MÈO HOANG
Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary: Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....
Chương 2
“Đừng sợ, cho cậu đó… lại
đây nào ~”
Changmin chưa bao giờ
nghĩ đến sẽ có một ngày mình hướng đến một người con trai mà thốt ra những lời
như vậy, lại còn là với người con trai mà mình không hề quen biết.
Người thanh niên cúi thấp
người, ngồi xổm như chú mèo nhỏ, cả người cong ở trước cửa, ánh mắt nhìn chăm
chăm vào thức ăn trên tay Changmin.
Khóe miệng Changmin từ
từ giương lên, cố gắng nhịn để không cười ra tiếng, bởi vì anh nhìn thấy người
kia bắt đầu lắc lắc cái mông, tay bắt đầu rục rịch vươn đến lấy thức ăn.
Một giây sau, người kia
nhảy lên, mà thật ra thì cậu không cần nhảy, chỉ cần đưa cánh tay ra là có thể
lấy được thức ăn của Changmin, nhưng sao cậu lại nhảy lên!?
Changmin đối với hành động
này thật sự bị dọa sợ hết cả hồn, người kia cắn thức ăn trên tay anh, miệng ngậm
chặt ngón tay Changmin, hung hăng xoay mở, làm cho thức ăn từ tay Changmin thuận
lợi rời ra, sau đó cậu lại nhào người về phía trước, thuận tiện cầm luôn cả hộp
thức ăn của Changmin.
Trong nháy mắt đầu lưỡi
ấm mềm quấn lấy ngón tay Changmin, ánh mắt mê người dán chặt vào gương mặt
Changmin, Changmin nhìn ánh mắt này cùng tầm mắt của mình quấn giao, tiếp theo
thì khuôn mặt kia đột nhiên tươi cười đầy giảo hoạt, khiến Changmin nóng ran
không chịu nổi.
Changmin đứng dậy, nhìn
thân thể kia đang co lại thành một khối mà cắn xé thức ăn. Anh đối với việc bản
thân vì một người con trai mà nổi lên phản ứng sinh lý, cảm thấy có chút bối rối.
Nhưng…
Điều quan trọng là cậu
ta đang chặn trước nhà kính của mình, khiến cho mình hoàn toàn không có cách
nào làm việc được, càng bối rối hơn.
Người kia thỏa mãn liếm
liếm miệng, đôi môi đỏ mọng dính dầu mỡ của thức ăn, cộng thêm dáng môi cong vểnh,
thật khiến Changmin khó mà dời ánh mắt đi chỗ khác.
Cuối cùng người kia
cũng đem tầm mắt hướng đến Changmin, Changmin lúc này hoàn toàn thấy rõ, người
kia căn bản là hoàn toàn khỏa thân.
Anh có chút lúng túng
cúi đầu, người kia dường như không hiểu được sự lúng túng của Changmin, cậu hướng
phía Changmin dùng tứ chi mà bước đến, nghiêng đầu nhìn Changmin đang rũ mặt xuống.
Hai người bốn mắt đụng
nhau, nghi ngờ đụng xấu hổ.
Người kia bỗng dưng mỉm
cười, rất rực rỡ, rất ngọt ngào, thật giống một đứa bé thích cười, khiến cho
Changmin không thể không nhìn.
Người kia đưa tay ra,
gãi gãi vào quần dài của Changmin, giống như muốn thu hút sự chú ý của anh, động
tác nho nhỏ này khiến cho Changmin thả lỏng cơ miệng, từ khóe miệng nở ra một nụ
cười mà chính mình cũng không phát hiện ra.
Changmin ngồi xổm xuống,
đem áo khoác của mình cởi ra che cho người kia, anh cưng chiều đưa tay sờ sò đầu
tóc đen lộn xộn của cậu, thuận theo cổ cậu mà đi đến vành tai, nhẹ nhàng xoa
xoa, người kia vẻ mặt hưởng thụ như chú mèo nhỏ, kêu lẩm bẩm.
Changmin cười ra tiếng,
không biết vì sao lại rất muốn đem cậu về nhà mà cưng chiều.
“Cậu tên gì hả… mèo nhỏ?”
Cặp mắt long lanh chậm
chạp chớp khẽ, cậu ngẩng đầu, nhẹ tay dùng lực vươn lên ôm lấy cổ Changmin, cậu
cọ cọ cổ Changmin như đang làm nũng, tiếp theo đó, dùng một loại ngữ điệu vô
cùng khó khăn, mở miệng...
Tựa như đã mấy trăm năm
chưa nói chuyện vậy…
“…Yoo… Chun…”
Âm thanh khàn khàn vang
bên tai Changmin, âm thanh chậm chạp nhất, lười biếng nhất nhưng lại mê người
như tiếng nhạc jazz, khiến thính giác Changmin toàn bộ bị bao vây.
Hết chương 2