MÈO HOANG
Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary: Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....
Chương 20
Hết chương 20
“Thật không ngờ Kibum lại
cùng với Siwon hyung… Xem ra bọn họ đã phải vượt qua rất nhiều khó khăn.” Nhìn
tấm thiệp cưới Yoochun đang cầm trên tay, Changmin như có điều suy nghĩ mà lên
tiếng.
Yoochun không hiểu lắm
tấm thiệp mình đang cầm trên tay rốt cuộc là có ý nghĩa gì, nhưng nhất định hai
người đàn ông để đến được với nhau phải trải qua rất nhiều khó khăn… Mình cùng
Changmin cũng như vậy.
Chợt phát hiện vòng tay
đang ôm mình khẽ xiết chặt hơn, Yoochun giương lông mi nhìn vào cặp mắt sâu thẳm,
anh tuấn của Changmin. Cậu theo phản xạ tặng cho Changmin một nụ cười, sau
đó nghiêng đầu hôn lên mắt anh.
“Em đi nấu mì đây.”
Mới đi chưa được vài bước,
cổ tay Yoochun đã bị kéo lại, cậu quay đầu nhìn thấy đôi mắt chứa đầy tâm tình
của Changmin, nhưng cậu vẫn như cũ, nở nụ cười.
“Thế nào? Không đói bụng
hả? Nhưng mà em đói ~”
Nhìn Yoochun trước mặt
mình đang tươi cười, nhưng Changmin lại luôn cảm thấy trong mắt cậu đang mang
theo một tia màu lam nhạt, tưởng như rất khó phát hiện nhưng lại không thể qua
được mắt anh.
Không muốn buông tay,
không muốn buông tay, chỉ muốn vĩnh viễn nắm chặt tay người này.
Rũ mắt xuống, Changmin
từng chút từng chút một buông tay Yoochun, khi đầu ngón tay gần như chỉ còn trơ
trọi trong không khí, đột nhiên một hơi ấm truyền đến tay anh. Changmin ngẩng
đầu nhìn, bắt gặp vẻ mặt tươi cười của Yoochun.
“Cùng đi nha ~”
Suy nghĩ của một người
có thể bị một người khác hiểu thấu đáo như vậy, cho dù mình có đem cả thế giới
này trao cho cậu ấy cũng không sao cả.
Changmin cười thành tiếng,
bàn tay anh một lần nữa lại tìm thấy nơi để quay về, hai bàn tay đan vào nhau,
nhiệt độ khi da thịt tiếp xúc khiến anh cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hai người biết rất rõ đối
phương đang vì lý do gì mà bất an, nên cả hai đều cẩn thận dùng những hành động
bé nhỏ để thể hiện tình cảm của mình, dù không nói thành lời, nhưng một nụ hôn
đã có thể xóa đi lo lắng, ý nghĩ muốn ôm đối phương càng trở nên mãnh liệt hơn
bao giờ hết, lẽ nào còn cần phải nói thành lời sao?
Anh yêu em?
Câu nói này hẳn là
không cần thiết nữa.
Hai người cùng nhau nấu
xong mỳ Ý hải sản, dùng ánh mắt ngọt ngào nhìn nhau rồi lại cùng nhau ăn, cùng
nhau rửa chén, cùng nhau tắm, cùng ôm lấy nhau và cùng nhau ngủ.
Changmin hôn lên gương
mặt Yoochun, từng chút, từng chút một hôn lấy, tựa như đang hôn một báu vật vô
cùng quý giá, Yoochun nheo mắt lại hưởng thụ, bộ dáng lấy lòng thật giống mèo
con.
“Ngủ ngon, Yoochun của
anh.”
Lời nói của Changmin
khiến Yoochun ngây ngốc trong vài giây, sau đó cậu xiết chặt vòng tay đang
ôm lấy Changmin của mình, hai chân cũng theo đó mà quấn lấy anh.
“Ngủ ngon, Min của em…”
Changmin hài lòng mỉm
cười, bàn tay vô thức xoa nhẹ vành tai Yoochun, cảm giác yêu thích không nỡ
buông tay đối với chú mèo nhỏ lại quay về.
Đến khi chuẩn bị tham dự
hôn lễ của Kibum, Changmin và Yoochun mới phát hiện ra cả hai ngay cả một bộ đồ
vest cũng không có, Yoochun cười khúc khích nhìn Changmin, sau đó ôm lấy cổ anh,
chu chu miệng nói muốn hai người cùng đi mua áo vest.
Đi vào cửa hiệu thời
trang, Yoochun đi trước chọn lấy vài kiểu thích hợp với Changmin, nhét vào tay
anh rồi cười hì hì đẩy anh vào phòng thử đồ.
Vài phút sau, rèm vải
được kéo ra, Yoochun sửng sốt trong vài giây rồi chậm rãi thở ra một hơi.
Người đàn ông trước mắt
mình thật sự giống như một pho tượng.
Khóe miệng Yoochun mang
ý cười, nhìn người đàn ông cao gầy mặc áo vest vừa vặn, gương mặt vốn dĩ anh tuấn
lại càng trở nên sáng chói khiến Yoochun muốn trực tiếp cùng anh làm trong
phòng thay quần áo…
“Yoochun, xấu lắm hả?”
Thanh âm sợ hãi của
Changmin kéo lí trí của Yoochun quay trở về với thực tại, cậu chậm chạp nở nụ
cười, càng khiến Changmin thêm khẩn trương, bất an muốn kéo mở cà vạt nhưng lại
bị Yoochun giữ tay kéo anh về phía cậu. Hơi thở ấm áp của Yoochun quyến rũ dán
lấy da thịt anh.
“Anh thật sự… đẹp trai
đến mức khiến em muốn trực tiếp cùng anh làm ở chỗ này luôn…”
Đáy mắt Yoochun hiện ra
dục vọng không chút nào che dấu, cậu nheo mắt lộ ra nét quyến rũ, Changmin bị
ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn liền vội vàng dời tầm mắt.
“Không được…”
“Em rất chân thành mà…”
Bật cười thành tiếng, Yoochun
lùi về phía sau tạo ra một khoảng cách nhỏ giữa hai người, khóe miệng mang theo
độ cong tỏ ý hài lòng, tư thái thật giống như một Stylist chuyên nghiệp của
ngôi sao nổi tiếng. Changmin trong lòng không khỏi khen ngợi ánh mắt thẩm mỹ của
Yoochun, những thứ mà cậu chọn thật sự rất hợp với anh.
“Thật ra thì Min mặc đồ
vest rất hợp…” Yoochun một tay xoa cằm, đối với Changmin trước mặt thật sự hài
lòng vô cùng.
Có lẽ nên thường xuyên
cho anh ấy mặc.
“Đừng nghĩ đến việc bắt
anh ngày nào cũng mặc đồ như vầy nha, anh còn phải làm việc.”
Dường như nhìn ra được
ý đồ của Yoochun, Changmin liền mở miệng trước. Mang theo vẻ mặt bị phát hiện
ra ý đồ, Yoochun trừng mắt thật to, khóe miệng vẫn giữ nụ cười, hai tay không
nhịn được mà ôm lấy gương mặt anh tuấn của Changmin, hôn nhẹ lên chóp mũi anh.
“Nhưng thật sự rất đẹp
trai mà, sau này hẹn hò hãy mặc như vậy nha!”
Đôi mắt cười hạnh phúc
của Yoochun khiến Changmin không có bất kỳ lời nào để phản đối, anh liếc khóe mắt,
nhìn thấy vài bộ đồ Yoochun chọn còn để ở một bên, khẽ ôm lấy gương mặt cậu,
anh chỉ tay vào đống quần áo đó.
“Mặc thử đi, anh muốn
xem.”
Yoochun cười híp mắt,
buông lỏng tay đang ôm Changmin, xoay một vòng đẹp mắt rồi đem quần áo cầm trên
tay, bước vào phòng thử đồ, trước khi đi còn tinh nghịch nháy mắt với Changmin
một cái.
Ánh mắt kia quả thực
đang nói…
Em rất muốn anh.
Rèm vừa kéo lại,
Changmin ngay lập tức ngồi xuống ghế, mặt không cách nào ngừng đỏ được, anh
dùng bàn che tay lại hai gò má đang nóng lên, thật sự không chịu được những động
tác khiêu khích vừa rồi của Yoochun.
Nếu cậu còn tiếp tục
quyến rũ anh như vậy, lý trí của anh sớm muộn gì cũng bị cắt đứt… Mèo hoang này…
Cố gắng điều chỉnh suy
nghĩ, Changmin vỗ vỗ hai má của mình.
Tiếng kéo rèm vang lên
kéo tâm trí Changmin trở lại, anh vừa ngẩng đầu, đến một cái chớp mắt cũng không thể,
ánh mắt cứ như vậy mà dán chặt trên người Yoochun.
Yoochun nghiêng đầu,
khóe miệng tinh nghịch lộ ra lúm đồng tiền, áo vest ngoài không mặc mà tiện tay
khoác trên vai, áo sơ mi trắng không thắt cà vạt, để lộ ra xương quai xanh xinh
đẹp và da thịt trắng nõn.
Thật sự là câu mất hồn
của Changmin.
“Thế nào?”
Tiếng cười của Yoochun
kéo ý thức đang phiêu du ở một nơi rất xa nào đó của Changmin quay về, khi ánh
mắt anh bắt đầu tập trung thì khuôn mặt cậu đã tiến sát đến gần anh, Changmin
theo phải xạ đưa tay ra, dùng môi chiếm lấy nụ cười của người kia, không màng để
ý đến ánh mắt của người khác, quyết đem mèo nhỏ giam trong phòng thử đồ.
Làn môi ấm áp chạm vào
nhau, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập, ngay cả việc hô hấp cũng giống như đang
bị lửa thiêu đốt…
Yoochun hơi kéo cổ áo
Changmin ra, dùng hô hấp khó khăn của mình để kháng nghị, Changmin liếm môi cậu,
ý đồ trừng phạt mà cắn một cái.
“Xem ra anh thật sự
không nhịn được rồi…”
Lời nói mang theo tiếng
cười của Yoochun càng khiến Changmin nhận ra bản thân mình đã không còn biện
pháp nào với người này, bất kể người này dùng phương thức gì để quyến rũ mình thì
mình cũng không có cách nào chống đỡ.
Yoochun bật cười thành
tiếng, cậu ôm lấy cổ Changmin, chà chà nhẹ bên gò má anh, khóe miệng nở ra nụ
cười thỏa mãn, đối với khả năng quyến rũ của chính mình, cậu luôn biết rõ.
Hết chương 20
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét