Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun
Length: Shortfic
Phần 3
“…”
Shim
Changmin bất động, nhìn chăm chăm về phía trước, Park Yoochun cũng cứ như vậy
ôm cậu.
Cứ
như vậy trầm mặc một lúc, rốt cuộc Park Yoochun đang ôm Shim Changmin cũng mở
miệng: “Changmin à, người thân của bạn dù đã không còn trên đời này, nhưng họ vẫn
đang dõi theo bạn; bạn sẽ không cô đơn trên thế giới này đâu, vì đã có mình
giúp bạn.” Bởi vì mình thích bạn.
Mình
nhận ra, mình thích bạn, chỉ mất một buổi chiều.
Mình
không thích trong đôi mắt sâu của bạn xuất hiện nét cô đơn không thuộc về bạn,
nên hãy để mình giúp bạn nhé! Mình chỉ có thể trao cho bạn cái ôm ấm áp để an ủi
bạn. Vậy bạn đừng trưng ra ánh mắt ảm đạm như vậy có được không? Mình chỉ hy vọng
bạn được vui vẻ.
“…”
Lại tiếp tục trầm mặc.
Tại
sao ôm lâu như vậy mà người trong cuộc lại không có chút phản ứng?? Sẽ không ngủ
thiếp đi chứ?! Thỏ Park buồn bực.
“Changmin…
Changmin? Shim Changmin! Sao bạn không có chút phản ứng nào vậy?!” Thỏ Park
không nhịn được mà gọi thật to tên của Shim cao cổ, nhưng lại quên mất chính
mình đang ôm người ta, tay vẫn chưa buông.
“…”
Vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Park
Yoochun thấy đối phương vẫn không có phản ứng, bé thỏ tức giận ngẩng đầu
lên, muốn nhìn xem bạn hươu cao cổ rốt cuộc là đang làm gì, khi bé thỏ vừa nhìn
lên, đã thấy Shim Changmin đang nén cười, mặt mũi cũng trở nên vặn vẹo.
“Mình
nói này, Yoochun à, bạn còn muốn ôm bao lâu nữa?” giọng nói mang theo tiếng cười
vang đến tai Park Yoochun. Thỏ Park lập tức giống như bị điện giật, bé thỏ dùng
sức đẩy Shim cao cổ ra, gương mặt trở nên hồng hồng, tức giận rồi.
Shim
Changmin đang nén cười, thấy phản ứng của Park Yoochun như vậy, trong chốc lát
cậu như bị đụng trúng công tắc, bắt đầu cười điên cuồng: “Ha ha ha ha ha ha ha ha
ha ha ha ha ha!!! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ~~~ Yoochun, bạn thật
là thú vị ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!”
Thỏ
Park nhất thời cảm thấy nóng hết cả mặt, bé thỏ thật sự rất tức giận: “Bạn chọc
mình!! Có gì buồn cười chứ?” bé thỏ đứng một bên phát điên, còn hươu cao cổ trước
mặt lại đang cười như chưa từng được cười.
“Được
rồi, được rồi, đừng tức giận, đừng tức giận, mình không cười…” Shim Changmin cuối
cùng cũng dừng cười, đôi mắt sâu nhìn bé thỏ, chân thành nói: “Yoochun, cảm ơn
bạn, cái ôm của bạn thật ấm áp.”
Chít
chít…
Bị
điện giật rồi…
Nếu
còn nhìn nữa chắc bé sẽ ngất quá! Park Yoochun vội vàng dời tầm mắt, nhìn chằm
chằm lên bãi cỏ, có chút mất tự nhiên cười: “Changmin không buồn là tốt rồi ~”
vừa nói vừa dùng móng vuốt dày xéo cỏ xanh vô tội, trên mặt thật sự rất nóng ~
Shim
Changmin không phải là không thấy động tác của thỏ Park, cậu còn thấy cả sắc hồng
lộ ra trên bộ lông trắng của bé, Shim cao cổ quyết định trêu chọc bé thỏ một
chút, chắc chắn sẽ rất vui.
“Yoochun
à…”
“A?”
Thỏ Park theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Mình
phát hiện… Bạn thật sự rất đáng yêu đó ~” giọng nói Changmin mang ý cưng chiều,
ánh mắt cũng rất dịu dàng.
Cứ
như vậy lưu lại trên người bé thỏ.
“…A!”
Mãi đến một lúc sau Park Yoochun mới kêu lên, đáp lại những lời Shim Changmin vừa
nói với mình, sau đó đột nhiên xoay người, nhảy nhảy, chạy trối chết, mang theo
gương mặt đỏ rực, rời đi Shim Changmin phía sau.
Shim
cao cổ thấy thỏ Park chỉ vì một câu nói của mình mà lại bỏ chạy, cậu bắt đầu cười
lớn.
Bạn
biết không? Phản ứng của bạn mỗi lần bị mình trêu chọc thật sự là thú vị nhất
thế giới này; vẻ mặt của bạn mỗi khi bị mình trêu chọc, thật sự là đáng yêu nhất
thế giới; mỗi lần bạn bị mình trêu chọc, mình thích nhất là bạn như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét