Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014

[Fic] Yêu, rốt cuộc là vì sao? | Chương 13

Yêu, rốt cuộc là vì sao?



Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 13
 

Phát hiện người trong lồng ngực mình cứ liên tục trở mình, Yunho không khỏi cau mày. 

“Jaejoong, sao cậu còn chưa ngủ?”

“Changmin không giống là người dễ đàm phán, tính tình em ấy nóng nảy lắm, ngay cả tớ còn không dám lãnh giáo. Trong vài hoàn cảnh, em ấy còn bướng bỉnh hơn cả Yoochun nữa.” Jaejoong hơi chần chừ nói.


“Thì ra là cậu đang lo lắng chuyện này, yên tâm, Changmin rất nhường nhịn Yoochun.” Yunho thì thầm, ngáp một cái.


“Tớ phải đi xem một chút.” Jaejoong không an tâm hai đứa em kia, cuối cùng quyết định đi xuống giường.


Chưa đầy năm phút sau, Jaejoong đã quay trở về phòng, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc.


“Chuyện gì vậy?” Yunho bị ánh đèn làm cho chói mắt, khẽ cau mày hỏi.


“Changmin không có trong phòng khách.” Jaejoong tựa như phát hiện ra tân đại lục, gương mặt vô cùng ngạc nhiên nói.


“Hả? Tìm trong phòng bếp chưa? Phòng làm việc thì sao?”


“Yunho, cậu nói xem, có khi nào Changmin cạy cửa phòng của em ấy và Yoochun không?” Jaejoong suy tư nói.


“… Jaejoong à, cậu nghĩ nhiều quá đó…” Yunho xoa xoa thái dương, cười khẽ.


“Yoochun sẽ không bị giết phải không? Thằng nhóc Changmin kia cơ bắp cũng không ít.” Jaejoong hoàn toàn không phát hiện ra mặt Yunho đang bắt đầu nổi gân xanh, tiếp tục đề tài đáng sợ của mình.


“… Ngược lại, tớ thấy lo cho Changmin hơn.” Yunho quyết định hùa theo đề tài của Jaejoong nói tiếp.


“Không được, tớ muốn đi…” Jaejoong vừa nói vừa xoay người, muốn hướng cửa phòng đi tới, nhưng chưa kịp bước đi đã bị Yunho ôm lấy.


“Cậu quay lại cho tớ! hơn 4 giờ sáng rồi mà cậu còn muốn rời giường? Không mau đi ngủ đi, cậu cho rằng thân thể mình làm bằng sắt sao?!” Yunho thô bạo ôm lấy Jaejoong, nhưng khi đặt Jaejoong lên giường thì động tác lại vô cùng dịu dàng, “muốn tìm Changmin cũng phải chờ sau khi ngủ dậy mới đi tìm! Còn nữa, lúc hai em ấy ở bên nhau, có khi nào cậu thấy Yoochun bị thiệt thòi?! Lần nào cũng là Changmin bị Yoochun đùa bỡn, xoay như chong chóng. Cho nên cậu bớt lo lắng một chút đi, ngoan ngoãn nằm ngủ cho tớ!”


“… Yunho, bộ dạng bây giờ của cậu rất giống người lớn đang giáo huấn trẻ nhỏ…” Jaejoong ngơ ngác nói.


“… Tớ vốn chính là gia trưởng như vậy đó!” Yunho tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Jaejoong.


“… Ha ha! Ngủ ngon, gia trưởng…” Đem tay ôm lấy Yunho, Jaejoong cười nói.


“Ngủ ngon.”


Đây là đêm đầu tiên chúng ta trở thành người yêu của nhau, a, không, phải là buổi sáng đầu tiên…


-----------


Sáng sớm, Jaejoong sau khi chợp mắt được vài tiếng đã mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt anh là gương mặt anh tuấn của Yunho, ngay lập tức, một loại cảm giác có tên là hạnh phúc liền tràn vào lòng anh.


Jaejoong lặng lẽ rời giường, ra khỏi phòng, vốn định đến phòng của Yoochun, nhưng ngoài ý lại nhìn thấy một bóng người đang ngồi yên lặng trong phòng khách.


