Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

[Fic] Perfect Place


Perfect Place





Author: missmun
Translator: tete
Pairing: Changmin/Yoochun
Genre: Romance, slight angst?
Length: Oneshot, 904w
Rating: PG
Summary: Changmin envies his band mates.



Have author’s permission

Changmin ghen tỵ với các thành viên trong nhóm.

Cậu ghen tỵ với Jaejoong vì anh tuyên bố mình là soulmate của Yoochun. Cậu ghen tỵ với Junsu vì anh và Yoochun hợp thành một cặp đôi rất được mọi người yêu thích. Cậu ghen tỵ với Yunho vì trong số các thành viên, anh lúc nào cũng là người anh trai tốt của Yoochun. Cậu ghen tỵ, vì với Yoochun cậu không có một vị trí nào khác ngoài danh phận thành viên cùng nhóm.

Yoochun sẽ nhờ vả Jaejoong mỗi khi anh cần giúp đỡ trong việc sáng tác. Yoochun luôn tìm đến Junsu trước tiên mỗi khi nhóm nghỉ giải lao giữa các buổi chụp ảnh và hai người họ sẽ cùng chơi đùa thật vui vẻ. Yoochun chắc chắc sẽ tìm đến Yunho mỗi khi anh gặp vấn đề cần giải quyết, hoặc đơn giản chỉ để nghe những lời an ủi dịu dàng của nhóm trưởng. Dường như Changmin là người không cần thiết đối với cuộc đời của Yoochun.

Không phải Yoochun ghét cậu hay không thích ở bên cậu… lẽ nào anh ấy thật sự như vậy? Cũng chẳng phải cậu có vấn đề khó khăn gì với Yoochun. Yoochun thật sự là một người rất thân thiện. Yoochun luôn luôn đối xử tốt với cậu; Anh cùng cậu ăn khuya khi Jaejoong lười biếng không muốn thức dậy; Anh cùng cậu lên kế hoạch trêu chọc Junsu khi cậu buồn chán; Anh hỏi thăm xem liệu cậu có ổn không khi cậu lên cơn giận dỗi hoặc có một ngày tồi tệ; Anh nhắn tin để nhắc nhở cậu ăn đúng bữa nếu như hai người có lịch trình khác nhau. Chỉ là… dường như cậu không có một vị trí nào trong cuộc sống của Yoochun. Không có một vị trí nào trong trái tim Yoochun.

Changmin đứng trước ban công, ngắm nhìn ánh đèn thành thị và suy ngẫm về những cảm xúc sâu lắng của mình dành cho Yoochun. Rất nhiều lần Changmin nhận ra bản thân mình có một tình cảm rất khác biệt đối với chàng trai mang giọng trầm kia. Đôi khi cậu tự hỏi chính mình, tại sao lại là Yoochun?

Tại sao không phải là Jaejoong? Jaejoong nấu ăn rất ngon, Changmin thích ăn và luôn mơ ước lấy một người vợ nấu ăn ngon mà. Còn Junsu thì sao? Cậu rất thích sự ngây thơ của Junsu; Junsu đáng yêu và luôn khiến cậu vui vẻ. Mọi người chắc chắn không thể từ chối anh ấy được. Hoặc có lẽ là Yunho? Yunho có tính cách rất thú vị. Anh trông có vẻ là người trưởng thành nhất trong nhóm, nhưng đó chỉ là khi có máy quay, anh ấy đôi khi cũng rất đáng yêu.

Nhưng không ai trong số họ cả… Vậy tại sao? Tại sao lại là Yoochun.

Tâm trí cậu bắt đầu trôi dạt theo nụ cười rạng rỡ của Yoochun, tiếng cười êm tai của anh, gương mặt nghiêm túc của anh lúc tập nhảy, biểu cảm của anh khi ghi âm, cách anh cắn lấy đầu bút chì mỗi khi viết lời nhạc, gương mặt như sắp khóc của anh khiến Changmin muốn ôm lấy con người yếu đuối ấy vào lòng thật chặt, và cả những nét gợi cảm của anh khi Changmin nhìn anh hút thuốc từ phía xa.

Changmin tự cười chính mình trước những suy nghĩ và cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong cậu mỗi khi tâm trí cậu nghĩ đến người kia.

“Em biết không, em có thể làm người yêu của anh. Vị trí đó vẫn còn trống.” Một giọng nói êm dịu vang lên khiến Changmin giật mình.

Changmin xoay đầu sau đó lại nhanh chóng quay đi, hy vọng anh không thấy cậu đang đỏ mặt như một cô gái mới lớn. Trái tim cậu đập như điên, và cậu sợ rằng nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực mình. Dạ dày cậu đột nhiên thắt lại, thật sự không dễ chịu chút nào.

“Ý anh là sao?” Changmin chầm chậm quay đầu, tay nắm lấy thành ban công, trong lòng ước gì giọng nói của mình đừng quá run rẩy vì cậu đang rất căng thẳng.

“Anh tìm thấy cái này.”

Changmin nhìn qua vai Yoochun. Anh đang cầm một cuốn sổ màu nâu, Changmin biết đó là gì, nhật ký của cậu. Đôi mắt Changmin mở to vì kinh ngạc.

“Xin lỗi vì anh đã bất lịch sự như vậy. Anh thừa nhận là mình đã đọc nó. Anh không kiềm chế được, Minnie.” Yoochun nhìn vào mắt Changmin, đôi chân mày anh nhíu lại cho thấy sự hối hận, anh cúi đầu, “Anh xin lỗi,” Yoochun khẽ thì thầm.

Yoochun không nhìn thấy nỗi đau thương đang phản chiếu trong mắt Changmin. Changmin không nói gì cả, cậu đang bối rối không biết phải làm gì, phải nói gì. Vì vậy mà cậu cứ mãi giữ yên lặng.

“Anh… Anh không đùa đâu Minnie. Nếu… Nếu em muốn làm người… yêu của anh,” Yoochun nhắm chặt mắt lại.

