Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

[Fic] I Must Die While In Love | Chương 8


I Must Die While In Love



Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered



Chương 8



“Changmin! Changmin!!!! Đến đây mau!!!!!”

Tiểu thiên thần cứu chữa đang cười toe toét, tay liên tục vẫy Changmin.

Changmin luôn cảm thấy nụ cười đó thật quá chói mắt. Cậu không thích việc bản thân lúc nào cũng bị một tiểu thiên thần cứu chữa lớn hơn mình 2 tuổi, nhưng tính cách quá sức trẻ con cứ đeo bám theo bên mình, đặc biệt là anh lại còn thường xuyên trưng ra gương mặt tươi cười rạng rỡ như vậy.

Nhưng dù trong lòng có gào thét ‘đừng tiến về phía đó!’ bao nhiêu lần đi chăng nữa thì đôi chân Changmin vẫn không nghe lời cậu, nó cứ tiến về phía ánh sáng rực rỡ kia, cứ thế cho đến khi tay cậu bị một bàn tay ấm áp khác bao lấy. Đó là loại cảm giác mà cậu đã cảm nhận được ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ Yoochun, ấm áp đến mức khiến người ta muốn tan chảy.

“Changmin, hoa ở đây đẹp không? Em là người đầu tiên anh dẫn đến đây đó!”

Yoochun vui vẻ nắm tay Changmin, dẫn cậu tiến vào một cánh đồng hoa thật lớn. Changmin im lặng, từ đầu đến cuối vẫn duy trì vẻ mặt ‘là anh kéo em đến đây chứ em vốn không có hứng thú’ nhìn thiên thần đứng trước mặt mình, đột nhiên khẽ thì thầm hai tiếng…

Năm đó Shim Changmin 14 tuổi nắm tay Park Yoochun 16 tuổi đứng giữa cánh đồng hoa, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy thế gian này thật sự có thứ gọi là…

“Hoàn mỹ…”

Với Changmin mà nói, nụ cười rạng rỡ đó, bàn tay ấm áp đó thực chất chính là lời nguyền kỳ lạ, nó cứ quấn lấy trái tim cậu, khiến cho cậu vĩnh viễn không thể nào từ bỏ…



Changmin mơ hồ tỉnh giấc.

Đã lâu không nằm mơ…

Đã lâu không mộng tưởng…

Bỗng dưng lại mơ thấy Yoochun năm 16 tuổi, thật sự so với bây giờ cũng không khác là bao nhiêu… Vẫn rạng rỡ như vậy, vẫn ấm áp như vậy… Môi Changmin bất giác vẽ thành một đường cong mà chính cậu cũng không nhận thức ra được điều này.

“Changmin! Em tỉnh rồi sao?”

“Jaejoong hyung…”

Changmin cau mày, cận vốn nghĩ người đầu tiên mà cậu nhìn thấy sau khi tỉnh lại nhất định sẽ là Yoochun.

“Em cảm thấy cơ thể có chỗ nào không ổn không? Để anh gọi một thiên thần cứu chữa đến…”

Jaejoong lo lắng sờ sờ khắp người Changmin. Jaejoong luôn cảm thấy thiên thần đang ngồi trước mặt mình từ bé đến lớn quả thật luôn là một người rất kiên cường, rất biết tự lập, rất mạnh mẽ, nên đêm qua khi nhìn thấy cậu nằm trong vũng máu, quả thật anh có chút hoảng sợ và đau lòng.

“Em không sao nữa rồi, không cần gọi người đến đâu…”

Changmin cười nhẹ với Jaejoong, đôi mắt vẫn đảo khắp phòng để tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.

“Hyung, Yoochun đâu?”

Jaejoong đang rót nước cho Changmin, bàn tay đột nhiên khựng lại khi nghe đến tên Yoochun, trong lòng nhất thời trở nên bối rối...

“Lát nữa Chunnie sẽ đến thôi… Em thật sự không sao chứ?”

“Em không sao thật mà, hyung đừng lo!”

Changmin nhận lấy ly nước từ tay Jaejoong, trong lòng vẫn đang thắc mắc không hiểu thiên thần cứu chữa của cậu tại sao lại không lăng xăng ở bên cạnh cậu như mọi khi…


Cửa phòng bật mở, người khiến Changmin tâm thần bất ổn cuối cùng cũng đã xuất hiện.

