Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

[Fic] Mèo Hoang | Chương 2

MÈO HOANG






Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary:  Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....


Chương 2


“Đừng sợ, cho cậu đó… lại đây nào ~”

Changmin chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày mình hướng đến một người con trai mà thốt ra những lời như vậy, lại còn là với người con trai mà mình không hề quen biết.

Người thanh niên cúi thấp người, ngồi xổm như chú mèo nhỏ, cả người cong ở trước cửa, ánh mắt nhìn chăm chăm vào thức ăn trên tay Changmin.

Khóe miệng Changmin từ từ giương lên, cố gắng nhịn để không cười ra tiếng, bởi vì anh nhìn thấy người kia bắt đầu lắc lắc cái mông, tay bắt đầu rục rịch vươn đến lấy thức ăn.

Một giây sau, người kia nhảy lên, mà thật ra thì cậu không cần nhảy, chỉ cần đưa cánh tay ra là có thể lấy được thức ăn của Changmin, nhưng sao cậu lại nhảy lên!?

Changmin đối với hành động này thật sự bị dọa sợ hết cả hồn, người kia cắn thức ăn trên tay anh, miệng ngậm chặt ngón tay Changmin, hung hăng xoay mở, làm cho thức ăn từ tay Changmin thuận lợi rời ra, sau đó cậu lại nhào người về phía trước, thuận tiện cầm luôn cả hộp thức ăn của Changmin.

Trong nháy mắt đầu lưỡi ấm mềm quấn lấy ngón tay Changmin, ánh mắt mê người dán chặt vào gương mặt Changmin, Changmin nhìn ánh mắt này cùng tầm mắt của mình quấn giao, tiếp theo thì khuôn mặt kia đột nhiên tươi cười đầy giảo hoạt, khiến Changmin nóng ran không chịu nổi.

Changmin đứng dậy, nhìn thân thể kia đang co lại thành một khối mà cắn xé thức ăn. Anh đối với việc bản thân vì một người con trai mà nổi lên phản ứng sinh lý, cảm thấy có chút bối rối.

Nhưng…

Điều quan trọng là cậu ta đang chặn trước nhà kính của mình, khiến cho mình hoàn toàn không có cách nào làm việc được, càng bối rối hơn.

Người kia thỏa mãn liếm liếm miệng, đôi môi đỏ mọng dính dầu mỡ của thức ăn, cộng thêm dáng môi cong vểnh, thật khiến Changmin khó mà dời ánh mắt đi chỗ khác.

Cuối cùng người kia cũng đem tầm mắt hướng đến Changmin, Changmin lúc này hoàn toàn thấy rõ, người kia căn bản là hoàn toàn khỏa thân.

Anh có chút lúng túng cúi đầu, người kia dường như không hiểu được sự lúng túng của Changmin, cậu hướng phía Changmin dùng tứ chi mà bước đến, nghiêng đầu nhìn Changmin đang rũ mặt xuống.

Hai người bốn mắt đụng nhau, nghi ngờ đụng xấu hổ.

Người kia bỗng dưng mỉm cười, rất rực rỡ, rất ngọt ngào, thật giống một đứa bé thích cười, khiến cho Changmin không thể không nhìn.

Người kia đưa tay ra, gãi gãi vào quần dài của Changmin, giống như muốn thu hút sự chú ý của anh, động tác nho nhỏ này khiến cho Changmin thả lỏng cơ miệng, từ khóe miệng nở ra một nụ cười mà chính mình cũng không phát hiện ra.

Changmin ngồi xổm xuống, đem áo khoác của mình cởi ra che cho người kia, anh cưng chiều đưa tay sờ sò đầu tóc đen lộn xộn của cậu, thuận theo cổ cậu mà đi đến vành tai, nhẹ nhàng xoa xoa, người kia vẻ mặt hưởng thụ như chú mèo nhỏ, kêu lẩm bẩm.

Changmin cười ra tiếng, không biết vì sao lại rất muốn đem cậu về nhà mà cưng chiều.

“Cậu tên gì hả… mèo nhỏ?”

Cặp mắt long lanh chậm chạp chớp khẽ, cậu ngẩng đầu, nhẹ tay dùng lực vươn lên ôm lấy cổ Changmin, cậu cọ cọ cổ Changmin như đang làm nũng, tiếp theo đó, dùng một loại ngữ điệu vô cùng khó khăn, mở miệng...

Tựa như đã mấy trăm năm chưa nói chuyện vậy…

“…Yoo… Chun…”

Âm thanh khàn khàn vang bên tai Changmin, âm thanh chậm chạp nhất, lười biếng nhất nhưng lại mê người như tiếng nhạc jazz, khiến thính giác Changmin toàn bộ bị bao vây.

Hết chương 2

[Fic] Mèo Hoang | Chương 1

MÈO HOANG






Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary:  Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....


Chương 1  


Từ nhỏ tôi vốn rất thích trồng cây, nhìn ánh mặt trời chiếu sáng lên những hạt nước trong suốt lấp lánh đọng trên phiến lá xanh biếc, tôi luôn cảm thấy thật vô cùng xinh đẹp.

