Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

[Fic] Little Love | Chương 1

Little Love


Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Series

Happy Birthday Yue Yue <3


Chương 1

Nếu như nói nhân sinh là một chuỗi những cuộc gặp gỡ và chia ly thì có lẽ với Shim Changmin, nhân sinh quả thực rất tẻ nhạt.


Cậu gặp gỡ không quá nhiều và số lần chia ly cũng tương ứng với số lần gặp gỡ ấy, càng đáng thương hơn là những lần gặp gỡ và chia ly ấy chỉ xoay quanh một cái tên duy nhất, Park Yoochun.


“Anh nói này Shim Changmin, em không thể cứ mỗi lần hai đứa cãi nhau, người ta của em ôm túi bỏ đi thì em lại đến nhà anh mà ăn vạ như thế này được nha~” Kim Jaejoong cau mày trừng to đôi mắt (vốn đã to sẵn) nhìn Shim Changmin đang vô cùng bất lương thản nhiên ngồi ăn không uống không ở nhà anh, lại còn vừa nhai vừa nói chưa đòi được người thì chưa ra về.


“Changmin à, lần này anh thật sự phải theo phe Jaejoong thôi vì người ta của em căn bản là không có ở nhà bọn anh, em thử sang nhà Junsu để đòi người xem.” Jung Yunho húp một ngụm canh, cười cười nhìn Changmin nói, nhân tiện nháy mắt một cái với Jaejoong.


“Hai người không cần xem thường trí tuệ của em như vậy, mà thực ra thì hai người cũng không đủ trình độ để làm việc đó, lần này anh ấy gây ra họa lớn như vậy mà dám chạy đến nhà Junsu kia sao? Nơi dám chứa chấp tội đồ tầm cỡ như vậy chỉ có thể là nhà của hai người thôi, đừng dài dòng nữa, em ăn no uống đủ rồi, mau giao người ra đây, còn không thì sẽ tính thêm tội bao che!” Shim Changmin nhàn nhã nhìn hai ông anh quý hóa trước mặt đang gặp khó khăn trong việc tiêu hóa thức ăn.


Jaejoong tức giận (lại) trừng to mắt, lớn giọng nói, “thằng nhóc này, em cũng đừng quá đáng, đừng nói là người không có ở nhà anh, cho dù có anh cũng không giao mạng nhỏ của nó vào tay tên ác tặc như em đâu!”


RẦM!


“Jaejoong hyung, em biết là anh thương em, nhưng anh mắng Minnie nhà em là ác tặc là tuyệt đối không đúng!” Kẻ đào tẩu cuối cùng cũng xuất hiện.


Park Yoochun mặc áo ngủ in hình chuột Mickey, đầu tóc xoăn rối bù, chân trần xông thẳng vào phòng ăn, việc đầu tiên làm là hờn dỗi Kim Jaejoong, sau đó mới đưa mắt nhìn quanh một lượt, cuối cùng phát hiện ra sai lầm to lớn của bản thân khi chạm vào ánh mắt ác quỷ của ai đó.


“Khụ… phải gọi là đại ma đầu mới chính xác!” Yoochun thông minh như vậy, rất biết thức thời mà bắt đầu đổi đề tài, “Jaejoong hyung~ em ngủ lâu như vậy, thật đói ~ còn gì có thể ăn không?”


Jaejoong tức giận bắt đầu hướng hai cái má phúng phính của Yoochun mà phát tiết, dùng tay chính mình mà dày xéo lên đó, “ăn ăn ăn, ăn cho chết em đi, bảo ngoan ngoãn ở trong phòng sao lại chui ra đây?”


Changmin lạnh lùng đứng lên, rời khỏi ghế, dùng chiều cao vượt trội và khí thế bức người của mình mà kéo tay Jaejoong ra khỏi gương mặt đáng thương của Yoochun, sau đó cũng rất tự nhiên ôm lấy con người còn đang buồn rầu ôm bụng vì đói kia vào lòng, “người này cứ giao cho em phụ trách, xin lỗi vì đã quấy rầy hai người, lần sau cũng không cần phải vất vả che giấu như vậy, quần áo của Yoochun cứ để ở đây như mọi khi đi, hôm sau em sẽ sang thu dọn.” Nói rồi nhẹ nhàng ôm lấy Yoochun xoay người rời đi, Yoochun rất biết nhận thức tình hình, vội vàng choàng tay ôm lấy cổ Changmin, hai chân quấn quanh thắt lưng cậu, tựa như gấu Kola, xuyên qua vai Changmin, dùng gương mặt đáng thương nhìn Jaejoong và Yunho, khẩu hình miệng mấp máy hai chữ ‘cứu em~’


Yunho bật cười nhìn Jaejoong như gà mẹ muốn lao đến đoạt người từ tay Changmin, anh 
tất nhiên cũng rất nhận thức được tình hình, vội vàng kéo Jaejoong trở về, cười nói, “cậu nghĩ thằng nhóc đó có thể ngược đãi hay dùng cực hình gì với Yoochun chứ? Lần trước Yoochun ham vui làm cháy phòng bếp, sau đó sợ hãi chạy đến đây, kết cuộc cũng chỉ là bị Changmin ôm về sau đó thay toàn bộ bếp ga trong nhà thành bếp từ. Lần này chẳng qua chỉ là làm hỏng máy tính chứa vài tài liệu quan trọng của Changmin, không lẽ sẽ bị lăng trì xử tử?”


Jaejoong đảo mắt nhìn Yunho, vẻ mặt bất lực nói, “cậu suy nghĩ cũng thật đơn giản, cậu không thấy mỗi lần Yoochun bị bắt trở về, ngày hôm sau giọng nói đều trở nên khàn, cả người vô lực, mấy lần còn không rời giường được sao? Thằng nhóc Changmin căn bản là ác ma, ăn người ăn luôn cả xương cốt đó!”


Jaejoong chạy đến bên cửa sổ nhìn Changmin đem Yoochun nhét vào xe, cẩn thận cài dây an toàn, sau đó chứng kiến một màn Park Yoochun mỉm cười vô tội, dùng cả hai tay ôm lấy mặt Shim Changmin mà hôn nhẹ khắp mặt cậu… Jaejoong liền lẩm bẩm mắng, “Park Yoochun, em đúng là không có tiền đồ, vừa rời cửa nhà anh thì đã tình nguyện biến thành thức ăn cho ác ma, lần sau đừng hòng anh giúp em!”