Chương 2
Vào một ngày nào đó ở tháng Chín, tiết trời cuối
cùng cũng thay đổi cho phù hợp với tên gọi của mùa thu, tại một quán cà phê nhỏ
ở nơi cuối con phố gần nhà, Changmin cuối cùng cũng nhận ra được rằng cậu không
thể chịu đựng thứ tình yêu chứa đầy nước mắt và những lời xin lỗi đó…
“Changmin, xin lỗi, anh vẫn không thể quên được cô ấy.”
Không thể quên?
Có một khoảng thời gian, Changmin từng suy nghĩ đến
việc thử nghiên cứu thứ thuốc có thể tẩy não con người và nếu thứ thuốc ấy
thành công thì cậu nhất định sẽ cho người đang ngồi trước mặt mình dùng đầu
tiên. À, không phải, cậu lẽ ra nên thí nghiệm thuốc trên người anh ấy ngay từ đầu
mới phải.
“Park Yoochun, anh muốn làm gì cũng được, chia tay
cũng được, tiếp tục cũng được, nhưng anh tốt nhất là đừng rơi nước mắt trước mặt
em.”
Changmin vô thức vươn tay ra chạm nhẹ vào khóe mắt
ngấn nước của Yoochun, trong lòng bắt đầu tự mắng mình vô dụng, vì lý do gì mà
từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc đều chỉ vì nước trong đôi mắt kia mà chùn
bước?
Yoochun bị giọng nói lạnh lùng của Changmin làm cho
giật mình, theo phản xạ liền chớp mắt, lông mi cong dài vô tình khẽ chạm nhẹ
vào ngón tay Changmin. Chính là cảm giác này, chính là cái cảm giác nhẹ nhàng
như có như không này khiến cho Changmin càng lúc càng cảm thấy khổ sở…
Cái nắm tay đầu tiên, Yoochun dùng ngón út của mình
móc vào ngón út của cậu, nhẹ nhàng đến mức Changmin tưởng rằng chỉ cần một cơn
gió vô tình thổi qua cũng đủ khiến hai người rời tay nhau.
Cái ôm đầu tiên, Yoochun dùng mặt mình áp lên ngực cậu,
nhẹ nhàng đến mức Changmin sợ rằng nếu mình siết chặt vòng tay thì anh ấy sẽ biến
mất.
Nụ hôn đầu tiên, Yoochun dùng môi mình ấn nhẹ vào
môi cậu, Changmin thề rằng cậu đã đếm và chính xác thì nụ hôn ấy kéo dài đúng
năm giây, và nó nhẹ nhàng đến mức Changmin tưởng rằng mình nằm mơ, giấc mơ giữa
ban ngày mà không cần nhắm mắt.
Từ những ngày đầu quen nhau, Changmin đã biết mình bị
Yoochun thu hút chính vì sự nhẹ nhàng đến mức hờ hững này nhưng khi hai người
càng tiến xa hơn, cậu lại không thể chịu được tính cách này của Yoochun.
Rồi Changmin phát hiện ra, không phải Yoochun quá hờ
hững với cậu, mà bởi vì sự chuyên tâm của anh ấy từ trước đến nay vẫn luôn dành
cho một người con gái khác. Changmin đi từ quyết tâm đến thất vọng, Yoochun
cũng đi từ hờ hững đến hối hận. Sau đó không hiểu bằng cách nào mà Yoochun lại
tìm ra được một cách để duy trì quan hệ của hai người, đó là những giọt nước mắt
và những lời xin lỗi… Yoochun bỗng trở nên thích khóc, mỗi lần hai người đi đến
bước cuối của lời chia tay, thì những lời xin lỗi và những giọt nước mắt lại
níu giữ tất cả. Shim Changmin biết rằng, cậu chính là không thể thoát khỏi thứ
bùa chú kỳ lạ đó của Park Yoochun.
Nhưng hôm nay thì khác, Changmin đã quyết tâm, vì cậu
biết cuối cùng Yoochun cũng đã gặp lại người con gái mà anh ấy luôn nhớ nhung,
vậy nên cậu cũng phải kết thúc thứ tình yêu chứa đầy nước mắt và những lời xin
lỗi này…
“Changmin, nếu anh không khóc thì chúng ta vẫn sẽ là
người yêu của nhau phải không?”
Yoochun dùng gương mặt vô tội với đôi mắt ngấn nước
nhìn chằm chằm vào Changmin, rõ ràng là đang cố gắng làm ra bộ dáng nuốt nước mắt
vào trong để lấy lòng Changmin.
“Anh rốt cuộc có hiểu vấn đề giữa chúng ta là gì
không? Không phải là ở chỗ anh khóc hay không khóc mà là vì anh không nghĩ đến
em, người trong lòng anh lúc này là cô ấy! Còn nữa, em quá mệt mỏi với những lần
phạm sai lầm rồi khóc lóc xin lỗi của anh rồi!” Changmin tức giận rồi, thật sự
rất tức giận, người này tại sao ra đời sớm hơn cậu hai năm mà tư duy lại kém
hơn cậu cả thập kỷ như vậy? Tại sao lúc nào cũng cho rằng chỉ cần trưng bộ dạng
ủy khuất đó ra thì mình sẽ đầu hàng? Không! Shim Changmin cậu nhất định sẽ
không đầu hàng, phải nói rõ, phải làm rõ….
“Nhưng… nhưng… người trong lòng anh là Changmin mà,
anh chỉ xem cô ấy là mối tình đầu khó quên mà thôi… Hôm qua chỉ là tình cờ họp
lớp mới gặp lại, anh là uống say, là uống say mà ~ Minnie~”
Lần này đến phiên Changmin giật mình đi, từ lúc nào
mà Yoochun nhà cậu, à không, Yoochun kia đã học được cái kiểu nói chuyện kéo
dài âm cuối làm nũng như vậy? Đây chắc chắn là tuyệt tác của tên anh họ Kim
Jaejoong! Yoochun của cậu, à không, Yoochun kia trước giờ chỉ biết cười hiền, gần
đây mới bắt đầu biết dùng nước mắt dọa cậu, nhưng lần này… đến cả làm nũng cũng
biết rồi… Chắc chắn là bị dạy hư! Shim Changmin bỏ qua tình huống trước mắt, bắt
đầu ngồi tính xem làm thế nào để xử lý tên Kim đầu to kia, bắt Park Yoochun tuyệt
giao với Kim Jaejoong? Không được, vậy thì lấy ai để cậu gửi người mỗi khi đi
công tác xa? Báo cho Yunho hyung? Cách này có vẻ không có hiệu quả, Jung Yunho
kia rõ ràng càng mê muội Kim Jaejoong hơn cả việc Park Yoochun mê muội khoai
tây rán… Ah~ Tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy chứ?
“Minnie~ tha lỗi cho anh một lần này thôi, tất cả
cũng tại Jaejoong hyung đột nhiên lại bỏ về trước, không chịu gọi anh về. Sau
này anh sẽ không uống say rồi qua đêm ở nhà người lạ nữa ~ tha lỗi cho anh nha~
nha~ nha~”
Ah, giờ chính là lúc phải vận dụng hết tuyệt học mà
anh họ đã dạy, Yoochun trong lòng gào thét cảm ơn Kim Jaejoong, ngoài mặt thì tỏ
vẻ đáng thương nhìn Changmin không chớp mắt, sau đó tay cũng bắt đầu vươn ra, rất
tự nhiên vươn qua ôm lấy cổ Changmin, dùng đầu mình cọ vào ngực cậu, tuyệt đối
là hành động của mèo nhỏ lấy lòng chủ nhân.
“Uhm, ôm chặt một chút, em chưa cảm nhận được thành
ý.” Khóe môi Changmin khẽ nhếch lên, tay siết chặt lấy eo Yoochun, cái tâm tình
chấm dứt yêu đương vài phút trước đột nhiên bay biến đi đâu hết, trong lòng tự nhủ
Kim Jaejoong, ngày mai tốt nhất anh nên có lời giải thích.
Ở một nơi nào đó, Kim Jaejoong đang nằm trên giường xem phim hoạt hình bỗng
dưng thấy rùng mình.
“Jung Yunho, cậu mở điều hòa thấp xuống đấy hả? Muốn
lạnh chết tớ sao?”
“Nào có, vẫn đang để 25 độ mà. À, sao đêm qua cậu không
cho Yoochun về nhà mình ngủ mà lại đưa nó sang nhà bạn học vậy? Báo hại sáng
nay Changmin mang nguyên bản mặt đen thui đến tìm tớ này!” Yunho rất thức thời
kéo chăn phủ lên người Jaejoong, tiện thể quay sang đóng vai phóng viên tạp chí
lá cải.
“Ai da~ tớ vừa dạy cho Chun Chun nhà tớ vài bài học
để bảo đảm cuộc sống hạnh phúc sau này, nên muốn tạo điều kiện cho nó áp dụng
thử thôi ấy mà.” Jaejoong hí hửng cười vui sướng, trùm chăn qua khỏi đầu, âm
mưu tiến vào mộng đẹp, mặc kệ điện thoại trên đầu giườngbáo có tin nhắn vừa gửi đến.
“From: Chun Chun <3
Jaejoong hyung~ đại công cáo thành rồi \^o^/ nhưng xin lỗi
nha~ em lỡ lời khai hyung bỏ rơi em ở bữa tiệc rồi. Em không phải cố ý đâu,
nhưng lúc đó hối lỗi nhập tâm quá >.< Ah, Minnie tắm xong rồi, em không
nhắn nữa, anh bảo trọng nha~”