Tôi không thích việc kết hôn và cùng người khác sống chung, quá nhiều gai nhọn, quá nhiều giả tạo, cũng giống như tất cả mọi người trên thế gian này có bao nhiêu phương diện giống nhau? Tất cả tựa như việc dùng kính vạn hoa để nhìn ngắm thế giới, thật sự rất hỗn loạn, thật khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Tôi tên là Shim Changmin, nghề nghiệp hiện tại: chuyên trồng cây trong nhà kính, nghề này có chút giống nông dân chuyên trồng hoa, nhưng tôi cũng tự mình mở hãng cung cấp hoa… Vì dù sao tôi cũng không muốn cây do mình cực khổ gieo trồng bị hủy hoại trong tay của người khác.

So với việc kết hôn, tôi thích động vật nhỏ hơn, ít ra tôi cũng có nuôi mấy chú chim làm bạn, dù không đặt tên cho chúng, nhưng điều đặc biệt là chỉ cần tôi cất tiếng hát, cho dù chúng đang bay ngoài cửa hay đang ở trạng thái nào, cuối cùng cũng sẽ đậu trên vai tôi.

Shim Changmin tôi cảm thấy đây thật sự là một loại tình yêu kỳ diệu.


Như mọi ngày, Changmin đi đến nhà kính có diện tích 50 mét vuông của mình, mang bao tay có dính chút bùn đất và phân bón, tay phải xách theo một cái thùng cùng xẻng nhỏ, tay trái ôm một bịch phân bón chuyên dùng cho nông nghiệp.

Đứng trước cửa nhà kính, Changmin bỗng phát hiện một chuyện ngoài ý muốn.

Có thứ gì đó đang làm ổ trước cửa nhà kính của anh, cuộn tròn làm một khối.

Sau một hồi nheo mắt, anh mới phát hiện ra cái khối kia chính là một người thanh niên gần như khỏa thân hoàn toàn, thân thể trắng nõn do phơi dưới ánh mặt trời mà trở nên đỏ ửng, tư thế người cong thành hình con tôm, gương mặt chôn sâu giữa đầu gối và trước ngực nên không thể thấy rõ, chỉ lộ ra một đầu tóc đen mềm mại.

Changmin nhíu mày, không biết phải làm sao, nhìn con người không biết ở đâu chui ra này.

Chung quanh trăm dặm thật ra chỉ có một khu nông trại và các kiến trúc phụ, nơi này thật sự rất xa xôi, nhưng con người đang nằm kia thoạt nhìn cảm thấy làn da rất mềm mại, nhìn thế nào cũng không giống như là người nhà nông… nhỉ?

Changmin đang suy nghĩ liệu có nên gọi người kia tỉnh lại hay không, bỗng thấy đôi chân thon dài kia như đóa hoa nở rộ tách ra, tiếp theo là cánh tay bị đè dưới thân mình khẽ hé lộ, cuối cùng là gương mặt nhỏ nhắn bị che giấu từ nãy đến giờ cũng lộ ra.

Ánh mặt trời chiếu rọi lên thân thể như con mèo nhỏ kia, men theo da thịt trắng hồng mà vẽ ra một đường viền trong suốt, lông mi dài mỏng bị ánh mặt trời soi vào, nhìn như có mà lại như không; đôi con ngươi dưới kia khép hờ, đuôi mắt vẽ ra một đường cong mê người, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng…

Con người xinh đẹp kia… rất không có khí chất, ngáp một cái thật to.

Thân thể kéo dài ra thật giống như một chú mèo, tay chống đỡ phần trên của cơ thể, lưng ưỡn cong tạo thành hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp, sau đó cánh tay kéo căng ra, động tác thật giống một chú mèo duỗi mình.

Người thanh niên giãn gân cốt được một lúc mới phát hiện Changmin đang đứng ở một bên nhìn ngu, ngay sau đó, gương mặt đang mang nét nhu hòa bỗng nổi lên một tia căng thẳng, thân thể tự động như mèo con thu người lại.

Lúc này Changmin mới lấy lại tinh thần, phát hiện mình nhìn một người con trai đến choáng váng đầu óc, gương mặt cũng đỏ lên.

Hai người nhìn nhau một lúc, Changmin quyết định đầu hàng, anh đặt thùng nước xuống, bước đến gần người thanh niên kia, nhưng không ngờ được rằng người kia tứ chi như mèo, bất chợt nhảy lên, lưng cong lại, gương mặt nhỏ nhắn giơ năm nhón tay hướng về phía Changmin mà phát ra tiếng kêu nhỏ.

Changmin hết sức kinh ngạc trước cảnh tượng này, anh chưa bao giờ tưởng tượng ra được một người lại có thể giống mèo đến như vậy, anh có chút ảo não gãi gãi đầu, bản thân rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Bỗng nhiên anh nhớ đến trong hộp thức ăn mang theo bên mình còn có chút chân giò hun khói và cá, dù sao người thanh niên trước mắt cũng không giống người bình thường cho lắm, vậy thì dùng phương pháp đối phó với mèo hoang để áp dụng chắc là sẽ khá hơn một chút?

Nghĩ vậy Changmin một mặt lấy hộp đựng thức ăn màu lam trong túi xách ra, một mặt nhìn phản ứng của người kia.

Quả nhiên, khi mình lấy ra hộp thức ăn, người kia liền thả lỏng vai, nhanh chóng trừng lông mi thật lớn, không chút che dấu, dùng răng cắn môi dưới, vẻ mặt thèm thuồng nhìn thức ăn. Shim Changmin nhìn cảnh tượng ấy, cảm thấy thật buồn cười.

Changmin mở hộp ra, từ bên trong chọn lấy một miếng chân giò hun khói và thịt gà, cầm trên tay đợi người kia đến lấy.

Anh ngồi xổm xuống, dùng phương thức dụ dỗ mèo con, hướng đến người thanh niên kia ngoắc ngoắc, cái hộp cũng được đặt trên sàn nhà.

Người kia giương mắt nhìn anh một cái, con ngươi lóe sáng vô cùng xinh đẹp, nhưng đôi môi đỏ mọng vẫn vểnh cao, dường như còn chưa hạ bớt phòng bị.

Hết chương 1 


[Fic] Mèo Hoang

MÈO HOANG



Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary:  Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....

T/N: Te post fic này để mừng sinh nhật một tuổi của blog Sky's Love ^^ Cảm ơn các bạn đã xây dựng một không gian riêng dành cho MinChun nhé! :x

Have author's permission

Không đem fic ra khỏi đây khi chưa có sự đồng ý của Editor!


Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

[Vietsub] Phương Hoa Tuyệt Đại - Mai Diễm Phương & Trương Quốc Vinh

Với mình đây thực sự là ca khúc "tự sướng" hay nhất trong lịch sử :)) món quà cho fan Gà Vịt nhé :x



Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

[Fic] Delicious | Chanh

Delicious 


Shim Changmin x Park Yoochun

(Rating: MA = có cảnh H = Đề nghị cân nhắc trước khi xem)

Link đọc phần 1 (Táo ) và phần 2 (Vải) bên blog Sky's Love




Hỗ trợ dịch: QT & Google


Edit: tete





Park Yoochun nhập viện rồi.

Park Yoochun thật bất hạnh, đã nhập viện rồi.

Park Yoochun vì một chút lý do cá nhân, thật bất hạnh, đã nhập viện rồi.

Park Yoochun…
(Đọc giả: Ôm hết chữ lăn đi chết đi!)



Shim Changmin nhìn giấy xét nghiệm, vẻ mặt lo lắng bóp mạnh vai bác sĩ, “Kim Junsu chết tiệt, tại sao anh lại ở đây?”

“Tôi là bác sĩ của Yoochun, có vấn đề gì sao?”

“Vấn đề rất lớn! Tôi cảnh cáo anh, không nên mượn cơ hội khám bệnh mà lợi dụng Yoochun nhà chúng tôi!”

“Nhà các người? Nói đến đây tôi thật phát bực mà, cậu chiếu cố Yoochun như thế nào? Vừa thấy Yoochun vào bệnh viện tôi đã giật mình, kết quả khám ra còn là viêm dạ dày cấp tính! Thật mong là lần tới cậu ấy đến khám bệnh không phải là vì mắc bệnh trĩ!”

Kim Junsu oang oang nói một tràng, Shim Changmin nghe mà hai mắt bốc hỏa, trong lúc mơ mơ hồ hồ đột nhiên bị Junsu túm chặt lấy cổ áo.

Từ xa, Kim Jaejoong kéo tay Jung Yunho chạy như điên đến.

Shim Changmin vừa mới thoát khỏi móng vuốt của Kim Junsu thì lại gặp phải bàn chân Kim Jaejoong vươn đến, “Shim Changmin, tên ngu ngốc này, bản thảo đã viết không xong, ngay cả Chunnie cũng chăm sóc không tốt!”

Đôi mắt một lớn một nhỏ của Changmin trong chốc lát bỗng mang hình dạng hương chống muỗi.

“Jaejoong… Bình tĩnh lại, chúng ta đi thăm Yoochun trước đã.”

Jaejoong thả lỏng tay, nhìn Yunho một chút, rồi lại nhìn Changmin, thở hồng hộc đi đến phòng bệnh.

Changmin vừa định đi theo thì đã bị Junsu ngăn lại: “Đi mua trái cây đi!”

Shim Changmin quăng cho Kim Junsu ánh mắt “dám dồn tôi vào chân tường đi rồi anh sẽ biết”, bèn sải bước ra cổng lớn của bệnh viện.



Không bao lâu sau Changmin trở lại.

Kim Jaejoong cùng Kim Junsu ngay lập tức hợp sức tấn công: “Có ai đi thăm bệnh mà mua chanh không hả???”

Shim Changmin vô tội chỉ chỉ vào mình rồi ngay lập tức chạy vào phòng bệnh tìm kiếm sự che chở của Park Yoochun.

Yoochun đang ngủ say, bị Changmin lao đếm ôm, sợ đến thiếu chút nữa là rơi xuống giường.

“Shim Changmin, tên ngu ngốc này!!!”

“Kim Junsu, cậu câm miệng cho tôi! Nơi này là bệnh viện!!!!!” Viện trưởng ra tay lấy lại yên ổn cho phòng bệnh.

“Báo cáo viện trưởng! giọng của viện trưởng là lớn nhất!”

Viện trưởng đại nhân ngay lập tức ném một quyển bệnh án, Kim Junsu bất tỉnh nhân sự.





Shim Changmin đuổi mọi người ra khỏi phòng, ôm lấy Park Yoochun mà hối hận.

“Yoochun, là lỗi của em.”

“Sao em lại mua chanh? Làm vậy chẳng khác nào tự chuốc lấy mắng mỏ của Su Su.”

“Không phải người ta hay bảo nước chanh mật ong rất tốt cho dạ dày sao?”

Yoochun nghe xong, hôn nhẹ lên mặt Changmin, ánh mắt Changmin sáng lên, nhưng ngay sau đó nhìn thấy Yoochun đang mặc quần áo bệnh nhân, trong lòng buồn bực than thở, đứng dậy giúp Yoochun kéo chăn đắp kín người, “Em về trước…”

“Chờ một chút!” Park Yoochun hướng Shim Changmin ngoắc ngoắc tay, ý bảo cậu đến bên cạnh mình.

Shim Changmin nuốt một ngụm nước bọt, nghe lời mà bước đến.

“Changmin~~~~~”

Âm thanh run rẩy của Yoochun khiến cho hồn phách Changmin bị câu không biết đến nơi nào…

“Yoochun… Anh còn đang bệnh… Hơn nữa, Kim Junsu sẽ giết chết em.”

“… Là anh dụ dỗ em trước ~”

Shim Changmin ngây ngốc, nhưng ngay sau đó liền khóa cửa phòng bệnh, tung mình lên giường ôm lấy Yoochun.



Bàn tay Changmin nhanh chóng luồn vào quần áo bệnh nhân rộng thùng thình của Yoochun mà thăm dò, từ từ hướng về phía trước lục lọi.

Đầu ngón tay lướt qua đầu ngực nhạy cảm của Yoochun khiến anh run rẩy, khóe miệng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ.

“Oa…”

Changmin hôn lên môi Yoochun, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng tách răng anh ra, tinh tế liếm lên từng tấc trong cổ họng Yoochun.

Park Yoochun khó chịu giãy dụa mấy cái, hai tay e thẹn đẩy ngực Changmin ra.

Shim Changmin thật vất vả mới buông tha cho Yoochun, anh vừa định hít thở lấy lại hơi thì đã bị Changmin kéo quần áo ra khỏi người.

Changmin nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi vuốt ve làn da trắng nõn của Yoochun, cơ thể tiếp xúc với hơi lạnh khiến cho Yoochun khẽ run rẩy.

“Changmin…”

Park Yoochun gọi tên Changmin, cậu nhẹ nhàng đáp lại, tay lập tức xuống phía dưới tiến vào trong quần Yoochun, cầm lấy phân thân đã đứng thẳng của anh, thuần thục khuấy động.

“Ô… Ư…”

Yoochun dần chống đỡ không được, rất nhanh liền phó mặc bản thân trong tay Changmin.

Sống sót sau tại nạn (Đọc giả: …Ngươi có thể hay không đừng nói lung tung làm ảnh hưởng đến không khí?) Park Yoochun tựa đầu trên gối, thở hổn hển, chờ ý thức dần dần khôi phục.

Changmin cởi chiếc quần cuối cùng của Yoochun, đưa ngón tay tiến vào thăm dò hậu huyệt của anh.

“Oa… Ư!!”

Yoochun đang mơ mơ hồ hồ, trong nháy mắt đột nhiên kích động hét lên một tiếng, nhưng ngay sau đó liền bị Changmin che miệng lại.

“Cục cưng, nhịn một chút nhé… Hét lên cho Kim Junsu nghe thấy thì chúng ta nhất định sẽ không được yên.”

Park Yoochun biết điều gật đầu một cái, tiến người đến hôn Changmin.

Changmin liếm môi Yoochun, tăng nhanh động tác trên tay.

Cho đến khi âm thanh đau đớn của Yoochun biến thành tiếng rên rỉ khe khẽ, Changmin mới yên tâm rút ngón tay ra, tự mình tiến vào thân thể Yoochun.

“Ư… Aa…”

Nghe thấy tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra từ miệng Yoochun, Changmin càng khó kiềm chế mà tăng nhanh tốc độ.

Park Yoochun cuốn lấy Changmin, ổn định lại thân thể của mình.

“Không… Ư… Chang… Changmin…”

“Ừ… Em đây…”

“Ư…”

Yoochun còn muốn nói gì đó nhưng lại sớm bị Changmin dùng môi chặn lại.

Giường theo động tác của hai người mà kịch liệt đung đưa, những quả chanh để trên đầu giường cũng vì vậy mà rơi xuống, lăn đầy trên mặt đất.

Cuối cùng theo tiếng gầm nhẹ của Changmin, một dòng dịch ấm áp chảy và nơi sâu nhất trên cơ thể Yoochun, anh cũng một lần nữa phóng thích trên bụng Changmin.

“Ngoan, ngủ đi, em bế anh đi tắm.”

“Ừ…”

Yoochun chậm rãi nhắm mắt lại, Changmin ôm anh đi về phía phòng tắm trong phòng bệnh. (Đọc giả: Có loại phòng bệnh này sao? Tác giả: Ta chưa từng ở qua bệnh viện ╮(╯▽╰)╭)



----------------------- Ngày hôm sau -------------------------- 


“Shim Changmin!!!!!!!!!! Cậu đã làm ra chuyện tốt gì hả?????????? Hãy nhìn giường bệnh này!!!!! Tang chứng rành rành mà!!!!!” Hai người họ Kim đồng loạt công kích.

Changmin nằm trên giường bệnh của Yoochun mà le lưỡi.

“Shim Changmin, hôm nay không băm cậu ra, anh đây sẽ không lấy tên Kim Jaejoong!!!!! Đồ háo sắc!!!!!!!!!!”

Shim Changmin vẻ mặt vô tội bỏ chạy, Kim Jaejoong cùng Kim Junsu phấn khởi xông về phía trước, phía sau là tiếng gọi yếu ớt của Jung Yunho: “Jaejoong… Em bình tĩnh lại chút đi…”

Nhìn Yunho đẹp trai, tóc bay xốc xếch trong gió. Park Yoochun len lén cười, ngước mặt 45 độ mà nhìn trời.



Toàn văn hoàn


Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2012

[Fic] Delicious | Xoài

Delicious 


Shim Changmin x Park Yoochun

(Rating: MA = có cảnh H = Đề nghị cân nhắc trước khi xem)

Link đọc phần 1 (Táo ) và phần 2 (Vải) bên blog Sky's Love




Hỗ trợ dịch: QT & Google


Edit: tete




Sau khi Shim Changmin bị Kim Jaejoong bắt đi, Park Yoochun xông về nhà nằm ườn ra ghế sa lon, trong lòng có chút hả hê, cười điên cuồng đến tận nửa giờ sau… đột nhiên anh nhận được điện thoại của Changmin.

“Này… Yoochun…”

Giọng Changmin mang đầy nỗi mất mác, Yoochun thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh Changmin hiện giờ giống như chú sói con ủ rũ ngay cả lỗ tai cũng cụp lại.

“Sao hả?” Yoochun cười trộm trong lòng.

“Mấy ngày tới em không có cách nào quay trở về nhà…”

Đất bằng phẳng bỗng vang tiếng sấm sét

“A!?”

Cúp điện thoại, trong nháy mắt đại não Yoochun hiện ra bốn chữ: Ở nhà một mình!



Park Yoochun một mình xử lí xong cơm tối, theo thói quen vào phòng tắm tẩy rửa bản thân thật sạch sẽ rồi leo lên giường, nhưng đến lúc này mới ý thức ra được: Changmin không có ở đây…

Yoochun lôi tác phẩm của Changmin để dưới gối đem ra đọc, hy vọng có thể nhanh chóng đi vào mộng đẹp.

Nhưng vấn đề là…

“Shim Changmin, em cái gì tốt không viết lại đi viết tiểu thuyết kinh dị!!!!!!!!!! Cái này càng khiến người ta không ngủ được!!!!!!!!!”

Thật ra thì việc này cũng không đáng để quan tâm, nhưng điều quan trọng nhất là ngày tiếp theo, khi Yoochun đi mua trái cây mới phát hiện ra không có xe đưa rước và không có người xách đồ mới là điều đau khổ nhất.

Ngay lập tức anh bắt taxi hướng nhà xuất bản thẳng tiến. 




“Jaejoong hyung!! Trả Changmin lại cho em!!”

“Không được! Cậu ấy vẫn chưa viết xong bản thảo!”

“Jaejoong hyung, em xin anh mà…!!!”

Park Yoochun nước mắt nước mũi tèm nhem (?) lôi kéo Kim Jaejoong.

“Không…”

“Jaejoong hyung!! Nếu hôm nay Changmin không về, em nhất quyết không rời khỏi chỗ này!!”

Các nhân viên bên cạnh được xem hài kịch miễn phí cũng kéo đến xem hai người diễn trò.

Cuối cùng, Kim Jaejoong cũng gục xuống bàn mà bắt đầu ăn vạ.

Park Yoochun nhân cơ hội vội lôi kéo Shim Changmin chạy trối chết: “Jaejoong hyung, anh cứ thong thả, nếu công việc thật sự không kịp thì em sẽ giúp anh gọi Yunho hyung!”

“Làm sao em biết chuyện đó!? Không! Anh nhất định không tiếp nhận tên đó!!!”

“Tạm biệt Jaejoong hyung, ngày mai em nhất định đến đúng hẹn ~”

“Này…!” 



Yoochun và Changmin chạy như điên, vọt đến bãi giữ xe không dám chậm trễ dù chỉ một giây, vọt thẳng về nhà.

Về đến nhà, Changmin ngồi vào bàn ăn, nhìn Yoochun đang dọn dẹp nhà bếp.

“Yoochun~ em chết khát rồi, có trái cây không?”

“Có, xoài nhé?”

“Ừ!”

Park Yoochun đưa xoài đã lột vỏ đến trước mặt Changmin nhưng cậu không ăn, chỉ nhìn Yoochun đầy ý vị.

“Changmin? Em… ăn đi!”

Changmin đứng lên, ôm lấy eo Yoochun, đem anh đặt lên bàn ăn, mặt bàn bằng thủy tinh lạnh như băng khiến cho Yoochun sợ đến thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, “A… Lạnh quá…”

“Yoochun~ Anh có muốn em hay không?”

“… Không muốn!”

“Yoochun thật vô tình, em nhớ anh muốn chết đây.”

“À… Em buông tay ra anh sẽ suy nghĩ lại.”

“Vậy là coi như có rồi, không cần nghĩ nữa, em nhớ anh là đủ rồi ~”

Shim Changmin cúi đầu, hôn lên đôi môi đang còn mang ý định kháng nghị của Yoochun.

Tay không an phận sờ đến cổ áo của Yoochun, cởi ra những chiếc cúc áo gây trở ngại kia, bắt đầu xoa nắn đầu ngực Yoochun.

“Changmin… Đừng…”

Changmin cười cười, tách khỏi miệng Yoochun, đem miệng ngậm lấy núm đỏ bên trái, tay kia nhẹ nhàng xoa nắn điểm còn lại.

“Oa…”

Hài lòng nhìn nụ hoa xinh đẹp dưới bàn tay mình mà nở rộ, Changmin tiếp tục đưa tay xuống phía dưới, cầm lấy phân thân của Yoochun.

Miệng Yoochun bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ, hai tay không tự chủ được mà vươn đến ôm lấy cổ Changmin.

Bàn tay Changmin thành thạo khuấy động, rất nhanh sau đó Yoochun thở hổn hển, buông vũ khí đầu hàng.

Changmin cầm lấy xoài đã gọt vỏ ở trên đĩa suy nghĩ trong chốc lát, rồi đem tay vò nát, nhẹ nhàng bôi lên hậu huyệt của Yoochun. 
(Đọc giả: Dường như hơi phi lý a~ … Tác giả: Chấp nhận đi!) 

“Ách… A…” 

Nước xoài dinh dính theo chân Yoochun chảy xuống, rơi trên mặt đất. 

“Changmin… A…” 

Changmin hôn lên mặt Yoochun, nhân lúc anh đang phân tâm, lập tức tăng thêm một ngón tay đi vào. 

“Oa…!” 

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Yoochun nhìn chính mình quần áo xốc xếch, trong khi Changmin thì căn bản không có gì thay đổi, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy rất không cam lòng. 

Yoochun vươn tay bắt đầu cởi nút áo Changmin, cậu sửng sốt nhìn Yoochun. 

Yoochun bị Changmin nhìn chăm chú khiến mặt đỏ tới tận mang tai: “Chỉ có anh… Thật không công bằng…!” 

“Vậy thì anh cứ cố gắng đi ~” Changmin lấy lại tinh thần, vẻ mặt cười xấu xa, tốc độ trên tay bắt đầu gia tăng. 

Trong thoáng chốc hai chân Yoochun mềm nhũn ra, tay cũng bắt đầu run lên. 

“Ư… A… Ư…” 

Bàn tay run run cởi áo của Changmin, Yoochun bắt đầu hướng tới quần của cậu mà tiến công. 

Cùng lúc này, ngón tay Changmin ở trong cơ thể của Yoochun cũng tăng lên thành con số ba. 

Chịu không được động tác quá chậm chạp của Yoochun, Changmin liền tự cởi quần của chính mình, phân thân đứng thẳng nhắm ngay hậu huyệt của Yoochun mà hướng đến. 

“Ư… Oa…” 

Chỉ bằng một nhịp đẩy, Changmin đã đem toàn bộ phân thân của mình chôn sâu vào bên trong Yoochun, thỏa mãn thở dài. 

“A…!” 

Changmin tinh tế hôn lên gương mặt Yoochun, chờ anh thích ứng với phía sau. 

“Ư… Changmin… Có thể rồi…” 

Vừa dứt lời, Changmin càng thêm dùng sức, đè Yoochun ở trên bàn, nhanh chóng trừu động. 

Bàn ăn theo động tác của hai người mà đung đưa, Yoochun trong tình huống nước sôi lửa bỏng này vẫn thoáng lo lắng không biết cái bàn có vì mình mà sụp đổ hay không. (Tác giả: Ta gần đây hình như đặc biệt thích dùng từ ngữ lung tung…) 

Nhưng sau đó anh cũng chẳng còn hơi sức mà suy nghĩ nhiều. 

Changmin càng không ngừng va chạm đến điểm mẫn cảm của Yoochun, bàn tay một lần nữa xoa nắn phân thân của Yoochun. 

“Ách… A… Ư…!” 

Yoochun rất nhanh ở trong lòng bàn tay của Changmin mà buông thả, hậu huyệt co rút rất nhanh, chỉ lát sau đã cảm thấy một dòng nước ấm áp tràn vào thân thể. 

Changmin ôm Yoochun đến bên giường nằm xuống. 

“Yoochun… Em mệt quá, ngày mai mới tắm nhé…” 

“Nhưng mà… uhm, được rồi…” 

Yoochun nhìn Changmin tính tình trẻ con đang khẽ cười trong giấc ngủ, đành chịu đựng nằm xuống dù thân thể không thoải mái. 

-----------------------Ngày hôm sau----------------------- 


“Yoochun! Anh làm sao vậy!?” 

“Khụ khụ… *nôn* ọe… *nôn*… Còn không phải tại em sao!... Ngày hôm qua không chịu tẩy rửa sạch sẽ! *nôn* Hình như là…” 

“Được rồi, anh đừng nói nữa… Bị viêm dạ dày cấp tính rồi phải không? Em lập tức đưa anh đến bệnh viện!” 

“Shim Changmin! Tên khốn này! *nôn* Anh hận chết em…!” 

“Này, anh cũng không thể nói với chồng yêu của anh những lời như vậy nha!” 

“Cút… *nôn*…” 

“Được rồi, nhanh một chút!” 

---------------------Ở một nơi khác-------------------- 


“Shim Changmin! Tên khốn kiếp kia, không phải em nói hôm nay sẽ đến đúng hẹn sao!!!!!!!!!!” 

...

Kim Jaejoong tức giận cầm lấy điện thoại: “Họ Jung kia, Chunnie bị bệnh, lập tức đưa ta đến bệnh viện!!”




Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012

[Fic] Delicious | Mía

Delicious 


Shim Changmin x Park Yoochun

(Rating: MA = có cảnh H = Đề nghị cân nhắc trước khi xem)

Link đọc phần 1 (Táo ) và phần 2 (Vải) bên blog Sky's Love




Hỗ trợ dịch: QT & Google


Edit: tete



Hôm nay Yoochun rảnh rỗi, không phải đi làm, liền đem chăn ra phơi ở ban công.

Vừa đem chăn vứt lên lan can thì đã nghe thấy ở cửa trước một tiếng đóng cửa rất lớn làm cho anh sợ đến thiếu chút nữa là từ lầu 13 mà té xuống.

Chạy ra cửa xem thử thì nhìn thấy người mà lẽ ra giờ này phải ở nhà xuất bản – Shim Changmin thân người đầy mồ hôi, vẻ mặt hoảng sợ đứng cạnh cửa nhà mà ló đầu ra nhìn.

“Changmin? Em đang làm gì vậy?”

“A!!!!!”

“A!!!!?”

“Yoochun? Anh hét lên làm gì? Làm em sợ muốn chết…” Changmin trong lòng vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực một cái, “cũng tại Jaejoong hyung, anh ấy…”

---Ding ding ding…---

“Đợi một chút, có điện thoại… Alô? Jaejoong hyung… Changmin?”

Yoochun nhìn về phía Changmin, cậu liên tục xua tay.

“Changmin đến nhà xuất bản vẫn chưa thấy quay về.”

Nhìn Yoochun cúp điện thoại, Changmin mới thở dài ra một hơi, Yoochun buồn cười hỏi: “Em lại chọc giận Jaejoong hyung rồi hả?”

“Không phải là em không viết bản thảo… Jaejoong hyung gần đây đang trong thời kỳ mãn kinh, anh đừng để ý đến anh ấy.”

“Chính em lười biếng còn nói xấu người ta… Lại có điện thoại này... Jaejoong hyung? Vâng, còn chưa trở về nhà.”

Changmin bị làm cho sợ hãi không ít, “Đi nơi khác thôi, ở nhà cũng không an toàn rồi!”

Yoochun còn chưa kịp phản ứng thì Changmin đã thu thập xong hành lý, lôi kéo anh tông cửa xông ra ngoài, Yoochun la lớn: “Đợi một chút, anh còn chưa cất chăn vào…”



Đợi đến khi Changmin dừng xe, Yoochun mới nhận ra họ đang ở bãi biển, lúc này anh mới luống cuống chân tay tìm kem chống nắng.

“Em xem này, em thu thập hành lý kiểu gì vậy, cái gì cũng không có… a, sao ngay cả áo leo núi cũng mang theo, sao em tìm được!?”

“Thuận tay cầm…”

“Cũng thật thuận tay… Em rốt cuộc có thuận tay mang kem chống nắng không?”

“Hình như là không.”

“Haizz, đến cửa hàng mua đi, ai đi đây?”

“Em đi cho, anh ở lại sắp xếp hành lý đi.” 




Park Yoochun đem hành lý sắp xếp lại đến 5 lần cũng không thấy Changmin trở lại, liền tự mình đi tìm cậu.

Khi đi đến khách sạn, đập vào mắt anh là cảnh Changmin và nhân viên cửa hàng đang nói chuyện rất thân mật, trong lòng anh nhất thời nổi trận lôi đình: “Shim Changmin, em đang làm gì vậy? Có phải em thấy cô ấy trẻ tuổi hơn anh, xinh đẹp hơn anh, có khí chất hơn anh? Người ta lại còn là nữ!”

“Em không có…”

“Cái gì không có! Em…”

Một nhân viên cửa hàng bước ra, cắt đứt lời Yoochun: “Thưa anh, đây là mỹ phẩm dành cho người già mà anh muốn mua.”

Changmin trả tiền xong liền xoay người đối diện Yoochun nói: “Em chỉ đang muốn hối lộ cha mẹ một chút để họ đồng ý cho em dẫn anh đi Hà Lan.”

“A! Anh là Park Yoochun!?”

“Ách? Cô là…?”

“Trời ơi! Mễ Tân, mau ra đây! Thần tượng của cô nè!!”

Một nhân viên khách sạn chạy vụt ra: “Nếu cô dám đùa bỡn tôi nữa thì tôi sẽ tuyệt giao với cô… A!!!!!”

“Yoochun, chúng ta đi nhanh thôi!!!” Changmin kéo tay Yoochun nhưng đáng tiếc đã chậm.

“Thật là Yoochun!!!! Yoochun ký tên cho em đi!!!”

Mười lăm phút sau, Shim Changmin tức giận lôi kéo, giành giật Yoochun thoát khỏi vòng tay sắc lang mà ra khỏi cửa tiệm.

“Mễ Tân, cứu ta!!!”

“Yoochun, em cho anh cây mía để phòng thân!!!!”



Changmin nhìn Yoochun đang hùng hổ cầm cây mía xoay xoay, giả mạo Tôn Ngộ Không, trong lòng nhất thời không nói nên lời: “Park Yoochun, bệnh thần kinh của anh lại tái phát hả!?”

“Em đi chết đi…”

Changmin kéo Yoochun hướng ghế nằm mà đi tới, trong lòng Yoochun nhất thời dâng lên một dự cảm xấu.



-----------------Quả nhiên….--------------------


“Changmin, đây là nơi công cộng!!!”

Shim Changmin hất mặt khiêu khích, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm.

“Vậy thì phiền cục cưng nhỏ tiếng chút!”

“Cái gì? Không…”

Yoochun vừa định phản bác thì đôi môi đã bị che lại.

Changmin tham lam mút lấy bờ môi Yoochun, hai phiến môi giao triền không dứt.

Bàn tay không an phận từ phía dưới dò xét đi vào, xoa lấy điểm đỏ trước ngực Yoochun.

“Không… Ư … A~”

“Yên lặng chút đi, nơi này còn có rất nhiều người đó.”

“Shim Changmin, em…”

“Đây là trừng phạt anh~ ai bảo anh đi khắp nơi liếc mắt đưa tình?”

Yoochun oán giận trong lòng, Mễ Tân chết tiệt kia, cây mía ngươi cho không có tí tác dụng nào cả…

Changmin tiếp tục hôn lên môi Yoochun, đồng thời gia tăng sức lực trên bàn tay.

“Ư… A… Nhẹ chút…”

Sau khi cởi hết quần áo của Yoochun, Changmin nắm chặt phân thân của anh, trên dưới cùng lúc khuấy động, môi hướng đến trước ngực Yoochun, ý muốn cắn lấy điểm đỏ nổi trên ấy.

“Changmin… Đừng… A…”

Ánh mắt Yoochun trở nên yếu đuối, tay Changmin càng tăng nhanh tốc, Yoochun tỏ vẻ khó chịu nhưng ngay sau đó lại nằm co cuộn trong lồng ngực Changmin.

Changmin vươn tay, mở lấy cây dù che nắng khổng lồng, dùng nó để che đi tầm mắt của mọi người.

Ngay lập tức một ngón tay đã ở phía sau Yoochun, dò xét đi vào.

“Không… Changmin… Đau…”

“Xin lỗi cục cưng… Anh chịu đựng một chút đi…”

“… Thật khó chịu…”

“Ngoan… Thả lỏng nào…”

Yoochun hết sức thả lỏng thân thể để cho Changmin có thể tiến nhập.

Nhìn Changmin đang nhẫn nhịn, cả người đổ đầy mồ hôi, Yoochun cảm thấy vô cùng đau lòng, anh vươn hai tay choàng qua cổ Changmin, nhẹ nhàng nói: “Min… Anh chịu được… Vào đi!”

Changmin động thân, tiến vào trong cơ thể Yoochun.

“A… Đau…”

Changmin hôn lên những giọt nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt Yoochun, từ từ rút ra.

“Nếu thật sự không chịu được thì cắn lên vai em đi.”

“Ừ…”

“A… Nhưng cũng phải nhẹ chút chứ!”

“Là em cho anh cắn mà…”

“Đúng rồi, cắn cây mía mà Mễ Tân cho đi.”

“A!? Không không không!!!!!” Yoochun lắc đầu nghĩ cách muốn phun cây mía kia ra, nhưng cuối cùng cũng uổng công vô ích.

Cuối cùng vẫn là Changmin cảm thấy buồn cười mà lấy ra.

Yoochun dần quen với cử động của Changmin, tiếng rên rỉ càng phát ra làm say lòng người.

“Ư…”

“Min… Chậm… A…”

“Yoochun… Em yêu anh…”

“… Anh cũng vậy… Hmm… A…”

“Yoochun…”

“A… Muốn bắn…”

“Chúng ta… Cùng nhau…”

“Ách… A…”

“A…!!”

Cao trào qua đi, vẫn là Changmin ôm lấy Yoochun mềm nhũn trở về nghỉ ngơi.




------------------------------ Ngày hôm sau----------------------------- 


“Yoochun~ Lần sau đến chơi lại đến tìm em nhé! Em mời anh ăn mía ~~~”

“Được ~~ Tạm biệt Mễ Tân~~~”

Mễ Tân ác tâm, cố gắng chèo kéo, gửi cho Yoochun một nụ hôn gió, Shim Changmin trên trán nổi gân xanh, kéo lấy Park Yoochun nhét vào trong xe.

“Một Lý Mộc Mộc, một Mễ Tân… Xem ra em phải nghĩ đến việc cho anh rút lui khỏi giới người mẫu.”

“Rút lui? Em nuôi anh sao?”

“Cũng không phải là nuôi không nổi.”

“Để anh tính đã, giống hiện nay, tùy tiện bước ra đường là có thể gặp được fan nữ xinh đẹp, bỏ qua cơ hội này cũng thật đáng tiếc.”

“… Anh…”

“Đúng rồi, em muốn trốn Jaejoong hyung kiểu gì đây?”

“A! Em quên mất!!!!!”

“Shim Changmin!!!!! Em dám trốn anh sao????? Đừng tưởng có thể chạy!!!!!”

“AAAAAAA !!!!!”

Shim Changmin nhìn Kim Jaejoong mang gương mặt tức giận muốn đuổi giết mình đang ở dưới lầu mà thét thảm một tiếng.