Thứ Tư, 27 tháng 6, 2012

[Fic] Hôn Lễ


Hôn Lễ





Author: Nham Thiêu Ngưu Nãi
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Oneshot

Without author's permission

“Jaejoong hyung, Yoochun hyung, hai người đến rồi!” thời điểm Changmin mang theo cô dâu đi đến, Yoochun tự giác mỉm cười, “Changmin của chúng ta thật là đẹp trai nha! Cô dâu cũng rất đẹp. Thật là hạnh phúc.”
Yoochun nhẹ nhàng kéo tay cô dâu chú rể, đặt lên nhau, “sau này Changmin phải nhờ em chăm sóc, chúc hai người hạnh phúc!”
“Vâng, em nhất định sẽ cố gắng!” Cô dâu mới gương mặt tràn đầy hạnh phúc nói, “em đã nghe Changmin nhắc đến Yoochun oppa, từ lâu đã muốn gặp anh, nhưng vì bận rộn nhiều việc mà chậm trễ cho đến bây giờ. Lúc đầu em còn nghĩ là oppa không muốn gặp em, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy nhất định là Changmin này giở trò quỷ. Oppa đẹp trai như vậy, nhất định là anh ấy sợ em nhìn thấy oppa rồi sẽ thay lòng đổi dạ!” giọng nói ngọt ngào của cô dâu mới nghe thật êm tai, nhưng lời nói lại có chút chói tai.
Yoochun gãi gãi đầu, “bây giờ suy nghĩ lại cũng không muộn đâu! Đưa tay cho anh, oppa dẫn em đào hôn.”
“Yoochun, em đừng có coi thường người khác. Một người bỏ trốn thì gọi là đào hôn, hai người cùng trốn thì phải gọi là bỏ trốn. Nếu em thật có thành ý thì phải mang theo em dâu cùng nhau bỏ trốn mới đúng.” Jaejoong đứng bên cạnh không chút do dự mà phun ra một tràng.
“Yoochun hyung, nếu anh thích thì em cho anh mượn lễ phục, không cần bỏ trốn.” Changmin đứng một bên, sắc mặt nhàn nhạt. Cô dâu xấu hổ, đỏ mặt, đánh nhẹ lên người Changmin.
Yoochun nhíu mày, ngăn cản bàn tay của cô dâu, “Changmin mà cô cũng dám đánh?” trên mặt mặc dù mang nét cười, nhưng vẫn tỏa ra chút không khí dọa người. Thấy vậy Changmin khẽ cúi người, “bên kia có khách đến, em đi chào hỏi. Hai anh cứ tự nhiên nha!” vừa nói vừa lôi kéo cô dâu rời đi.
“Em ghen sao?” Jaejoong nhướng mày hỏi Yoochun.
“Làm ơn đi, em ghen cái gì chứ? Chỉ là rất không thích cô ta thôi.” Yoochun nghiêng đầu nhìn nhìn, “Yunho hyung và Junsu sao còn chưa đến?”
“Park Yoochun, em không được lảng sang chuyện khác. Rất không thích? Là ghét hả? Nếu anh đoán không lầm thì ngay cả em dâu tên gì em còn không biết!” Jaejoong không cần nhìn cũng biết, nếu như ánh mắt có thể giết người, sợ rằng anh đã bị Yoochun giết không biết bao nhiêu lần. “Hối hận sao?”
“Em có gì phải hối hận? Bản thân em đang muốn xem cậu ấy có thể giở trò được bao lâu!” Yoochun giơ tay lên, uống một hơi hết sạch ly rượu trong tay.
“Đây là rượu mạnh, em không được uống hết như vậy…!” Jaejoong đưa đến một ly nước lọc cho Yoochun, “cũng đâu phải không biết mình dạ dày không tốt, lát nữa la khó chịu anh cũng sẽ mặc kệ em.”
“Jaejoong hyung luôn cứng miệng mềm lòng, em không sợ.” Yoochun cười cười.
“Đúng vậy, anh chính là giống em, ngoài miệng nói không có gì, nhưng trong lòng lại đè nặng một tảng đá.” Jaejoong đẩy mặt Yoochun sang một bên, “cười không nổi thì đừng cười, khó coi như quỷ.”
“Jaejoong hyung sao có thể nói vậy? Em được mọi người gọi là Yoochun có nụ cười thiên sứ bí ẩn đó! Hyung lại nói người ta cười khó coi!” Yoochun giả vờ như muốn đánh Jaejoong.
“Này, Yoochun, em muốn làm gì?” Yunho vừa từ ngoài đi vào lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, “trước kia có nghe Jaejoong nói với anh là Park Yoochun kể từ sau khi thất tình thì tính tình đã thay đổi rất nhiều, anh còn không tin. Hôm nay anh thật sự đã thấy được rồi!” Yunho đem Jaejoong ra sau lưng mà che chở, “anh đây sẽ ra mặt cứu anh hùng!”
“Anh thật hoàn mỹ quá! Ai thất tình? Em đây gọi là không vì một cây mà bỏ cả khu rừng!” Yoochun cho đến bây giờ vẫn không cảm thấy Yunho như vậy thật nhàm chán.
“A! Park Yoochun!” chưa thấy người đã nghe tiếng, giọng nói kia đúng là của Kim Junsu. “Jaejoong hyung, sao anh lại đưa cậu ấy đến đây? Không sợ phá hư hôn lễ sao? Uhm, nên giám sát cậu ấy cho thật kỹ.”
“Mông vịt chết tiệt, cậu không muốn sống hả? Sao tớ lại không thể đến? Bây giờ tớ còn muốn phá hư hôn lễ đó, cậu thấy sao?” Không biết vừa rồi có phải do uống ly rượu kia quá nhanh hay bản thân đã quá lớn tuổi mà hôm nay Yoochun đặc biệt không thể khống chế được tâm tình của chính mình. Yoochun quyết định chờ hôn lễ kết thúc phải đến phòng tập đấm bao cát.
“Uh, nếu cậu thật muốn phá thì tớ sẽ giúp đỡ nhiệt tình.” Kim cá heo này thật sự ngu ngốc vậy sao? Yoochun bất đắc dĩ nghĩ.
“Anh cũng sẽ hỗ trợ!” Kim Jaejoong, anh muốn tham gia náo nhiệt sao? Yoochun cảm thấy bản thân có chút co rút.
“Việc hệ trọng cả đời của anh em, anh sao có thể không tham gia!” Jung Yunho, anh cũng điên rồi sao? Yoochun bắt đầu phát điên.
“Ai nói em muốn phá hôn lễ?” Yoochun vừa dứt lời liền thấy ba đầu ngón tay thẳng tắp chỉ vào mình.
“Nhìn quần áo cậu giống bảo vệ như vậy, khẳng định là đã có âm mưu từ trước!” Kim mông vịt cậu đúng là suy nghĩ không giống người thường mà.
“Nhìn gương mặt xấu xa của em, trong lòng chắc là muốn sớm xách Changmin về nhà rồi XX sau đó OO, OO sau đó lại XX!” Kim Jaejoong, anh nói chuyện có thể thô tục hơn nữa không vậy?
“Yoochun, thật ra thì ý của em hyung rất hiểu!” Jung Yunho anh đến hôn lễ của người ta mà cưỡng ép chú rể, còn nói là hiểu gì chứ?
“Yunho hyung, Junsu hyung, hai người đến rồi! Đang bàn luận cái gì mà náo nhiệt quá vậy?” Changmin đi đến, kéo theo một đám camera. Bất kể lúc nào, Dong Bang Shin Ki cùng xuất hiện cũng sẽ rất chói mắt.
“Bọn anh đang thảo luận… Ô… Ô…” Kim mông vịt thật muốn chết sao? Yoochun chịu không được đưa hai xuống muốn bóp chết tên nhóc này.
“Bọn anh đang suy nghĩ xem có tin tức gì có thể thay thế được hôn lễ của Changmin mà trở thành đầu đề trong giới giải trí ngày mai.” Jaejoong cười cười không có ý tốt.
“Dong Bang Shin Ki nội chiến, Kim Jusu thất thủ bị giết, tin này chắc là được phải không?” Yoochun hung hăng trợn mắt nhìn Kim mông vịt một cái.
“Yoochun hyung, anh buông Junsu hyung ra đi. Em vẫn muốn hôn lễ của mình trở thành đầu đề đó!” Shim Changmin một thân lễ phục, cả người thanh lịch, thật chói mắt khiến người khác mở mắt không ra. Yoochun buông tay, cầm lấy ly rượu đưa đến miệng.
“Yoochun hyung, anh uống chút rượu thôi. Sau này không có ai chăm sóc anh, anh phải biết tự lo cho mình.” Ánh mắt Changmin luôn chứa đựng tình cảm sâu nặng như vậy, chẳng trách mình lại hiểu lầm.
“Đã có Jaejoong hyung lo cho anh, không cần em lo lắng.” Yoochun bĩu môi.
“Chỉ sợ Jaejoong hyung còn uống say hơn đó, trước kia khi hai người ra ngoài, không phải là em và Yunho hyung vác về nhà sao?” Changmin nhìn về phía Yunho, “lúc đó thật là không chịu nổi mà!”
Khi năm người ở cạnh nhau, thật khó mà không nhớ lại những chuyện đã qua. Lúc đầu phải trải qua biết bao gian khổ, sau đó là cảm giác vui vẻ, cuộc sống cứ như vậy trôi qua, một đi không trở lại. Shim Changmin vốn thuộc về Park Yoochun, nay đã sắp trở thành chồng của người khác.
“Changmin à, nếu lúc đầu anh gọi em một tiếng ‘anh’, có phải kết cục sẽ khác hay không?” Yoochun nhìn Changmin.
“Chuyện này không thử thì làm sao biết được…” Changmin cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh.
“Changmin… OPPA… Có thể cùng em bỏ trốn không?”

“Yunho hyung, việc này chắc là sẽ được lên tiêu đề trang nhất phải không?” Kim Junsu cắn tay suy nghĩ.
“Thật ra thì cũng là tin về hôn lễ của Changmin mà!” Kim Jaejoong khẳng định nói.
“Jaejoong à, tớ có chút không hiểu, tớ đã gọi cậu là anh nhiều năm như vậy, sao cậu vẫn không cùng tớ bỏ trốn vậy?” Jung Yunho bị đánh một phát thật mạnh vào đầu.
Đây không phải là vấn đề gọi “anh” hay là không gọi “anh”, vấn đề là “yêu”, không phải sao?
End

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét