Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

[Fic] Mèo Hoang | Chương 21


MÈO HOANG






Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary:  Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....

Chương 21



Hai người quyết định mua bộ đồ vest đầu tiên mà khi cả hai nhìn đều hài lòng với đối phương, sau khi chuẩn bị hành lý liền lên đường đến Amsterdam. Nơi này không giống với Seoul hối hả, nhịp sống ở đây rất chậm rãi, có chút lười biếng, còn được bao phủ bởi loài hoa tulip xinh đẹp.

Cho dù hai người đàn ông xiết lấy tay nhau cũng không bị người khác chăm chăm nhìn, đối với điểm này, Shim Changmin tự đáy lòng cảm thấy thật thoải mái. Anh không nhận ra Yoochun từ nãy đến giờ vẫn đang nhìn gương mặt mình từ góc nghiêng mà nở ra nụ cười hờ hững.

Mười ngón tay khấu chặt vào nhau thật sự chính là lời hứa quan trọng nhất, Yoochun thật lòng nghĩ như vậy. Cậu quay đầu, nhìn nhà thờ mà ngày mai họ sẽ đến tham dự hôn lễ, đôi mắt trong veo lúc bình thường, hôm nay lại trở nên thâm trầm.

Khẽ liếc nhìn Yoochun một cái, Changmin xiết chặt cái nắm tay, hành động đó khiến cho Yoochun nghiêng đầu, tặng anh một lúm đồng tiền thật đẹp.

“Kết hôn ở đây nhất định sẽ rất tuyệt.”

Yoochun nhỏ giọng nói, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Changmin, cậu khẽ nheo mắt lại, ánh sáng ở Amsterdam thật quá rực rỡ và ấm áp.

“Ừ, sẽ rất tuyệt.”

Changmin lặp lại lời Yoochun, đôi mắt vẫn dán chặt lên gương mặt cậu, vẻ mặt điềm đạm của cậu thật không giống mèo nhỏ mà anh lần đầu gặp.

Hai người không ai nói gì, chỉ lẳng lặng cảm thụ cảm giác an toàn mà đối phương mang lại cho mình. Đến khi trời chuyển tối, cả hai cùng dùng cơm, cùng tắm rửa, nghỉ ngơi sau một ngày bụi đường.

Yoochun làm ổ trong lòng ngực Changmin, vô hại mà cọ sát, hai mắt híp lại. Changmin hôn nhẹ lên môi Yoochun, nhìn cậu mà suy tư.

Phát hiện ra ánh mắt của Changmin, Yoochun ngước mặt lên, khó khăn mở ra đôi mắt buồn ngủ đang muốn khép lại, đưa tay vuốt vuốt mặt Changmin, nghi ngờ nhìn vào mắt anh.

“…Sao còn không ngủ…?”

Giọng nói buồn ngủ của Yoochun khiến Changmin nhịn cười không được, đem môi nhẹ nhàng ấn lên mi mắt cậu, trong khoảnh khắc đó, anh chợt cảm nhận được lông mi Yoochun khẽ run lên, tựa như sợ cảm giác bị anh lạnh nhạt.

“Đang nghĩ đến chuyện ngày mai, em ngủ trước đi.”

Yoochun bất mãn bĩu môi, dùng sức ôm chặt lấy Changmin, đem cái trán bóng loáng của mình cọ cọ lấy ngực anh, chân không ngừng quấn lấy anh. Cử chỉ bốc đồng này khiến Changmin cười khẽ, muốn thoát khỏi nhưng vẫn như cũ không có biện pháp thoát khỏi sức hấp dẫn của người trước ngực. Changmin xoay người đem cậu nhóc đang giãy dụa trước ngực áp dưới thân mình, đôi mắt mang theo nụ cười thâm thúy nhìn chân mày đang cau lại của con mèo nhỏ.

“Em không phải là mèo mê ngủ, anh đang sỉ nhục em phải không?”

Yoochun há miệng muốn cắn Changmin, gắng sức thoát khỏi sức áp chế của anh, nhưng cuối cùng vẫn vô ích, rốt cuộc chỉ có thể trừng mắt thật to nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt.

“Mèo con mê ngủ, mau ngoan ngoãn đi ngủ đi…” Changmin cúi đầu cọ cọ vào hõm cổ Yoochun, miệng nở nụ cười dỗ ngọt, thật giống thói quen hàng ngày của mèo nhỏ Yoochun, dường như khi yêu một ai đó, ở bên người đó, thói quen của người đó cũng trở thành thói quen của chính mình.

Ít khi nhìn thấy Changmin làm nũng, Yoochun sửng sốt trong vài giây, nhưng ngay sau đó cũng liếm liếm lên mặt anh, vui vẻ cong khóe mắt.

“Hừ, anh mới mau đi ngủ đi…!” Yoochun kéo đầu Changmin thấp xuống, vùi vào lòng mình, hành động trẻ con của cậu khiến Changmin dở khóc dở cười.

Changmin nheo mắt lại, trong lòng bắt đầu miên man suy nghĩ, tính toán chuyện của ngày mai, trong không khí truyền đến mùi thơm của Yoochun sau khi tắm xong, khiến mí mắt anh bắt đầu nặng dần, ý thức trở nên mơ hồ, dù vậy anh vẫn biết chắc chắn một điều, mình muốn ở bên cạnh người này mãi mãi.

Yoochun dùng tay đùa nghịch mái tóc Changmin, người này thật thích giữ bí mật mà…

Thở dài một tiếng để xả giận, Yoochun xoa xoa lấy gương mặt say ngủ của Changmin; không sao, cuối cùng em cũng sẽ biết bí mật của anh…

Yoochun nhắm mắt lại, theo Changmin tiến vào mộng đẹp.

Hết chương 21

[Fic] Mèo Hoang | Chương 20


MÈO HOANG






Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary:  Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....

Chương 20



“Thật không ngờ Kibum lại cùng với Siwon hyung… Xem ra bọn họ đã phải vượt qua rất nhiều khó khăn.” Nhìn tấm thiệp cưới Yoochun đang cầm trên tay, Changmin như có điều suy nghĩ mà lên tiếng.

Yoochun không hiểu lắm tấm thiệp mình đang cầm trên tay rốt cuộc là có ý nghĩa gì, nhưng nhất định hai người đàn ông để đến được với nhau phải trải qua rất nhiều khó khăn… Mình cùng Changmin cũng như vậy.

Chợt phát hiện vòng tay đang ôm mình khẽ xiết chặt hơn, Yoochun giương lông mi nhìn vào cặp mắt sâu thẳm, anh tuấn của Changmin. Cậu theo phản xạ tặng cho Changmin một nụ cười, sau đó nghiêng đầu hôn lên mắt anh.

“Em đi nấu mì đây.”

Mới đi chưa được vài bước, cổ tay Yoochun đã bị kéo lại, cậu quay đầu nhìn thấy đôi mắt chứa đầy tâm tình của Changmin, nhưng cậu vẫn như cũ, nở nụ cười.

“Thế nào? Không đói bụng hả? Nhưng mà em đói ~”

Nhìn Yoochun trước mặt mình đang tươi cười, nhưng Changmin lại luôn cảm thấy trong mắt cậu đang mang theo một tia màu lam nhạt, tưởng như rất khó phát hiện nhưng lại không thể qua được mắt anh.

Không muốn buông tay, không muốn buông tay, chỉ muốn vĩnh viễn nắm chặt tay người này.

Rũ mắt xuống, Changmin từng chút từng chút một buông tay Yoochun, khi đầu ngón tay gần như chỉ còn trơ trọi trong không khí, đột nhiên một hơi ấm truyền đến tay anh. Changmin ngẩng đầu nhìn, bắt gặp vẻ mặt tươi cười của Yoochun.

“Cùng đi nha ~”

Suy nghĩ của một người có thể bị một người khác hiểu thấu đáo như vậy, cho dù mình có đem cả thế giới này trao cho cậu ấy cũng không sao cả.

Changmin cười thành tiếng, bàn tay anh một lần nữa lại tìm thấy nơi để quay về, hai bàn tay đan vào nhau, nhiệt độ khi da thịt tiếp xúc khiến anh cảm thấy vô cùng ấm áp.

Hai người biết rất rõ đối phương đang vì lý do gì mà bất an, nên cả hai đều cẩn thận dùng những hành động bé nhỏ để thể hiện tình cảm của mình, dù không nói thành lời, nhưng một nụ hôn đã có thể xóa đi lo lắng, ý nghĩ muốn ôm đối phương càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, lẽ nào còn cần phải nói thành lời sao?

Anh yêu em?

Câu nói này hẳn là không cần thiết nữa.

Hai người cùng nhau nấu xong mỳ Ý hải sản, dùng ánh mắt ngọt ngào nhìn nhau rồi lại cùng nhau ăn, cùng nhau rửa chén, cùng nhau tắm, cùng ôm lấy nhau và cùng nhau ngủ.

Changmin hôn lên gương mặt Yoochun, từng chút, từng chút một hôn lấy, tựa như đang hôn một báu vật vô cùng quý giá, Yoochun nheo mắt lại hưởng thụ, bộ dáng lấy lòng thật giống mèo con.

“Ngủ ngon, Yoochun của anh.”

Lời nói của Changmin khiến Yoochun ngây ngốc trong vài giây, sau đó cậu xiết chặt vòng tay đang ôm lấy Changmin của mình, hai chân cũng theo đó mà quấn lấy anh.

“Ngủ ngon, Min của em…”

Changmin hài lòng mỉm cười, bàn tay vô thức xoa nhẹ vành tai Yoochun, cảm giác yêu thích không nỡ buông tay đối với chú mèo nhỏ lại quay về.


Đến khi chuẩn bị tham dự hôn lễ của Kibum, Changmin và Yoochun mới phát hiện ra cả hai ngay cả một bộ đồ vest cũng không có, Yoochun cười khúc khích nhìn Changmin, sau đó ôm lấy cổ anh, chu chu miệng nói muốn hai người cùng đi mua áo vest.

Đi vào cửa hiệu thời trang, Yoochun đi trước chọn lấy vài kiểu thích hợp với Changmin, nhét vào tay anh rồi cười hì hì đẩy anh vào phòng thử đồ.

Vài phút sau, rèm vải được kéo ra, Yoochun sửng sốt trong vài giây rồi chậm rãi thở ra một hơi.

Người đàn ông trước mắt mình thật sự giống như một pho tượng.