“Jaejoong hyung, Min… Changmin…”

Yoochun tiến vào phòng, gương mặt không mang vẻ tươi cười đáng yêu như mọi khi, đôi mắt nâu khẽ liếc nhìn Changmin đang ngồi trên giường rồi lại nhìn xuống chân mình, biểu tình trên gương mặt thật khiến cho người khác cảm thấy khó hiểu.

“Chunnie! Em đến rồi… Vậy… Anh đi nhé!”

Jaejoong thấy người đến, lập tức biết điều, hướng cửa ra vào mà thẳng tiến. Kim Jaejoong này là ai? Tất nhiên là thiên thần dẫn đường vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, tình hình trước mắt dĩ nhiên phải biết tự thân vận động, không nên làm bóng đèn cản trở người khác…

“Changmin nghỉ ngơi đi nhé! Anh đi đây, hôm nào rảnh lại đến thăm em!”

Jaejoong vẫy tay chào tạm biệt Changmin, rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại cẩn thận.


Trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí có chút trầm lắng, Changmin bắt đầu hoài nghi người đang đứng trước mặt mình có phải là Yoochun của cậu hay không…? Tại sao anh lại im lặng như vậy?

“Changmin…”

Yoochun bất chợt lên tiếng, anh tiến về phía giường, nguồi xuống bên cạnh Changmin, bàn tay áp nhẹ lên mặt cậu.

Bàn tay này vẫn ấm áp như vậy, đúng là Yoochun của cậu rồi, Changmin khẽ thở phào trong lòng.

“Em thật sự đã khỏe lại rồi…”

Yoochun nhìn cậu không chớp mắt, Changmin có thể đọc từ trong mắt anh sự lo lắng và quan tâm.

Changmin kéo Yoochun vào lòng, ôm anh thật chặt. Cảm giác khi ôm được Yoochun trong tay thật tốt, Changmin nghĩ mình thật sự không thể không có người này bên cạnh rồi…

“Changmin, anh đã từng nói với em mà phải không… ôm là hành động rất mâu thuẫn, dù thân mật đến mấy, cũng không thể nhìn thấy được gương mặt của đối phương, không thể biết được trong lòng họ đang nghĩ gì…”

Giọng Yoochun từ trong lồng ngực Changmin vang lên, nhẹ như gió thoảng, không chút xúc động, thật sự khiến Changmin có chút hoang mang.

“Yoochun ngốc, em đã bảo anh không cần lo lắng mà, trong lòng em chỉ nghĩ đến anh!”

Changmin xiết chặt Yoochun vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc nâu trước ngực mình.

“Nhưng anh lại không nghĩ đến em…”

Changmin buông Yoochun ra, hai tay ôm lấy gương mặt anh, cố gắng nhìn thật sâu vào mắt anh để xác nhận những điều mình vừa nghe thấy.

“Anh vừa nói gì?”

Giọng nói của Changmin thật sự không mang chút kiên nhẫn nào, Yoochun đang đùa sao? Trò đùa này thật sự không vui…

Yoochun nhìn thẳng vào mắt Changmin, hai tay anh gỡ đôi tay Changmin đang ôm lấy gương mặt mình…

“Changmin, chúng ta chia tay đi!”


Hết chương 8


Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

[Fic] I Must Die While In Love | Chương 7


I Must Die While In Love



Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered


Chương ngày te post tặng pé Tiểu Uyên nhé ^^ Chúc em sinh nhật vui vẻ


Chương 7



Yoochun biết Changmin không giống với bất kỳ thiên thần nào mà anh quen biết nhưng anh vẫn thích ở bên cạnh cậu.

Yoochun biết Changmin sợ bị người khác làm phiền nhưng anh vẫn thích bám theo cậu.

Yoochun biết Changmin không thích biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài nhưng anh vẫn thích làm nũng với cậu.

Và hơn ai hết, Yoochun biết Changmin rất cô đơn nên anh không bao giờ muốn rời xa cậu…



“Minnie!!!!!”

Yoochun gọi tên Changmin khi anh cố lách mình vào giữa đám đông.

Yoochun chưa bao giờ nghĩ trái tim một thiên thần có thể trở nên mềm yếu đến vậy…

Trái tim Yoochun gần như ngừng đập khi anh nhìn thấy Changmin khắp người đầy máu, nằm đau đớn trên mặt đất.

Yoochun lao đến ôm Changmin vào lòng, máu từ người cậu tô đỏ chiếc áo trắng mà anh đang mặc. Anh nhìn cậu đầy lo lắng, đôi tay bắt đầu run lên nhưng vẫn cố ôm cậu thật chặt, Yoochun thì thầm thật khẽ bên tai Changmin những lời mà anh muốn nói với chính mình.

“Không sao đâu, không sao đâu, Minnie nhất định sẽ không sao…”

Yoochun dùng bàn tay mình áp nhẹ lên vết thương trên ngực Changmin, cố gắng dùng năng lực của mình để khép miệng vết thương lại, nhưng vết thương vẫn không có dấu hiệu khá lên.

Anh bắt đầu hoang mang, tại sao lại như vậy? Rõ ràng là thiên thần cứu chữa không chỉ xoa dịu được nỗi đau của con người mà họ còn có thể chữa được vết thương thể xác của các thiên thần khác cơ mà.

Yoochun lại tiếp tục áp tay lên ngực Changmin, bàn tay anh dính đầy máu từ vết thương của cậu, nhưng anh vẫn tiếp tục… tiếp tục đặt lên… đôi mắt anh bắt đầu tuyệt vọng khi thấy vết thương không hề thuyên giảm đi.

Yoochun ngước mắt lên nhìn những thiên thần đứng xung quanh hai người, gương mặt tràn ngập bi thương.

“Tại sao lại như vậy? Tại sao… máu cứ chảy không ngừng…?”

Không ai có thể trả lời Yoochun, bởi trước khi Yoochun đến, tất cả mọi người đều đã làm điều mà anh vừa làm với Changmin, nhưng kết quả thu về chỉ là câu hỏi giống anh mà thôi.

Giọng nói của anh trở nên run rẩy, anh nắm lấy tay Jaejoong, lúc này sắc mặt của thiên thần dẫn đường cũng đã trở nên trắng bệch.

“Jaejoong… hyung, làm… làm… làm sao… đây? Em… em không thể cứu cậu ấy…”

“Chunnie à…”

Jaejoong xiết chặt tay Yoochun, trong lòng cũng hoang mang không kém trước những gì đang xảy ra.


“TẤT CẢ TRÁNH RA!”

Các thiên thần quay về phía phát ra tiếng nói, họ nhìn thấy một nữ thiên thần lớn tuổi, gương mặt toát lên vẻ phúc hậu đang đứng cạnh cửa ra vào. Tất cả các thiên thần đều cúi đầu chào bà.

“Đại thiên thần Um Angran!”

Yoochun như nhìn thấy được hy vọng thắp sáng nơi phía cuối đường hầm u tối. Anh biết các đại thiên thần luôn là những người có sức mạnh vượt trên mọi thứ, so với năng lực của một thiên thần cứu chữa bình thường như anh, thì năng lực của đại thiên thần mạnh hơn gấp vạn lần. Changmin thật sự có hy vọng rồi…

Đại thiên thần bước về phía Yoochun và Changmin, gương mặt vẫn hết sức bình thản. Đi đến bên cạnh Yoochun, bà mỉm cười với cậu, nụ cười ấy thật sự khiến trái tim Yoochun trở nên nhẹ nhõm phần nào.

“Đại thiên thần, xin người hãy cứu lấy Minnie…”

Um Angran không nói gì, bà vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, bàn tay bà bắt đầu chạm nhẹ lên vết thương trên ngực Changmin.

Trái tim Yoochun đập liên hồi khi anh nhìn thấy miệng vết thương của Changmin bắt đầu khép lại, máu đã không còn chảy ra nữa.

Changmin vẫn nhắm mắt nhưng nét mặt cậu đã giảm đi vẻ đau đớn. Yoochun vui sướng dụi đầu vào hõm vai Changmin, cảm nhận nhịp mạch đều đặn của cậu.

Đại thiên thần đứng dậy, bà nhìn các thiên thần đang đứng trong phòng lớn, gương mặt trở nên nghiêm nghị.

“Hôm nay một thiên thần dẫn đường của chúng ta đã bị địa ngục tấn công, từ giờ trở đi tất cả mọi người khi ra ngoài làm nhiệm vụ phải đề cao cảnh giác… Ta không muốn nhìn thấy một thiên thần nào rơi vào tình trạng như Changmin hôm nay. Mọi người đã rõ chưa?”

“Vâng, thưa đại thiên thần!”

Các thiên thần đồng thanh trả lời, gương mặt ai cũng trở nên căng thẳng. Chuyện địa ngục thường cho người tấn công các thiên thần khi họ đi làm nhiệm vụ cũng không phải mới mẻ gì. Nhưng khiến một thiên thần lâm vào trạng thái đau đớn vượt quá khả năng giúp đỡ của thiên thần cứu chữa bình thường thì thật sự là rất hiếm thấy. Lẽ nào địa ngục đã mạnh đến mức này...?

“Mọi người có thể giải tán…”

Đại thiên thần vừa dứt lời, các thiên thần đồng loạt dùng thần chú dịch chuyển biến mất vào giữa những đám mây.


“Chunnie, chúng ta cần đưa Changmin về phòng nghỉ ngơi, đi nào!”

Jaejoong vỗ vai Yoochun rồi cúi người xuống giúp anh dìu Changmin đứng dậy. Ba người tiến đến trước mặt Um Angran, Jaejoong và Yoochun cúi đầu.

“Đại thiên thần, cảm ơn người!”

Um Angran nhìn ba thiên thần trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình, đôi mắt vừa trìu mến lại vừa có chút tiếc nuối.

“Ta nghĩ các con chắc cũng như mọi người, đang tự hỏi rằng phải chăng địa ngục đã mạnh đến mức có thể giết chết thiên thần của chúng ta… Các con không cần phải lo lắng… vết thương của Changmin trở nên nghiêm trọng như vậy là vì lý do khác…”

Jaejoong và Yoochun nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn đại thiên thần. Cả hai đều cảm thấy những lời Um Angran đang nói thật quá mơ hồ, còn lý do nào khác khiến cho một thiên thần thiếu chút nữa là mất đi tính mạng sao?

Đại thiên thần thở dài nhìn ba người, biểu cảm trên gương mặt trong một thoáng hiện lên vẻ do dự cùng bối rối, nhưng rồi lại nhanh chóng trở về nét mặt bình thản vốn có.

“Yoochun, ta nghe nói con và Changmin đang yêu nhau?”


Hết chương 7


Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

[Fic] I Must Die While In Love | Chương 6


I Must Die While In Love



Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered


Chương 6



“Minnie… Hôn ~”

Changmin cúi xuống, hôn nhẹ lên môi Yoochun, tay cậu khẽ vòng qua người Yoochun, kéo anh áp sát vào người mình.

Changmin không biết vì sao Yoochun lại thích cùng cậu hôn môi đến như vậy, bản thân cậu cũng cảm thấy việc này không có gì là không tốt cả. Nhưng cứ mười phút lại muốn hôn một lần thì thật sự là có vấn đề…

Kéo Yoochun ra để kết thúc nụ hôn, Changmin cười hỏi, “Yoochun, anh thích hôn môi đến vậy sao?”

“So với ôm, thì anh thích hôn môi hơn…”

“Tại sao? Ôm không phải ấm áp hơn sao? Anh sợ lạnh mà…”

“Uhm… Nhưng Minnie à, em không cảm thấy ôm là một loại hành động rất mâu thuẫn hay sao? Rõ ràng là thân mật đến vậy nhưng lại không thể nhìn thấy mặt của đối phương… thật sự cảm thấy rất không thoải mái, không an tâm chút nào…”

Yoochun nắm tay Changmin, những ngón tay của hai người đan vào nhau, tay Changmin đột nhiên xiết chặt lại.

“Dù là nắm tay, ôm nhau hay hôn môi… trong mắt em cũng chỉ có Park Yoochun, người mà em nghĩ đến cũng chỉ có Park Yoochun, người khiến em hạnh phúc cũng chỉ có Park Yoochun… cho nên anh không cần phải suy nghĩ quá nhiều, anh chỉ cần nghĩ đến em là được!”

Nghe thấy Changmin dùng ngữ điệu hết sức nghiêm túc nói với mình, trong chốc lát Yoochun bỗng có cảm giác những lời này của Changmin chính là thần chú… Là thần chú của riêng Shim Changmin… Nó sẽ trói buộc trái tim anh vĩnh viễn, khiến cho anh cả đời này cũng chỉ có thể nghĩ đến cậu.

Yoochun nhìn Changmin thật chăm chú, anh dùng bàn tay còn lại nắm lấy vạt áo cậu.

“Minnie… Ôm ~”

Và có lẽ cả hai thiên thần đều hài lòng với cái ôm ấm áp này…




“Chunnie ~”

“Jaejoong hyung! Sao anh lại đến đây?”

Yoochun đóng cuốn sách mình đang đọc dang dở, ngước mặt nở nụ cười rạng rỡ với Jaejoong.

“Anh vừa hoàn thành xong nhiệm vụ của ngày hôm nay, đang buồn chán nên đến đây thăm em… A, hôm nay em không cùng xuống hạ giới với Changmin sao?”

Jaejoong vừa nói, tay vừa cầm lấy cuốn sách để trên bàn và bắt đầu xoay xoay. Thiên thần dẫn đường này luôn tự hào về khả năng có thể xoay mọi đồ vật  chỉ với ngón tay trỏ của mình.

“Không biết có kẻ nào lắm mồm đã báo lại việc em thường trốn xuống hạ giới cùng Changmin với cấp trên… hại em bây giờ chỉ có thể ngồi đây đọc sách…”

Yoochun bĩu môi hờn dỗi, đột nhiên anh quay sang nhìn Jaejoong bằng đôi mắt nghi ngờ.

“Hyung, không phải là anh chứ hả?”

Jaejoong trợn mắt, đưa tay búng lên trán Yoochun.

“Nhóc con, dám nghi ngờ anh sao? Thật uổng công anh thương em!”

“Hyung, người ta chỉ đùa thôi mà… Jaejoong hyung là tốt nhất!”

Yoochun cười cười ôm lấy cánh tay Jaejoong, hành động “nịnh nọt” hết sức trắng trợn này tất nhiên không thể nào qua mắt Jaejoong được. Thiên thần dẫn đường dùng sức gạt tay Yoochun ra khỏi người mình, gương mặt hiện ra nét cười mang ý trêu chọc.

“Không dám, làm sao tốt bằng Minnie của em… Yêu đương thế nào rồi?”

Yoochun cười khúc khích, đôi mắt lộ rõ vẻ mãn nguyện, lần thực nghiệm yêu đương này quả thật kết quả thu về vô cùng tốt đẹp.

Khi chọn Changmin làm đối tượng để thực hành yêu đương, Yoochun đã nghĩ mọi thứ sẽ không có nhiều thay đổi vì quan hệ của anh và cậu từ trước đến nay vẫn luôn rất thân mật, dù có trở thành người yêu thì nhất định cũng sẽ yên bình mà duy trì trạng thái thân mật đó.

Nhưng giờ đây Yoochun bắt đầu nhận ra rằng ‘tình yêu’ có thể làm thay đổi rất nhiều thứ, chẳng hạn như chỉ cần nhìn thấy Changmin, trong lòng Yoochun sẽ nổi lên một cảm giác ngọt ngào không cách nào diễn tả được, thứ cảm giác này từ trước đến nay anh chưa bao giờ cảm nhận được.


“Tốt lắm hyung, em nghĩ anh cũng nên thử đi!”

“Thôi, những thứ rắc rối của loài người anh không cần! Chunnie vui vẻ là tốt rồi…”

Jaejoong xoa đầu Yoochun, trong lòng cũng cảm thấy thật vui vẻ. Dù không biết cảm giác hạnh phúc với cái gọi là ‘tình yêu’ này của Yoochun sẽ có thể kéo dài trong bao lâu, nhưng ít ra bây giờ Yoochun thật sự rất hạnh phúc.

“Hyung, lần này xuống hạ giới có chuyện gì thú vị không? Kể em nghe với!”

Yoochun lắc lắc cánh tay Jaejoong, gương mặt đầy trông đợi.

“À, có chuyện này…”

SỰ CỐ KHẨN CẤP, TẤT CẢ CÁC THIÊN THẦN TẬP TRUNG TẠI PHÒNG LỚN

Thông báo vang vọng khắp nơi trên thiên đường, Jaejoong và Yoochun nhìn nhau, ánh mắt bị lấp đầy bởi sự hoang mang. Cả hai ngay lập tức dùng thần chú dịch chuyển, lao đến phòng lớn.




Khi Jaejoong và Yoochun đến nơi thì hầu như mọi thiên thần đều đã có mặt đầy đủ, hai người nhìn thấy nhiều thiên thần đang vây thành một vòng tròn quanh một thứ gì đó.

Jaejoong vỗ vai một nữ thiên thần đưa tin đứng cạnh mình, nhíu mày hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Thiên thần đưa tin nhìn Jaejoong rồi lại nhìn sang Yoochun, vẻ mặt có chút bối rối cùng lưỡng lự, cô chỉ về phía vòng tròn mà đám đông đang tạo thành, giọng nói có chút run rẩy.

“Yoochun… Changmin xảy chuyện rồi…”


Hết chương 6


Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012

[Fic] I Must Die While In Love | Chương 5


I Must Die While In Love



Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered


Chương 5



Shim Changmin tự nhận thấy bản thân là một kẻ nhàm chán bởi lẽ thế giới của cậu chỉ gói gọn trong ba chữ ‘Park Yoochun’.

Không phải cậu không có bạn bè nào khác ngoài Yoochun, nhưng rõ ràng là trong số họ, không ai ‘đặc biệt’ như Yoochun cả.

Từ bé đến lớn, mặc cho Changmin phớt lờ anh bao nhiêu lần đi nữa, Park Yoochun vẫn luôn bám theo Changmin, khi thì đòi ăn, lúc thì đòi ngủ… mà theo lời Yoochun thì những việc ấy làm một mình sẽ rất buồn chán, phải có người cùng làm… vì vậy mà Shim Changmin rất bất đắc dĩ, đã trở thành bạn ăn, bạn ngủ của Park Yoochun.

Changmin không phủ nhận việc có Yoochun bên cạnh luôn khiến cậu cảm thấy vui vẻ, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu hoàn toàn hài lòng với Yoochun.

Changmin không thích Yoochun lúc nào cũng tươi cười, lúc nào cũng ôm chầm lấy người khác.

Changmin không thích cách Yoochun nhìn đôi cánh đen của cậu như thể chúng cũng mang màu trắng như bao thiên thần khác.

Và giờ đây, Changmin càng không thích việc trái tim cậu đang đập ngoài tầm kiểm soát vì Park Yoochun.


“Minnie… Chẳng phải em nói trái tim chúng ta không thể loạn nhịp như người thường hay sao? Tại sao… Tại sao khi em hôn anh… tim anh lại đập nhanh như vậy?”

Yoochun nhíu mày nhìn Changmin, khi mở miệng yêu cầu hôn nhau, Yoochun chỉ đơn giản muốn bắt đầu tình yêu của mình bằng một hành động cụ thể nào đó, và hôn là điều đầu tiên mà anh nghĩ đến. Nhưng Yoochun không thể nào ngờ rằng chỉ là môi chạm môi cũng có thể khiến trái tim mình bất ổn đến như vậy.

“Em không biết...”

Changmin thở dài, ngày đầu tiên yêu đương của hai người sẽ kết thúc như vậy sao? Xem ra Yoochun rất nhanh sẽ kết thúc niềm ham thích đối với trò thực nghiệm yêu đương này.

Ngay trong lúc Changmin đang suy nghĩ phải làm sao để kết thúc chuyện này trong êm đẹp thì Yoochun đã nhướn người về phía trước, môi anh chạm vào môi cậu, tay anh áp lên ngực cậu.

Changmin hoàn toàn không thể biết được chuyện gì đang diễn ra, cậu chỉ biết mình phải lưu giữ hơi ấm từ đôi môi kia mãi mãi. Changmin dùng tay cố định đầu của Yoochun, khiến nụ hôn của hai người trở nên sâu hơn, cậu có thể cảm nhận được hơi thở đứt quãng của Yoochun đang phả nhẹ trên mặt mình.

Chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi, nhưng Changmin đã nhìn thấy… cậu đã nhìn thấy Yoochun cười giữa những cái hôn vội vàng của cả hai.

Changmin buông Yoochun ra, thiên thần cứu chữa ngốc nghếch của cậu đang mỉm cười rất hạnh phúc.

“Minnie, anh biết rồi… trái tim em cũng giống như anh vậy…”

Yoochun vuốt nhẹ ngực trái của Changmin, cười khúc khích.

“Nó đang đập rất nhanh này... Có nghĩa là chúng ta đang yêu nhau đúng không?”

Changmin ôm Yoochun vào lòng, hôn nhẹ lên tóc anh, mỉm cười và thì thầm thật khẽ.

“Em đoán là vậy…”



“Minnie…”

“Huh?”

“Những gì mà trái tim nói với em, đó chính là tình yêu…”

“Uh…”


“Minnie…”

“Huh?”

“Ngày mai phải dẫn anh cùng đi xuống hạ giới đó!”

“Uh…”


Minnie…”

“Huh?”

“Anh buồn ngủ…”

“Uh…”


“Minnie…”

“Huh?”

“Anh yêu em…”

“…”

Changmin cúi đầu nhìn Yoochun đang ngủ ngon lành trong lòng mình, bày tay cậu lướt nhẹ theo những đường nét trên gương mặt anh.

Changmin không chắc những cảm xúc trong trái tim mình có phải là tình yêu mà Yoochun nói đến hay không. Nhưng cậu biết cậu nhất định phải ở bên cạnh Yoochun mãi mãi vì chỉ có như vậy cậu mới cảm thấy bình yên.

Những gì Yoochun cần, những gì Yoochun muốn… cậu không muốn hỏi, chỉ cần anh hạnh phúc, chỉ cần anh vẫn ở bên cậu thì mọi thứ đều ổn.



Đối với Changmin, phương thức chung sống bên nhau dưới tên gọi ‘người yêu’ này quả thật không tệ. Ít ra thì Yoochun đã ít thân mật hơn với các thiên thần khác, mọi tiếp xúc thân mật với Park Yoochun đều trở thành đặc quyền riêng của một mình Shim Changmin. (Tất nhiên việc này đã khiến thiên thần dẫn đường xinh đẹp Kim Jaejoong chịu một đã kích rất lớn ~.~)

Tần suất đeo bám của Yoochun đối với Changmin cũng tăng hơn lúc trước rất nhiều, Changmin thật không biết nên vui hay buồn, có nhiều chuyện thật sự đi quá xa dự đoán của thiên thần dẫn đường 17 tuổi này.

Chẳng hạn như mới cách đây hai ngày, Park Yoochun đã đột ngột xông vào phòng tắm của Shim Changmin, chủ động cởi sạch quần áo và đòi TẮM chung!

Changmin thật vất vả mới có thể đẩy thiên thần cứu chữa phiền toái này ra khỏi phòng tắm. Đến lúc cậu tắm xong, bước ra ngoài thì đã nhìn thấy Yoochun trùm chăn, cuộn người thành một… cục gì đó không rõ hình thù, nằm trên giường lăn qua lăn lại. Rồi từ trong chăn lại ló ra một cặp mắt chứa đầy sự ‘oán giận’, Park Yoochun mở miệng oán trách…

“Minnie không yêu anh gì cả!”

Changmin vừa dùng khăn lau tóc, vừa quay sang nhìn đống hỗn độn trên giường ngủ của mình, trong lòng bắt đầu nhẩm tính xem đây là lần thứ mấy Yoochun nói câu này.

“Minnie thật keo kiệt, chỉ tắm chung thôi mà ~”

Park Yoochun trườn ra khỏi chăn, vươn tay cầm lấy khăn lông, lau tóc cho Changmin, miệng lại tiếp tục càu nhàu về sự ‘keo kiệt’ của cậu.

Changmin không thể nói cho Yoochun biết rằng cậu có chút sợ hãi với những suy nghĩ của bản thân khi nhìn thấy Yoochun không mặc quần áo mà bước vào phòng tắm. Changmin thật sự không dám chắc mình sẽ làm gì tiếp theo nếu hai người thật sự… tắm chung.

Changmin không hiểu được vì sao mình lại có những cảm xúc và ham muốn tầm thường như loài người… Cậu là một thiên thần, là một thiên thần mà…


Nhưng dù thế nào đi nữa, Changmin vẫn cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại bên cạnh Park Yoochun và cậu biết, anh cũng vậy.


Hết chương 5