Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

[Fic] A Separation couldn't start | Chương 6

A Separation That Could Not Start


Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered

Chương 6


Mọi người đều nói rằng tôi cũng sẽ như bao cô bạn gái trước đó của Changmin oppa, chỉ có thể ở bên cạnh anh ấy một tháng, nhưng tôi không tin vào điều đó, tôi nhất định phải phá tan quy luật một tháng của anh ấy, nhất định là như vậy vì tôi rất tự tin vào chính mình.


Changmin oppa kỳ thực cũng không quá lạnh lùng như vẻ ngoài của anh ấy, đôi khi chúng tôi ở bên cạnh nhau, không gian chỉ tràn ngập sự im lặng nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Anh ấy thường nắm lấy tay tôi mỗi khi chúng tôi băng qua đường, và cho tôi vài viên kẹo như một sự đền bù nếu tôi phải chờ anh ấy quá lâu. Trong túi xách của Changmin oppa lúc nào cũng có rất nhiều loại thuốc, có lần tôi lấy hết can đảm để hỏi anh ấy rằng đó là thuốc gì và có phải sức khỏe của anh ấy không được tốt không? Nhưng anh ấy chỉ mỉm cười và nói những lọ thuốc này tượng trưng cho sự bất đắc dĩ của anh ấy.


Tôi nghĩ trên đời này có nhiều thứ khiến con người phải điên cuồng, tình yêu và sự bất đắc dĩ có lẽ cũng bao gồm trong số đó. Lần đầu tiên khi tôi gặp Changmin oppa, tôi đã biết mình nhất định sẽ phát điên vì anh ấy. Và rồi rất nhanh sau đó tôi nhận ra rằng có lẽ tôi không phải là người duy nhất điên cuồng vì người con trai này.


“Cô muốn bỏ rơi người khác hay bị người khác bỏ rơi?”


Park Yoochun đã hỏi tôi như vậy trong lần gặp thứ hai của chúng tôi. Tôi không hiểu, người anh trai không cùng huyết thống như anh ta thì có tư cách gì để xen vào chuyện tình cảm của tôi và Changmin oppa?


“Muốn chúng tôi chia tay? Nực cười, bây giờ còn chưa đến một tháng, Changmin oppa còn chưa nói sẽ bỏ tôi mà anh đã nôn nóng như vậy?”


Tôi chán ghét gương mặt tươi cười của Park Yoochun, vô cùng chán ghét, anh ta tự cho rằng với gương mặt ấy thì bất kỳ ai cũng phải chiều ý anh ta sao? Thật là điên mà.


“Ah, tôi bắt đầu cảm thấy chán với cái mốc một tháng rồi, hai tuần xem ra cũng đã đủ rồi nhỉ?”


Con người này đang nói gì vậy? Tôi bắt đầu cảm thấy anh ta thật sự không phải điên bình thường mà. Đột nhiên tôi nhìn thấy gương mặt anh ta đang dần phóng đại trước mắt mình, điên, điên thật rồi, anh ta HÔN tôi!


‘Tách’


“Cô đoán xem sau khi tôi gửi tấm hình này cho em ấy thì chuyện gì sẽ xảy ra?”


Anh ta vẫn giữ nụ cười vô hại ấy mà nhìn tôi chăm chú, tay khẽ lắc lắc chiếc điện thoại trên tay, như thể mọi thứ chỉ là một trò đùa.


“Sao anh không nghĩ theo chiều hướng ngược lại? Là anh vừa hôn bạn gái của em trai mình!”


Tôi đến tột cùng thật không thể nào hiểu được sự tự tin ấy của Park Yoochun là từ đâu mà ra? Anh ta vẫn trơ tráo như vậy mỉm cười nhìn tôi và gửi bức ảnh đó cho Changmin oppa. Tôi không tin chỉ với một tấm hình mà anh ta có thể chia rẽ được chúng tôi, ham muốn độc chiếm em trai của Park Yoochun làm tôi phát ốm lên được, tôi cũng có nghe phong phanh vài câu chuyện về việc anh ta buộc em trai mình chia tay với bạn gái, nhưng tôi vẫn không thể nào tin vào những chuyện đó cho đến khi tự mình trải nghiệm những gì anh ta vừa làm với tôi.


Trong lúc tôi còn đang giận đến run người, đang suy nghĩ xem có nên gọi điện cho Changmin oppa hay không thì chuông điện thoại đã vang lên, nhưng không phải là của tôi.


“Minne~ em nhận được hình rồi sao? Thế nào? Chụp đẹp chứ? ... Đang ở lớp thể dục…Uhm, biết rồi…”


Tôi không rõ ở đầu dây bên kia Changmin oppa dùng ngữ điệu gì để nói chuyện với anh ta, nhưng có vẻ như anh ấy sắp đến đây. Trong lòng tôi có chút lo lắng, liệu Changmin oppa sẽ tin tôi hay người anh kỳ quặc của anh ấy?


Tôi nghe thấy tiếng cửa mở, chưa kịp quay đầu đã thấy Park Yoochun lướt qua người tôi và khi tôi quay đầu chính là hình ảnh anh ta vòng tay qua cổ Changmin oppa, phải, đó là một cái ôm, rất chặt.


“Minnie, anh ghét cô ta, môi không thơm gì cả!”


Tôi càng lúc càng buồn nôn với cái kiểu nói bằng giọng mũi đó của Park Yoochun, Changmin oppa sao có thể chịu đựng được người anh trai như thế này?


“Em không làm gì cả, là anh trai anh muốn chúng ta chia tay…”


Tôi cố gắng thu hút sự chú ý của Changmin oppa, và rồi anh ấy cũng đẩy Park Yoochun ra, dùng vẻ mặt điềm tĩnh vô cùng để nhìn tôi. Dù tôi cố gắng như thế nào cũng không thể tìm thấy một tia ấm áp trong ánh mắt anh ấy và nó khiến tôi nhớ đến đôi bàn tay lạnh như băng của anh ấy khi chúng tôi nắm tay lần đầu tiên.


“Chúng ta chia tay đi.”


Chỉ một câu nói, rồi anh ấy lại đặt tầm mắt lên người Park Yoochun và tôi căm ghét nụ cười của anh ta, nụ cười như muốn nói rằng tôi là một con ngốc.


“Tại sao ngay cả một cơ hội anh cũng không thể cho em?”


Anh ấy không trả lời tôi mà chỉ nhấc tay lên xem đồng hồ, sau đó cau mày nhìn Park Yoochun nói, “đến giờ uống thuốc” rồi cứ như vậy mà rời đi.


Park Yoochun không vội đi theo mà đứng nhìn tôi, gương mặt vẫn giữ nụ cười đáng ghét đó…


“Để tôi nói cho cô biết một bí mật này, Minnie ghét nhất là thấy tôi bị những thứ dơ bẩn chạm vào, tạm biệt!”


Cho đến tận giây phút ấy, tôi mới nhận ra được rằng... bản thân mình không đủ tình yêu và cũng không đủ sự bất đắc dĩ  để phát điên vì một ai đó, tôi chỉ là một con ngốc đặt niềm tin không đúng chỗ mà thôi.

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

[Fic] A Separation couldn't start | Chương 5

A Separation That Could Not Start


Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered

Chương 5


Nếu có điều gì Soo Yeon có thể chắc chắn về bản thân mình thì đó chính là việc cô không tin vào những thứ như “định mệnh” hay “duyên phận”.


Nhưng việc gặp gỡ Shim Changmin đã khiến cô bắt đầu nghi ngờ vào điều chắc chắn đó.


“Changmin oppa,… em thật sự rất thích anh… hãy hẹn hò với em nhé!”


“…”


“Em… em nghe nói anh đã chia tay với bạn gái vào tháng trước…”


“Lên núi hay xuống biển?”


“Dạ?!”


“Mùa hè, cô thích đi biển hay leo núi?”


“…Ah, biển, em thích đi biển…”


“Được, vậy chúng ta hẹn hò!”


Đó là những gì mà Soo Yoen nghe được khi cô tình cờ “gặp” (và tình cờ nghe lén) Shim Changmin và một cô gái ở vườn trường vào ngày hôm nay. Lại thêm một lần nữa sự tò mò đối với Shim Changmin trong cô lại trỗi dậy, có lẽ nào tiêu chuẩn chọn bạn gái của Shim Changmin lại đơn giản chỉ là việc lên núi hay xuống biển, theo những gì mà cô biết qua lời kể của những người bạn cùng khoa thì anh chàng này là một người xuất sắc và toàn diện đến mức không có gì để phàn nàn, uhm… dùng hai chữ “thiên tài” để hình dung cũng không phải là quá đáng… lẽ nào thiên tài thì phải khác người như vậy?


“Eun Soo, Changmin sunbae thích những cô gái thích đi biển sao?” Lời vừa thốt ra Soo Yoen đã cảm tự cảm thấy câu hỏi này quả thật vô cùng ngớ ngẩn.


“Cậu tỏ tình với anh ấy sao?” Eun Soo trợn mắt nhìn cô bạn cùng phòng.


“Không! Là tớ tình cờ nghe thấy người khác tỏ tình với anh ấy!”


“Ha ha! cậu cứ như là stalker của Changmin oppa vậy… Để fan lâu năm này kể cho cậu biết một vài chuyện… E hèm, nếu cậu muốn làm bạn gái với Changmin oppa trong một tháng thì rất đơn giản, hãy chờ một tháng sau, anh ấy sẽ chia tay con nhỏ ngu ngốc vừa tỏ tình hôm nay, và chuẩn bị một vài câu trả lời cho cuộc phỏng vấn bạn gái của anh ấy. Hãy nhớ trả lời biển nếu được yêu cầu lựa chọn giữa biển và núi; ngủ, nếu phải chọn giữa ngủ và ăn; lạnh, nếu phải chọn giữa lạnh và nóng. Hiểu chưa hả stalker?”


Soo Yoen liên tục mắt tròn mắt dẹt khi nghe cô bạn Eun Soo bắn liên thanh một tràng về việc ‘làm cách nào để trở thành người yêu của Shim Changmin trong một tháng’.


“Thôi được, chuyện câu hỏi thì không nói đi, nhưng vấn đề là tại sao anh ấy lại chỉ quen bạn gái trong một tháng?”


“Ây da~ chuyện này thì tớ chỉ đoán thôi, nhưng có vẻ như nó có liên quan đến anh trai của anh ấy…”



“Ý cậu là Park Yoochun kia?”

------------

Thôi được, Soo Yoen thừa nhận độ nổi tiếng của Shim Changmin, chính thức thừa nhận. Rõ ràng việc Shim Changmin có bạn gái (mới) khiến cho rất nhiều người chú ý, chứ không phải riêng mình cô. Chỉ riêng việc có bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn vào cặp đôi ngồi ở chiếc bàn nhỏ nơi góc căng tin kia cũng đủ để chứng minh cho sức hút của Shim Changmin.


Cuối cùng thì Soo Yoen cũng có cơ hội nhìn rõ mặt cô bạn gái mới của Shim Changmin, mắt to, da trắng, tóc ngắn hiện đại, vóc dáng cân đối, có thể chấm điểm 8/10 về ngoại hình. Cô gái xinh đẹp như vậy ngồi cạnh Shim Changmin lại càng thêm nổi bật. Thoạt nhìn qua, Soo Yoen cảm thấy hai người thật sự rất xứng đôi, có lẽ nào lại như lời Eun Soo tiên đoán, trong vòng một tháng nữa họ sẽ phải chia tay? Nhất định là có vấn đề, nhất định là như vậy, trong lúc cô đang tự lẩm bẩm trong đầu thì “vấn đề” thật sự đã xuất hiện…


Soo Yoen biết, cô không phải là người duy nhất trong căng tin ngừng việc nhai thức ăn lại khi Park Yoochun bước đến bàn ăn của Shim Changmin, rõ ràng là sắp có một câu chuyện “thú vị” mà mọi người đều mong đợi. ‘Cuối cùng thì anh ấy sẽ làm trò quái quỷ gì chứ?’ trí tò mò của Soo Yoen càng tăng cao khi Park Yoochun không ngồi vào ghế mà lại an vị trên đùi của Shim Changmin.


“Minnie, anh để quên thuốc ở nhà rồi, phải làm sao đây?”


Một người con trai hơn hai mươi tuổi, cao 1m8, rõ ràng là thật kỳ quặc khi ngồi trên đùi một đứa con trai khác cao gần 1m9 và cố bày ra bộ dạng đáng yêu như vậy, nhưng Soo Yoen buộc lòng phải thừa nhận một sự thật rằng Park Yoochun quá đáng yêu… cái mặt như con nít kia là thế nào chứ? Thật không thể tin được!


“Anh về nhà trước đi, em có hẹn rồi.” Shim Changmin không lạnh không nóng, buông một câu với người đang ngọ nguậy trên đùi cậu.


“Với cô ta?” Park Yoochun chỉ tay về phía cô – bạn – gái – mới – xinh – đẹp của Shim Changmin.
 

Cô gái mỉm cười, cúi đầu chào Yoochun theo phép lịch sự, Yoochun rút tay về, đáp lại bằng một nụ cười mà trong mắt Soo Yoen thì nó có sức sát thương kinh khủng ‘ai có thể từ chối nụ cười đó chứ?’


Yoochun vẫn giữ nguyên nụ cười đó, quay sang nhìn Changmin vài giây rồi đứng lên, móc điện thoại di động ra… “Alô, Taesung hyung? Ổn rồi, anh qua đón em nhé!” sau đó vẫy tay chào Changmin rồi quay lưng bước đi.


‘Eh~ chỉ vậy là kết thúc rồi?’ Soo Yoen lẩm bẩm trong đầu và quyết định tập trung vào việc giải quyết bữa trưa của mình.


“Em đưa anh về!” giọng nói lạnh lùng của Changmin vang lên khiến Soo Yoen lập tức ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là cảnh Changmin nắm lấy cổ tay Yoochun, nét mặt tựa như đang kiềm nén một cảm xúc mãnh liệt nào đó.


“Vậy còn cô ấy?”


“Không mượn anh quản nhiều như vậy.”


“Uống thuốc xong anh muốn ăn pizza!”


“Không được.”


“Ba mẹ không có nhà mà, chúng ta ăn ngoài không được sao?”


“Có thể, nhưng không phải là pizza.”


“Uhm…”


Soo Yoen ngây ngốc nhìn Yoochun khoác tay Changmin rời khỏi căng tin, để lại cô nàng bạn gái mới của Changmin cũng đang ngơ ngác nhìn theo, và có lẽ cũng như Soo Yoen, cô đã kịp nhìn thấy cái nháy mắt tinh nghịch của Park Yoochun dành cho mọi người khi Changmin nhét bàn tay anh vào túi áo khoác cậu.

------------

“Minnie, anh là người hyung tốt nhất thế giới đúng không?”


“Không biết xấu hổ.”


“Minnie, anh ngủ và thức, lúc nào thì đáng yêu hơn?”


“Cả hai đều tệ.”


“Minnie, anh rất phiền phức sao?”


“Ừ, rất phiền.”


“Nên Minnie mới xích anh lại?”


“Rốt cuộc anh có uống thuốc hay không?”


“…”


Kết quả của cuộc đối thoại này chính là Park Yoochun buồn bực, không cam lòng, phồng má, nuốt một đống thuốc vào bụng dưới sự giám sát của Shim Changmin và tiếng leng keng của sợi dây xích màu bạc đang nối chân anh cùng chân giường.



“Em nhất định phải đi?” Yoochun cau mày hỏi khi Changmin thông báo với anh rằng vì anh đã uống thuốc xong nên cậu phải quay trở về với cuộc hẹn của mình.


“Cô ấy là bạn gái em.”


“Nhưng anh là anh trai em.”


“…”


“Vì bố mẹ vắng nhà nên em muốn lơ là anh? Được lắm, đi đi, khốn kiếp! Shim Changmin, em đúng là đồ khốn!!!!”


Yoochun tức giận ném ly nước trên bàn về phía Changmin, chiếc ly va vào cạnh bàn, tan vỡ, những mảnh vỡ cứ thế mà văng khắp nơi, rất tình cờ một mảnh sượt nhẹ qua gò má Changmin để lại trên đó một thứ chất lỏng màu đỏ.


Changmin im lặng nhìn Yoochun đang giận đến đỏ mặt, cậu cũng chẳng quan tâm cái vết xước trên mặt kia có ảnh hưởng gì đến biệt hiệu “hoàng tử” của mình ở trường đại học hay không, cậu chỉ đơn giản đứng nhìn anh như vậy.


“Đáng đời!”


Yoochun buông ra hai tiếng rồi nằm lên giường, đem chăn quấn lấy chính mình thật kỹ lưỡng. Changmin dường như cũng quá quen với việc này, cậu tiến đến bên giường, kéo chăn ra khỏi đầu Yoochun, hai bàn tay cố định gương mặt anh, để cho cái con người càn quấy này không có cách nào tránh được ánh mắt cậu.


“Park Yoochun, anh nhất định sẽ phải trả giá cho chuyện này.”


Yoochun cong môi, híp mắt lại thành hình vòng cung, biểu tình trên gương mặt vô cùng lười biếng, phun ra một câu, “đừng quên mua pizza cho anh” sau đó gạt tay Changmin ra, kéo chăn lên hòng âm mưu ngủ tiếp.