“Hyung,” Changmin gọi Yoochun, giọng cậu gần như rên lên. “Anh thật sự muốn vậy sao?” Một tia hy vọng lóe lên trong mắt Changmin, “Hyung, nhìn em này!”

Đôi mắt đong đầy nước của Yoochun đối mặt với ánh mắt chất chứa hy vọng của Changmin, Changmin biết chàng trai nhỏ hơn đang đứng trước mặt mình không hề nói dối. “Anh thật sự muốn, Changmin. Phải, Jaejoong là soulmate của anh, nhưng anh ấy chỉ là bạn tốt, anh rất kính trọng Yunho hyung, nhưng chỉ xem anh ấy là anh trai, có lẽ anh rất thân với Junsu, nhưng thành thật mà nói thì anh muốn thân thiết với em hơn.”

Changmin không nói gì cả, vì vậy mà Yoochun quyết định tiếp tục, “đúng là anh luôn tìm Jaejoong đầu tiên khi anh cần giúp đỡ với việc viết nhạc, anh chơi đùa cùng Junsu và nhờ Yunho giúp giải quyết khó khăn. Nhưng riêng với em, anh chỉ muốn ở bên cạnh em, được là chính mình. Anh không cần gì cả, chỉ cần em ở bên cạnh anh.”

Và rồi Changmin nhận ra, cậu luôn khắc ghi mọi sự chú ý dù là nhỏ nhất mà Yoochun dành cho cậu. Cậu có thể không chiếm một vị trí nào trong cuộc sống của Yoochun, nhưng những sự chú ý mà Yoochun dành cho cậu, không một thành viên nào có được cả. Yoochun luôn trao cho cậu một vị trí đặc biệt, vì với Yoochun, Changmin rất đặc biệt.

Changmin mỉm cười, đôi mắt cậu biến thành một lớn một nhỏ, và Yoochun cũng mỉm cười đáp lại. Changmin tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách với Yoochun, cậu nhìn vào người anh có thân hình thấp bé hơn mình. Yoochun có thể cảm nhận được hơi thở của Changmin trên mũi mình, và rất nhẹ nhàng, Changmin đặt một nụ hôn lên trán anh. Yoochun bị sốc, vì anh biết maknae của nhóm không thích các hành động tiếp xúc da thịt với người khác. “Cảm ơn anh,” cậu thì thầm và đưa tay ôm chặt thân hình mảnh dẻ của người yêu vào lòng. Giờ đây Changmin đã không cần phải lo lắng về vị trí của mình trong cuộc sống của Yoochun. Cậu đã tìm thấy cho mình một ví trí hoàn hảo.

End

Thứ Hai, 30 tháng 7, 2012

[Fic] Mèo Hoang | Chương 16


MÈO HOANG






Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary:  Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....

Chương 16


Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Changmin, Jaejoong dường như cũng nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi liền “A” lên một tiếng ra vẻ hiểu rồi, gương mặt xinh đẹp khi mỉm cười càng khiến cho Yoochun đang cuộn trước ngực Changmin tăng lên vẻ cảnh giác. Bộ dáng làm nũng với Changmin đã không còn tồn tại, ngược lại cậu cong cong môi, hai chân mày nhíu chặt vào nhau.

“Sao hả? Nhìn thấy tôi liền mất đi nụ cười, tôi có gì khiến cậu chán ghét vậy sao?”

Jaejoong được Yunho đặt trên ghế sa long, thân thể gầy yếu như sợi bông hơi nghiêng xuống, Yunho liền điều chỉnh vài chiếc gối nhỏ trên ghế đệm, tránh cho Jaejoong không bị ngã xuống.

Đối với hành động của Yunho, Jaejoong chẳng màng nói lời cảm ơn, hắn chỉ đưa tay kéo y lại, Yunho cúi đầu nhìn, ánh mắt trước sau như một nhìn hắn. Jaejoong trưng ra gương mặt tươi cười, khóe mắt lóe lên một tia đắc ý.

Yoochun bất mãn la lên một tiếng, cậu đối với vẻ ngoài xinh đẹp của Jaejoong thật sự rất bất mãn, cậu rất sợ Changmin vì vẻ ngoài xinh đẹp kia mà sẽ dừng tầm mắt trên người hắn.

“Các người đến làm gì? Đã tìm đến tận cửa rồi chắc không phải là muốn đem Yoochun trả lại cho tôi chứ?”

Đầu ngón tay Changmin xoa xoa lấy phần gáy của Yoochun, hành động này khiến cho mèo nhỏ hơi dịu lại, đưa mắt nhìn Jaejoong, Changmin nhẹ nhàng mở miệng.

“Tôi chỉ muốn hỏi sau khi Yoochun uống thuốc này… Có thể bị tác dụng phụ hay không? Mới vừa rồi em ấy chỉ uống một chút… Nhưng có vẻ như không dễ chịu cho lắm.”

Đôi mắt xám tro của Jaejoong vừa quét qua mặt Yoochun sau đó lại nhìn Changmin, hắn khẽ cười. “Định hướng cảm xúc hơn lẫn lộn, không có chuyện gì cả, đây là điều phải trải qua khi uống thuốc này, cậu ấy làm mèo con cũng được một thời gian rồi, đại não chưa quen với việc hồi phục dần dần cũng là chuyện bình thường.”

Đột nhiên Yoochun đứng lên, chỉ tay vào Jaejoong đang ngồi trên ghế sa lon mà hét lo. “Jae Jae là người xấu! Jae Jae bắt nạt Yun!”

Changmin ngay lập tức kéo Yoochun về bên cạnh mình, ánh mắt lộ ra vẻ bối rối hướng về phía Jaejoong, sau đó lại quay về nhìn Yoochun đang cong môi, cậu nhóc vẫn không ngừng giãy dụa khiến cho anh có chút nhức đầu.

Yunho đứng bên cạnh ghế sa lon bật cười thành tiếng, sắc mặt Jaejoong bắt đầu trở nên khó coi, hắn nghiến răng, trừng mắt nhìn con mèo nhỏ không biết trời cao đất rộng kia.

“Tên nhóc này đúng là không sợ chết mà…! Đừng tưởng rằng cậu có người khác làm chỗ dựa thì có thể không biết lớn nhỏ như vậy!” Jaejoong nói đến đây liền kích động muốn đứng lên, nhưng mọi thứ trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, cả cơ thể hắn mất thăng bằng mà ngã về phía sau.

Yunho ngay lập tức đỡ lấy thân thể gầy yếu của hắn, vẻ mặt lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của Jaejoong.
“Em không uống thuốc tuột huyết áp sao?”

Đối mặt với câu hỏi của Yunho, khóe môi Jaejoong lộ ra nụ cười nhợt nhạt. “Anh không lấy, dĩ nhiên em không uống.”

Lời lẽ thật sự rất tùy hứng, khiến cho Changmin cảm thấy Jaejoong cùng tên nhóc trong lồng ngực mình thật sự là cùng một loại.

Yunho nhíu mày, đang muốn rời đi lại bị Jaejoong ôm chặt, làm thế nào cũng không thoát ra được.

“Anh đi lấy thuốc.” 
                                                                          
“Đợi đấy, không vội.”

Yunho bất đắc dĩ nhìn hắn, Jaejoong chỉ mỉm cười, không để cho Yunho có bất kỳ cơ hội nào phản bác, hắn nhìn về phía Changmin và Yoochun, giọng nói trở nên khó chịu.

“Các người về đi, Yoochun không sao cả… Thuốc kia… Thật ra thì bất kể uống nhiều hay ít, lý tính cũng sẽ quay trở lại, tôi cần nghỉ ngơi, biến đi!”

Bị Jaejoong hạ lệnh đuổi khách, hai người được Yunho tiễn đến cửa, Yoochun bực bội rên rỉ, vẻ mặt ra chiều rất để ý, đôi tay ôm chặt lấy cánh tay Changmin, nét mặt phấn chấn không giống như người vừa tỉnh ngủ chút nào.

Changmin tỏ ý xin lỗi nhìn Yunho đang mỉm cười ôn hòa. “Xin lỗi, vậy chúng tôi về trước…”

“Nhà cậu cũng gần đây thôi nên tôi không tiễn nữa… Jaejoong em ấy còn…” Yunho nhìn vào người đang ngồi trong nhà, ánh mắt lộ ra chút bận tâm.

Changmin mỉm cười gật đầu, ôm lấy Yoochun cúi đầu chào Yunho, cũng không quản đến việc cậu đang la toáng lên.

“A a~ còn làm gì nữa vậy Min…!” Rõ ràng là năng lực sắp xếp từ ngữ đã có tiến bộ hơn, Yoochun ngay cả lời mắng người cũng trở nên rành mạch hơn. Changmin bất đắc dĩ cười cười, nói tiếng tạm biệt với Yunho sau đó liền kéo mèo nhỏ không an phận rời đi.


Trên đường đi, Changmin cẩn thận quan sát cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra của người ngồi trong góc kia, đôi mắt Yoochun tò mò nhìn xung quanh, khi đang ngang qua một nhà kính, cậu đột nhiên đi chậm lại, nhìn vào căn nhà có vẻ như không có người ở kia.

“Sao hả?”

“Nhà…”

Nhìn về phía ngôi nhà kia, Changmin nghi hoặc quay sang nhìn Yoochun. “Đây không phải là nhà của chúng ta…”

Yoochun quay mặt nhìn Changmin, khóe miệng mang theo nụ cười nhu hòa, cậu cúi đầu, đem tay Changmin và tay mình đan chặt vào nhau, sau đó hướng về phía trước một bước, dường như muốn mở cửa căn nhà kia.

“Yoochun?”

“Nhà của em, là nhà của em.” Khẽ cười với Changmin, Yoochun chạy về phía trước, khiến cho Changmin phải vội đuổi theo, khi hai người dừng bước trước cửa nhà, đầu óc Changmin mới bắt đầu hoạt động.

Yoochun nói là nhà của em ấy, vậy tức là…

“Yoochun?”

“Ừ?”

“Em đã nhớ lại chuyện trước kia rồi phải không?”

Yoochun đang tìm chìa khóa nhà chợt dừng lại một lát, sau đó cậu lại tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất, dời chậu hoa đi, chiếc chìa khóa màu bạc dưới chậu hoa hiện ra, Yoochun cầm chìa khóa trong tay, chậm rãi đứng lên, quay đầu lại mỉm cười. “Đúng vậy, em đã nhớ ra rồi… Nhưng điều này cũng không có nghĩa gì cả, không phải sao?”

Nhìn thấy biểu tình cô đơn kia của Changmin, trái tim Yoochun chệch đi nửa nhịp đập, thật ra cậu rất sợ ngày này sẽ đến, nhưng người đứng trước mặt mình dường như còn sợ hãi hơn. Cậu vươn tay ôm lấy cổ Changmin, nhẹ nhàng xoa xoa hai gò má của anh, động tác lấy lòng như lúc còn là mèo con, giọng nói khêu gợi vang lên bên tai Changmin.

“Em vẫn là mèo con của Shim Changmin… Điều này không hề thay đổi… Hay là… Anh đã thay đổi?”

Changmin kéo Yoochun ra, bình tĩnh nhìn hốc mắt đã ửng đỏ của Yoochun, anh khẽ thở dài, lấy tay chạm nhẹ vào khóe mắt cậu, động tác mang theo sự yêu thương cùng đắc ý.

“Anh sẽ không thay đổi… Sẽ không.”

Nghe thấy câu trả lời này, Yoochun nở nụ cười rực rỡ, kéo mặt Changmin xuống, ấn môi mình lên môi anh, một nụ hôn nhẹ nhàng và thuần khiết.

Ôm lấy Yoochun, Changmin đối với động tác mở cửa của cậu cũng trở nên an tâm hơn. Yoochun nắm tay anh, bắt đầu mở miệng nói một câu dài hoàn chỉnh, điều mà trước giờ Changmin chưa từng thấy.

“Đây là nơi ở trước đây của em, em vốn là một nhà nghiên cứu thực vật, chuyên nghiên cứu các loài hoa.” Xoay tay cầm của cánh cửa, Yoochun đẩy cửa ra, khóe miệng mang theo ý cười. “Mời vào, chính em còn không nhớ được bao lâu mình đã chưa trở về nhà của chính mình.”

Theo chân Yoochun đi vào bên trong, Changmin nhìn xung quanh thầm đánh giá. Ngôi nhà vì đã lâu không có người ở nên đồ đạc bị phủ một lớp bụi mỏng, nhưng anh vẫn mơ hồ cảm nhận được người trước mặt mình trước kia là người như thế nào; có chút lộn xộn nhưng vẫn chỉnh tề, phòng khách rất sạch sẽ nhưng bàn nghiên cứu lại hơi lộn xộn. Trên mặt bàn là kính hiển vi và một chồng tài liệu để tán loạn. Changmin bước đến, nhìn những giấy tờ trên bàn, có thể thấy được vài dòng chữ lúc thì viết ngoáy, lúc thì viết mềm mại rất đẹp, quả nhiên rất giống chữ của Yoochun.

“Nhàm chán sao? Anh nhìn cái gì vậy? Trên bàn rất lộn xộn!” giọng nói của Yoochun kéo Changmin quay lại, trùng hợp lại vừa lúc khiến cho mặt Yoochun đập vào ngực Changmin, khiến cho cậu trong nháy mắt đỏ mặt.

“Chữ của em và em cũng giống nhau.” Changmin cười nhẹ gạt đi những sợi tóc trên trán Yoochun, mái tóc rối tung mang theo hương vị của ánh nắng mặt trời, thật giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt, Yoochun mang bộ dáng của một chú mèo nhỏ hướng về phía anh mà ra oai.

“Cái gì?” Yoochun ngẩng mặt lên trợn tròn mắt nhìn Changmin.

“Không có gì cả.”

Changmin cúi người hôn lên môi Yoochun khiến cậu kinh ngạc mà đứng sững trong vài giây, nhưng sau đó cũng thuận theo bản năng mà đáp lại nụ hôn của anh. Một tay cậu ôm lấy đầu Changmin sát lại, đưa môi mình tiến sâu hơn nữa. Nhân lúc Yoochun dừng lại vì thở dốc, Changmin liền cướp đi quyền chủ động, khiến cho nụ hôn càng trở nên triền miên, hô hấp theo đó mà càng khó khăn hơn.

Changmin theo thói quen đưa tay vào bên trong vạt áo của Yoochun, hơi lạnh tỏa ra từ đầu ngón tay anh khiến cho Yoochun hơi giật mình, khẽ la lên một tiếng, trong nháy mắt hai người liền tách ra. Đôi mắt Yoochun bị bao phủ bởi một tầng sương mờ ẩn dưới hàng mi cong, chăm chăm nhìn Changmin, đôi môi hồng hơi hé mở, càng giống như đang mời gọi.

Hết chương 16

[Fic] Mèo Hoang | Chương 15


MÈO HOANG






Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary:  Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....

Chương 15


Dường như có một công tắc trong cơ thể được bật lên, Yoochun ngây người trong vài giây, sau đó từ từ nhìn Changmin, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu hàm chứa những cảm xúc khác, không còn một biểu tình đơn thuần như trước. Cậu cúi đầu, nhìn lòng bàn tay mình, tựa như rất đau đớn vừa mở vừa nắm, chân mày nhíu chặt, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Đây là những hành động mà từ trước đến nay Changmin chưa từng thấy ở Yoochun.

“… Yoochun, sao hả?”

Nghe thấy Changmin đang to tiếng gọi mình, Yoochun xoay đầu lại, miệng nhỏ dính dầu mỡ cứ hé ra rồi khép lại, giống như đang muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói thành lời, trong chốc lát, toàn thân cậu chỉ có một cảm giác rất khó chịu.

“Có lẽ đã bắt đầu.”

Giọng Yunho truyền đến khiến Changmin ngay lập tức ngẩng mặt lên nhìn y, nét mặt Yunho hết sức nghiêm túc, nụ cười thường thấy trên gương mặt cũng biến mất, ánh mắt chỉ tập trung trên người Yoochun.

Yoochun kéo tay Changmin đặt lên cổ mình, vẻ mặt khó chịu, trong mắt tràn đầy sự bất lực, rõ ràng cơ thể đang có thay đổi nhưng bản thân lại không biết phải làm thế nào để thích nghi. Cậu chỉ có thể kéo tay Changmin, dùng bàn tay dịu dàng của anh để bình ổn thân thể.

Changmin nhìn dáng vẻ khó chịu của Yoochun, đau lòng vô cùng nhưng chỉ có thể xoa xoa lên da thịt cậu, anh hướng mắt về Yunho từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chăm vào Yoochun, cuối cùng nhận ra được ánh mắt cầu cứu của Changmin, mới tự khắc chế cảm xúc của chính mình.

“Có muốn đến chỗ của tôi không?”

Yunho nhìn thật sâu vào đôi mắt lo lắng của Changmin, “có lẽ Jaejoong sẽ giúp được.”

Changmin không biết Jaejoong mà Yunho đang nhắc đến là ai, anh chỉ biết Yoochun hiện giờ đang rất khó chịu mà mình lại không thể làm gì được, trong mắt Changmin hiện lên thần sắc vừa khó xử lại vừa đau đớn.

Anh nhẹ nhàng bế Yoochun lên, mèo con cũng thuận theo động tác, đem mặt vùi sâu vào hõm vai Changmin, chỉ để lộ ra một đôi mắt trong sáng nhưng ẩn chứa sự khổ sở.

Yunho nhìn thấy ánh mắt Yoochun như vậy, trong lòng cũng trở nên phức tạp, rốt cuộc thì làm vậy với Yoochun là tốt hay xấu đây?

Đôi mắt Yoochun nhìn quanh, nhiều thứ hiện rõ lên trong mắt, nhưng khi tầm mắt rơi trúng gương mặt nghiêng nghiêng của Changmin, trong lòng cậu đột nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ, cậu không muốn rời xa Changmin…

Yoochun được bế vào xe của Yunho, trên đường đi cũng trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không giống cậu lúc bình thường cho lắm, nhận ra được điều này, Changmin cúi người khẽ hôn lên trán cậu, Yoochun hưởng thụ cảm giác ấm áp, nheo mắt lại nhìn Changmin mỉm cười thật đẹp, sau đó vươn tay ôm lấy cổ Changmin.

“Changmin…”

Lần đầu tiên nghe Yoochun gọi hai chữ Changmin, điều này khiến anh có chút khựng lại, anh bình tĩnh nhìn Yoochun, có điều gì đó đã thay đổi, từ tiếng gọi rất lớn này mà bắt đầu.

Yoochun nhìn Changmin, bản thân dường như cũng bị âm thanh của chính mình làm cho hoảng sợ. Cậu đưa tay lên sờ sờ cổ mình, nhẹ nhàng xoa xoa, lông mi chớp chớp rung động, đầu ngón tay di chuyển đến miệng, cuối cùng cũng giương mắt lên nhìn Changmin, trong mắt chứa đầy vẻ khó xử, không biết chính mình nên làm gì.

“Không giống… Min… Yoochun… Kỳ quái…” miệng Yoochun thốt ra những lời đứt quãng, giọng nói có vẻ bối rối, đầu ngón tay cậu không ngừng run rẩy vuốt ve da thịt của chính mình, tựa như nhận ra được nguyên nhân của những biến đổi trong cơ thể mình.

Changmin ôm lấy thân thể Yoochun đang không ngừng cựa quậy, nhẹ nhàng thở một hơi dài, nhưng lại bị Yoochun nghe thấy được. Yoochun bối rối ngẩng mặt lên, đôi mắt to tròn ngập nước, vừa như muốn lên án lại vừa có vẻ ủy khuất.

“Sao hả Yoochun…?”

“Min Min không cần Yoochun nữa sao… Là vì Yoochun trở nên kỳ quái… Cho nên… Không thích…” Yoochun đem mặt vùi vào lồng ngực Changmin, bàn tay nắm chặt lấy áo anh, bất mãn cọ cọ, dường như muốn đem quần áo cọ đến rách.

“Không có, Yoochun đừng sợ… Anh không có không cần em…”

Nhìn Yoochun tâm trạng bất ổn, Changmin đau lòng không biết nên làm thế nào cho phải, anh muốn nói cho cậu biết, dù Yoochun không phải là một chú mèo hoang thì anh vẫn yêu cậu… Đơn giản bởi vì cậu là Yoochun.

Là Yoochun duy nhất trên đời.

“Đừng… Min đừng rời đi… Yoochun ngoan… sẽ ngoan…”

Yoochun bắt đầu khóc nức nở, Changmin bối rối chỉ có thể ôm Yoochun thật chặt, nơi khóe mắt anh bắt đầu đọng nước, anh hôn nhẹ lên môi cậu, bàn tay to dịu dàng an ủi sống lưng run rẩy của Yoochun. Anh không muốn Yoochun khóc.

“Yoochun”, thanh âm ôn tồn của Changmin từ trên đỉnh đầu Yoochun vang xuống, Yoochun khẽ ngẩng đầu lên, tựa như một đứa trẻ nhút nhát đang lén nhìn anh. “Anh muốn cho em biết, bất kể có chuyện gì đi nữa, Shim Changmin cũng sẽ không rời bỏ em.”

Ánh mắt kiên định của Changmin nhìn sâu vào đôi mắt bất an của Yoochun, khóe miệng cậu chậm rãi cong lên, cậu đem mặt vùi sâu vào trước ngực Changmin, dùng trán cọ cọ, lắng nghe nhịp đập chân thành của trái tim anh.

Rất thật.


Khi xe dừng lại, Changmin bế Yoochun xuống, anh chợt cảm thấy cảnh vật xung quanh có chút quen thuộc, thật giống vùng phụ cận xung quanh nhà mình.

“Đi theo tôi.”

Giọng nói của Yunho truyền đến, Changmin ngẩng mặt nhìn y khẽ cười, rồi lại cúi đầu nhìn Yoochun đang nhắm mắt trong lòng mình, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cậu, sau đó vươn tay xoa xoa gương mặt ngây thơ kia.

“Chờ một lát nữa sẽ đỡ hơn, có muốn tự đi không?”

Yoochun lắc đầu, tựa sát vào ngực Changmin, không có ý gì là muốn tự mình đi cả, đôi mắt híp lại, khóe mắt bình thường mang theo nét mị hoặc giờ lại có vẻ buồn ngủ.

Changmin ôm Yoochun cười cười, sau đó theo chân Yunho đi vào. Yunho đẩy cửa ra, bên trong nhà không có một bóng người, căn phòng trống rỗng tựa như không mang vết tích có người từng ở qua.

Changmin cảm thấy nghi hoặc bước vào căn phòng không có bất kỳ hương vị “nhà” nào tồn tại.

Chỉ có vắng lạnh.

“Hai người ngồi ở phòng khách chờ đi, tôi đưa Jaejoong đến.”

Changmin đưa mắt nhìn bao quát cả căn phòng, anh đưa tay vuốt ve Yoochun đang nằm trên ghế sa lon mềm mại. Yoochun giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngủ vô cùng yên ổn, nhìn Yoochun ngủ say, Changmin nhịn không được khóe miệng nở ra một nụ cười, vén tóc trên trán cậu, anh nhẹ nhàng hôn lên đó.

“Mèo con… Mới ăn xong lại đi ngủ, sẽ mập đó.”

Dường như nghe được lời trách yêu của Changmin… Yoochun khẽ cong môi, vẻ mặt không chịu thua, khiến người khác cảm thấy thật đáng yêu. Cậu nhẹ nhàng mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Changmin, Yoochun cười tươi, vươn tay nắm lấy áo Changmin, kéo mặt anh sát lại gần mình. Môi cậu lướt trên môi Changmin như đang khiêu vũ, từng bước từng bước chạm vào, còn bất chợt lè lưỡi khẽ liếm lấy.

Một đôi mắt màu xám tro từ trên cầu thang từ nãy đến giờ vẫn đang nhìn cảnh tượng chơi đùa của hai người kia, đôi môi đỏ mọng hiện lên nét cười nhạt, hắn nhướng mày nhìn Yunho, “chúng ta đang làm kỳ đà sao? Hay là bọn họ ở trước mặt anh cũng luôn như vậy?”

Yunho bật cười thành tiếng, đáy mắt mang theo chút cảm xúc bình yên, đó là vẻ mặt mà từ trước đến nay Jaejoong chưa từng nhìn thấy…

Vẻ mặt ấy khiến cho hắn cảm thấy choáng váng.

Đường cong nơi khóe miệng kia quá ôn hòa, không giống Jung Yunho bình thường vẫn ở bên cạnh mình chút nào cả. Trong ấn tượng của Jaejoong, Jung Yunho là người luôn mang vẻ mặt không muốn mình trêu chọc Yoochun, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc, vậy mà giờ đây lại lơ đãng nở nụ cười. Nụ cười ấy khiến Jaejoong từ sâu trong nội tâm trở nên mãnh liệt mang theo chút bất mãn.

“Có phải trước khi ở cùng em, anh cũng từng nở nụ cười như vậy?”

Giọng nói của Jaejoong trở nên cứng ngắc, trong lòng có chút sững sờ, đây là câu hỏi mà lẽ ra hắn không nên hỏi.

Rõ ràng rất giống như hắn vì đố kỵ mà chất vấn y.

Ảo não tự trách mình, Jaejoong sau câu hỏi kia liền muốn tìm cách phớt lờ…

Yunho nhìn Jaejoong đang nghiêng đầu, gương mặt y vẫn như cũ nở một nụ cười, y đưa tay ôm lấy thân thể người trước mặt, thân nhiệt hơi thấp của Jaejoong dần dần tăng lên. Jaejoong không giãy dụa, hắn chỉ nhích người lại gần Yunho, khẽ thở một hơi thỏa mãn, khiến cho Yunho cũng hài lòng mà mỉm cười.

“Vì em chưa từng muốn anh cười, em nói rằng anh không được nhiều chuyện mà quản chuyện của em.”

Lời nói của mình trước đây bị Yunho đem ra làm lá chắn, Jaejoong nhăn mày, quay đầu trừng trừng liếc y một cái, sau đó lại nheo mắt, nụ cười trên môi dần biến thành vẻ giễu cợt.

“Anh bây giờ còn biết đem những lời này ra để tranh cãi nữa à… Vì cái gì mà đã trở nên lớn mật như vậy? Jung Yunho?”

“Bắt đầu từ lúc em nói muốn cho anh tự do.”

Một lần nữa bị chính lời nói của mình phản lại, khóe miệng Jaejoong trở nên cứng ngắc, Yunho lộ ra ý cười, y cúi đầu hôn nhẹ lên môi Jaejoong, nhưng hắn lại hờn dỗi né tránh.

“Em không muốn anh đụng vào em.”

“Anh bây giờ làm chuyện gì đã không cần em cho phép rồi Jaejoong.”

Nhìn thấy ý tứ bao hàm trong đôi mắt kia đã quá rõ ràng, Jaejoong có chút ảo não rũ mắt xuống, nhưng ngay sau đó lại biến thành nụ cười mà hắn luôn trưng ra với người ngoài, để tránh cho Yunho nhìn ra tâm trạng của mình.

“Chúng ta đi xuống đi.”

Jaejoong nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay, Yunho cúi xuống bế hắn lên, hai chân hắn vô lực đong đưa, dường như đang thừa nhận bản thân không có cách nào chống đỡ được cơ thể của chính mình. Ngay khi Yunho bế Jaejoong đi xuống, Changmin đã trừng lớn mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tươi cười như hoa trong lòng y.

Changmin nhận ra hắn, hắn chính là người đàn ông ở cùng với Yoochun trong con hẻm nhỏ vào ngày đó.

Hết chương 15


Thứ Hai, 2 tháng 7, 2012

[Fic] Tình Yêu Cao Thấp | Phần 5


Tình Yêu Cao Thấp 



Author: 月痕泪
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Shortfic

Phần 5



“Hôm đó tại sao lại xuất hiện nhiều thỏ như vậy??” Hai động vật nhỏ ngồi trên một con dốc nhỏ, Shim cao cổ mở miệng hỏi.
“À… Họ là bạn bè do anh chị em của mình gọi đến…” thỏ Park lúng túng trả lời.
Tại sao lại lúng túng? Vì bé thỏ đang nhớ đến ngày hôm đó, mình là người chủ động…
“Số lượng thật đúng là kinh người…” Shim cao cổ nghiêng đầu, nhìn thấy thỏ Park mặt đang hồng hồng.
“Yoochun, bạn làm sao vậy? Mặt hồng quá!”
“A? Không có gì, không có gì!!” Thỏ Park bối rối vì bị phát hiện.
“Có thật không?” Shim Changmin tất nhiên là không tin, một lát sau, cậu cười cười lộ ra ý đùa nghịch: “Có phải bạn đang nhớ đến ngày hôm đó… Hôn???”
“Không có, không có!” Thỏ Park cố gắng che dấu.
“Thật không có sao?? A! Yoochun, thật ra thì cái kia không tính là hôn thật đâu ~”
“Vậy… vậy coi là gì?” O.O
“Chỉ có thể coi là hôn nhẹ!”
“Vậy hôn thật sự là như thế nào?” thỏ Park sa bẫy mà vẫn ngu ngốc không biết.
Mắc câu rồi! Shim Changmin cười gian: “Bạn quay sang đây, mình sẽ cho bạn biết.”
Thỏ Park ngây ngốc xoay người đối mặt với Shim cao cổ, Shim cao cổ nói tiếp: “Nhắm mắt lại.”
Thỏ Park ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Shim Changmin cúi đầu.
“Um…” Park Yoochun bị Shim Changmin ngăn miệng lại.
Mặt trời ngả về phía Tây, sắc trời ửng hồng nhu hòa, có hai động vật nhỏ ngồi ở con dốc nhỏ đang hôn môi. Đây là câu chuyện của hai động vật nhỏ, tình yêu cao thấp.
End

[Fic] Tình Yêu Cao Thấp | Phần 4


Tình Yêu Cao Thấp 



Author: 月痕泪
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Shortfic

Phần 4



Con người mỗi tháng đều có vài ngày như vậy, đến cả uống nước cũng bị mắc nghẹn.
Park Yoochun dù không phải là loài người, bé chẳng qua chỉ là một bé thỏ, nhưng bé cảm giác được rằng mình cũng có ngày uống nước cũng bị mắc nghẹn.
Bé cảm thấy hôm nay mình thật là xui xẻo.
Đi ăn cỏ, mới ăn được một nửa thì đã đụng phải động vật khác, còn đem chân của người ta ngộ nhận thành cây cột! Chỉ qua một buổi chiều mà đã thích người ta, lại còn ở trước mặt người ta liên tục tự làm xấu mình, sau đó lại chỉ vì một câu khen ngợi “đáng yêu” của người ta mà lại xấu hổ bỏ chạy trối chết!!! Trời ơi, mình là thỏ đực mà! Xấu hổ mà chạy cái gì chứ aaa?!!
Thỏ Park trốn trong hang của mình, níu lấy đôi tai dài mà than thở, lát sau lại trở nên an tĩnh.
Thật ra thì hôm nay cũng không xui xẻo đến vậy, vì hôm nay mình quen được với bạn hươu cao cổ.

Bé thỏ đã ba ngày chưa đến ăn cỏ.
Shim cao cổ đột nhiên cảm thấy có chút không tự nhiên, khi nhai lá không nghe thấy âm thanh nhai của bé thỏ, cảm thấy dường như thiếu gì đó, trong lòng thật trống trải.
Bé thỏ không phải không thích cỏ nơi này chứ? Shim Changmin suy nghĩ, ngẩng đầu cắn lá cây, bắt đầu nhai.
Thật ra thì cậu đang nghĩ bé thỏ rốt cuộc là không thích cỏ nơi này, hay là không thích động vật nơi này đây…?
“Sàn sạt soạt… Sàn sạt soạt…” Đây là tiếng nhai lá cây của Shim Changmin.
“Sàn sạt soạt… Sàn sạt soạt…” Đây là tiếng nhai lá cây của Shim Changmin.
Quả nhiên là không đến, Shim Changmin có chút buồn bã.
Bạn rõ ràng đã nói rằng trên thế giới này còn có bạn ở cạnh mình mà, hừ, gạt người.
Shim cao cổ vừa ở trong lòng nhớ đến, miệng vừa nhai lá cây liên tục.
Ba ngày nay cậu cứ như vậy mà trải qua, mong đợi, thất vọng, cùng với niềm tin ngày tiếp theo sẽ có thể gặp được bé thỏ.
Cậu nhớ, Shim cao cổ nhớ thỏ Park, cậu muốn nói cho bé thỏ biết, Shim Changmin thích Park Yoochun.
Gió nhẹ lướt qua, nhánh cây khẽ theo gió mà đong đưa.
“Sàn sạt soạt… Sàn sạt soạt…” Đây là tiếng nhai lá cây của Shim Changmin.
“Sàn sạt soạt… Sàn sạt soạt…”
“Sàn sạt soạt… Sàn sạt soạt…” Đây là tiếng nhai của Shim Changmin cùng… Hả?
“Này ~ Changmin!”
Thanh âm mềm nhũn vang lên bên tai…
Park Yoochun, bạn cuối cùng cũng xuất hiện! Shim Changmin kích động cúi đầu, A ~ thật là choáng váng!
Cậu không thể làm gì khác hơn là từ từ ngẩn đầu lên, chờ cho cơn choáng đi quá, sau đó mới cúi chiếc cổ dài của mình, nhìn bé thỏ mất tích ba ngày kia.
“Sao bạn lại đến đây?” Thật ra Shim Changmin khi thấy Park Yoochun xuất hiện trong lòng đã rất hứng khởi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc, chất vấn cục bông màu trắng nho nhỏ kia.
“Changmin, mình…”
“Không phải bạn đã nói bạn sẽ ở bên cạnh mình sao?? Vậy mấy ngày qua bạn đi đâu??! Bạn có biết là mấy ngày qua bạn không đến, khiến mình nghĩ rằng bạn đã ghét mình… Park Yoochun!” Shim cao cổ càng nói lại càng tủi thân, nói xong lời cuối cùng thật giống như trẻ con đắc ý vì lừa được người khác.
“Thật xin lỗi, Changmin. Mấy ngày qua mình có chút chuyện muốn làm, mình làm xong mới quay trở lại. Mình… Mình còn có chuyện muốn nói với bạn.” Thỏ Park đứng một bên cúi đầu.
Nếu bé thỏ muốn giải thích, Shim Changmin tất nhiên sẽ đón nhận. Cậu vừa nãy còn buồn rầu, không biết làm sao nói cho bé thỏ nhát gan biết được tình cảm của mình, thì đã thấy thỏ Park bảo có chuyện muốn nói với mình.
“Yoochun muốn nói với mình? Là chuyện gì? A, vừa lúc mình cũng có một bí mật muốn nói với bạn lâu rồi, chúng ta cùng nhau nói ra được không?” Shim Changmin đề nghị.
“A??” thỏ Park chợt ngẩng đầu nhìn Shim cao cổ, thấy vẻ mong đợi của cậu, bé thỏ chỉ có thể đáp ứng.
“A… được!”
Shim cao cổ thật sự rất vui, vì cậu nghĩ nếu dùng phương thức này để tỏ tình chắc là bé thỏ sẽ dễ dàng tiếp nhận.
“Mình sẽ bắt đầu đếm ngược, khi đếm đến ‘một’ chúng ta sẽ cùng nói ra ~”
“Uh, được!”
“Ba… Hai… Một!”
“Mình thích bạn.” “Mình thích bạn.” Hai âm thanh cùng lúc vang lên.
… Không gian trở nên yên lặng.
“Có thật không? Bạn thích mình?” thỏ Park kinh ngạc.
“Đúng vậy, là thật, mình thích bạn.” Shim Changmin nở nụ cười, rất dịu dàng.
“Khi bạn đụng vào chân mình, mình đã bị bạn thu hút. Khi bạn ôm mình, bạn thật sự rất đáng yêu; khi bạn nói bạn sẽ ở bên cạnh mình, mình cảm thấy thật ấm áp. Bạn đã sớm trốn trong tim mình rồi. Mấy ngày nay bạn biến mất, khiến cho hình ảnh bạn trong tim mình chạy ra, để cho mình bắt được. Thì ra là mình đã thích bạn, chỉ mất một buổi chiều.”
Thỏ Park nghe lời tỏ tình chân thành của Shim cao cổ, bé thỏ cảm thấy thật hạnh phúc, nội tâm trong nháy mắt trở nên mềm nhũn.
“Vậy… đáp án của Yoochun là gì? Có thể cho mình biết được không?”
… Shim Changmin sao đột nhiên lại trở nên ngu ngốc như vậy, không phải vừa rồi người ta cũng nói thích bạn sao? Lại còn đòi hỏi đáp án gì nữa…
Park Yoochun trong lòng than thở, cậu ấy muốn nghe lời khẳng định của mình sao? Cuối cùng vẫn là muốn mình chủ động phải không…?
“Changmin, bạn đứng ở đây chờ chút nha ~ mình sẽ trở lại ngay!” thỏ Park dặn dò xong liền chạy đi.
Shim Changmin không biết bé thỏ muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng chờ.

Hai phút sau, Park Yoochun trở lại, nhìn cậu cười cười khiến Shim Changmin cảm thấy mình như nhìn thấy kỳ quan.
Đột nhiên trên bãi cỏ chạy ra rất nhiều thỏ trắng!!
Lúc đầu chỉ có 3, 4, sau đó lên 8, 9, sau nữa lại xuất hiện đến mười mấy… Chỉ trong chốc lát, trên bãi cỏ xuất hiện gần bốn mươi con thỏ! Mặt đất trở thành một mảnh tuyết trắng.
Shim cao cổ kinh ngạc, cậu nhìn về phía Park Yoochun đang đứng, thỏ Park cũng nhìn cậu mà lắc lắc móng vuốt.
Lúc này đàn thỏ trắng bắt đầu có động tĩnh. Từ bên trong một bé thỏ trắng nhỏ chạy ra, nhảy nhảy về phía Shim Changmin, ngồi xổm trước mặt cậu.
Sau đó một bé thỏ nữa đi đến, leo lên đỉnh đầu của bé thỏ lúc nãy, ngồi trên đó; sau đó tới bé thỏ thứ ba leo lên đầu bé thỏ thứ hai; lại đến bé thỏ thứ tư leo lên đầu bé thỏ thứ ba; sau đó bé thỏ thứ năm leo lên đầu bé thỏ thứ tư…
Cứ như vậy, càng ngày càng nhiều thỏ gia nhập, đội hình thỏ “La Hán” cũng dần dần càng cao hơn, bốn mươi bé thỏ cuối cùng tạo thành một cái “thang thỏ” cao cao.
Chờ cho “cái thang” vững chắc, Park Yoochun bắt đầu leo lên.
Trong quá trình leo, Park Yoochun mấy lần suýt té ngã, khiến Shim Changmin lo lắng không ít, nhưng lại không biết làm cách nào để giúp thỏ Park.
Trải qua mấy lần kinh sợ, cuối cùng Park Yoochun đã leo lên được phần cao nhất của “cái thang”, tầm mắt của thỏ Park lúc này đã cao bằng Shim cao cổ.
“Chúng ta cuối cùng đã cao bằng nhau.” Bé thỏ nhìn Shim Changmin nói.
“Bạn làm chuyện nguy hiểm như vậy là vì muốn chúng ta cao bằng nhau sao?” Shim Changmin không tức giận, cậu chỉ là muốn biết nguyên nhân khiến Yoochun làm như vậy.
Park Yoochun cười híp mắt nói: “Mình muốn chúng ta cùng nhìn nhau. Không phải bạn muốn biết đáp án của mình sao? Mình đến để trả lời đây ~ Bạn tới gần chút nữa được không?”
Shim cao cổ nghe vậy liền nhích tới gần một chút, nhưng cậu vẫn rất e dè, sợ đụng phải “thang thỏ”.
“Yoochun, đáp án của bạn là…”
“Chu~” Shim cao cổ còn chưa nói hết, thỏ Park đột nhiên hướng miệng cậu mà hôn một cái.
“Ngốc… Việc này còn hỏi. Mình muốn hôn bạn, bởi vì mình thích bạn.”