Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun
Length: Shortfic
Phần 4
Con
người mỗi tháng đều có vài ngày như vậy, đến cả uống nước cũng bị mắc nghẹn.
Park
Yoochun dù không phải là loài người, bé chẳng qua chỉ là một bé thỏ, nhưng bé cảm
giác được rằng mình cũng có ngày uống nước cũng bị mắc nghẹn.
Bé
cảm thấy hôm nay mình thật là xui xẻo.
Đi
ăn cỏ, mới ăn được một nửa thì đã đụng phải động vật khác, còn đem chân của người
ta ngộ nhận thành cây cột! Chỉ qua một buổi chiều mà đã thích người ta, lại còn
ở trước mặt người ta liên tục tự làm xấu mình, sau đó lại chỉ vì một câu khen
ngợi “đáng yêu” của người ta mà lại xấu hổ bỏ chạy trối chết!!! Trời ơi, mình
là thỏ đực mà! Xấu hổ mà chạy cái gì chứ aaa?!!
Thỏ
Park trốn trong hang của mình, níu lấy đôi tai dài mà than thở, lát sau lại trở
nên an tĩnh.
Thật
ra thì hôm nay cũng không xui xẻo đến vậy, vì hôm nay mình quen được với bạn
hươu cao cổ.
Bé
thỏ đã ba ngày chưa đến ăn cỏ.
Shim
cao cổ đột nhiên cảm thấy có chút không tự nhiên, khi nhai lá không nghe thấy
âm thanh nhai của bé thỏ, cảm thấy dường như thiếu gì đó, trong lòng thật trống
trải.
Bé
thỏ không phải không thích cỏ nơi này chứ? Shim Changmin suy nghĩ, ngẩng đầu cắn
lá cây, bắt đầu nhai.
Thật
ra thì cậu đang nghĩ bé thỏ rốt cuộc là không thích cỏ nơi này, hay là không
thích động vật nơi này đây…?
“Sàn
sạt soạt… Sàn sạt soạt…” Đây là tiếng nhai lá cây của Shim Changmin.
“Sàn
sạt soạt… Sàn sạt soạt…” Đây là tiếng nhai lá cây của Shim Changmin.
Quả
nhiên là không đến, Shim Changmin có chút buồn bã.
Bạn
rõ ràng đã nói rằng trên thế giới này còn có bạn ở cạnh mình mà, hừ, gạt người.
Shim
cao cổ vừa ở trong lòng nhớ đến, miệng vừa nhai lá cây liên tục.
Ba
ngày nay cậu cứ như vậy mà trải qua, mong đợi, thất vọng, cùng với niềm tin
ngày tiếp theo sẽ có thể gặp được bé thỏ.
Cậu
nhớ, Shim cao cổ nhớ thỏ Park, cậu muốn nói cho bé thỏ biết, Shim Changmin
thích Park Yoochun.
Gió
nhẹ lướt qua, nhánh cây khẽ theo gió mà đong đưa.
“Sàn
sạt soạt… Sàn sạt soạt…” Đây là tiếng nhai lá cây của Shim Changmin.
“Sàn
sạt soạt… Sàn sạt soạt…”
“Sàn
sạt soạt… Sàn sạt soạt…” Đây là tiếng nhai của Shim Changmin cùng… Hả?
“Này
~ Changmin!”
Thanh
âm mềm nhũn vang lên bên tai…
Park
Yoochun, bạn cuối cùng cũng xuất hiện! Shim Changmin kích động cúi đầu, A ~ thật
là choáng váng!
Cậu
không thể làm gì khác hơn là từ từ ngẩn đầu lên, chờ cho cơn choáng đi quá, sau
đó mới cúi chiếc cổ dài của mình, nhìn bé thỏ mất tích ba ngày kia.
“Sao
bạn lại đến đây?” Thật ra Shim Changmin khi thấy Park Yoochun xuất hiện trong
lòng đã rất hứng khởi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc, chất vấn cục bông
màu trắng nho nhỏ kia.
“Changmin,
mình…”
“Không
phải bạn đã nói bạn sẽ ở bên cạnh mình sao?? Vậy mấy ngày qua bạn đi đâu??! Bạn
có biết là mấy ngày qua bạn không đến, khiến mình nghĩ rằng bạn đã ghét mình…
Park Yoochun!” Shim cao cổ càng nói lại càng tủi thân, nói xong lời cuối cùng
thật giống như trẻ con đắc ý vì lừa được người khác.
“Thật
xin lỗi, Changmin. Mấy ngày qua mình có chút chuyện muốn làm, mình làm xong mới
quay trở lại. Mình… Mình còn có chuyện muốn nói với bạn.” Thỏ Park đứng một bên
cúi đầu.
Nếu
bé thỏ muốn giải thích, Shim Changmin tất nhiên sẽ đón nhận. Cậu vừa nãy còn buồn
rầu, không biết làm sao nói cho bé thỏ nhát gan biết được tình cảm của mình,
thì đã thấy thỏ Park bảo có chuyện muốn nói với mình.
“Yoochun
muốn nói với mình? Là chuyện gì? A, vừa lúc mình cũng có một bí mật muốn nói với
bạn lâu rồi, chúng ta cùng nhau nói ra được không?” Shim Changmin đề nghị.
“A??”
thỏ Park chợt ngẩng đầu nhìn Shim cao cổ, thấy vẻ mong đợi của cậu, bé thỏ chỉ
có thể đáp ứng.
“A…
được!”
Shim
cao cổ thật sự rất vui, vì cậu nghĩ nếu dùng phương thức này để tỏ tình chắc là
bé thỏ sẽ dễ dàng tiếp nhận.
“Mình
sẽ bắt đầu đếm ngược, khi đếm đến ‘một’ chúng ta sẽ cùng nói ra ~”
“Uh,
được!”
“Ba…
Hai… Một!”
“Mình
thích bạn.” “Mình thích bạn.” Hai âm thanh cùng lúc vang lên.
…
Không gian trở nên yên lặng.
“Có
thật không? Bạn thích mình?” thỏ Park kinh ngạc.
“Đúng
vậy, là thật, mình thích bạn.” Shim Changmin nở nụ cười, rất dịu dàng.
“Khi
bạn đụng vào chân mình, mình đã bị bạn thu hút. Khi bạn ôm mình, bạn thật sự rất
đáng yêu; khi bạn nói bạn sẽ ở bên cạnh mình, mình cảm thấy thật ấm áp. Bạn đã
sớm trốn trong tim mình rồi. Mấy ngày nay bạn biến mất, khiến cho hình ảnh bạn
trong tim mình chạy ra, để cho mình bắt được. Thì ra là mình đã thích bạn,
chỉ mất một buổi chiều.”
Thỏ
Park nghe lời tỏ tình chân thành của Shim cao cổ, bé thỏ cảm thấy thật hạnh
phúc, nội tâm trong nháy mắt trở nên mềm nhũn.
“Vậy…
đáp án của Yoochun là gì? Có thể cho mình biết được không?”
…
Shim Changmin sao đột nhiên lại trở nên ngu ngốc như vậy, không phải vừa rồi
người ta cũng nói thích bạn sao? Lại còn đòi hỏi đáp án gì nữa…
Park
Yoochun trong lòng than thở, cậu ấy muốn nghe lời khẳng định của mình sao? Cuối
cùng vẫn là muốn mình chủ động phải không…?
“Changmin,
bạn đứng ở đây chờ chút nha ~ mình sẽ trở lại ngay!” thỏ Park dặn dò xong liền
chạy đi.
Shim
Changmin không biết bé thỏ muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng chờ.
Hai
phút sau, Park Yoochun trở lại, nhìn cậu cười cười khiến Shim Changmin cảm thấy
mình như nhìn thấy kỳ quan.
Đột
nhiên trên bãi cỏ chạy ra rất nhiều thỏ trắng!!
Lúc
đầu chỉ có 3, 4, sau đó lên 8, 9, sau nữa lại xuất hiện đến mười mấy… Chỉ trong
chốc lát, trên bãi cỏ xuất hiện gần bốn mươi con thỏ! Mặt đất trở thành một mảnh
tuyết trắng.
Shim
cao cổ kinh ngạc, cậu nhìn về phía Park Yoochun đang đứng, thỏ Park cũng nhìn cậu
mà lắc lắc móng vuốt.
Lúc
này đàn thỏ trắng bắt đầu có động tĩnh. Từ bên trong một bé thỏ trắng nhỏ chạy
ra, nhảy nhảy về phía Shim Changmin, ngồi xổm trước mặt cậu.
Sau
đó một bé thỏ nữa đi đến, leo lên đỉnh đầu của bé thỏ lúc nãy, ngồi trên đó;
sau đó tới bé thỏ thứ ba leo lên đầu bé thỏ thứ hai; lại đến bé thỏ thứ tư leo
lên đầu bé thỏ thứ ba; sau đó bé thỏ thứ năm leo lên đầu bé thỏ thứ tư…
Cứ
như vậy, càng ngày càng nhiều thỏ gia nhập, đội hình thỏ “La Hán” cũng dần dần
càng cao hơn, bốn mươi bé thỏ cuối cùng tạo thành một cái “thang thỏ” cao cao.
Chờ
cho “cái thang” vững chắc, Park Yoochun bắt đầu leo lên.
Trong
quá trình leo, Park Yoochun mấy lần suýt té ngã, khiến Shim Changmin lo lắng
không ít, nhưng lại không biết làm cách nào để giúp thỏ Park.
Trải
qua mấy lần kinh sợ, cuối cùng Park Yoochun đã leo lên được phần cao nhất của “cái
thang”, tầm mắt của thỏ Park lúc này đã cao bằng Shim cao cổ.
“Chúng
ta cuối cùng đã cao bằng nhau.” Bé thỏ nhìn Shim Changmin nói.
“Bạn
làm chuyện nguy hiểm như vậy là vì muốn chúng ta cao bằng nhau sao?” Shim
Changmin không tức giận, cậu chỉ là muốn biết nguyên nhân khiến Yoochun làm như
vậy.
Park
Yoochun cười híp mắt nói: “Mình muốn chúng ta cùng nhìn nhau. Không phải bạn muốn
biết đáp án của mình sao? Mình đến để trả lời đây ~ Bạn tới gần chút nữa được
không?”
Shim
cao cổ nghe vậy liền nhích tới gần một chút, nhưng cậu vẫn rất e dè, sợ đụng phải
“thang thỏ”.
“Yoochun,
đáp án của bạn là…”
“Chu~”
Shim cao cổ còn chưa nói hết, thỏ Park đột nhiên hướng miệng cậu mà hôn một
cái.
“Ngốc…
Việc này còn hỏi. Mình muốn hôn bạn, bởi vì mình thích bạn.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét