Bắt đầu sau một giây
Author: 幻樱落玄
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun & YunJae (hint)
Length: Shortfic
Phần 2
Lúc ăn
sáng không nhìn thấy bóng dáng của Changmin, ngoại trừ Yoochun, tất cả mọi người
đều hơi lo lắng, thân là trưởng nhóm, Yunho tất nhiên gánh vác trọng trách chăm
sóc các thành viên. Anh đẩy cửa phòng Changmin, chỉ thấy cậu đang ngẩn người ngồi
trước bàn đọc sách, màn hình máy vi tính cũng đã tự chuyển sang chế độ sleep
nhưng cậu vẫn hoàn toàn không hay biết, để tránh làm cậu giật mình, Yunho cố nhỏ
giọng gọi, “Changmin, em không sao chứ?”
“Ah?”
Thân thể Changmin hơi chấn động, sau đó xoay đầu lại, “Yunho hyung, có chuyện
gì?”
“Không
có gì, anh đến gọi em đi ăn sáng.” Nhìn Changmin có vẻ không sao, Yunho cũng thở
phào nhẹ nhõm, mỉm cười hỏi, “đang suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy đến cả anh vào
mà cũng không biết?”
“À,
không có gì quan trọng.” Changmin đứng lên nói, “đã khiến anh lo lắng.”
Yunho
nghe những lời này, trong mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ, nửa đùa nửa thật nói, “đã
nói là không cần khách sáo như vậy, lúc em với Jaejoong và Junsu chơi đùa sao
không thấy lễ phép như vậy?”
Changmin
đỏ mặt, có chút bối rối.
Yunho sợ
cậu hiểu lầm, vội vàng giải thích, “Không có gì cả, anh chỉ muốn nói là trước mặt
anh, em hãy thả lỏng một chút, giống như với hai người kia vậy.”
“Uhm, em
biết rồi.” Bộ dáng Changmin thật ngoan ngoãn, giống như một cậu em nhỏ đáng
yêu.
Thật ít
khi được nhìn thấy Changmin như vậy, Yunho trong thoáng chốc tưởng như bản thân
nảy sinh ra ảo giác, bộ dáng của cậu bây giờ thật rất giống người kia.
“Hyung?”
Changmin nhận thấy Yunho đang thất thần liền nhẹ nhàng gọi, “uhm, chuyện của
Yoochun hyung…”
“A, là
chuyện đó à?” Yunho thoáng chốc đã hiểu được, “yên tâm đi, tính tình Yoochun
hay thích trêu đùa người khác, hôm sau sẽ không sao, em không cần quá lo lắng.”
“Uh,”
Changmin cũng không muốn đem chuyện kia nói ra, cậu chỉ là muốn xác định Yunho
cũng ủng hộ mình mà thôi, nhưng nghĩ đến chuyện mới nãy, tim của cậu thật không
thể nào bình tĩnh mà đập, sao lại như vậy? Yoochun hyung vốn hay đùa giỡn như vậy,
chẳng lẽ mình lại xem là thật sao?
“Anh và
Jaejoong hyung tại sao lúc nào cũng cưng chiều Yoochun hyung như vậy?” lời vừa
thốt ra Changmin có chút hối hận, nhưng đây thật sự là điều mà từ trước đến nay
cậu luôn nghĩ đến nhưng chưa bao giờ nói ra.
Mặc dù
nhìn bề ngoài Junsu là người giữ hình tượng đáng yêu trong nhóm, nhưng trên thực
tế, người luôn thích làm nũng nhất nhóm chính là Yoochun. Yunho đối với Yoochun
thật sự là bao che vô cùng, mọi người ai cũng biết. Jaejoong dù đôi lúc vì như
vậy mà không hài lòng, nhưng bản thân anh cũng vô thức quan tâm Yoochun trên mọi
mặt, còn hơn cả những người khác. Điều này tuy mâu thuẫn nhưng lại là sự thật.
Yunho ngẩn
người ra, nhưng nhìn thấy gương mặt khẩn trương của Changmin, anh nhịn không được
mà bật cười, “Changmin muốn biết đáp án của tụi anh, vậy còn đáp án của em?”
“Em…”
Changmin có chút chột dạ cúi đầu, dường như trong nội tâm có chút dao động, nên
muốn tìm kiếm con đường giải thoát từ người khác.
Yunho
không có ý ép hỏi Changmin, “bọn anh không thể nào đưa ra cho em đáp án mà em
muốn, nhưng có lẽ cả anh và Jaejoong đều có cảm giác giống nhau, bọn anh luôn
yêu thương những người cần tình yêu.”
Khi
Changmin và Yunho đi đến phòng ăn thì Jaejoong và Junsu đã chuẩn bị xong trứng
chiên, bánh mì và sữa tươi các loại, còn Yoochun thì từ đầu đến cuối vẫn ngồi
trên ghế, khiến cho Junsu nhịn không được mà oán trách, “Park Yoochun, cậu thật
lười biếng, sữa tươi cũng không biết tự mình rót sao?”
“Dù sao
cậu cũng ở đây mà, rót giùm tớ không được sao?” Yoochun không thèm để ý đến lời
oán trách của Junsu, cầm ly sữa lên uống.
“A,…”
Junsu có chút buồn bực, nhưng lại không cãi nhau với Yoochun như thường lệ.
Yoochun
rất nhanh ăn xong phần của mình rồi đi đến phòng làm việc, còn lại bốn người
cùng nhau dọn bàn. Rất hiếm khi mới có được một ngày rảnh rỗi như hôm nay nên mọi
người ai cũng cảm thấy thật dễ chịu.
“Ngày
mai là sinh nhật của Yoochun rồi, chúng ta phải chuẩn bị gì đó, buổi tối cùng
chúc mừng nha!” Jaejoong hào hứng thông báo.
“Thấy sắp
đến sinh nhật cậu ấy nên hai ngày nay em đã không cùng cậu ấy chấp nhặt!” Junsu
bĩu môi, gương mặt thật đáng yêu, nếu như để Yoochun biết được, thế nào cũng
trêu chọc.
“Qùa thì
sao? Chúng ta ra ngoài mua hả?” Yunho thuận miệng hỏi.
“Buổi tối,
buổi tối chúng ta ra ngoài mua được không?” Jaejoong nhiệt tình ra ý kiến, “Junsu,
em ở nhà để cầm chân Yoochun!”
“Sao lại
là em? Chỉ cần cậu ấy không đi chung là được rồi mà, muốn em và cậu ấy ở nhà
cho mốc meo lên sao? Em không chịu đâu!” Junsu lập tức cự tuyệt.
“Em ở
nhà cho!” Không buồn nhìn ánh mắt kinh ngạc của ba người kia, Changmin chủ động
nói, “em sẽ trông chừng Yoochun hyung.”
Yunho
hơi liếc nhìn Changmin một chút, sau đó liền đồng ý, “quyết định vậy đi,
Changmin, phiền em rồi.”
Một ngày
nhàn nhã hiếm có của năm người, thoắt cái đã kết thúc, ăn xong cơm tối, Yunho,
Jaejoong và Junsu bịa ra vài lý do rồi nhanh chóng biến ra khỏi cửa.
Không
lâu sau, Yoochun bắt đầu đứng ngồi không yên, thay quần áo muốn đi ra
ngoài.
“Hyung
muốn ra ngoài?” giọng Changmin không nhanh không chậm, hoàn toàn không có ý muốn
ngăn cản Yoochun.
Yoochun
nhíu mày, cảm thấy không có gì thú vị cả, cho nên liền bước trở lại phòng khách,
Changmin đang xem tivi, Yoochun đặt mông ngồi bên cạnh cậu, tay đoạt lấy điều
khiển từ xa, bắt đầu không ngừng chuyển kênh lung tung.
“Không
ra ngoài?” Changmin cũng không để ý, dựa người vào ghế sa lon thuận miệng hỏi.
“Em sẽ để
cho anh đi sao?” Yoochun có chút không vui, cảm thấy người này thật không giống
Changmin lúc bình thường chút nào.
Changmin
không trả lời anh, mà còn hỏi ngược lại, “Em nói không cho anh đi thì anh sẽ lập
tức đi phải không?”
Yoochun
bị nói trúng tim đen, cúi đầu buồn buồn nói, “em muốn trả thù anh vì chuyện buổi
sáng sao?”
“Không
có, em cũng không để ý chuyện đó, Yoochun hyung.” Changmin cố ý nhấn mạnh âm lượng
ở chữ hyung.
Yoochun
đột nhiên đứng lên, đi đến nhà bếp cầm lấy chai rượu đỏ, bắt đầu uống.
Changmin
cũng không ngăn cản, cứ để mặc cho anh không ngừng uống rượu.
Không biết
qua bao lâu, Yoochun đột nhiên đem chai rượu ném mạnh xuống đất.
“Uống đủ
rồi sao?” giọng nói Changmin không giống như bình thường mà mang theo chút
khiêu khích.
“Em muốn
sao?” Có lẽ do men rượu, cơn giận bộc lộ ra rất rõ trên mặt Yoochun.
Changmin
vẫn rất tỉnh táo, đứng lên, nhẹ nhàng nhặt vỏ chai rượu trên mặt đất, đặt lên
bàn, sau đó chậm rãi nói, “anh có thể làm chuyện mà anh muốn, nhưng đừng làm
cho mình không vui.”
Yoochun
sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh nói, “em tại sao cứ phải tự cho mình thông
minh, cho rằng anh không vui?”
“Em cũng
không nói gì quá đáng.” Giọng Changmin rất nhẹ, “nhưng thỉnh thoảng anh có thể
suy nghĩ cho những người quan tâm anh một chút có được không? Họ có chút khổ sở…”
“Họ?”
Yoochun chưa bao giờ không thể khống chế bản thân như vậy, “Shim
Changmin, đừng tự cho mình cao thượng, lo tốt chuyện của chính mình đi!”
Changmin
cũng không vì lời nói vô tình của Yoochun mà lung lay, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt
Yoochun nói, “em đang lo chuyện của mình.”
Yoochun
trong chốc lát ngây ngốc, không kịp phản ứng, “em có ý gì?”
“Em cũng
là một trong số ‘họ’ đó, anh có hiểu ý em không?”
Yoochun
nhất thời cứng họng, vô lực ngồi trên ghế sa lon, cúi đầu im lặng rất lâu.
Changmin
đưa tay ôm anh vào trong ngực, trên vai có cảm giác ươn ướt. Cậu thở dài, vỗ nhẹ
lưng anh, “em ghét anh, anh sẽ rất buồn phải không?”
“Anh
không thích cảm giác bị ghét, nhưng chỉ có em là không giống với mọi người, em
lúc nào cũng xem anh như người ngoài.” Giọng nói mang theo âm mũi có chút mơ hồ,
nhưng Changmin vẫn có thể nghe rõ.
“Vì em đối
với những chuyện như vậy không thể nào nhạy cảm bằng các anh ấy.” Changmin cảm
thấy có chút bất đắc dĩ, tình huống trước mắt này, ai mới giống em út đây?
“Anh rất
ghét em, thật sự rất ghét!” Yoochun quả nhiên là đã say mèm, bắt đầu giở tính
trẻ con của mình ra.
“Em biết,”
Changmin nói, “em biết.”
Yoochun
say rượu không lâu thì liền chìm vào giấc ngủ, hôm sau mọi thứ cũng sẽ qua đi,
hai người cũng sẽ trở lại bình thường.
Changmin
để Yoochun nằm gối đầu trên đùi mình, đưa tay cầm điều khiển từ xa tắt ti vi, xung
quanh trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng.
Đồng hồ
treo tường vừa lúc điểm 12 giờ, Changmin cười, cúi đầu ghé vào lỗ tai Yoochun
thì thầm, “sinh nhật vui vẻ, Yoochun.”
Nếu như
đây là điều anh muốn, thì em sẽ đáp ứng.
Trước
khi đồng hồ chuyển sang giây tiếp theo.
Thanh âm
như có như không cứ như vậy mà tan ra vào không gian yên tĩnh, cậu biết Yoochun
không nghe được, nhưng cậu cũng không quan tâm.
Bắt đầu
sau một giây, cậu sẽ quên những chuyện vừa xảy ra.
Bởi vì
có chút tình cảm mà cậu không mong bày tỏ.
End
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét