Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

[Fic] Yêu, rốt cuộc là vì sao? | Chương 14

Yêu, rốt cuộc là vì sao?



Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 14
 


Thời điểm ăn bữa sáng, Junsu vẫn lặng lẽ nhìn về phía Yoochun.


Một nhà năm người ăn bữa sáng trong không khí vô cùng trầm mặc, cuối cùng cũng kết thúc.


“Cưng à, điểm tâm làm ngon lắm!” Trong lúc Yunho đang chuẩn bị thu dọn bát đũa, Jaejoong bỗng nhiên ôm lấy cánh tay Yunho, ngọt ngào nói, sau đó hung hăng bo bo lên má Yunho một cái.


Yunho, Junsu và cả Changmin đều ngây ngẩn cả người.


Phát hiện ra Jaejoong đang liếc mắt nhìn mình, Yoochun im lặng cười.


Tất cả tựa như không có gì thay đổi, Yoochun cũng như cũ cùng Jaejoong trò chuyện, cùng Junsu đùa giỡn, chỉ có quan hệ của Yunho cùng Jaejoong càng trở nên thân thiết hơn, Yunho và Yoochun cũng càng ăn ý hơn. Dĩ nhiên, đây thuần túy chỉ là suy nghĩ của anh quản lý.


“Tốt lắm, tất cả lại đây một chút, anh thông báo lịch trình tiếp theo.” Quản lý hướng năm người đang tập nhảy vẫy vẫy tay nói.


Vì chiều hôm sau mới có hoạt động, công ty rốt cuộc cho năm người được một ngày nghỉ ngơi.


“Yeah! Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi!” Yoochun hưng phấn hét lên giữa phòng tập trống vắng.


Tại sao lại trống vắng? Vì Yunho cùng anh quản lý đến phòng làm việc để bàn về lịch hoạt động sắp tới, Jaejoong cùng Changmin đi mua đồ uống, trong phòng tập chỉ còn hai người Yoochun và Junsu.


Nhớ lại những lời lúc sáng của Jaejoong, Yoochun đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng, trực giác nói cho anh biết lúc này anh không nên cùng Junsu ở chung một chỗ.


“Tớ đi xem Jaejoong hyung đã trở lại chưa…” Yoochun hoảng sợ đứng lên, tiến về phía cửa.


“Yoochun, cậu đang trốn tớ sao?” giọng nói Junsu từ sau lưng Yoochun vang lên.


Không cần quay đầu lại, Yoochun cũng có thể nhận ra thanh âm kia chứa đầy ưu thương. Yoochun nắm chặt hai tay thành nắm đấm, xoay người, cố nặn ra vẻ tươi cười.


“Sao tớ lại trốn cậu?”


“Không có sao?” Junsu cúi đầu nói nhỏ.


“Yoochun, không thể chọn tớ sao? Tớ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh cậu.”


“Tớ cũng sẽ luôn ở bên cạnh Junsu, làm bạn tốt nhất của cậu.” Đúng là trước đây đùa giỡn quá mức mập mờ rồi, bây giờ nhất định phải giải thích rõ, tớ và cậu, chỉ có thể làm bạn.


“Tớ không muốn chỉ làm bạn!” Junsu ngẩng đầu nhìn Yoochun, ánh mắt vô cùng kiên quyết.


“Junsu, cậu vẫn chưa hiểu, cậu đã đem tình cảm của chúng ta nhầm lẫn thành tình yêu. Thực tế thì chúng ta chỉ coi nhau là anh em tốt nhất.” Yoochun ngồi xuống trước mặt Junsu.


“Cậu không hy vọng tớ quen bạn gái đúng không?” Nghe Yoochun nói vậy, Junsu nặng nề gật đầu.


“Lòng chiếm hữu của cậu đối với tớ chẳng qua là ham muốn chiếm hữu của một người bạn, nếu như cậu có bạn gái, cậu cũng sẽ không muốn tớ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu, bởi vì người có thể ở bên cạnh cậu mãi mãi, sẽ không phải là tớ.”


“…” Như dự liệu của Yoochun, trong mắt Junsu ánh lên tia nghi ngờ không xác định, “nhưng cậu đã nói là mãi mãi sẽ không rời xa tớ!”


“Đúng, tớ sẽ không rời cậu, Yunho, Jaejoong, Changmin tất cả cũng sẽ ở bên cậu. Cậu nghĩ xem, nếu như Yunho và mọi người rời đi, cậu có cảm thấy hoảng sợ không?”


“… Có!” Junsu gật đầu. Nếu như mọi người rời đi, nếu như DBSK không còn tồn tại, chuyện như vậy Junsu không có cách nào tưởng tượng ra được, cũng căn bản không muốn nghĩ đến.


“Cho nên tình cảm của cậu đối với tớ cũng giống như đối với mọi người,” Yoochun ngăn lại ý muốn tranh luận của Junsu, tiếp tục nói, “nhưng tình bạn cũng có sâu, có cạn, so với những người đó, cậu vẫn yêu thích tớ nhất, có phải hay không?”


“…” Khẽ cắn môi dưới, Junsu lăng lăng gật đầu.


“Cho nên, tình cảm giữa chúng ta, so với bất kỳ ai cũng chắc chắn bền chặt hơn!” Yoochun vỗ vỗ lưng Junsu, đơn giản tổng kết lại mọi chuyện.


“…” Không biết phải nói thêm gì nữa, Junsu nhìn Yoochun, sau đó quay mặt đi. (Ronnie: Chun à, em thật bội phục tài ăn nói của anh… chết cũng bị anh nói cho thành sống…)


“Yah! Hai người tại sao lại đứng ở đây? Sao không vào đi?!” Yunho từ xa đi vào nhìn thấy Jaejoong và Changmin đang áp tai vào cửa phòng tập.


Jaejoong và Changmin đang đứng nghe lén, hiển nhiên là bị Yunho làm cho sợ hết hồn, Jaejoong cuống quýt hướng Yunho chớp chớp mắt.


“Hai người áp lên cửa làm gì? Không phải là nghe lén đó chứ?” Yunho không phát hiện ra sắc mặt của Jaejoong và Changmin đang ngày càng kém đi, vẫn lớn tiếng hỏi.


“…” Jaejoong vội vàng che miệng Yunho, Changmin đứng một bên bất đắc dĩ nhìn Jaejoong đang xuống tay với Yunho đang giãy dụa.


Đúng lúc này, cửa phòng tập bị mở ra, ba người lập tức nhìn về phía Yoochun đang tựa tiếu phi tiếu đứng bên cửa.


“Sao lại đứng ngoài này? Vào đi!” Yoochun đảo mắt hoa đào, đưa mắt nhìn từ Yunho đến Jaejoong, cuối cùng dừng lại trên người Changmin.


-------------

Ban đêm, sau khi mọi người trở về ký túc xá, Changmin liền là người đầu tiên xông vào phòng tắm.


Nước lạnh như băng từ vòi sen trượt trên thân thể tuổi trẻ, Changmin đem mặt hướng về phía vòi sen, chất lỏng trong suốt rơi trên gương mặt anh tuấn, bọt nước cũng theo đó mà văng ra.


Đột nhiên cửa phòng tắm bị mở ra, Changmin nghiêng đầu nhìn về phía cửa, nhưng bọt nước trên mặt khiến cho mắt cậu trở nên khó khăn trong việc quan sát.

“Em đang tắm!” Vừa lau nước trên mặt, Changmin vừa la lớn.


“Anh biết.” Cửa nhanh chóng bị đóng lại, một thanh âm quen thuộc vang lên trong phòng tắm.


“Biết… mà anh còn đi vào?!” Changmin không khỏi run lên, sau đó cúi mặt, không muốn nhìn vị khách không mời mà đến kia.


“A, chính là biết nên mới đi vào.” Yoochun cười cười nhìn Changmin.


“… Hyung, đừng nhìn!” Phát giác ra ánh mắt của Park Yoochun vẫn đang đặt trên người mình, mặt Changmin bắt đầu đỏ lên.


“Lúc chúng ta cùng ở phòng tắm hơi cũng đã nhìn không biết bao nhiêu lần, em xấu hổ cái gì?” Vừa nói, Yoochun vừa bắt đầu cởi nút áo sơ mi của mình.


“Anh đang làm cái gì vậy?” Áo sơ mi của Yoochun đã được cởi ra, xương quai xanh gợi cảm, lồng ngực tuyết trắng hiện ra trước mặt Changmin, khiến cậu cảm thấy cả thân thể mình đều nóng lên.


“Tắm ~” Yoochun thản nhiên nói, bắt đầu cởi quần jean.


“… Em rất nhanh sẽ tắm xong, chờ em tắm xong sẽ nhường phòng tắm lại cho anh.” Changmin vừa nói vừa dùng tay chà xát lên người vài cái liền bước ra khỏi bồn tắm.


“Em tắm xong rồi, anh cứ từ từ.” Changmin tựa như chạy trối chết đem tay đưa về phía quần áo treo trên tường.


“Anh không biết là em tắm chỉ cần có năm phút thôi đó.” Yoochun bắt lấy tay Changmin, tựa tiếu phi tiếu nhìn gương mặt đang phát hồng của cậu.


“… Em, em hôm nay không có đổ mồ hôi.” Thì ra anh ấy đã tính kỹ thời gian rồi mới đi vào! Đầu óc hỗn loạn của Changmin rốt cuộc cũng bắt đầu vận hành.


“Lừa gạt ai đó? Đi vào tắm kỹ cho anh!” Yoochun đem Changmin trần như nhộng đẩy mạnh vào bồn tắm, chính mình cũng trần như nhộng tiêu sái đi đến bên cạnh Changmin.


Rõ ràng là khí lực của mình mạnh hơn, nhưng lại không có cách nào đẩy Yoochun ra, Changmin thầm nghĩ có lẽ chính cậu cũng không muốn rời khỏi phòng tắm.


“Changmin à, những lời anh nói với Junsu vào buổi chiều, em nghe hết rồi đúng không?” Sau lưng Changmin truyền đến thanh âm gợi cảm của Yoochun, khiến thân thể cậu chấn động.


“Ừ.”


Nhiệt độ trong phòng tắm dần dần tăng cao, tựa hồ ngay cả nước từ vòi sen phun ra cũng là nước nóng. Tiếng thở dốc cũng dần trở nên to hơn, ngay cả tiếng nước chảy cũng không có cách nào ngăn được tiếng hít thở nặng nề kia.


Môi cùng lưỡi chậm rãi dây dưa, thăm dò lẫn nhau. Chiếc lưỡi ướt át của Yoochun lướt qua răng Changmin, tinh tế khẽ liếm lên đó, sau đó quấn chặt lấy lưỡi cậu.


Tiếp xúc chậm rãi như vậy không có cách nào khiến Changmin thỏa mãn dục vọng, cậu bắt đầu thiếu kiên nhẫn, lưỡi của cậu ở trong miệng Yoochun dùng sức trêu chọc, môi cậu mút lấy đầu lưỡi của anh, bắt đầu tàn sát bừa bãi khoang miệng của Yoochun. So sánh mà nói, tất nhiên kinh nghiệm của Yoochun tương đối phong phú hơn Changmin, anh rất nhanh đoạt lại quyền chủ động, đầu lưỡi cũng không ngừng quấy phá trong khoang miệng Changmin.


Mỗi khi đầu lưỡi Yoochun lướt qua, trái tim Changmin sẽ đập mạnh lên, bàn tay thon dài của cậu bắt đầu vuốt ve lên sống lưng trắng nõn, bóng loáng của Yoochun. Hai thân thể trần trụi nóng bỏng dính sát vào nhau, tựa như chính mình sinh ra là vì đối phương. Khi bàn tay Changmin trượt đến thắt lưng của Yoochun, anh đột nhiên run rẩy, đưa ngón tay luồn sâu vào mái tóc ướt đẫm của Changmin, đầu Yoochun khẽ chuyển động, nụ hôn càng trở nên vội vàng hơn.


Changmin hiểu ra thắt lưng là vùng mẫn cảm của Yoochun, tay cậu bắt đầu dùng lực liên tục di chuyển trên eo nhỏ của Yoochun, đầu lưỡi lúc nặng lúc nhẹ liếm trên khoang miệng của anh. Khi lưỡi Yoochun muốn trườn lên, Changmin lại cố tình tránh né, cho đến khi Yoochun không chịu nỗi mà khẽ xao động, cậu mới tiến đến cuốn lấy lưỡi Yoochun, hung hăng cắn mút. Nước bọt của cả hai theo khe hở mà rơi ra ngoài, men theo viền môi xinh đẹp của Yoochun rơi xuống.


Changmin và Yoochun dán chặt lồng ngực đang kịch liệt phập phồng của mình vào nhau, tựa hồ có thể cảm nhận được nhịp tim đập mãnh liệt của đối phương. Không khí càng trở nên nóng hơn, Yoochun ngẩng mặt định mở miệng nói gì đó, nhưng ngay khi miệng vừa hé ra đã bị môi Changmin bao trọn lấy. Changmin tựa như một đứa trẻ đoạt được món đồ chơi yêu thích, cậu ôm chặt lấy Yoochun, dùng lưỡi quét qua đôi môi đỏ mọng mà bản thân đã mơ tưởng đã lâu, đầu lưỡi nhẹ nhàng tinh tế phác họa đôi môi của Yoochun.


Thân thể giống như bị châm một mồi lửa, tiếng thở ngày càng nặng nề, Changmin nâng thân thể đang vì thiếu dưỡng khí mà trượt xuống dưới của Yoochun lên, cuối cùng nụ hôn cũng kết thúc.


Thời gian chậm chạp trôi qua, trong không gian ẩm ướt của phòng tắm chỉ còn tiếng thở dốc cùng tiếng tim đập kịch liệt của hai người.


Yoochun đem mặt áp vào ngực Changmin, cả người anh dường như không còn sức sống mà tựa hẳn vào người Changmin.


Changmin cũng không để ý đến sức nặng trên người mình, cậu một tay đặt ở sống lưng Yoochun, một tay ôm eo anh.

Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014

[Fic] Yêu, rốt cuộc là vì sao? | Chương 13

Yêu, rốt cuộc là vì sao?



Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 13
 

Phát hiện người trong lồng ngực mình cứ liên tục trở mình, Yunho không khỏi cau mày. 

“Jaejoong, sao cậu còn chưa ngủ?”

“Changmin không giống là người dễ đàm phán, tính tình em ấy nóng nảy lắm, ngay cả tớ còn không dám lãnh giáo. Trong vài hoàn cảnh, em ấy còn bướng bỉnh hơn cả Yoochun nữa.” Jaejoong hơi chần chừ nói.


“Thì ra là cậu đang lo lắng chuyện này, yên tâm, Changmin rất nhường nhịn Yoochun.” Yunho thì thầm, ngáp một cái.


“Tớ phải đi xem một chút.” Jaejoong không an tâm hai đứa em kia, cuối cùng quyết định đi xuống giường.


Chưa đầy năm phút sau, Jaejoong đã quay trở về phòng, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc.


“Chuyện gì vậy?” Yunho bị ánh đèn làm cho chói mắt, khẽ cau mày hỏi.


“Changmin không có trong phòng khách.” Jaejoong tựa như phát hiện ra tân đại lục, gương mặt vô cùng ngạc nhiên nói.


“Hả? Tìm trong phòng bếp chưa? Phòng làm việc thì sao?”


“Yunho, cậu nói xem, có khi nào Changmin cạy cửa phòng của em ấy và Yoochun không?” Jaejoong suy tư nói.


“… Jaejoong à, cậu nghĩ nhiều quá đó…” Yunho xoa xoa thái dương, cười khẽ.


“Yoochun sẽ không bị giết phải không? Thằng nhóc Changmin kia cơ bắp cũng không ít.” Jaejoong hoàn toàn không phát hiện ra mặt Yunho đang bắt đầu nổi gân xanh, tiếp tục đề tài đáng sợ của mình.


“… Ngược lại, tớ thấy lo cho Changmin hơn.” Yunho quyết định hùa theo đề tài của Jaejoong nói tiếp.


“Không được, tớ muốn đi…” Jaejoong vừa nói vừa xoay người, muốn hướng cửa phòng đi tới, nhưng chưa kịp bước đi đã bị Yunho ôm lấy.


“Cậu quay lại cho tớ! hơn 4 giờ sáng rồi mà cậu còn muốn rời giường? Không mau đi ngủ đi, cậu cho rằng thân thể mình làm bằng sắt sao?!” Yunho thô bạo ôm lấy Jaejoong, nhưng khi đặt Jaejoong lên giường thì động tác lại vô cùng dịu dàng, “muốn tìm Changmin cũng phải chờ sau khi ngủ dậy mới đi tìm! Còn nữa, lúc hai em ấy ở bên nhau, có khi nào cậu thấy Yoochun bị thiệt thòi?! Lần nào cũng là Changmin bị Yoochun đùa bỡn, xoay như chong chóng. Cho nên cậu bớt lo lắng một chút đi, ngoan ngoãn nằm ngủ cho tớ!”


“… Yunho, bộ dạng bây giờ của cậu rất giống người lớn đang giáo huấn trẻ nhỏ…” Jaejoong ngơ ngác nói.


“… Tớ vốn chính là gia trưởng như vậy đó!” Yunho tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Jaejoong.


“… Ha ha! Ngủ ngon, gia trưởng…” Đem tay ôm lấy Yunho, Jaejoong cười nói.


“Ngủ ngon.”


Đây là đêm đầu tiên chúng ta trở thành người yêu của nhau, a, không, phải là buổi sáng đầu tiên…


-----------


Sáng sớm, Jaejoong sau khi chợp mắt được vài tiếng đã mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt anh là gương mặt anh tuấn của Yunho, ngay lập tức, một loại cảm giác có tên là hạnh phúc liền tràn vào lòng anh.


Jaejoong lặng lẽ rời giường, ra khỏi phòng, vốn định đến phòng của Yoochun, nhưng ngoài ý lại nhìn thấy một bóng người đang ngồi yên lặng trong phòng khách.


“Junsu? Sao em dậy sớm quá vậy?” Nhìn ra người trên ghế là Junsu, Jaejoong không khỏi có chút giật mình.


“Hyung, Yoochun là một người rất sợ cô đơn phải không?” Jaejoong có thể nhận ra giọng nói và cả cơ thể Junsu đều trở nên cứng ngắc.


“Hả? Sao đột nhiên lại nói như vậy?” Trực giác nói cho Jaejoong biết hiện giờ tâm tình của Junsu đang không được tốt, anh lo lắng ngồi xuống.


“Cậu ấy sợ cô độc nên mới không ngừng đổi bạn gái, lúc đầu cậu ấy và anh ở cùng nhau cũng là vì sợ cô độc, cho nên, dù cậu ấy và những người khác có làm ra hành động thân mật như thế nào đi nữa thì cũng không sao, đúng không?” Bộ dáng bối rối cùng lo lắng của Junsu khiến Jaejoong vô cùng giật mình.


“Junsu, em làm sao vậy?” Chẳng lẽ Yoochun lại làm ra chuyện không nên làm?!


“… Hyung, anh em tình cảm thân thiết ôm nhau là chuyện bình thường, chúng ta cũng thường xuyên như vậy phải không? Cho nên dù lúc ngủ có ôm nhau cũng là bình thường, phải không?” Junsu dùng sức bắt lấy cổ tay Jaejoong, đôi mắt đã đong đầy nước.


“Junsu, em nhìn thấy cái gì?” Cổ tay bị Junsu siết đến đau, nhưng Jaejoong tựa như không để ý.


“… Vừa rồi em đến phòng Yoochun, cậu ấy và Changmin ôm nhau, ngủ trên một chiếc giường.” Junsu chậm rãi nói.


“… Junsu à…” Jaejoong do dự, không biết phải nói gì với Junsu, dù sao chuyện tình cảm vẫn là chuyện riêng tư, người ngoài dù có muốn nhúng tay vào cũng không thể.


“Em thích Yoochun?” Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Jaejoong liền tự mắng chính mình, đúng là hỏi nhảm mà?!


“Ừ.”


“Thật xin lỗi, Junsu, chuyện này anh không có cách nào giúp được em, đây là chuyện của các em, anh và Yunho đều không thể can dự.” Jaejoong đem tay mình rút khỏi tay Junsu, nói.


“… Yoochun, tại sao cho đến bây giờ cũng không nghĩ đến em? Đối với các anh cũng tốt, đối với Changmin cũng tốt, cậu ấy rõ ràng đã nói sẽ không rời xa em, nhưng tại sao chưa bao giờ ôm em sau máy quay?!” Junsu nói xong liền cắn môi dưới, dùng ánh mắt vô cùng đau lòng nhìn Jaejoong.


Phanh! Cửa phòng bị dùng sức đá văng.


“Park Yoochun, em đứng lên cho anh!” Cùng với tiếng hét kinh thiên động địa, Yoochun chợt phát hiện ra thân thể mình đang từ trong chăn nệm ấm áp bị kéo ra.


“Hyung?!” Changmin so với Yoochun đã sớm tỉnh lại, cậu một tay giữ lại bàn tay của Jaejoong đang kéo Yoochun, một tay ôm người vào ngực.


“Chuyện gì?!” Changmin khẽ cau mày nhìn Jaejoong, bàn tay ôm chặt lấy Yoochun.


“Changmin, chuyện này em không cần quan tâm.” Jaejoong dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn Changmin, vừa nói vừa kéo Yoochun từ trên giường rời đi.


Nhìn Yoochun bị Jaejoong lôi kéo lên sân thượng, Changmin không an tâm mà đi theo, nhưng vừa ra tới phòng khách đã bị Yunho cản lại.


“Jaejoong vì chuyện của em và Yoochun mà lo lắng cả đêm, em yên tâm đi.” Dường như cũng không muốn nói hết ra lời trong lòng, Yunho cau mày, kéo Changmin vào phòng bếp.


“Hyung, anh nổi điên cái gì vậy?!” Sáng sớm, trên ban công gió thổi mạnh, Yoochun trong nháy mắt bị khí lạnh làm cho đông tỉnh, rùng mình một cái, khẽ kêu lên.


“Haizzz, Yoochun ah…” Jaejoong thở dài, bộ dáng dịu dàng khiến cho Yoochun kinh hãi, người này và người lúc nãy đem mình kéo lên sân thượng thật sự là cùng một người?!


“Em tính toán đem Junsu xử lý như thế nào?” Giọng nói của Jaejoong tràn đầy sự bất đắc dĩ.


“Junsu?!” Yoochun sửng sốt.


“Tình cảm của Junsu đối với em, em không phải là không biết phải không?” Jaejoong vô cùng chân thành nói, “lần trước chuyện của em và anh, biểu hiện của Junsu em cũng nhìn thấy rồi, vậy còn lần này? Em muốn làm sao đây?”


“Junsu đối với em cũng không phải là yêu. Có lẽ cậu ấy còn chưa phát hiện ra, tình cảm của cậu ấy đối với em chỉ đơn thuần là tình cảm anh em, sở dĩ cậu ấy đối với em luôn để ý như vậy chẳng qua là vì không muốn ở một mình, cậu ấy chỉ muốn có người ở bên cạnh mình mà thôi.” Yoochun đưa mắt nhìn về bầu trời trong veo, nói.


“Nhưng em không cảm thấy Junsu quá lệ thuộc vào em sao? Nếu nói về lệ thuộc, tại sao em ấy không chọn anh, không chọn Yunho mà ngược lại chỉ chọn em? Yoochun, Junsu đối với em đã vượt xa tình cảm anh em rồi, nếu em có bạn gái mới, anh cũng không cần để ý… nhưng Junsu đã biết rồi.”


“Đúng là đã có lúc em lệ thuộc vào Junsu, cậu ấy cũng như vậy lệ thuộc vào em, nhưng cậu ấy chỉ là người bạn tốt nhất của em. Cậu ấy lệ thuộc vào em nghĩa là lệ thuộc vào người bạn tốt nhất, cậu ấy không có cách nào tiếp nhận chuyện em có bạn gái là cũng bởi vì cậu ấy rất thích em, nhưng đó không phải là yêu. Hơn nữa, cậu ấy cũng chưa bao giờ tỏ ra vượt quá tình cảm bạn bè với em.” Yoochun cười cười nói.


“Changmin cũng đâu có đối với em làm ra chuyện gì vượt mức tình cảm bạn bè đâu?” Jaejoong nghiêng đầu nhìn Yoochun.


“Cậu ấy có, chỉ là chúng ta không để ý thôi.” Thật ra thì bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, Yoochun nhận ra Changmin đối với mình có rất nhiều cử động mập mờ.


“Vậy sao em khẳng định là Junsu không có?” Jaejoong liếc Yoochun một cái.


“Jaejoong hyung, một ngày có 99% thời gian sống ở bên nhau, anh có thể nhìn nhầm sao?” Yoochun nở nụ cười.


“… Tóm lại, em tốt nhất là phải đem chuyện này giải quyết cho ổn đi, bất kể là vì Junsu, Changmin hay DBSK.” Chuyện như vậy đúng là người ngoài không thể nhúng tay vào.


“Em hiểu.” Yoochun cực kỳ nghiêm túc gật đầu, nhưng ngay sau đó liền nở ra nụ cười rạng rỡ.


“Nếu như em 99% thời gian đều nhìn Junsu, vậy 1% còn lại em lo nhìn ai hả?” Jaejoong đột nhiên hỏi.”


“Camera.”


“Thằng nhóc này…”


“Chứ anh nghĩ em sẽ trả lời cái gì?” Yoochun ngoắc ngoắc khóe miệng.


“Anh nói này, em cũng phải suy nghĩ thân phận là người đã có người yêu của mình đi chứ!”


“Ha ha, đó là quá khứ thôi, bây giờ em 100% thời gian cũng dùng để nhìn Shim Changmin.”


Kết thúc buổi trò chuyện sáng sớm chính là Jaejoong cùng Yoochun khoác vai nhau rời khỏi sân thượng, cười cười nói nói đi tới phòng khách, không hề quan tâm đến ba gương mặt đang vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mình.