“Junsu? Sao em dậy sớm quá vậy?” Nhìn ra người trên ghế là Junsu, Jaejoong không khỏi có chút giật mình.


“Hyung, Yoochun là một người rất sợ cô đơn phải không?” Jaejoong có thể nhận ra giọng nói và cả cơ thể Junsu đều trở nên cứng ngắc.


“Hả? Sao đột nhiên lại nói như vậy?” Trực giác nói cho Jaejoong biết hiện giờ tâm tình của Junsu đang không được tốt, anh lo lắng ngồi xuống.


“Cậu ấy sợ cô độc nên mới không ngừng đổi bạn gái, lúc đầu cậu ấy và anh ở cùng nhau cũng là vì sợ cô độc, cho nên, dù cậu ấy và những người khác có làm ra hành động thân mật như thế nào đi nữa thì cũng không sao, đúng không?” Bộ dáng bối rối cùng lo lắng của Junsu khiến Jaejoong vô cùng giật mình.


“Junsu, em làm sao vậy?” Chẳng lẽ Yoochun lại làm ra chuyện không nên làm?!


“… Hyung, anh em tình cảm thân thiết ôm nhau là chuyện bình thường, chúng ta cũng thường xuyên như vậy phải không? Cho nên dù lúc ngủ có ôm nhau cũng là bình thường, phải không?” Junsu dùng sức bắt lấy cổ tay Jaejoong, đôi mắt đã đong đầy nước.


“Junsu, em nhìn thấy cái gì?” Cổ tay bị Junsu siết đến đau, nhưng Jaejoong tựa như không để ý.


“… Vừa rồi em đến phòng Yoochun, cậu ấy và Changmin ôm nhau, ngủ trên một chiếc giường.” Junsu chậm rãi nói.


“… Junsu à…” Jaejoong do dự, không biết phải nói gì với Junsu, dù sao chuyện tình cảm vẫn là chuyện riêng tư, người ngoài dù có muốn nhúng tay vào cũng không thể.


“Em thích Yoochun?” Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Jaejoong liền tự mắng chính mình, đúng là hỏi nhảm mà?!


“Ừ.”


“Thật xin lỗi, Junsu, chuyện này anh không có cách nào giúp được em, đây là chuyện của các em, anh và Yunho đều không thể can dự.” Jaejoong đem tay mình rút khỏi tay Junsu, nói.


“… Yoochun, tại sao cho đến bây giờ cũng không nghĩ đến em? Đối với các anh cũng tốt, đối với Changmin cũng tốt, cậu ấy rõ ràng đã nói sẽ không rời xa em, nhưng tại sao chưa bao giờ ôm em sau máy quay?!” Junsu nói xong liền cắn môi dưới, dùng ánh mắt vô cùng đau lòng nhìn Jaejoong.


Phanh! Cửa phòng bị dùng sức đá văng.


“Park Yoochun, em đứng lên cho anh!” Cùng với tiếng hét kinh thiên động địa, Yoochun chợt phát hiện ra thân thể mình đang từ trong chăn nệm ấm áp bị kéo ra.


“Hyung?!” Changmin so với Yoochun đã sớm tỉnh lại, cậu một tay giữ lại bàn tay của Jaejoong đang kéo Yoochun, một tay ôm người vào ngực.


“Chuyện gì?!” Changmin khẽ cau mày nhìn Jaejoong, bàn tay ôm chặt lấy Yoochun.


“Changmin, chuyện này em không cần quan tâm.” Jaejoong dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn Changmin, vừa nói vừa kéo Yoochun từ trên giường rời đi.


Nhìn Yoochun bị Jaejoong lôi kéo lên sân thượng, Changmin không an tâm mà đi theo, nhưng vừa ra tới phòng khách đã bị Yunho cản lại.


“Jaejoong vì chuyện của em và Yoochun mà lo lắng cả đêm, em yên tâm đi.” Dường như cũng không muốn nói hết ra lời trong lòng, Yunho cau mày, kéo Changmin vào phòng bếp.


“Hyung, anh nổi điên cái gì vậy?!” Sáng sớm, trên ban công gió thổi mạnh, Yoochun trong nháy mắt bị khí lạnh làm cho đông tỉnh, rùng mình một cái, khẽ kêu lên.


“Haizzz, Yoochun ah…” Jaejoong thở dài, bộ dáng dịu dàng khiến cho Yoochun kinh hãi, người này và người lúc nãy đem mình kéo lên sân thượng thật sự là cùng một người?!


“Em tính toán đem Junsu xử lý như thế nào?” Giọng nói của Jaejoong tràn đầy sự bất đắc dĩ.


“Junsu?!” Yoochun sửng sốt.


“Tình cảm của Junsu đối với em, em không phải là không biết phải không?” Jaejoong vô cùng chân thành nói, “lần trước chuyện của em và anh, biểu hiện của Junsu em cũng nhìn thấy rồi, vậy còn lần này? Em muốn làm sao đây?”


“Junsu đối với em cũng không phải là yêu. Có lẽ cậu ấy còn chưa phát hiện ra, tình cảm của cậu ấy đối với em chỉ đơn thuần là tình cảm anh em, sở dĩ cậu ấy đối với em luôn để ý như vậy chẳng qua là vì không muốn ở một mình, cậu ấy chỉ muốn có người ở bên cạnh mình mà thôi.” Yoochun đưa mắt nhìn về bầu trời trong veo, nói.


“Nhưng em không cảm thấy Junsu quá lệ thuộc vào em sao? Nếu nói về lệ thuộc, tại sao em ấy không chọn anh, không chọn Yunho mà ngược lại chỉ chọn em? Yoochun, Junsu đối với em đã vượt xa tình cảm anh em rồi, nếu em có bạn gái mới, anh cũng không cần để ý… nhưng Junsu đã biết rồi.”


“Đúng là đã có lúc em lệ thuộc vào Junsu, cậu ấy cũng như vậy lệ thuộc vào em, nhưng cậu ấy chỉ là người bạn tốt nhất của em. Cậu ấy lệ thuộc vào em nghĩa là lệ thuộc vào người bạn tốt nhất, cậu ấy không có cách nào tiếp nhận chuyện em có bạn gái là cũng bởi vì cậu ấy rất thích em, nhưng đó không phải là yêu. Hơn nữa, cậu ấy cũng chưa bao giờ tỏ ra vượt quá tình cảm bạn bè với em.” Yoochun cười cười nói.


“Changmin cũng đâu có đối với em làm ra chuyện gì vượt mức tình cảm bạn bè đâu?” Jaejoong nghiêng đầu nhìn Yoochun.


“Cậu ấy có, chỉ là chúng ta không để ý thôi.” Thật ra thì bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, Yoochun nhận ra Changmin đối với mình có rất nhiều cử động mập mờ.


“Vậy sao em khẳng định là Junsu không có?” Jaejoong liếc Yoochun một cái.


“Jaejoong hyung, một ngày có 99% thời gian sống ở bên nhau, anh có thể nhìn nhầm sao?” Yoochun nở nụ cười.


“… Tóm lại, em tốt nhất là phải đem chuyện này giải quyết cho ổn đi, bất kể là vì Junsu, Changmin hay DBSK.” Chuyện như vậy đúng là người ngoài không thể nhúng tay vào.


“Em hiểu.” Yoochun cực kỳ nghiêm túc gật đầu, nhưng ngay sau đó liền nở ra nụ cười rạng rỡ.


“Nếu như em 99% thời gian đều nhìn Junsu, vậy 1% còn lại em lo nhìn ai hả?” Jaejoong đột nhiên hỏi.”


“Camera.”


“Thằng nhóc này…”


“Chứ anh nghĩ em sẽ trả lời cái gì?” Yoochun ngoắc ngoắc khóe miệng.


“Anh nói này, em cũng phải suy nghĩ thân phận là người đã có người yêu của mình đi chứ!”


“Ha ha, đó là quá khứ thôi, bây giờ em 100% thời gian cũng dùng để nhìn Shim Changmin.”


Kết thúc buổi trò chuyện sáng sớm chính là Jaejoong cùng Yoochun khoác vai nhau rời khỏi sân thượng, cười cười nói nói đi tới phòng khách, không hề quan tâm đến ba gương mặt đang vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét