I Must Die While In Love
Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun
Length: Chaptered
Chương 8
“Changmin! Changmin!!!! Đến đây mau!!!!!”
Tiểu thiên thần cứu chữa đang cười toe toét, tay
liên tục vẫy Changmin.
Changmin luôn cảm thấy nụ cười đó thật quá chói mắt.
Cậu không thích việc bản thân lúc nào cũng bị một tiểu thiên thần cứu chữa lớn
hơn mình 2 tuổi, nhưng tính cách quá sức trẻ con cứ đeo bám theo bên mình, đặc
biệt là anh lại còn thường xuyên trưng ra gương mặt tươi cười rạng rỡ như vậy.
Nhưng dù trong lòng có gào thét ‘đừng tiến về phía
đó!’ bao nhiêu lần đi chăng nữa thì đôi chân Changmin vẫn không nghe lời cậu,
nó cứ tiến về phía ánh sáng rực rỡ kia, cứ thế cho đến khi tay cậu bị một bàn
tay ấm áp khác bao lấy. Đó là loại cảm giác mà cậu đã cảm nhận được ngay từ lần
đầu tiên gặp gỡ Yoochun, ấm áp đến mức khiến người ta muốn tan chảy.
“Changmin, hoa ở đây đẹp không? Em là người đầu tiên
anh dẫn đến đây đó!”
Yoochun vui vẻ nắm tay Changmin, dẫn cậu tiến vào một
cánh đồng hoa thật lớn. Changmin im lặng, từ đầu đến cuối vẫn duy trì vẻ mặt
‘là anh kéo em đến đây chứ em vốn không có hứng thú’ nhìn thiên thần đứng trước
mặt mình, đột nhiên khẽ thì thầm hai tiếng…
Năm đó Shim Changmin 14 tuổi nắm tay Park Yoochun 16
tuổi đứng giữa cánh đồng hoa, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy thế gian này
thật sự có thứ gọi là…
“Hoàn mỹ…”
Với Changmin mà nói, nụ cười rạng rỡ đó, bàn tay ấm
áp đó thực chất chính là lời nguyền kỳ lạ, nó cứ quấn lấy trái tim cậu, khiến
cho cậu vĩnh viễn không thể nào từ bỏ…
Changmin mơ hồ tỉnh giấc.
Đã lâu không nằm mơ…
Đã lâu không mộng tưởng…
Bỗng dưng lại mơ thấy Yoochun năm 16 tuổi, thật sự
so với bây giờ cũng không khác là bao nhiêu… Vẫn rạng rỡ như vậy, vẫn ấm áp như
vậy… Môi Changmin bất giác vẽ thành một đường cong mà chính cậu cũng không nhận
thức ra được điều này.
“Changmin! Em tỉnh rồi sao?”
“Jaejoong hyung…”
Changmin cau mày, cận vốn nghĩ người đầu tiên mà
cậu nhìn thấy sau khi tỉnh lại nhất định sẽ là Yoochun.
“Em cảm thấy cơ thể có chỗ nào không ổn không? Để anh
gọi một thiên thần cứu chữa đến…”
Jaejoong lo lắng sờ sờ khắp người Changmin. Jaejoong
luôn cảm thấy thiên thần đang ngồi trước mặt mình từ bé đến lớn quả thật luôn là
một người rất kiên cường, rất biết tự lập, rất mạnh mẽ, nên đêm qua khi nhìn thấy
cậu nằm trong vũng máu, quả thật anh có chút hoảng sợ và đau lòng.
“Em không sao nữa rồi, không cần gọi người đến đâu…”
Changmin cười nhẹ với Jaejoong, đôi mắt vẫn đảo khắp
phòng để tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.
“Hyung, Yoochun đâu?”
Jaejoong đang rót nước cho Changmin, bàn tay đột
nhiên khựng lại khi nghe đến tên Yoochun, trong lòng nhất thời trở nên bối rối...
“Lát nữa Chunnie sẽ đến thôi… Em thật sự không sao
chứ?”
“Em không sao thật mà, hyung đừng lo!”
Changmin nhận lấy ly nước từ tay Jaejoong, trong
lòng vẫn đang thắc mắc không hiểu thiên thần cứu chữa của cậu tại sao lại không
lăng xăng ở bên cạnh cậu như mọi khi…
Cửa phòng bật mở, người khiến Changmin tâm thần bất ổn
cuối cùng cũng đã xuất hiện.
“Jaejoong hyung, Min… Changmin…”
Yoochun tiến vào phòng, gương mặt không mang vẻ tươi
cười đáng yêu như mọi khi, đôi mắt nâu khẽ liếc nhìn Changmin đang ngồi trên
giường rồi lại nhìn xuống chân mình, biểu tình trên gương mặt thật khiến cho
người khác cảm thấy khó hiểu.
“Chunnie! Em đến rồi… Vậy… Anh đi nhé!”
Jaejoong thấy người đến, lập tức biết điều, hướng cửa
ra vào mà thẳng tiến. Kim Jaejoong này là ai? Tất nhiên là thiên thần dẫn đường
vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, tình hình trước mắt dĩ nhiên phải biết tự thân
vận động, không nên làm bóng đèn cản trở người khác…
“Changmin nghỉ ngơi đi nhé! Anh đi đây, hôm nào rảnh
lại đến thăm em!”
Jaejoong vẫy tay chào tạm biệt Changmin, rồi nhanh
chóng ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại cẩn thận.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí có
chút trầm lắng, Changmin bắt đầu hoài nghi người đang đứng trước mặt mình có phải
là Yoochun của cậu hay không…? Tại sao anh lại im lặng như vậy?
“Changmin…”
Yoochun bất chợt lên tiếng, anh tiến về phía giường,
nguồi xuống bên cạnh Changmin, bàn tay áp nhẹ lên mặt cậu.
Bàn tay này vẫn ấm áp như vậy, đúng là Yoochun của cậu
rồi, Changmin khẽ thở phào trong lòng.
“Em thật sự đã khỏe lại rồi…”
Yoochun nhìn cậu không chớp mắt, Changmin có thể đọc
từ trong mắt anh sự lo lắng và quan tâm.
Changmin kéo Yoochun vào lòng, ôm anh thật chặt. Cảm
giác khi ôm được Yoochun trong tay thật tốt, Changmin nghĩ mình thật sự không
thể không có người này bên cạnh rồi…
“Changmin, anh đã từng nói với em mà phải không… ôm
là hành động rất mâu thuẫn, dù thân mật đến mấy, cũng không thể nhìn thấy được
gương mặt của đối phương, không thể biết được trong lòng họ đang nghĩ gì…”
Giọng Yoochun từ trong lồng ngực Changmin vang lên,
nhẹ như gió thoảng, không chút xúc động, thật sự khiến Changmin có chút hoang
mang.
“Yoochun ngốc, em đã bảo anh không cần lo lắng mà,
trong lòng em chỉ nghĩ đến anh!”
Changmin xiết chặt Yoochun vào lòng, hôn nhẹ lên mái
tóc nâu trước ngực mình.
“Nhưng anh lại không nghĩ đến em…”
Changmin buông Yoochun ra, hai tay ôm lấy gương mặt
anh, cố gắng nhìn thật sâu vào mắt anh để xác nhận những điều mình vừa nghe thấy.
“Anh vừa nói gì?”
Giọng nói của Changmin thật sự không mang chút kiên
nhẫn nào, Yoochun đang đùa sao? Trò đùa này thật sự không vui…
Yoochun nhìn thẳng vào mắt Changmin, hai tay anh gỡ
đôi tay Changmin đang ôm lấy gương mặt mình…
“Changmin, chúng ta chia tay đi!”
Hết chương 8