anh chàng cao lớn và khá điển trai đang khoác vai Yoochun và thì thầm điều gì đó vào tai anh.

Soo Yeon khẽ nheo mắt, đây là lần thứ ba cô được nhìn thấy Park Yoochun, so với chàng trai cười rạng rỡ như ánh dương dưới tán lá cuối góc sân trường của lần gặp đầu tiên và chàng trai ngất xỉu trong vòng tay Shim Changmin ở trước cổng trường vào lần gặp thứ hai,… thật sự là quá khác biệt. Park Yoochun trước mắt cô đơn giản là một sinh viên khoa thanh nhạc đang tụ họp với ban nhạc của mình, áo sơ mi hồng nhạt để mở hai cúc đầu, lộ ra xương quai xanh hấp dẫn, quần jean bụi bặm và dép xỏ ngón chẳng hợp với tiết trời se se lạnh của mùa thu một chút nào cả. Rõ ràng trông giản dị như vậy, nhưng khi đứng giữa đám đông lại có thể hút đi ánh nhìn của người khác, nụ cười ấm áp đến thế, hạnh phúc đến thế… Thật sự là một anh chàng đáng để nhìn ngắm. Soo Yeon nhoẻn miệng cười, cô nâng tách cà phê lên môi, tự hỏi Park Yoochun rốt cuộc đáng sợ ở chỗ nào? Tại sao Eun Soo lại cung cấp cho cô loại thông tin thiếu chính xác như vậy chứ?

Trên sân khấu, mọi thứ có vẻ đã sẵn sàng, Soo Yeon dường như không thể tin được vào mắt mình khi cô nhìn thấy Yoochun ngồi vào ghế của ca sỹ hát chính. Ngay khi cô đang phấn khích vì có cơ hội để thưởng thức giọng hát của Yoochun, thì tiếng chuông báo khách của tiệm cà phê vang lên trong không gian yên tĩnh, âm thanh lanh lảnh của tiếng chuông thật sự rất thành công trong việc thu hút sự chú ý của mọi người về phía cửa ra vào.

‘A! Changmin sunbae…!’ Trống ngực Soo Yeon đập nhanh một cách không kiểm soát khi cô nhận ra bóng dáng cao gầy nơi cửa ra vào, gương mặt Changmin trong mắt cô thật sự chỉ có thể dùng cụm từ “đẹp hoàn hảo” để miêu tả. Soo Yeon bắt đầu cảm thấy việc đến quán cà phê này vào hôm nay chính là quyết định sáng suốt nhất của mình trong cả tuần qua.

Theo tầm mắt của Changmin, Soo Yeon nhìn về phía sân khấu, Park Yoochun rõ ràng sắc mặt đã thay đổi, cô có thể nhìn thấy một chút hờn dỗi khi Yoochun bĩu môi và nhìn về phía Changmin. Cả quán cà phê vẫn đang chờ ban nhạc bắt đầu biểu diễn, nhưng ca sỹ hát chính của họ vẫn đang bận đấu mắt cùng một vị khách khác đang đứng khoanh tay nơi cửa ra vào. Khoảnh khắc im lặng đầy khó xử ấy kéo dài trong một phút không hơn không kém, và sau đó Soo Yeon nhìn thấy Yoochun ghé môi thì thầm vào tai một thành viên trong ban nhạc và rồi anh bước xuống sân khấu, tiến thẳng về phía cửa ra vào. 

Trên sân khấu, ban nhạc bắt đầu chơi một ca khúc ballad tiếng Anh đang thịnh hành, và tay guitar trở thành giọng ca chính. Nhưng Soo Yeon không quan tâm đến điều đó, tâm trí cô còn đang bận theo dõi bước chân của Park Yoochun và cái nhếch môi của Shim Changmin. Cô nhìn thấy Yoochun đưa tay níu lấy góc áo của Changmin, nhưng người kia rất nhanh chóng xoay lưng bước đi, Yoochun thở dài một hơi rồi cũng vội vã bước theo Changmin ra khỏi quán cà phê.

Soo Yeon ngẩn người nhìn theo bóng dáng hai chàng trai qua ô cửa kính, cuối cùng chỉ có thể đi đến kết luận: Anh em nhà này thật kỳ lạ.



“Minnie~ Anh thật sự chỉ muốn giúp Taesung hyung nên mới làm như vậy…”

Park Yoochun cuộn người ôm gối, ngồi trên ghế sa lon, cố gắng làm ra vẻ mặt vô tội nhất có thể.

Shim Changmin vẫn không nói gì, chỉ chăm chú vào quyển sách trên tay.

Cứ như vậy, trong phòng khách rộng lớn có một người liên tục gọi tên một người, và người kia thì chẳng buồn đáp lại.


Hơn 30 phút sau…

“Minnie~ Anh đói bụng~” Park Yoochun cắn cắn lấy chiếc gối trước ngực.

Changmin rời mắt khỏi trang sách, cậu ngẩng đầu nhìn Yoochun đang cuộn tròn trước mặt mình trong vài giây sau đó đột nhiên đứng dậy.

“Ăn tối!”

Yoochun vội vã buông gối, chạy theo Changmin hướng về phía nhà bếp. 

Changmin nhìn bàn đầy thức ăn đã được người giúp việc chuẩn bị sẵn từ trước đó, cậu khẽ cau mày, đưa mắt nhìn sang người giúp việc đang đứng bên cạnh bàn ăn.

“Giúp tôi hâm nóng lại đi.”

Sau khi người giúp việc mang thức ăn rời đi, cả hai người vẫn không nói với nhau câu nào, Yoochun lẳng lặng dụi hai bàn chân mình vào nhau, tay vẫn níu lấy góc áo Changmin. Changmin vốn định tách mình khỏi cái níu tay của Yoochun để đi đến chỗ ngồi bên bàn ăn, nhưng khi cậu đưa mắt xuống lại nhìn thấy cảnh hai bàn chân Yoochun đang cọ cọ vào nhau vì hơi lạnh của sàn nhà.

“Dép lê của anh đâu?” Changmin cau mày hỏi.

“Ngoài phòng khách!” Yoochun cười cười, vươn tay ra ôm lấy cổ Changmin.

“Đồ ngốc!” Changmin thở dài rồi khom người bế Yoochun đi đến bên bàn ăn, đặt anh ngồi lên ghế. Yoochun vẫn tiếp tục trưng ra vẻ mặt tươi cười, hai tay vẫn câu lấy cổ Changmin, không hề có ý định buông ra. Changmin trừng mắt nhìn anh, tỏ ý muốn thoát ra nhưng ngay khi cậu còn đang muốn gỡ tay anh ra khỏi người mình thì Yoochun đã rướn người về phía trước và cắn vào mũi cậu.

“Park Yoochun! Anh…” Changmin chỉ có thể tiếp tục trừng mắt nhìn vẻ mặt thỏa mãn của người trước mặt.

“Minnie ~ Anh đói ~” Yoochun bĩu môi rồi khẽ cười vì anh biết, Changmin không bao giờ để anh chịu đói.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét