Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012

[Fic] First Kiss


First Kiss





Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Oneshot

A/N: Fic này được viết dựa trên những lời kể của Changmin và Yoochun trong chương trình Come To Play của đài MBC...


Không vác fic ra khỏi đây khi chưa có sự đồng ý của mình nha...


---

Thế nào là nụ hôn đầu? Là lần đầu tiên khi bạn môi chạm môi với người khác?


Bất kỳ một ai quan tâm đến DBSK đều biết, nụ hôn đầu của Shim Changmin tôi đây đã bị cướp đi một cách trắng trợn bởi một người cũng nổi tiếng không kém gì tôi, Kim Jaejoong.

Ông anh lớn tuổi nhất nhóm nhân lúc tôi ngủ say không phòng bị mà cuỗm đi lần đầu môi chạm môi của tôi. Khi tôi tỉnh dậy và biết được chuyện này, cảm giác duy nhất trong lòng tôi chỉ có thể gói gọn trong hai chữ “bực mình”.

“Bực mình” vì tôi đánh mất nụ hôn đầu mà không hề biết được cảm giác của nó là như thế nào.

“Bực mình” vì gương mặt hí hửng của Jaejoong hyung khi thấy tôi súc miệng liên tục.

“Bực mình” vì Jung Yunho, nhóm trưởng “vĩ đại” của chúng tôi không những không can ngăn mà lại còn bao che, tiếp tay cho ai kia, dám dùng máy chụp hình mà lưu lại khoảnh khắc tôi bị mất đi nụ hôn đầu.

“Bực mình” vì các fan khi biết chuyện còn hớn hở “an ủi” tôi bằng những lời như: “Oppa à, ít ra thì nụ hôn đầu của anh cũng trao cho một mỹ nhân mà ~”...

Nói tóm lại là ấn tượng của Shim Changmin tôi đối với cái gọi là “nụ hôn đầu” thiêng liêng, cao quý gì đó thật sự là rất bực mình.


Mãi cho đến rất lâu về sau, tôi mới có thể tìm thấy cho mình một ấn tượng khác về nụ hôn đầu.


Đó là một đêm tuyết rơi trắng xóa ở một khu trượt tuyết, người ấy từ bên ngoài bước vào phòng, trên tóc vẫn còn vương lại những hạt tuyết nhỏ, người ấy dùng tay phủi nhẹ những bông tuyết trên tóc mình. Trong phút chốc, tôi cảm thấy cử chỉ đó thật đẹp, tưởng như bản thân có thể ngắm nhìn mãi mà không chán.

Đó cũng không thể coi là lần hẹn hò đầu tiên của chúng tôi vì thật ra đi cùng chúng tôi là cả một nhóm bạn, nhưng đêm đó mọi người đều ra ngoài chơi, trong nhà nghỉ chỉ còn hai chúng tôi, miễn cưỡng cũng có thể xem là hai người hẹn hò phải không?

Chúng tôi không gọi thức ăn ở ngoài mà quyết định tự nấu, dù rằng tài năng nấu nướng của tôi và người ấy cũng chỉ có hạn. Nhưng tôi biết, hương vị món ăn không phải là điều quan trọng nhất, vì trong thời tiết lạnh giá như vậy, cái mà chúng tôi cần là hơi ấm của đối phương.

Kết thúc bữa ăn, người ấy xung phong rửa chén, dù rằng đó là công việc mà bình thường với tính cách lười biếng của mình, người ấy chẳng mấy khi làm. Bản thân tôi cũng rất ngoan ngoãn đứng tựa vào bàn ăn, nhìn bóng lưng đang loay hoay bên bồn rửa chén của người ấy.

Ấm áp, thật sự rất ấm áp, tôi chưa bao giờ biết được rằng, chỉ nhìn một người thôi mà trái tim đã có thể cảm thấy hạnh phúc đến như vậy. Bên ngoài rõ ràng tuyết rơi nhiều như vậy, gió thổi mạnh đến vậy, nhưng trong căn phòng nhỏ này, thứ duy nhất mà tôi có thể cảm nhận được chính là hơi ấm đang tỏa ra từ con người kia.

Đứng ngẩn người hồi lâu, tôi chợt nhìn thấy dĩa trái cây đang để trên bàn, trong lòng đột nhiên nhớ ra điều gì đó… À, tráng miệng, chúng tôi vẫn chưa ăn món tráng miệng… Tôi nhanh chóng cầm con dao nhỏ, bắt đầu ngồi xuống sàn nhà, cẩn thận gọt trái cây. Ngay lúc tôi đang vui vẻ đặt trái táo vừa gọt xong vào dĩa, thì người ấy đã rửa xong chén dĩa, tiến đến bên cạnh tôi lúc nào không biết. Không hiểu tại sao trái tim tôi lúc đó lại có xu hướng gia tăng tốc độ bơm máu lên não, nói ngắn gọn tức là đập nhanh hơn bình thường… Trong khi đó, mặt của người ấy lại càng ngày càng tiến sát đến mặt tôi. Người ấy dùng bàn tay lạnh như băng của mình ôm lấy gương mặt tôi khiến tôi hơi giật mình. Người ấy hé môi, hơi thở ấm áp cứ thế xâm chiếm lấy trái tim tôi.

“Changmin, khi anh hôn em, nếu em vẫn ngồi yên ở đó, và môi chúng ta chạm vào nhau… thì anh sẽ hiểu là chúng ta đang hẹn hò…”



Và nụ hôn đầu tiên của tôi với người tôi yêu, đã diễn ra như vậy đó.

Dù tôi không phải là người chủ động, dù tôi chỉ biết ngồi một chỗ để cho môi anh ấy chạm vào môi mình, nhưng tôi lại không hề cảm thấy “bực mình” chút nào cả…

Vì lần này người hôn tôi là Park Yoochun.

Vì tôi đã bị lóa mắt bởi nụ cười như ánh mặt trời của anh ấy sau khi nụ hôn kết thúc.

Vì sự ấm áp khiến tôi không thể nào từ bỏ ấy đang cuộn người trong vòng tay tôi.

Và vì tôi biết sự ấm áp ấy sẽ thuộc về tôi mãi mãi.


Vậy rốt cuộc như thế nào mới là nụ hôn đầu? Tôi nghĩ đó là lần đầu tiên bạn môi chạm môi với người mà bạn yêu thương nhất trong cuộc đời này…


Hết

Thứ Tư, 27 tháng 6, 2012

[Fic] Hôn Lễ


Hôn Lễ





Author: Nham Thiêu Ngưu Nãi
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Oneshot

Without author's permission

“Jaejoong hyung, Yoochun hyung, hai người đến rồi!” thời điểm Changmin mang theo cô dâu đi đến, Yoochun tự giác mỉm cười, “Changmin của chúng ta thật là đẹp trai nha! Cô dâu cũng rất đẹp. Thật là hạnh phúc.”
Yoochun nhẹ nhàng kéo tay cô dâu chú rể, đặt lên nhau, “sau này Changmin phải nhờ em chăm sóc, chúc hai người hạnh phúc!”
“Vâng, em nhất định sẽ cố gắng!” Cô dâu mới gương mặt tràn đầy hạnh phúc nói, “em đã nghe Changmin nhắc đến Yoochun oppa, từ lâu đã muốn gặp anh, nhưng vì bận rộn nhiều việc mà chậm trễ cho đến bây giờ. Lúc đầu em còn nghĩ là oppa không muốn gặp em, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy nhất định là Changmin này giở trò quỷ. Oppa đẹp trai như vậy, nhất định là anh ấy sợ em nhìn thấy oppa rồi sẽ thay lòng đổi dạ!” giọng nói ngọt ngào của cô dâu mới nghe thật êm tai, nhưng lời nói lại có chút chói tai.
Yoochun gãi gãi đầu, “bây giờ suy nghĩ lại cũng không muộn đâu! Đưa tay cho anh, oppa dẫn em đào hôn.”
“Yoochun, em đừng có coi thường người khác. Một người bỏ trốn thì gọi là đào hôn, hai người cùng trốn thì phải gọi là bỏ trốn. Nếu em thật có thành ý thì phải mang theo em dâu cùng nhau bỏ trốn mới đúng.” Jaejoong đứng bên cạnh không chút do dự mà phun ra một tràng.
“Yoochun hyung, nếu anh thích thì em cho anh mượn lễ phục, không cần bỏ trốn.” Changmin đứng một bên, sắc mặt nhàn nhạt. Cô dâu xấu hổ, đỏ mặt, đánh nhẹ lên người Changmin.
Yoochun nhíu mày, ngăn cản bàn tay của cô dâu, “Changmin mà cô cũng dám đánh?” trên mặt mặc dù mang nét cười, nhưng vẫn tỏa ra chút không khí dọa người. Thấy vậy Changmin khẽ cúi người, “bên kia có khách đến, em đi chào hỏi. Hai anh cứ tự nhiên nha!” vừa nói vừa lôi kéo cô dâu rời đi.
“Em ghen sao?” Jaejoong nhướng mày hỏi Yoochun.
“Làm ơn đi, em ghen cái gì chứ? Chỉ là rất không thích cô ta thôi.” Yoochun nghiêng đầu nhìn nhìn, “Yunho hyung và Junsu sao còn chưa đến?”
“Park Yoochun, em không được lảng sang chuyện khác. Rất không thích? Là ghét hả? Nếu anh đoán không lầm thì ngay cả em dâu tên gì em còn không biết!” Jaejoong không cần nhìn cũng biết, nếu như ánh mắt có thể giết người, sợ rằng anh đã bị Yoochun giết không biết bao nhiêu lần. “Hối hận sao?”
“Em có gì phải hối hận? Bản thân em đang muốn xem cậu ấy có thể giở trò được bao lâu!” Yoochun giơ tay lên, uống một hơi hết sạch ly rượu trong tay.
“Đây là rượu mạnh, em không được uống hết như vậy…!” Jaejoong đưa đến một ly nước lọc cho Yoochun, “cũng đâu phải không biết mình dạ dày không tốt, lát nữa la khó chịu anh cũng sẽ mặc kệ em.”
“Jaejoong hyung luôn cứng miệng mềm lòng, em không sợ.” Yoochun cười cười.
“Đúng vậy, anh chính là giống em, ngoài miệng nói không có gì, nhưng trong lòng lại đè nặng một tảng đá.” Jaejoong đẩy mặt Yoochun sang một bên, “cười không nổi thì đừng cười, khó coi như quỷ.”
“Jaejoong hyung sao có thể nói vậy? Em được mọi người gọi là Yoochun có nụ cười thiên sứ bí ẩn đó! Hyung lại nói người ta cười khó coi!” Yoochun giả vờ như muốn đánh Jaejoong.
“Này, Yoochun, em muốn làm gì?” Yunho vừa từ ngoài đi vào lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, “trước kia có nghe Jaejoong nói với anh là Park Yoochun kể từ sau khi thất tình thì tính tình đã thay đổi rất nhiều, anh còn không tin. Hôm nay anh thật sự đã thấy được rồi!” Yunho đem Jaejoong ra sau lưng mà che chở, “anh đây sẽ ra mặt cứu anh hùng!”
“Anh thật hoàn mỹ quá! Ai thất tình? Em đây gọi là không vì một cây mà bỏ cả khu rừng!” Yoochun cho đến bây giờ vẫn không cảm thấy Yunho như vậy thật nhàm chán.
“A! Park Yoochun!” chưa thấy người đã nghe tiếng, giọng nói kia đúng là của Kim Junsu. “Jaejoong hyung, sao anh lại đưa cậu ấy đến đây? Không sợ phá hư hôn lễ sao? Uhm, nên giám sát cậu ấy cho thật kỹ.”
“Mông vịt chết tiệt, cậu không muốn sống hả? Sao tớ lại không thể đến? Bây giờ tớ còn muốn phá hư hôn lễ đó, cậu thấy sao?” Không biết vừa rồi có phải do uống ly rượu kia quá nhanh hay bản thân đã quá lớn tuổi mà hôm nay Yoochun đặc biệt không thể khống chế được tâm tình của chính mình. Yoochun quyết định chờ hôn lễ kết thúc phải đến phòng tập đấm bao cát.
“Uh, nếu cậu thật muốn phá thì tớ sẽ giúp đỡ nhiệt tình.” Kim cá heo này thật sự ngu ngốc vậy sao? Yoochun bất đắc dĩ nghĩ.
“Anh cũng sẽ hỗ trợ!” Kim Jaejoong, anh muốn tham gia náo nhiệt sao? Yoochun cảm thấy bản thân có chút co rút.
“Việc hệ trọng cả đời của anh em, anh sao có thể không tham gia!” Jung Yunho, anh cũng điên rồi sao? Yoochun bắt đầu phát điên.
“Ai nói em muốn phá hôn lễ?” Yoochun vừa dứt lời liền thấy ba đầu ngón tay thẳng tắp chỉ vào mình.
“Nhìn quần áo cậu giống bảo vệ như vậy, khẳng định là đã có âm mưu từ trước!” Kim mông vịt cậu đúng là suy nghĩ không giống người thường mà.
“Nhìn gương mặt xấu xa của em, trong lòng chắc là muốn sớm xách Changmin về nhà rồi XX sau đó OO, OO sau đó lại XX!” Kim Jaejoong, anh nói chuyện có thể thô tục hơn nữa không vậy?
“Yoochun, thật ra thì ý của em hyung rất hiểu!” Jung Yunho anh đến hôn lễ của người ta mà cưỡng ép chú rể, còn nói là hiểu gì chứ?
“Yunho hyung, Junsu hyung, hai người đến rồi! Đang bàn luận cái gì mà náo nhiệt quá vậy?” Changmin đi đến, kéo theo một đám camera. Bất kể lúc nào, Dong Bang Shin Ki cùng xuất hiện cũng sẽ rất chói mắt.
“Bọn anh đang thảo luận… Ô… Ô…” Kim mông vịt thật muốn chết sao? Yoochun chịu không được đưa hai xuống muốn bóp chết tên nhóc này.
“Bọn anh đang suy nghĩ xem có tin tức gì có thể thay thế được hôn lễ của Changmin mà trở thành đầu đề trong giới giải trí ngày mai.” Jaejoong cười cười không có ý tốt.
“Dong Bang Shin Ki nội chiến, Kim Jusu thất thủ bị giết, tin này chắc là được phải không?” Yoochun hung hăng trợn mắt nhìn Kim mông vịt một cái.
“Yoochun hyung, anh buông Junsu hyung ra đi. Em vẫn muốn hôn lễ của mình trở thành đầu đề đó!” Shim Changmin một thân lễ phục, cả người thanh lịch, thật chói mắt khiến người khác mở mắt không ra. Yoochun buông tay, cầm lấy ly rượu đưa đến miệng.
“Yoochun hyung, anh uống chút rượu thôi. Sau này không có ai chăm sóc anh, anh phải biết tự lo cho mình.” Ánh mắt Changmin luôn chứa đựng tình cảm sâu nặng như vậy, chẳng trách mình lại hiểu lầm.
“Đã có Jaejoong hyung lo cho anh, không cần em lo lắng.” Yoochun bĩu môi.
“Chỉ sợ Jaejoong hyung còn uống say hơn đó, trước kia khi hai người ra ngoài, không phải là em và Yunho hyung vác về nhà sao?” Changmin nhìn về phía Yunho, “lúc đó thật là không chịu nổi mà!”
Khi năm người ở cạnh nhau, thật khó mà không nhớ lại những chuyện đã qua. Lúc đầu phải trải qua biết bao gian khổ, sau đó là cảm giác vui vẻ, cuộc sống cứ như vậy trôi qua, một đi không trở lại. Shim Changmin vốn thuộc về Park Yoochun, nay đã sắp trở thành chồng của người khác.
“Changmin à, nếu lúc đầu anh gọi em một tiếng ‘anh’, có phải kết cục sẽ khác hay không?” Yoochun nhìn Changmin.
“Chuyện này không thử thì làm sao biết được…” Changmin cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh.
“Changmin… OPPA… Có thể cùng em bỏ trốn không?”

“Yunho hyung, việc này chắc là sẽ được lên tiêu đề trang nhất phải không?” Kim Junsu cắn tay suy nghĩ.
“Thật ra thì cũng là tin về hôn lễ của Changmin mà!” Kim Jaejoong khẳng định nói.
“Jaejoong à, tớ có chút không hiểu, tớ đã gọi cậu là anh nhiều năm như vậy, sao cậu vẫn không cùng tớ bỏ trốn vậy?” Jung Yunho bị đánh một phát thật mạnh vào đầu.
Đây không phải là vấn đề gọi “anh” hay là không gọi “anh”, vấn đề là “yêu”, không phải sao?
End

[Fic] Bắt Đầu Sau Một Giây | Phần 2


Bắt đầu sau một giây




Author: 幻樱落玄
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun & YunJae (hint)
Length: Shortfic


Phần 2



Lúc ăn sáng không nhìn thấy bóng dáng của Changmin, ngoại trừ Yoochun, tất cả mọi người đều hơi lo lắng, thân là trưởng nhóm, Yunho tất nhiên gánh vác trọng trách chăm sóc các thành viên. Anh đẩy cửa phòng Changmin, chỉ thấy cậu đang ngẩn người ngồi trước bàn đọc sách, màn hình máy vi tính cũng đã tự chuyển sang chế độ sleep nhưng cậu vẫn hoàn toàn không hay biết, để tránh làm cậu giật mình, Yunho cố nhỏ giọng gọi, “Changmin, em không sao chứ?”

“Ah?” Thân thể Changmin hơi chấn động, sau đó xoay đầu lại, “Yunho hyung, có chuyện gì?”

“Không có gì, anh đến gọi em đi ăn sáng.” Nhìn Changmin có vẻ không sao, Yunho cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười hỏi, “đang suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy đến cả anh vào mà cũng không biết?”

“À, không có gì quan trọng.” Changmin đứng lên nói, “đã khiến anh lo lắng.”

Yunho nghe những lời này, trong mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ, nửa đùa nửa thật nói, “đã nói là không cần khách sáo như vậy, lúc em với Jaejoong và Junsu chơi đùa sao không thấy lễ phép như vậy?”

Changmin đỏ mặt, có chút bối rối.

Yunho sợ cậu hiểu lầm, vội vàng giải thích, “Không có gì cả, anh chỉ muốn nói là trước mặt anh, em hãy thả lỏng một chút, giống như với hai người kia vậy.”

“Uhm, em biết rồi.” Bộ dáng Changmin thật ngoan ngoãn, giống như một cậu em nhỏ đáng yêu.

Thật ít khi được nhìn thấy Changmin như vậy, Yunho trong thoáng chốc tưởng như bản thân nảy sinh ra ảo giác, bộ dáng của cậu bây giờ thật rất giống người kia.

“Hyung?” Changmin nhận thấy Yunho đang thất thần liền nhẹ nhàng gọi, “uhm, chuyện của Yoochun hyung…”

“A, là chuyện đó à?” Yunho thoáng chốc đã hiểu được, “yên tâm đi, tính tình Yoochun hay thích trêu đùa người khác, hôm sau sẽ không sao, em không cần quá lo lắng.”

“Uh,” Changmin cũng không muốn đem chuyện kia nói ra, cậu chỉ là muốn xác định Yunho cũng ủng hộ mình mà thôi, nhưng nghĩ đến chuyện mới nãy, tim của cậu thật không thể nào bình tĩnh mà đập, sao lại như vậy? Yoochun hyung vốn hay đùa giỡn như vậy, chẳng lẽ mình lại xem là thật sao?

“Anh và Jaejoong hyung tại sao lúc nào cũng cưng chiều Yoochun hyung như vậy?” lời vừa thốt ra Changmin có chút hối hận, nhưng đây thật sự là điều mà từ trước đến nay cậu luôn nghĩ đến nhưng chưa bao giờ nói ra.

Mặc dù nhìn bề ngoài Junsu là người giữ hình tượng đáng yêu trong nhóm, nhưng trên thực tế, người luôn thích làm nũng nhất nhóm chính là Yoochun. Yunho đối với Yoochun thật sự là bao che vô cùng, mọi người ai cũng biết. Jaejoong dù đôi lúc vì như vậy mà không hài lòng, nhưng bản thân anh cũng vô thức quan tâm Yoochun trên mọi mặt, còn hơn cả những người khác. Điều này tuy mâu thuẫn nhưng lại là sự thật.

Yunho ngẩn người ra, nhưng nhìn thấy gương mặt khẩn trương của Changmin, anh nhịn không được mà bật cười, “Changmin muốn biết đáp án của tụi anh, vậy còn đáp án của em?”

“Em…” Changmin có chút chột dạ cúi đầu, dường như trong nội tâm có chút dao động, nên muốn tìm kiếm con đường giải thoát từ người khác.

Yunho không có ý ép hỏi Changmin, “bọn anh không thể nào đưa ra cho em đáp án mà em muốn, nhưng có lẽ cả anh và Jaejoong đều có cảm giác giống nhau, bọn anh luôn yêu thương những người cần tình yêu.”



Khi Changmin và Yunho đi đến phòng ăn thì Jaejoong và Junsu đã chuẩn bị xong trứng chiên, bánh mì và sữa tươi các loại, còn Yoochun thì từ đầu đến cuối vẫn ngồi trên ghế, khiến cho Junsu nhịn không được mà oán trách, “Park Yoochun, cậu thật lười biếng, sữa tươi cũng không biết tự mình rót sao?”

“Dù sao cậu cũng ở đây mà, rót giùm tớ không được sao?” Yoochun không thèm để ý đến lời oán trách của Junsu, cầm ly sữa lên uống.

“A,…” Junsu có chút buồn bực, nhưng lại không cãi nhau với Yoochun như thường lệ.

Yoochun rất nhanh ăn xong phần của mình rồi đi đến phòng làm việc, còn lại bốn người cùng nhau dọn bàn. Rất hiếm khi mới có được một ngày rảnh rỗi như hôm nay nên mọi người ai cũng cảm thấy thật dễ chịu.

“Ngày mai là sinh nhật của Yoochun rồi, chúng ta phải chuẩn bị gì đó, buổi tối cùng chúc mừng nha!” Jaejoong hào hứng thông báo.

“Thấy sắp đến sinh nhật cậu ấy nên hai ngày nay em đã không cùng cậu ấy chấp nhặt!” Junsu bĩu môi, gương mặt thật đáng yêu, nếu như để Yoochun biết được, thế nào cũng trêu chọc.

“Qùa thì sao? Chúng ta ra ngoài mua hả?” Yunho thuận miệng hỏi.

“Buổi tối, buổi tối chúng ta ra ngoài mua được không?” Jaejoong nhiệt tình ra ý kiến, “Junsu, em ở nhà để cầm chân Yoochun!”

“Sao lại là em? Chỉ cần cậu ấy không đi chung là được rồi mà, muốn em và cậu ấy ở nhà cho mốc meo lên sao? Em không chịu đâu!” Junsu lập tức cự tuyệt.

“Em ở nhà cho!” Không buồn nhìn ánh mắt kinh ngạc của ba người kia, Changmin chủ động nói, “em sẽ trông chừng Yoochun hyung.”

Yunho hơi liếc nhìn Changmin một chút, sau đó liền đồng ý, “quyết định vậy đi, Changmin, phiền em rồi.”



Một ngày nhàn nhã hiếm có của năm người, thoắt cái đã kết thúc, ăn xong cơm tối, Yunho, Jaejoong và Junsu bịa ra vài lý do rồi nhanh chóng biến ra khỏi cửa.

Không lâu sau, Yoochun bắt đầu đứng ngồi không yên, thay quần áo muốn đi ra ngoài.

“Hyung muốn ra ngoài?” giọng Changmin không nhanh không chậm, hoàn toàn không có ý muốn ngăn cản Yoochun.

Yoochun nhíu mày, cảm thấy không có gì thú vị cả, cho nên liền bước trở lại phòng khách, Changmin đang xem tivi, Yoochun đặt mông ngồi bên cạnh cậu, tay đoạt lấy điều khiển từ xa, bắt đầu không ngừng chuyển kênh lung tung.

“Không ra ngoài?” Changmin cũng không để ý, dựa người vào ghế sa lon thuận miệng hỏi.

“Em sẽ để cho anh đi sao?” Yoochun có chút không vui, cảm thấy người này thật không giống Changmin lúc bình thường chút nào.

Changmin không trả lời anh, mà còn hỏi ngược lại, “Em nói không cho anh đi thì anh sẽ lập tức đi phải không?”

Yoochun bị nói trúng tim đen, cúi đầu buồn buồn nói, “em muốn trả thù anh vì chuyện buổi sáng sao?”

“Không có, em cũng không để ý chuyện đó, Yoochun hyung.” Changmin cố ý nhấn mạnh âm lượng ở chữ hyung.

Yoochun đột nhiên đứng lên, đi đến nhà bếp cầm lấy chai rượu đỏ, bắt đầu uống.

Changmin cũng không ngăn cản, cứ để mặc cho anh không ngừng uống rượu.

Không biết qua bao lâu, Yoochun đột nhiên đem chai rượu ném mạnh xuống đất.

“Uống đủ rồi sao?” giọng nói Changmin không giống như bình thường mà mang theo chút khiêu khích.

“Em muốn sao?” Có lẽ do men rượu, cơn giận bộc lộ ra rất rõ trên mặt Yoochun.

Changmin vẫn rất tỉnh táo, đứng lên, nhẹ nhàng nhặt vỏ chai rượu trên mặt đất, đặt lên bàn, sau đó chậm rãi nói, “anh có thể làm chuyện mà anh muốn, nhưng đừng làm cho mình không vui.”

Yoochun sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh nói, “em tại sao cứ phải tự cho mình thông minh, cho rằng anh không vui?”

“Em cũng không nói gì quá đáng.” Giọng Changmin rất nhẹ, “nhưng thỉnh thoảng anh có thể suy nghĩ cho những người quan tâm anh một chút có được không? Họ có chút khổ sở…”

“Họ?” Yoochun chưa bao giờ không thể khống chế bản thân như vậy, “Shim Changmin, đừng tự cho mình cao thượng, lo tốt chuyện của chính mình đi!”

Changmin cũng không vì lời nói vô tình của Yoochun mà lung lay, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt Yoochun nói, “em đang lo chuyện của mình.”

Yoochun trong chốc lát ngây ngốc, không kịp phản ứng, “em có ý gì?”

“Em cũng là một trong số ‘họ’ đó, anh có hiểu ý em không?”

Yoochun nhất thời cứng họng, vô lực ngồi trên ghế sa lon, cúi đầu im lặng rất lâu.

Changmin đưa tay ôm anh vào trong ngực, trên vai có cảm giác ươn ướt. Cậu thở dài, vỗ nhẹ lưng anh, “em ghét anh, anh sẽ rất buồn phải không?”

“Anh không thích cảm giác bị ghét, nhưng chỉ có em là không giống với mọi người, em lúc nào cũng xem anh như người ngoài.” Giọng nói mang theo âm mũi có chút mơ hồ, nhưng Changmin vẫn có thể nghe rõ.

“Vì em đối với những chuyện như vậy không thể nào nhạy cảm bằng các anh ấy.” Changmin cảm thấy có chút bất đắc dĩ, tình huống trước mắt này, ai mới giống em út đây?

“Anh rất ghét em, thật sự rất ghét!” Yoochun quả nhiên là đã say mèm, bắt đầu giở tính trẻ con của mình ra.

“Em biết,” Changmin nói, “em biết.”

Yoochun say rượu không lâu thì liền chìm vào giấc ngủ, hôm sau mọi thứ cũng sẽ qua đi, hai người cũng sẽ trở lại bình thường.


Changmin để Yoochun nằm gối đầu trên đùi mình, đưa tay cầm điều khiển từ xa tắt ti vi, xung quanh trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng.

Đồng hồ treo tường vừa lúc điểm 12 giờ, Changmin cười, cúi đầu ghé vào lỗ tai Yoochun thì thầm, “sinh nhật vui vẻ, Yoochun.”

Nếu như đây là điều anh muốn, thì em sẽ đáp ứng.

Trước khi đồng hồ chuyển sang giây tiếp theo.

Thanh âm như có như không cứ như vậy mà tan ra vào không gian yên tĩnh, cậu biết Yoochun không nghe được, nhưng cậu cũng không quan tâm.

Bắt đầu sau một giây, cậu sẽ quên những chuyện vừa xảy ra.

Bởi vì có chút tình cảm mà cậu không mong bày tỏ.

End

[Fic] Bắt Đầu Sau Một Giây | Phần 1


Bắt đầu sau một giây




Author: 幻樱落玄
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun & YunJae (hint)
Length: Shortfic


Phần 1

Tháng sáu là lúc thời tiết khó chịu nhất trong năm, ban ngày nhiệt độ đạt đến mức oi bức của mùa hè, nhưng khi đêm vừa xuống, gió lại không ngừng đem theo hơi lạnh mà ùa về.

Một người thanh niên khôi ngô đứng trên ban công, một tay cầm điếu thuốc cháy còn phân nửa, tay còn lại tựa vào lan can chống đỡ sức nặng của toàn thân, trên gương mặt hoàn mỹ mang theo hơi thở nặng nề, đưa mắt ngắm nhìn ánh đèn nê ông đang bao phủ cảnh đêm rực rỡ của thành phố.

“Yoochun?” một tiếng nói vang lên cắt đứt sự trầm tư của người thanh niên, “đã trễ rồi còn đứng đây làm gì?”

Không cần quay đầu cũng biết chủ nhân của giọng nói này là ai, khóe miệng Yoochun hơi nhếch lên, “không có gì, chỉ là ngủ không được nên muốn hóng gió thôi.”

“Hóng gió?” Chàng trai xinh đẹp trên mặt lộ vẻ không vui, một tay đặt lên lan can, sau đó cả người đều tựa vào, “buổi tối ra ngoài hóng gió, em không sợ ngày mai đầu em sẽ biến thành keo dán à?”

Yoochun không trả lời mà theo bản năng nghiêng mặt qua nhìn Jaejoong, ngũ quan xinh đẹp cùng với làn da trắng nõn, dưới ánh trăng tỏa ra một hương vị say đắm và tinh khiết. Yoochun nheo mắt lại, muốn nhìn chàng trai xinh đẹp trước mặt cho thật rõ.

“Sao hả?” Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Yoochun, Jaejoong ngược lại cảm thấy có chút không tự nhiên, nhưng dù sao cũng hiếm khi thấy được Park Yoochun, người luôn giỏi kiềm chế tâm tình, hôm nay lại trở nên thất thần, Jaejoong tất nhiên không bỏ qua cơ hội này, anh cười gian xảo nói, “sao hả? Park Yoochun, không phải đột nhiên muốn yêu anh đó chứ?”

Nghe những lời Jaejoong nói, Yoochun đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười phá lên.

“Có gì buồn cười?” Jaejoong bị biểu hiện của Yoochun làm cho có chút không thông.

Yoochun cười thật lâu mới dừng lại nói, “anh không sợ bị người kia nghe được sao? Nếu như anh ấy biết mình có một tình địch hoàn mỹ như em thì nhất định sẽ phát điên đó.” Yoochun trêu chọc Jaejoong đồng thời cũng không quên tự khen ngợi mình một chút.

Jaejoong đỏ mặt, vội vàng giải thích, “Anh, anh sợ cái gì chứ? Cậu ta cũng không phải là gì của anh…”

“A? Thì ra anh vốn không xem anh ấy là gì cả…” Yoochun trưng ra bộ mặt bừng tỉnh đại ngộ, “ngày mai em sẽ đi nói cho anh ấy biết rõ ràng, bảo anh ấy không nên tự mình đa tình.”

“Yah! Park Yoochun!” Jaejoong vừa nghe những lời này liền trở nên nóng nảy, đưa tay vỗ vào lưng Yoochun một cái.

“Đau!” Yoochun bị đánh cũng hô to, “Jaejoong hyung gần đây ăn gì vậy? Khí lực ngày càng lớn.”

“Đánh em là đáng đời.” Jaejoong bị vẻ mặt khoa trương của Yoochun chọc cười, giọng nói không hề có chút bực tức.

Hai người đứng ngây ngốc một lát, Jaejoong dường như nhớ ra việc gì đó, quay sang hỏi, “em và Changmin gần đây có chuyện gì?”

Sắc mặt Yoochun khi nghe nhắc đến tên người kia có trầm xuống một chút, nhưng liền lập tức trở lại vẻ mặt như bình thường, “không có gì.”

“Không có gì?” Jaejoong bị bộ dáng xa cách của Yoochun khiến cho bản thân có chút tức giận, “em gần đây cố ý lánh mặt Changmin, ngay cả Junsu cũng nhìn ra, em làm sao mà hát được? Dù sao Changmin cũng là em út!”

“Em út?” Yoochun lộ ra nụ cười chế giễu, “vì nhỏ hơn hai tuổi, được chúng ta yêu thương mà em không thể tức giận? Hơn nữa em ấy ngoài trừ việc ngoài miệng gọi ‘hyung’ ra thì có khi nào xem em là hyung đâu?”

Lời lẽ gay gắt của Yoochun khiến cho Jaejoong kinh ngạc, Yoochun bình thường rất ít khi tỏ ra bực bội với người khác, hơn nữa bây giờ lại đang bực bội với cậu em tuy nhỏ nhất nhưng biết suy nghĩ nhất nhóm, Shim Changmin.

“Chẳng lẽ em còn vì chuyện ở quán rượu hôm trước mà tức giận?” Jaejoong cẩn thận suy đoán nói, có điều suy đoán này rất nhanh đã bị cái nhíu mày của Yoochun xác nhận.

“Changmin chẳng qua là muốn em ít uống rượu lại, chúng ta đều biết thằng nhóc này đối với những chuyện như vậy thái độ rất cứng nhắc, em cũng không nên để trong lòng như vậy.”

“Em chính là nhỏ mọn như vậy đó, ok?” Cơn giận của Yoochun gần như trong chốc lát đã bùng phát, thật ra Yoochun cũng biết rất rõ bản thân không phải vì bị Changmin làm cho mất mặt trước mặt bạn bè mà tức giận. Yoochun chính là không thích cảm giác như vậy… bình thường lễ phép dùng một tiếng “hyung” mà kéo xa khoảng cách của hai người ra, rồi lại đột nhiên lại mạnh mẽ túm lấy ly rượu trong tay mình, sau đó kéo mình ra khỏi quán rượu, làm như là cái gì của mình vậy…

Jaejoong bất đắc dĩ nhìn Yoochun, thở dài nói, “anh biết rồi, anh sẽ nói chuyện với Changmin, nhắc em ấy sau này chú ý hơn, nhưng em cũng phải nhường nhịn một bước, em cứ như vậy Changmin cũng không dễ chịu gì.”

Yoochun vẫn không lên tiếng, nhưng Jaejoong hiểu, dưới tình huống này, cậu em không lên tiếng chính là đã ngầm đồng ý.

“Được rồi, mau trở vào thôi, em không lạnh sao?” Jaejoong vỗ vai Yoochun hơi cưỡng ép mà kéo cậu về phòng ngủ.

Suốt đêm Yoochun không ngủ được, chỉ cảm thấy trong lòng lộn xộn, nhưng lại không biết vấn đề là từ đâu.



“Hyung!” Sáng ngày tiếp theo, Changmin như bình thường đứng trước mặt Yoochun lễ phép gọi anh. Lúc này Yoochun mới nhận ra được hiệu suất làm việc của Jaejoong thần tốc đến mức nào.

“Chuyện gì?” Yoochun ra vẻ hồ đồ hỏi.

“Chuyện lần trước ở quán rượu, em thật xin lỗi.” Giọng nói máy móc của Changmin vang lên, giống như học sinh đứng trước mặt giáo viên đọc kiểm điểm.

“A, việc đó anh đã không thèm để ý rồi.” Park Yoochun dùng lời nói biến thành thứ vũ khí có sức sát thương vô cùng nặng mà đáp trả, trưng ra gương mặt tươi cười rạng rỡ để đáp lại vẻ mặt nghiêm túc của Changmin.

“Vậy, em về phòng tr…” đại não của Changmin nhìn thấy nụ cười kia, trong nháy mắt liền ra lệnh cho thân thể rời đi, nhưng chưa kịp thực hành, thậm chí còn chưa kịp nói dứt lời thì xúc cảm ấm áp lưu lại trên môi đã khiến cho suy nghĩ của cậu trong nháy mắt dừng lại. Phải mất vài giây sau, đại não của Changmin mới hoạt động, cậu đẩy Yoochun đang cười hí hửng trước mặt mình ra. Changmin hé môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, cậu xoay người muốn đi.

“Changmin.” Giọng nói trầm thấp, tràn đầy từ tính của Yoochun vang lên, “Sau này nếu muốn quản chuyện của anh thì hãy xóa chữ hyung phía sau đi.” Thấy cơ thể Changmin cứng đờ khi nghe những lời của mình, Yoochun cảm thấy tâm tình thật tốt.

“Chuyện này không buồn cười chút nào cả.” Sau khi buông một câu như vậy, Changmin rất nhanh rời khỏi tầm mắt Yoochun.


Hết phần 1



[Fic] Bắt Đầu Sau Một Giây


Bắt đầu sau một giây




Author: 幻樱落玄
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun & YunJae (hint)
Length: Shortfic

Đã được sự cho phép của tác giả!


Thế giới vĩnh viễn dừng lại trước một giây khi em muốn yêu anh…

Bắt đầu sau một giây

Tiếp nhận chính là giải thoát.

Hoặc có lẽ là giây phút cuối cùng…


End

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

[Fic] D.I.D


D.I.D



Author: Kiều Kiều_Kiều
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Oneshot

TN: Park Yoochun, em thật đau lòng vì anh không biết bao nhiêu lần rồi...

Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả, không mang  bản dịch ra khỏi đây khi chưa có sự đồng ý của mình! 


[Mở đầu]

D.I.D

Dissociative Indentity Disorder


[Một]

Shim Changmin mang một người về nhà.


[Hai]

Người đó nói tên mình là Park Yoochun

Shim Changmin thường nghĩ, tại sao lúc ấy lại nhất thời kích động đem anh ta về nhà, nếu anh ta là người xấu thì phải làm sao bây giờ?

Có lẽ vì đôi mắt trong veo ấy thật quá đáng thương chăng?

Nhưng cậu luôn cảm thấy anh ta rất kỳ lạ…

Có điều là kỳ lạ ở chỗ nào?


[Ba]

Park Yoochun thật sự rất kỳ lạ.

Thường xuyên có những biểu hiện không giống như của cùng một người.

Có đôi khi Park Yoochun sẽ rất bình thường, khi Shim Changmin tan việc về nhà, anh ngồi trên ghế sa lon nhìn cậu cười và nói: “Cơm tối đã làm xong, để anh đi lấy cơm cho em, em chờ một chút sẽ có ngay.”

Có đôi khi Park Yoochun sẽ rất trẻ con, khi dạo phố đột nhiên giống như em bé, kéo tay áo Changmin, trưng đôi mắt long lanh như nai con, muốn Shim Changmin mua bong bóng hình Mickey cho mình.

Có đôi khi Park Yoochun sẽ rất tuyệt vọng, buổi tối từ trên giường đi xuống, ngồi trên bệ cửa sổ lặng lẽ rơi lệ, thường xuyên khóc đến nửa đêm, cuối cùng bị Shim Changmin ôm trở về phòng.

Có đôi khi Park Yoochun sẽ rất dữ dội, tựa như có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân, không ngừng đấm vào vách tường, trên mu bàn tay chảy máu cũng không biết đau, sau đó im lặng để cho Shim Changmin tỉ mỉ băng bó, còn dùng ánh mắt mang chút bất an mà nhìn Changmin.

Có đôi khi Park Yoochun sẽ rất trầm mặc, đôi mắt vô tiêu cự, ngồi dưới đất không nói lời nào, cả phòng ngoài tiếng hít thở chỉ có không gian vô cùng yên tĩnh. Shim Changmin nhìn Park Yoochun như vậy, tự cảm thấy thời gian cũng đang dừng lại.

Có đôi khi Park Yoochun sẽ rất mê hoặc, giống như một hoa khôi danh tiếng đứng đầu bảng thanh lâu, dùng ánh mắt hấp dẫn vô cùng của mình để nhìn Shim Changmin, tiến đến bên người Changmin mà nhẹ nhàng liếm láp xương quai xanh của cậu, sau đó khiến cho Chagmin kiềm chế không được đem anh đặt bên dưới, khi Changmin tiến vào bên trong thân thể anh, Yoochun dù nhíu mày nhưng miệng vẫn phát ra thanh âm thích thú.

Shim Changmin đối với Park Yoochun như vậy, chỉ có thể cảm thấy đau lòng, rồi đau lòng.

Còn có, thật sâu trong tim, là yêu.


[Bốn]

Sau đó Shim Changmin đọc được một quyển sách.

“24 Trọng Nhân Cách”

Cậu nhận thấy nhân vật chính trong sách hành động rất giống một người mà mình quen biết.

Một người không vui, cũng không cười đùa.


[Năm]

May mắn thay, tất cả các Park Yoochun đều yêu Shim Changmin.

Và may mắn thay, Shim Changmin cũng yêu tất cả các Park Yoochun.


[Sáu]

D.I.D

Dissociative Indentity Disorder

Chứng rối loạn đa nhân cách.


End