Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2014

[Fic] Yêu, rốt cuộc là vì sao? | Chương 15

Yêu, rốt cuộc là vì sao?



Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 15
 

Người đầu tiên bước ra khỏi phòng tắm là Changmin, cậu vừa đi vào phòng khách đã bị Jaejoong kéo lại.

“Hai đứa làm?”

“Hả?” Changmin vẻ mặt mờ mịt nhìn Jaejoong.

“Không có làm? Vậy hai đứa ở trong đó lâu như vậy làm gì? Nói chuyện phiếm sao?!” Jaejoong vẻ mặt thất bại nhìn Changmin.

“Đúng đó, đang nói chuyện phiếm.” Yoochun khoác áo ngủ đi vào phòng khách, ba nút đầu của áo ngủ còn không thèm cài lại, để lộ ra lồng ngực trắng nõn. Yoochun vừa lau tóc vừa nói, “Jaejoong hyung, nếu anh cơ khát thì mời đi tìm Yunho hyung, đừng có đi truyền bá tư tưởng sex cho Changmin nhà em.”

“Nó mà còn cần anh truyền bá?! Phim người lớn có phim nào mà nó chưa xem chứ?! Còn nữa, dù anh có cơ khát bao nhiêu cũng không bằng ai đó chạy vào phòng tắm nhìn người khác tắm!” Tiềm chất nữ vương của Jaejoong hoàn toàn bộc phát.

“Nếu Yunho hyung còn chưa đủ để thỏa mãn anh thì kêu anh ấy đến để em dạy cho làm cách nào ngăn được sự cơ khát của anh.” Yoochun không chút nào để ý đến Jaejoong đang giận dữ.

“Em đi chết đi!” Jaejoong còn chưa hét xong, Yoochun đã chạy vào phòng của Junsu trốn.

“Hyung, lời của Yoochun anh đừng để ý.” Vừa thấy Yoochun bỏ trốn mất dạng, Changmin lập tức bắt đầu công cuộc thu dọn hiện trường.

“A, Changmin, sao em lại thành thật như vậy, anh và Yoochun vẫn như vậy mà, sao lại để ý chuyện này chứ.” Jaejoong vỗ vỗ vai Changmin, nở nụ cười.

“Em cũng không biết tại sao phải nói như vậy, chẳng qua là theo bản năng muốn thay anh ấy giải thích.” Changmin lắc đầu cười.

“Anh hiểu, Changmin à, em và Yoochun ai nằm dưới hả?” Jaejoong kéo Changmin qua một bên, thần thần bí bí hỏi.

“Hả?” Changmin ra vẻ nghi ngờ nhìn Jaejoong.

“Thiếu gia lại giả bộ rồi, fanfic của fan em chắc coi cũng không ít đi!” Jaejoong đánh Changmin một cái.

“Em không biết, nếu như anh ấy muốn ở phía dưới, em sẽ cho anh ấy, nếu anh ấy muốn ở trên, em sẽ để anh ấy làm. Nhưng mà hyung à, bây giờ nói về chuyện này không phải còn quá sớm sao?” Mặt Changmin bắt đầu đỏ lên. Tình cảnh vừa rồi trong phòng tắm lại hiện ra trước mắt cậu, đó là lần đầu tiên hai người hôn nhau, cũng là lần đầu tiên dùng tay giúp nhau giải quyết. Mặc dù cậu rất muốn cùng Yoochun tiến thêm bước nữa, nhưng cậu càng hy vọng có thể cùng Yoochun thực hiện quá trình yêu đương, hẹn hò bình thường như bao người khác.

“…” Jaejoong ngạc nhiên nhìn Changmin, sau đó liền nở nụ cười xinh đẹp, “Yoochun thật hạnh phúc, nếu như Yunho cũng giống em thì tốt rồi.”

“Đúng rồi, Yunho hyung đâu?”

“Đang lướt web trong phòng làm việc.”

Yoochun đi vào phòng Junsu, dưới ánh đèn mờ có thể nhận ra Junsu đang ngủ thiếp đi, Yoochun chợt nở nụ cười.

“Junsu, mau dậy đi, tới lượt cậu tắm kìa.” Yoochun vỗ vỗ vào sống lưng Junsu.

“Mọi người tắm xong rồi?” Junsu dụi dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy.

“Ừ, cậu mau đi đi!”

Đi theo sau Junsu ra khỏi phòng, Yoochun đi tới phòng khách, kinh ngạc phát hiện ra Changmin đang cùng Jaejoong ngồi một góc bàn luận xôn xao.

“Hai người nói gì đó?” Yoochun bước đến khiến Jaejoong và Changmin sợ hết hồn.

“Không có gì, anh đi tìm Yunho đậy.” Jaejoong vội bật dậy chạy đến phòng làm việc.

Yoochun cũng xem như không có chuyện gì, ngồi xuống ghế salon mở ti vi lên xem.

“Yoochun.” Changmin cẩn thận nhìn Yoochun.

“Huh?” Yoochun vẫn chăm chú nhìn màn hình ti vi.

“Ngày mai chúng ta đi chơi nha.”

“Được.”

“Chỉ hai người chúng ta thôi.” Changmin nhấn mạnh.

“Ừ.” Khóe miệng Yoochun bắt đầu cong lên.

“Anh muốn đi đâu?” Changmin ngồi xuống bên cạnh Yoochun, hưng phấn nói.

“Đi xem phim nha.” Ti vi nhàm chán rốt cuộc bị Yoochun bỏ qua một bên, anh nhìn về phía Changmin.

“Uh, anh muốn xem phim gì?” Changmin nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt suy tư.

“Chưa nghĩ ra, chờ đến rạp rồi chọn nha.”

“Cũng được, vậy xem phim xong chúng ta làm gì nữa?”

“Em nói xem?” Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Changmin, ánh mắt của Yoochun cũng bắt đầu cong lên.

“Đi dạo phố nha? Không phải anh nói muốn tự mình làm đồ trang sức đeo tay sao? Gần đầy em phát hiện ra một shop nhỏ có thể DIY (Do It Yourself) đó, hơn nữa nhìn sơ cũng rất được!”

“Được!” Yoochun vui vẻ sờ sờ đầu Changmin, miệng nở nụ cười. Quả nhiên vẫn còn là trẻ con!

“…” Động tác của Yoochun khiến cho mặt Changmin bắt đầu hồng lên.

“Changmin à, hình như anh càng lúc càng thích em rồi.” Yoochun nhẹ nhàng tựa vào ngực Changmin, dùng giọng điệu than thở nói, “làm sao bây giờ, anh càng lúc càng thích em, càng lúc càng không có biện pháp rời xa em.” Thật kỳ diệu, cảm giác như thế, mặc dù không kích thích nhưng lại rất ấm áp, khiến cho anh không thể từ bỏ.

“Vậy thì đừng rời đi.” Changmin ôm lấy thân thể Yoochun, cúi đầu, đem môi mình dán lên trán anh.

“A, lỡ như sau này em muốn đẩy anh ra, anh cũng sẽ không đi nha!”

“Sẽ không có ngày đó, trừ phi anh muốn vứt bỏ em.”

“Cho dù anh có vứt bỏ em thì em cũng không được đẩy anh ra!” Rõ ràng là Yoochun đã cố gắng dùng ánh mắt hung ác nhất khi nói lời này nhưng trong mắt Changmin thì ánh mắt đó lại giống như của một chú mèo nhỏ đáng thương đang làm nũng.

“Ừ.” Dùng sức ôm chặt lấy người trong ngực, Changmin chợt nhớ tới những lời mà Jaejoong đã nói với mình.

‘Thằng nhóc Yoochun là một người rất sợ cô đơn, rất sợ bị vứt bỏ, nhưng lại thích tỏ ra mạnh mẽ. Tâm tư rất đơn thuần, nhưng cái gì cũng không chịu nói ra ngoài miệng, luôn để cho người khác từ từ phát hiện. Changmin à, em có đủ kiên nhẫn để phát hiện ra không? Nếu như không có, em hãy buông tay đi, mặc dù các em đều là những đứa em mà anh yêu thương, nhưng người mà anh không hy vọng bị tổn thương nhất, là Yoochun.’

Jaejoong hyung, nếu như em nói, so với anh, em càng không hy vọng anh ấy là người bị tổn thương, anh có tin em không?

-----------

Sáng ngày hôm sau, Changmin cùng Yoochun liền ra khỏi cửa. Hai người mang theo mũ cùng kính mát, lúc đến rạp phim mua vé đã bị người bán vé nhìn rất lâu.

Để tránh bị người khác nhận ra, hai người chờ cho đến khi phim bắt đầu chiếu mới vào rạp. Có lẽ do đây là suất chiếu buổi sáng nên rạp phim cũng không có nhiều người, Changmin và Yoochun cũng không ngồi đúng số ghế trên vé mà lại quyết định ngồi ở hàng cuối cùng.

Bỏng ngô trên tay đã ăn hết, đang lúc Changmin cúi đầu nhìn túi giấy trống không của mình thì một túi bỏng ngô khác bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Changmin.

“Ăn đi.” Trong ánh sáng mờ ảo của rạp phim, đường nét trên gương mặt Yoochun càng lộ ra vẻ xinh đẹp, nụ cười trên môi anh khiến Changmin ngây ngẩn cả người.

“Uhm.” Nhận lấy bỏng ngô, Changmin ngẩng đầu, muốn đem lực chú ý dời đến màn ảnh, nhưng hiện ra trước mắt cậu, tất cả đều là nụ cười của Yoochun.

Thật muốn chết!

Changmin rầu rĩ cắn môi dưới, lắc lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại đưa ánh mắt về phía Yoochun.

Trong bóng tối, một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào một đôi mắt hoa đào. Trong giây phút này, Changmin chỉ nghe thấy tiếng tim mình đang đập rất nhanh. Anh ấy vẫn luôn một mực nhìn mình sao?

Changmin đột nhiên nhận ra gương mặt Yoochun đang càng lúc càng tiến lại gần, đại não của cậu còn chưa kịp phản ứng thì trên môi đã cảm nhận được một thứ gì đó mềm mại và ướt át.

Đinh! Đại não của Changmin tiếp tục báo động. Yah, đây là rạp chiếu phim đó! Xung quanh còn có rất nhiều người!

“Đừng để ý làm gì, không có ai nhìn chúng ta đâu.” Nhìn ra vẻ khẩn trương của Changmin, Yoochun ghé sát vào tai Changmin, thấp giọng nói, “anh chỉ đang làm chút chuyện mà cặp tình nhân nào cũng sẽ làm, nhưng nếu em không thích thì anh sẽ không làm nữa.”

Changmin sửng sốt ngẩng đầu lên, sau đó liền đưa tay sang bên cạnh, tìm kiếm nhiệt độ ấm áp, trong bóng tối mười ngón tay tương khấu, trên gương mặt hai chàng trai anh tuấn cùng nở nụ cười thỏa mãn.

Sau khi xem phim xong, hai người đến một quán ăn nhỏ trong hẻm, dùng thức ăn vặt làm bữa trưa, sau đó nắm tay nhau dạo phố, cuối cùng bước vào một cửa hàng nhỏ.

Yoochun tháo kính mát, cẩn thận đánh giá các vật dụng trong cửa hàng.

Giữa tiệm là ba tủ kính lớn, mỗi tủ cao hơn một mét, chia làm ba tầng, mỗi tầng để đủ lọa vật phẩm trang sức. Các bức tường xung quanh đều được lắp gương, điều này khiến cho Yoochun rất thích, anh ngay lập tức liền tháo mũ ra, đứng trước gương săm soi chính mình, sờ sờ mái tóc đang dài ra không ít.

“Yoochun, tới đây.” Vừa cùng chủ tiệm chào hỏi xong, Changmin quay sang đã phát hiện Yoochun không còn đứng bên cạnh mình, sau đó lại thấy hành vi tự luyến của Yoochun, cậu chỉ có thể cười khổ.

“Không sao đâu, các cô bé đều thích đẹp mà.” Thấy Changmin hướng mình lộ ra nụ cười xin lỗi, chủ tiệm nở nụ cười nói.

Nhưng những lời này của cô lập tức khiến cho hai người khách duy nhất trong tiệm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“… Tôi có phải nói sai gì không?” Mặc dù nhìn thấy những nam thanh nữ tú sẽ khiến cho cô chủ nhỏ của chúng ta không kiềm lòng được, nhưng mà từ nãy đến giờ cô đâu có nói gì sai đâu?

“… Không có.” Changmin cúi đầu, bả vai run lên vì cười.

Yoochun bất mãn đẩy vai Changmin, môi bắt đầu hờn dỗi cong lên.

“Được rồi, được rồi, chúng tôi muốn tự làm đồ trang sức đeo tay.” Changmin cố nén cười, nói với chủ tiệm.

Vừa nhìn thấy anh chàng đẹp trai, chủ tiệm lập tức đem tất cả hình ảnh đồ trang sức, ân cần giới thiệu cách làm. Changmin nhìn ra vẻ mặt buồn chán của Yoochun, rất nhanh liền ngăn lại màn thao thao bất tuyệt của chủ tiệm.

“Chúng tôi muốn làm trang sức đeo tay dành cho tình nhân.”

Chủ tiệm nhìn chằm chằm vào anh chàng đẹp trai trước mặt, sau đó đưa ánh mắt dời 
sang “mỹ nữ” đứng phía sau Changmin, trong lòng gào thét ‘quá xứng đôi!’ Kết quả là dưới tấm lòng gà mẹ của chủ tiệm, Changmin và Yoochun bắt đầu làm nhẫn.

Bống tiếng sau, một đôi nhẫn bạc giống nhau như đúc được bày trước mặt họ.

“Xong rồi!” Chủ tiệm cười nói.

Changmin và Yoochun cầm lấy nhẫn do mình đích thân làm, cẩn thận nhìn.

Chiếc nhẫn được tạo thành từ hai vòng bạc chồng lên nhau, vòng ngoài khắc tên riêng của mỗi người, chiếc vòng bên trong khắc chữ ‘LOVE’ được che đi, khi dùng tay xoay nhẹ vòng bên ngoài chữ ‘LOVE’ sẽ hiện ra.

Sau khi nhận tiền từ Changmin, chủ tiệm nhiệt tình tiễn hai người ra cửa, còn đứng nhìn cho đến khi bóng dáng hai người biến mất ở góc đường.

“Chúng ta trao đổi đi.” Yoochun đưa chiếc nhẫn của mình ra trước mặt Changmin.

“Được.” Changmin vốn dĩ  đã muốn lấy chiếc nhẫn của Yoochun từ trước, ngay lập tức tháo chiếc nhân của mình xuống, đưa cho Yoochun.

“Chời một chút.” Vừa đeo chiếc nhẫn lên tay, Yoochun bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

“Sao vậy?” Changmin mơ hồ nhìn chiếc nhẫn của mình đang nằm trên ngón áp út của Yoochun.

“Chỉ có ngón áp út là vừa, ngón giữa và ngón trỏ đều không vừa.” Yoochun bất đắc dĩ giơ bàn tay phải lên, cười híp mắt nhìn Changmin, “lúc em làm chiếc nhẫn này có phải đã cố tình làm nhỏ cho vừa tay anh không?”

“Tuyệt đối không có!” Thực ra Changmin làm nhẫn là căn cứ vào độ lớn ngón giữa của chính mình, cậu cứ tưởng rằng ngón giữa của Yoochun sẽ đeo vừa, không nghĩ tới là lại thành như vầy. Nhưng có điều trong lòng cậu vẫn cảm thấy rất vui mừng.

Nhìn ngón áp út của Yoochun mang theo chiếc nhẫn có khắc chữ Max, trong lòng Changmin dâng lên một cảm giác vô cùng thỏa mãn, miệng mang theo ý cười đem chiếc nhẫn có khắc chữ Micky đeo lên tay, nhưng động tác đeo nhẫn của cậu bỗng nhiên dừng lại.

“Sao vậy?” Theo hướng nhìn của Yoochun, Changmin chậm rãi giơ bàn tay trái lên, chiếc nhẫn bạc dưới ánh nắng chiều chiếu rọi, trở nên lấp lánh, màu bạc xinh đẹp nằm giữa ngón trỏ của Changmin.

Yoochun kinh ngạc mở to miệng nhìn ngón nhẫn đang kẹt giữa ngón trỏ của Changmin.

“Có lẽ…”

“Không thể nào!?”

“Thử một chút xem sao!”

Changmin đem chiếc nhẫn thử lồng vào ngón áp út… màu bạc xinh đẹp ôm vừa sát ngón tay thon dài của cậu, tạo ra một cảm giác vô cùng lãng mạn.

“Ha ha!” Yoochun bật cười dữ dội.

“Đừng cười!” Nhìn thấy người đi đường đều bị tiếng cười của Yoochun làm cho ngoảnh đầu lại, Changmin vội vàng túm lấy bàn tay Yoochun.

“Cái này muốn chạy cũng chạy không thoát.” Yoochun cúi đầu nói.

Changmin nhìn Yoochun, sau đó dùng sức cầm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn bạc lạnh như băng kề sát nhau, tất cả thay cho lời thề hạnh phúc.


Chương 16