Khóe miệng Yoochun mang ý cười, nhìn người đàn ông cao gầy mặc áo vest vừa vặn, gương mặt vốn dĩ anh tuấn lại càng trở nên sáng chói khiến Yoochun muốn trực tiếp cùng anh làm trong phòng thay quần áo…

“Yoochun, xấu lắm hả?”

Thanh âm sợ hãi của Changmin kéo lí trí của Yoochun quay trở về với thực tại, cậu chậm chạp nở nụ cười, càng khiến Changmin thêm khẩn trương, bất an muốn kéo mở cà vạt nhưng lại bị Yoochun giữ tay kéo anh về phía cậu. Hơi thở ấm áp của Yoochun quyến rũ dán lấy da thịt anh.

“Anh thật sự… đẹp trai đến mức khiến em muốn trực tiếp cùng anh làm ở chỗ này luôn…”

Đáy mắt Yoochun hiện ra dục vọng không chút nào che dấu, cậu nheo mắt lộ ra nét quyến rũ, Changmin bị ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn liền vội vàng dời tầm mắt.

“Không được…”

“Em rất chân thành mà…”

Bật cười thành tiếng, Yoochun lùi về phía sau tạo ra một khoảng cách nhỏ giữa hai người, khóe miệng mang theo độ cong tỏ ý hài lòng, tư thái thật giống như một Stylist chuyên nghiệp của ngôi sao nổi tiếng. Changmin trong lòng không khỏi khen ngợi ánh mắt thẩm mỹ của Yoochun, những thứ mà cậu chọn thật sự rất hợp với anh.

“Thật ra thì Min mặc đồ vest rất hợp…” Yoochun một tay xoa cằm, đối với Changmin trước mặt thật sự hài lòng vô cùng.

Có lẽ nên thường xuyên cho anh ấy mặc.

“Đừng nghĩ đến việc bắt anh ngày nào cũng mặc đồ như vầy nha, anh còn phải làm việc.”

Dường như nhìn ra được ý đồ của Yoochun, Changmin liền mở miệng trước. Mang theo vẻ mặt bị phát hiện ra ý đồ, Yoochun trừng mắt thật to, khóe miệng vẫn giữ nụ cười, hai tay không nhịn được mà ôm lấy gương mặt anh tuấn của Changmin, hôn nhẹ lên chóp mũi anh.

“Nhưng thật sự rất đẹp trai mà, sau này hẹn hò hãy mặc như vậy nha!”

Đôi mắt cười hạnh phúc của Yoochun khiến Changmin không có bất kỳ lời nào để phản đối, anh liếc khóe mắt, nhìn thấy vài bộ đồ Yoochun chọn còn để ở một bên, khẽ ôm lấy gương mặt cậu, anh chỉ tay vào đống quần áo đó.

“Mặc thử đi, anh muốn xem.”

Yoochun cười híp mắt, buông lỏng tay đang ôm Changmin, xoay một vòng đẹp mắt rồi đem quần áo cầm trên tay, bước vào phòng thử đồ, trước khi đi còn tinh nghịch nháy mắt với Changmin một cái.

Ánh mắt kia quả thực đang nói…

Em rất muốn anh.

Rèm vừa kéo lại, Changmin ngay lập tức ngồi xuống ghế, mặt không cách nào ngừng đỏ được, anh dùng bàn che tay lại hai gò má đang nóng lên, thật sự không chịu được những động tác khiêu khích vừa rồi của Yoochun.

Nếu cậu còn tiếp tục quyến rũ anh như vậy, lý trí của anh sớm muộn gì cũng bị cắt đứt… Mèo hoang này…

Cố gắng điều chỉnh suy nghĩ, Changmin vỗ vỗ hai má của mình.

Tiếng kéo rèm vang lên kéo tâm trí Changmin trở lại, anh vừa ngẩng đầu, đến một cái chớp mắt cũng không thể, ánh mắt cứ như vậy mà dán chặt trên người Yoochun.

Yoochun nghiêng đầu, khóe miệng tinh nghịch lộ ra lúm đồng tiền, áo vest ngoài không mặc mà tiện tay khoác trên vai, áo sơ mi trắng không thắt cà vạt, để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và da thịt trắng nõn.

Thật sự là câu mất hồn của Changmin.

“Thế nào?”

Tiếng cười của Yoochun kéo ý thức đang phiêu du ở một nơi rất xa nào đó của Changmin quay về, khi ánh mắt anh bắt đầu tập trung thì khuôn mặt cậu đã tiến sát đến gần anh, Changmin theo phải xạ đưa tay ra, dùng môi chiếm lấy nụ cười của người kia, không màng để ý đến ánh mắt của người khác, quyết đem mèo nhỏ giam trong phòng thử đồ.

Làn môi ấm áp chạm vào nhau, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập, ngay cả việc hô hấp cũng giống như đang bị lửa thiêu đốt…

Yoochun hơi kéo cổ áo Changmin ra, dùng hô hấp khó khăn của mình để kháng nghị, Changmin liếm môi cậu, ý đồ trừng phạt mà cắn một cái.

“Xem ra anh thật sự không nhịn được rồi…”

Lời nói mang theo tiếng cười của Yoochun càng khiến Changmin nhận ra bản thân mình đã không còn biện pháp nào với người này, bất kể người này dùng phương thức gì để quyến rũ mình thì mình cũng không có cách nào chống đỡ.

Yoochun bật cười thành tiếng, cậu ôm lấy cổ Changmin, chà chà nhẹ bên gò má anh, khóe miệng nở ra nụ cười thỏa mãn, đối với khả năng quyến rũ của chính mình, cậu luôn biết rõ.

Hết chương 20

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

[Fic] Mèo Hoang | Chương 19



MÈO HOANG






Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary:  Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....

Chương 19




“Yoochun… Em thật sự…”

“Phải. Thứ kia sẽ có ngày hại chết anh ta, em phải làm vậy thôi.”

Changmin sóng vai cùng Yoochun bước ra ngoài, nhìn thấy ánh mắt mang theo tia phức tạp của cậu, anh kéo Yoochun sát vào bên mình. 

“Thật ra thì… Thuốc mà em đưa hôm nay cũng không…” Những lời rất khẽ nhưng lại khiến Changmin sợ hãi.

“Bệnh tình của Jaejoong đã nặng hơn… Rất nặng…”

Yoochun dừng lại, cậu đưa mắt nhìn người mình yêu, vẻ mặt như sắp khóc, khiến Changmin đau lòng ôm đầu cậu đặt lên bả vai mình.

“Em cũng không muốn… không muốn để cho Jaejoong trở nên như vậy… Nhưng… Tác dụng phụ của loại thuốc đó sẽ làm cho anh ta đau đớn… Em không muốn tăng thêm thuốc…”

Changmin nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu Yoochun, đối với những thứ đang diễn ra trước mắt và sự bất đắc dĩ của người yêu, anh chỉ có thể cảm thấy đau lòng.

“Anh ta sẽ không có chuyện gì… Sẽ không có chuyện gì…”

Yoochun vùi mặt vào sâu trong ngực Changmin, hít một hơi thở thật sâu như để trấn an chính mình, sau đó nở một nụ cười.

“Đúng… Anh ta sẽ không sao… Vì đã có em mà!”

Nụ cười tự tin, rạng rỡ của Yoochun khiến cho Changmin cũng bất giác cười theo, anh cúi đầu hôn lên môi cậu. Tại thời điểm hai đôi môi chạm vào nhau, Yoochun chỉ biết một điều duy nhất, đó là hai người đang cần nhau, cậu choàng tay qua cổ Changmin, kéo nụ hôn sâu hơn.

“Không được, đang ở nhà người khác đó… Mèo con háo sắc.”

Yoochun cười, rồi lại bất mãn cong môi, cậu vươn đầu lưỡi ra liếm môi dưới của Changmin.

“Bệnh của em vừa mới khỏi… Cần phải được thỏa mãn…” Yoochun híp mắt, cong môi, đầu ngón tay chậm rãi cọ nhẹ vào gáy Changmin, mang đến cho anh cảm giác lạnh như băng.

Trước sự hấp dẫn của Yoochun, đôi mắt Changmin dần tối lại, anh đem cậu nhóc khóa vào góc tường, sau đó hôn thật sâu lên môi cậu.

“Uhm…”

Yoochun thuận theo sự dẫn dắt của Changmin, đôi mắt vẽ thành vòng cung xinh đẹp, giữa nụ hôn say đắm, cậu vẫn kịp nở nụ cười thắng lợi, nhưng nụ cười chưa kịp kéo dài quá lâu thì cậu đã bị Changmin hôn đến mức hô hấp trở nên khó khăn, đầu óc trở thành một mảnh hỗn loạn.

“Không được, Yoochun…”

Giọng nói của Changmin vang bên tai Yoochun, đôi mắt ngập sương mù của cậu mới chậm rãi mở ra, đầu ngón tay lướt qua thân thể Changmin.

“Không được?”

“Không được…”

Yoochun nở nụ cười sáng lạn, bàn tay liên tục quấy rối Changmin, trong khi đó Changmin lại phải vất vả chống đỡ, đôi mắt bị dục vọng nhuộm đỏ, nhìn chăm chăm vào Yoochun.

“Yoochun… muốn Min…”

“Về nhà đã…”

“Bây giờ…”

Giọng nói tràn đầy sự quyến rũ tấn công vào thính giác Changmin, cộng thêm bàn tay nhỏ bé đang bắt đầu làm loạn trên dục vọng của anh, khiến Changmin không cách nào kiềm chế được, anh khẽ lẩm bẩm hai tiếng “chết tiệt” sau đó liền hung hăng hôn lên môi Yoochun, đôi chân bắt đầu di chuyển, anh đẩy cậu vào trong một căn phòng gần đó, cửa phòng vừa mở, cả hai liền ngã xuống giường.

“Em đúng là mèo con hư hỏng…” Changmin cởi bỏ quần áo trên người Yoochun, động tác hơi mạnh tay như đang muốn trừng phạt cậu, khiến cho da thịt trắng nõn của Yoochun nổi lên vài vệt hồng.

“Không phải anh rất yêu sao… Uhm… A…”

Đột nhiên bị Changmin lật sấp người, Yoochun vùi sâu mặt trong chăn đệm, phía sau bị đầu ngón tay thon dài của anh tiến vào, dục vọng đồng thời cũng bị Changmin bắt được, tốc độ của Changmin quá nhanh, khiến Yoochun không kiềm chế được phải bật ra tiếng rên rỉ.

Tốc độ tay của Changmin càng lúc càng nhanh, anh liếm rồi cắn nhẹ lên vành tai Yoochun, cho đến khi toàn thân cậu bị bao phủ bởi màu hồng, Yoochun theo ngón tay Changmin mà giãy dụa vòng eo, chiếc cằm khẽ đưa về phía trước, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ.

“Vào đi… Ư… Min… Aa…!”

Changmin nhẹ nhàng xoa bóp đỉnh đầu dục vọng của Yoochun, khiến cậu chịu không nổi cong thắt lưng, đầu ngón tay ở phía sau càng vào sâu bên trong, cả hai nơi nhạy cảm bị tấn công cùng lúc, khóe mắt Yoochun bắt đầu ngấn nước, cuối cùng cậu phóng thích ra trong tay Changmin.

Nhìn Yoochun vô lực vùi sâu trong chăn, Changmin cười cười, thấy trong phòng có phòng tắm, anh liền đi vào lấy khăn lông thấm ướt, lau sạch cơ thể Yoochun.

Yoochun nhìn chăm chăm vào động tác dịu dàng của Changmin, đột nhiên chu môi bất mãn.

“Changmin là người xấu… Vì sao lại không làm…?”

Changmin cười, nụ cười dịu dàng lại càng khiến Yoochun đỏ mặt, cậu cảm thấy mình thật giống như một đứa trẻ quá tùy hứng.

“Bé ngốc… Đã nói đây là nhà của người khác…” Changmin cúi đầu, dùng chóp mũi của mình cọ cọ vào mũi mèo nhỏ, rồi lại hôn lên môi cậu. “Muốn làm thì đợi về nhà rồi làm… Huống chi em còn có chuyện quan trọng hơn, đó chính là chữa khỏi bệnh cho Jaejoong.”

Đối với hành động cưng chiều của Changmin dành cho mình, Yoochun vui vẻ cười thành tiếng, cậu ôm lấy cổ Changmin, ngoan ngoãn để anh mặc quần áo vào cho mình.

Hai người vừa bước ra khỏi phòng thì đụng phải Yunho, ba người có chút lúng túng nhìn nhau, nói cho chính xác thì chỉ có Changmin lúng túng, Yoochun vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

“… Yoochun, em đã đem thứ thuốc kia xử lý ra sao rồi?”

“Vẫn chưa ~ em vừa mới làm chút vận động nên vẫn chưa đem số thuốc đó xử lý sạch sẽ.”

“… Anh muốn xin em, đừng làm vậy có được không?”

Yoochun trợn mắt nhìn Yunho một cái, ngay lúc cậu định mở miệng nói tiếng “nhưng” thì Changmin đã kéo cậu lại.

“Để lại một chút đi,… không nên bỏ hết trong một lúc…”

Ngay cả người mình yêu cũng đã lên tiếng, Yoochun cũng không kiên trì đem bỏ hết tất cả, nhưng cậu vẫn quay lại trừng mắt nhìn Yunho một cái.

“Đừng để cho em phát hiện anh tự tiện cho anh ta dùng thuốc, bệnh của Jaejoong đã nghiêm trọng hơn, anh… Chúng ta cần phải cố gắng lên.”

Yoochun vỗ vỗ bả vai Yunho, sau đó kéo tay Changmin rời khỏi ngôi nhà. Yunho nhìn bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt Yunho vẫn như trước, tràn ngập sự khao khát và ngưỡng mộ, tiếng nói của Changmin và Yoochun theo gió truyền đến bên tai y.

“Hôm nay không phải nói là sẽ ăn mỳ Ý hải sản sao?”

“Đúng vậy! Em nhất định sẽ làm món mỳ Ý thật ngon cho anh ăn ~ Hi hi…”

“Anh sẽ chờ.”

“Em ngoan như vậy thì có được thưởng không?”

“Tất nhiên, buổi tối sẽ đền bù cho biểu hiện của em hôm nay.”

Đoạn đối thoại bình thường nhưng lại đáng yêu đó chính là điều mà Yunho mong ước.

Ngay khi Yunho muốn xoay người thì bỗng nhiên bị một đôi tay ôm lấy hông, y cảm nhận được trọng lực quen thuộc đang đặt trên lưng mình. Yunho chậm rãi kéo khóe miệng vẽ ra nụ cười, cho dù không quay đầu lại cũng có thể biết đó là ai.

“Không nghỉ ngơi sao? Sao lại xuống giường đi lại rồi…?”

Người phía sau một tay ôm lấy thắt lưng Yunho, một tay đặt trên tấm lưng rộng rãi của y, viết lên đó điều hắn muốn nói.

“Anh – rất – ngưỡng mộ?”

Yunho không quay đầu lại, y đem tay mình bao phủ lấy bàn tay Jaejoong, khóe miệng vẫn như cũ nở nụ cười dịu dàng vô cùng.

“Anh chỉ cần có em là đủ.”

Đầu ngón tay ở trên lưng dừng lại vài giây, sau đó lại tiếp tục viết.

“Không – muốn – trốn – sao?

“Không muốn.”

Dường như đang nghĩ gì đó, đầu ngón tay Jaejoong lên lưng Yunho không di động nữa mà đặt lên hông Yunho, mạnh mẽ kéo lấy tay y, sau đó nhẹ nhàng đan tay cả hai vào nhau, một chút cảm giác thỏa mãn chợt ùa đến.

Nếu thời gian có thể dừng lại vào giây phút này thì thật tốt biết mấy, Yunho khẽ nheo mắt lại, khóe miệng nở nụ cười vừa khổ sở lại vừa ngọt ngào, y vẫn không hiểu được suy nghĩ của Jaejoong, y chỉ biết mình cam tâm tình nguyện đi theo con người này, dù Jaejoong có cho anh uống thuốc hay không.

Jaejoong tựa vào lưng Yunho, trong lòng một mực suy tư, người đàn ông này đến tột cùng có ý nghĩa tồn tại như thế nào đối với mình, chỉ cần một ánh mắt y đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình, thậm chí mình chỉ khẽ cử động, y cũng đã đau lòng. Rốt cuộc thì phải có trái tim như thế nào mới có thể khiến cho một người đàn ông vì một người đàn ông khác mà làm được những chuyện như vậy?

Hắn không dám nói tình yêu là loại tình cảm như thế nào, bởi vì chính hắn mãi mãi cũng không có cách nào diễn đạt được những gì trong lòng. Hắn chỉ biết khi bản thân nói muốn thả y đi, trái tim đột nhiên cảm thấy rất đau.

“Về phòng nhé, em không nên ra gió.”

Jaejoong mỉm cười, lại thế nữa rồi, người đàn ông này…

Vẫn nắm chặt tay Jaejoong, Yunho nhẹ xoay người, đem thân thể gầy yếu của hắn ôm vào lòng.

Tựa đầu vào lòng ngực khiến mình yên tâm, Jaejoong nhắm mắt, thuốc vừa uống mang đến tác dụng phụ nhưng lại không khiến hắn nảy sinh ảo giác, ngược lại chỉ cảm thấy ánh sáng ấm áp, đưa hắn vào giấc ngủ.

Yunho đặt Jaejoong đã ngủ say lên giường, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán hắn.

“Ngủ ngon… Jaejoong của anh.”

Những lời của y khiến Jaejoong đang chìm trong giấc mộng chợt nở một nụ cười thỏa mãn.

Hết chương 19

[Fic] Mèo Hoang | Chương 18


MÈO HOANG






Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary:  Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....

Chương 18



Sau khi khôi phục nhân tính, Park Yoochun vui vẻ tiếp nhận cuộc sống bên cạnh Shim Changmin. Thành thật mà nói thì cuộc sống của hai người cũng không có thay đổi gì lớn, Yoochun vẫn như trước, ở tại nhà Changmin, thỉnh thoảng lại quay trở về nhà cũ mình để lấy ít quần áo. Hiện tại cậu đã biết mình cũng là con người, không thể chỉ tùy tiện mặc lấy một cái quần short chạy tới chạy lui… Dù bình thường lúc ở nhà cậu cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của Changmin, rồi cứ thế đi tới đi lui.

Cuộc sống của hai người thật sự rất ngọt ngào, khi hai mắt giao nhau sẽ mỉm cười rồi hôn nhau, sau đó thực hiện chút vận động thân thể. Có đôi khi cả hai chỉ đơn giản hưởng thụ sự yêu thương của đối phương, mọi thứ cứ như thế giới trong những câu chuyện đồng thoại, không cần lo lắng thực tại, cũng không cần lo lắng dư luận công kích.

Cứ như vậy, cả hai dường như đã quên lãng chuyện liên quan đến Kim Jaejoong, nhưng rốt cuộc, một cuộc điện thoại đã kéo hai người trở về với thực tế.

Tiếng chuông điện thoại thúc giục người vang lên, Yoochun từ phòng bếp đi ra, chậm rãi nhấc ống nghe bên tai.

“Alo?”

“Yoochun phải không?”

Yoochun ngẩn người, giọng nói kia có chút quen thuộc, nhưng đây là điện thoại bàn mà, trên căn bản rất ít người gọi đến tìm mình…

“Cho hỏi, anh là…?”

“Anh là Yunho… Yoochun, Jaejoong cậu ấy…”

Giọng nói Yunho trong điện thoại mang theo chút ngập ngừng, Yoochun không biết phải miêu tả cảm giác ấy như thế nào, cậu chỉ theo trực giác nheo mắt lại, mấp máy môi.

“Anh ta đã ăn ‘cái kia’ sao?”

“… Đúng vậy, lần này hoàn toàn không cử động được nữa… Yoochun, em có thể đến hay không?... Chỉ cần đến một chút thôi…?”

Sự lo lắng đối với Jaejoong của Yunho toàn bộ đều thể hiện qua giọng nói khổ sở của y. Yoochun thở dài, đáp một tiếng “được” sau đó cúp máy.

Cậu liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã bốn giờ, Changmin chắc cũng sắp về nhà rồi, hay là chờ anh ấy về rồi cùng đi…

Vừa quay trở lại phòng bếp để tiếp tục việc dang dở, đột nhiên từ phòng khách truyền đến tiếng mở cửa rất nhỏ, Yoochun mở to mắt, vui vẻ nở nụ cười, chạy đến phía cửa.

Giang tay ôm lấy Changmin, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười sáng lạn, cậu ngẩng đầu hơi nhón người hôn nhẹ lên cằm Changmin.

“Anh đã về, Min…!”

Changmin cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Yoochun, một tay ôm lấy eo cậu, hai người tựa như dùng tư thế khiêu vũ mà di chuyển về phòng khách, cuối cùng kết thúc ở tư thế Yoochun cả người đeo bám trên cơ thể Changmin, rồi để anh ôm thẳng đến ghế sa lon trong phòng khách.

“Đang làm bữa tối?”

“Uh, đang chuẩn bị… Hôm nay em muốn ăn mì Ý hải sản!”

Yoochun cười, ôm lấy cổ Changmin, cậu vẫn như chú mèo nhỏ, đưa lưỡi liếm môi anh, miết theo viền môi một lần sau đó mới hài lòng mà rút lưỡi về, tựa như muốn nói cho đối phương biết bữa tối hôm nay nhất định sẽ rất ngon.

“Anh đợi không kịp nữa rồi!”

Cưng chiều nhìn mèo nhỏ đang tươi cười kia, Changmin đặt cậu ngồi lên ghế sa lon. Yoochun lúc này mới quyết định nói về chuyện liên quan đến Kim Jaejoong; Nghe thấy việc này, Changmin im lặng cúi đầu, chân mày hơi nhíu lại như đang suy nghĩ.

“Cho nên chúng ta đến nhà Jaejoong một chút có được không?”

Cẩn thận nói ra lời cuối cùng, Yoochun len lén nhìn Changmin. Nhận ra ánh mắt của Yoochun, Changmin lộ ra nụ cười, kéo gương mặt đáng yêu kia sát vào mình, hôn nhẹ lên trán cậu một nụ hôn trấn an.

“Được, chúng ta đi thôi!”

Yoochun đối với sự bao dung của Changmin thật sự cảm thấy rất cảm động, cậu ôm chặt lấy anh, hôn lên môi anh một cái. Changmin cười nói nhanh đi thay quần áo, lúc Yoochun đứng dậy, anh còn xấu xa vỗ nhẹ mông cậu.

Sau khi thay quần áo, Yoochun ngồi vào xe Changmin, hai người lại một lần nữa đến nơi ở của Jaejoong. Chuông cửa vừa nhấn, đón tiếp hai người vẫn là Yunho, gương mặt vẫn kiên nghị như trước, chẳng qua lần này lại có thêm nụ cười cảm kích.

“Cảm ơn em đã đến, Yoochun.” Yunho vươn tay ra muốn ôm Yoochun, nhưng lại bị Changmin ngăn lại, Yoochun bị anh kéo lui về sau một bước.

Yunho buồn cười nhìn ánh mắt mang theo chút ý đối địch của Changmin, đôi tay y vốn dĩ muốn ôm lại chuyển thành vỗ nhẹ lên đầu Yoochun, y hơi nghiêng người mời hai người vào nhà. Changmin và Yoochun theo chân Yunho lên lầu, Yunho cũng kết hợp vừa đi vừa tường thuật chi tiết trạng thái của Jaejoong.

“Lần này tình hình của cậu ấy thật sự có chút nghiêm trọng, ngay cả nói cũng không nên lời… Động tác không còn chút sức lực nào… Trong nháy mắt sẽ có thể…”

Yunho khổ sở rũ mắt xuống, ba người đi đến trước một cánh cửa, chờ y đẩy cửa vào.

“Bây giờ cậu ấy chỉ có thể dựa vào thuốc dinh dưỡng… Anh thật sự…”

Yoochun đưa tay vỗ vai Yunho, tặng cho y một nụ cười dịu dàng.

“Anh đi lấy loại hoa kia, kính hiển vi và khay điều chế, em đi xem Jaejoong một chút.” Sau khi dặn dò Yunho, Yoochun kéo tay Changmin bước vào phòng.

Bên trong cực kỳ yên tĩnh, trên chiếc giường trắng có một người đang nằm, quả thực sắc mặt có thể cùng màu sắc của chiếc giường hòa làm một. Yoochun bước đến gần, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của người kia, cậu khẽ nhíu mày, chỉ cần nhìn qua cổ tay trắng nõn gầy yếu, không cần cầm lên cũng có cảm giác người trước mặt đang rất yếu.

Dường như nghe thấy tiếng động, người trên giường khẽ chớp mi mắt, mãi gần một phút sau mới mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Yoochun, đôi mắt trong suốt mang theo một nụ cười yếu ớt.

“Anh dùng thuốc quá liều phải không?” Yoochun cất tiếng hỏi.

Người kia nhẹ nhàng chớp mắt hai cái, khóe mắt mang theo vẻ vội vàng, gương mặt tựa như nước hồ nở nụ cười nhạt.

Yoochun khẽ thở dài một hơi, cậu đến bên Jaejoong để xem kỹ tình trạng của hắn, cơ thể Jaejoong hiện tại đã trở nên cứng ngắc, hơi giống người bị đóng băng.

Yoochun cau mày hỏi: “Rốt cuộc đã ăn bao nhiêu?”

“Mười ba…”

Giọng nói Yunho từ bên cửa truyền đến, trên tay y cầm theo một chiếc hộp màu đen và một nhánh hoa. Y đem chiếc hộp đặt trên chiếc bàn cạnh giường, mở chiếc hộp ra lấy một vài dụng cụ thí nghiệm hóa học và kính hiển vi.

“Anh ta ăn một lượng lớn loại hoa này?”

Yunho khẽ gật đầu, Yoochun kéo tay Changmin đi về phía chiếc bàn, cậu nhờ Changmin đem nhánh hoa cắt thành miếng sau đó đặt dưới kính hiển vi, Changmin không nói gì, chỉ khẽ kéo Yoochun vào lòng mình hôn nhẹ lên phần chân mày vẫn đang nhíu lại của cậu rồi buông ra. Yoochun lúc này mới bắt tay vào công việc.

“Sau lần này, anh nhất định phải cấm anh ta, anh có hiểu không Yunho?”

Yunho đứng ở bên giường, ngẩng đầu chầm chậm nhìn Yoochun, có trời mới biết, chỉ cần Jaejoong nói một câu, người đàn ông này bất kể dù là chuyện gì đi nữa cũng sẽ đáp ứng hắn.

Yoochun rũ mắt, mang theo một chút tức giận bắt đầu chế thuốc, Changmin nhìn đôi tay khéo léo, thuần thục của Yoochun đang bào chế thuốc, lại nhìn sang người đang nằm trên giường.

“Min…?”

Giọng nói của Yoochun kéo Changmin quay trở về thực tại, anh nhìn gương mặt ngây ngốc của Yoochun, khẽ cười rồi đẩy kính hiển vi về phía cậu.

Yoochun im lặng nhìn Changmin, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác muốn khóc, cậu từng nghĩ muốn đem những chuyện rắc rối này kể cho anh, nhưng người trước mặt luôn im lặng không hỏi, không muốn làm khó cậu… Yoochun dừng bàn tay đang điều chế thuốc của mình lại, đem những thứ kia đặt lên bàn, vươn tay ôm lấy Changmin, cảm nhận sự ấm áp trong lồng ngực anh.

“Hỏi đi Changmin… Em sẽ nói…”

Changmin đưa một tay vò rối mái tóc Yoochun, một tay ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cậu, đem khoảng cách của hai người kéo lại gần hơn.

“Jaejoong vì sao lại trở thành như vậy?”

“Ăn một loại hoa thuốc phiện… được chế thành nha phiến.”

Khẽ buông Yoochun trong lòng mình ra, Changmin cúi đầu nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cậu.

“Loại hoa đó sinh ra chất độc tạo ra hiệu ứng đóng băng, vì vậy mà Jaejoong mới trở nên như vậy… Trước đây mỗi khi trăng tròn em sẽ điều chế thuốc cho anh ta, nên mới không xảy ra chuyện gì…”

“Anh ta không thể tự chế ra thuốc sao?”

“Là cậu ấy không muốn.” Yunho đột nhiên lên tiếng, Changmin và Yoochun vẫn ôm nhau không buông tay, tầm mắt Yunho từ phía Jaejoong dời đi, hướng về phía hai người, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.

“Jaejoong không muốn, vì loại hoa thuốc phiện kia khiến cho cậu ấy phát nghiện.”

Jaejoong nằm trên giường khẽ nhếch khóe miệng, hành động rất nhỏ nhưng vẫn không qua được đôi mắt của Yunho.

Yoochun chớp mắt vài cái sau đó rời khỏi ngực Changmin, đem thuốc đưa cho Yunho.

Thuốc vừa uống vào, ngón tay Jaejoong đã có thể cử động, hiệu quả trị liệu thật sự khiến cho Changmin cảm thấy kinh ngạc, anh nhìn Jaejoong đang mỉm cười, cả cơ thể vẫn như trước từ từ tựa vào Yunho, tạo nên bầu không khí tà mị của riêng Jaejoong.

Jaejoong mở miệng, cố gắng muốn phát ra âm thanh, nhưng dường như lại không có cách, hắn hơi nhíu mày, nhìn Yoochun.

“Giọng nói…?”

Nghe thấy câu hỏi của Yunho, Yoochun chậm rãi nhìn về phía y, nở nụ cười gượng gạo.

“Em cố tình chế thuốc như vậy đó, anh ta bây giờ không thể nói chuyện được, cũng đừng mong bước chân xuống giường, như vậy thì anh ta mới không ăn loại hoa kia nữa… Em muốn xử lý sạch loại hoa đó.”

Lời của Yoochun khiến Jaejoong trừng lớn mắt, ánh mắt xinh đẹp tựa như muốn rớt ra khỏi hốc mắt, cánh tay cố vươn ra muốn ngăn cản Yoochun bước đi nhưng lại trở nên vô lực, hắn mở miệng, nhưng không thể nói thành lời, đầu ngón tay níu lấy áo khoác của Yunho, lông mi run rẩy muốn nhờ vả y.

Nhìn bộ dáng bối rối của Jaejoong, Yunho đau lòng, cầm lấy tay hắn, nhưng lại không ngăn cản Yoochun rời đi, ngón tay Jaejoong dùng sức đâm mạnh vào lòng bàn tay Yunho, cuối cùng cũng buông ra, Jaejoong vô lực nhìn Yunho, từ đôi mắt xinh đẹp, nước mắt chợt rơi ra.

“Jaejoong…”

Nước mắt của Jaejoong cứ không ngừng rơi, Yunho không biết phải làm thế nào để an ủi hắn, nhưng y thật sự không thể để cho Jaejoong tiếp tục…

Yunho quay đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Changmin, y khổ sở cười nhẹ, khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không có chuyện gì, Changmin thấy vậy mới chậm rãi rời đi, theo chân Yoochun ra khỏi căn phòng.

Hết chương 18