A Separation That Could Not Start
Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun
Length: Chaptered
Chương 6
Mọi người đều nói rằng tôi cũng sẽ
như bao cô bạn gái trước đó của Changmin oppa, chỉ có thể ở bên cạnh anh ấy một
tháng, nhưng tôi không tin vào điều đó, tôi nhất định phải phá tan quy luật một
tháng của anh ấy, nhất định là như vậy vì tôi rất tự tin vào chính mình.
Changmin oppa kỳ thực cũng không
quá lạnh lùng như vẻ ngoài của anh ấy, đôi khi chúng tôi ở bên cạnh nhau, không
gian chỉ tràn ngập sự im lặng nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Anh ấy thường
nắm lấy tay tôi mỗi khi chúng tôi băng qua đường, và cho tôi vài viên kẹo như một
sự đền bù nếu tôi phải chờ anh ấy quá lâu. Trong túi xách của Changmin oppa lúc
nào cũng có rất nhiều loại thuốc, có lần tôi lấy hết can đảm để hỏi anh ấy rằng
đó là thuốc gì và có phải sức khỏe của anh ấy không được tốt không? Nhưng anh ấy
chỉ mỉm cười và nói những lọ thuốc này tượng trưng cho sự bất đắc dĩ của anh ấy.
Tôi nghĩ trên đời này có nhiều thứ
khiến con người phải điên cuồng, tình yêu và sự bất đắc dĩ có lẽ cũng bao gồm
trong số đó. Lần đầu tiên khi tôi gặp Changmin oppa, tôi đã biết mình nhất định
sẽ phát điên vì anh ấy. Và rồi rất nhanh sau đó tôi nhận ra rằng có lẽ tôi không
phải là người duy nhất điên cuồng vì người con trai này.
“Cô muốn bỏ rơi người khác hay bị
người khác bỏ rơi?”
Park Yoochun đã hỏi tôi như vậy
trong lần gặp thứ hai của chúng tôi. Tôi không hiểu, người anh trai không cùng
huyết thống như anh ta thì có tư cách gì để xen vào chuyện tình cảm của tôi và
Changmin oppa?
“Muốn chúng tôi chia tay? Nực cười,
bây giờ còn chưa đến một tháng, Changmin oppa còn chưa nói sẽ bỏ tôi mà anh đã
nôn nóng như vậy?”
Tôi chán ghét gương mặt tươi cười của
Park Yoochun, vô cùng chán ghét, anh ta tự cho rằng với gương mặt ấy thì bất kỳ
ai cũng phải chiều ý anh ta sao? Thật là điên mà.
“Ah, tôi bắt đầu cảm thấy chán với
cái mốc một tháng rồi, hai tuần xem ra cũng đã đủ rồi nhỉ?”
Con người này đang nói gì vậy? Tôi
bắt đầu cảm thấy anh ta thật sự không phải điên bình thường mà. Đột nhiên tôi
nhìn thấy gương mặt anh ta đang dần phóng đại trước mắt mình, điên, điên thật rồi,
anh ta HÔN tôi!
‘Tách’
“Cô đoán xem sau khi tôi gửi tấm
hình này cho em ấy thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Anh ta vẫn giữ nụ cười vô hại ấy mà
nhìn tôi chăm chú, tay khẽ lắc lắc chiếc điện thoại trên tay, như thể mọi thứ
chỉ là một trò đùa.
“Sao anh không nghĩ theo chiều hướng
ngược lại? Là anh vừa hôn bạn gái của em trai mình!”
Tôi đến tột cùng thật không thể nào
hiểu được sự tự tin ấy của Park Yoochun là từ đâu mà ra? Anh ta vẫn trơ tráo
như vậy mỉm cười nhìn tôi và gửi bức ảnh đó cho Changmin oppa. Tôi không tin chỉ
với một tấm hình mà anh ta có thể chia rẽ được chúng tôi, ham muốn độc chiếm
em trai của Park Yoochun làm tôi phát ốm lên được, tôi cũng có nghe phong phanh vài câu
chuyện về việc anh ta buộc em trai mình chia tay với bạn gái, nhưng tôi vẫn
không thể nào tin vào những chuyện đó cho đến khi tự mình trải nghiệm những gì
anh ta vừa làm với tôi.
Trong lúc tôi còn đang giận đến run
người, đang suy nghĩ xem có nên gọi điện cho Changmin oppa hay không thì chuông
điện thoại đã vang lên, nhưng không phải là của tôi.
“Minne~ em nhận được hình rồi sao?
Thế nào? Chụp đẹp chứ? ... Đang ở lớp thể dục…Uhm, biết rồi…”
Tôi không rõ ở đầu dây bên kia
Changmin oppa dùng ngữ điệu gì để nói chuyện với anh ta, nhưng có vẻ như anh ấy
sắp đến đây. Trong lòng tôi có chút lo lắng, liệu Changmin oppa sẽ tin tôi hay
người anh kỳ quặc của anh ấy?
Tôi nghe thấy tiếng cửa mở, chưa kịp
quay đầu đã thấy Park Yoochun lướt qua người tôi và khi tôi quay đầu chính là
hình ảnh anh ta vòng tay qua cổ Changmin oppa, phải, đó là một cái ôm, rất chặt.
“Minnie, anh ghét cô ta, môi không
thơm gì cả!”
Tôi càng lúc càng buồn nôn với cái
kiểu nói bằng giọng mũi đó của Park Yoochun, Changmin oppa sao có thể chịu đựng
được người anh trai như thế này?
“Em không làm gì cả, là anh trai
anh muốn chúng ta chia tay…”
Tôi cố gắng thu hút sự chú ý của
Changmin oppa, và rồi anh ấy cũng đẩy Park Yoochun ra, dùng vẻ mặt điềm tĩnh vô
cùng để nhìn tôi. Dù tôi cố gắng như thế nào cũng không thể tìm thấy một tia ấm
áp trong ánh mắt anh ấy và nó khiến tôi nhớ đến đôi bàn tay lạnh như băng của
anh ấy khi chúng tôi nắm tay lần đầu tiên.
“Chúng ta chia tay đi.”
Chỉ một câu nói, rồi anh ấy lại đặt
tầm mắt lên người Park Yoochun và tôi căm ghét nụ cười của anh ta, nụ cười như
muốn nói rằng tôi là một con ngốc.
“Tại sao ngay cả một cơ hội anh
cũng không thể cho em?”
Anh ấy không trả lời tôi mà chỉ nhấc
tay lên xem đồng hồ, sau đó cau mày nhìn Park Yoochun nói, “đến giờ uống thuốc”
rồi cứ như vậy mà rời đi.
Park Yoochun không vội đi theo mà đứng
nhìn tôi, gương mặt vẫn giữ nụ cười đáng ghét đó…
“Để tôi nói cho cô biết một bí mật
này, Minnie ghét nhất là thấy tôi bị những thứ dơ bẩn chạm vào, tạm biệt!”
Cho đến tận giây phút ấy, tôi mới
nhận ra được rằng... bản thân mình không đủ tình yêu và cũng không đủ sự bất đắc
dĩ để phát điên vì một ai đó, tôi chỉ là một con ngốc đặt niềm tin không đúng chỗ mà thôi.