MÈO HOANG
Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary: Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....
Chương 10
Lắc lắc cái đầu nhỏ,
Yoochun nhìn thấy một thân ảnh không hề quen thuộc, theo phản xạ liền trốn sát
vào người Changmin, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lộ ra vẻ cảnh giác.
Tiếng giày da chậm rãi
vang lên, tiến về phía hai người, ôm lấy Yoochun, Changmin cũng chậm rãi đứng
lên. Anh nắm chặt lấy bàn tay Yoochun, khẽ run.
“Yoochun, anh là
Yunho…”
Thanh âm của Yunho khiến
cho Yoochun hơi chấn động, từ trong vòng tay Changmin, gương mặt cảnh giác cao
độ của Yoochun bỗng chốc trở nên mềm nhũn, thậm chí còn ngây thơ cười lộ ra lúm
đồng tiền.
Yoochun muốn tiến về
phía Yunho, nhưng vừa bước đi lại bị Changmin vươn tay kéo lại.
Nhận ra Changmin không
chịu buông mình ra, Yoochun nghi hoặc quay đầu lại, mở đôi mắt to tròn vô tội
nhìn Changmin.
Lắc lắc cánh tay đang
kéo mình, Yoochun cong môi: “Min Min…”
Mặc kệ tiếng kêu của
Yoochun, Changmin càng nắm càng chặt, thậm chí ánh mắt còn không nhìn đến
Yoochun, Yoochun bất mãn vô cùng, dùng tay kéo tay Changmin ra, nhưng nắm tay của
Changmn càng lúc càng siết chặt, làm đau cậu, cuối cùng, cậu há miệng, cắn
Changmin một cái.
Như vậy là sao? Em cũng
muốn rời đi sao…?
Không phải nói thích nhất
là anh sao?
Tại sao lại muốn anh
buông tay?
Nhìn Yoochun đang cắn lấy
tay mình không chút lưu tình, Changmin chậm rãi buông lỏng đầu ngón tay.
Yoochun thấy thế, trên
mặt lộ ra ý cười. “Min…?”
Ánh mắt Changmin bình
thản nhìn Yoochun, gương mặt bình thường luôn hiện nét cưng chìu nay lại hoàn
toàn biến mất, khiến cho Yoochun bối rối; anh chậm rãi thả bàn tay còn in dấu
răng, cánh tay buông thỏng xuống như ném đồ vật đi.
“Nếu em muốn đi cùng
anh ta thì đi đi.”
Yoochun không hiểu được
lời của Changmin, cậu chỉ biết người trước mắt mình đang trở nên lạnh lùng, trở
nên xa lạ, không giống người trước kia.
Yoochun đưa tay muốn
kéo áo Changmin, nhưng anh đã xoay người đi, vạt áo lướt nhẹ qua đầu ngón tay cậu,
cái gì cũng không nắm được.
“Min… đừng… Yoochun hư…
Min…”
Giọng nói cầu khẩn của
Yoochun vang lên, cậu muốn chạm vào Changmin nhưng anh đã bước ra ngoài, bất kể
cậu cầu xin thế nào, anh cũng không quay đầu nhìn.
Cắn môi dưới, Yoochun lại
muốn tiến về phía trước, nhưng đột nhiên có một bàn tay ấm áp đặt lên bả vai cậu;
Yoochun ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương nhìn Yunho. “Yun… Min Min… không cần
Yoochun…”
Yoochun hỗn loạn khóc nức
nở, khiến cho Changmin có cảm giác như mình đang bị ai tát, nắm chặt tay lại,
Changmin quay đầu nhìn thấy Yoochun cũng đang nhìn về phía mình, khuôn mặt nhỏ
nhắn nhíu lại, trong mắt mang theo hơi nước, đôi môi đỏ mọng hơi bĩu ra, đang
lên án Changmin không cần Yoochun nữa.
Khẽ thở dài một hơi,
Changmin nhìn bộ dáng đáng thương của Yoochun, cuối cùng phải nhượng bộ dang
tay ra. “Yoochun, đến đây.”
“Min…” Yoochun chậm rãi
đi đến trước mặt Changmin, vươn tay ôm lấy hông Changmin, dán mặt vào ngực anh
mà thỏa mãn cọ cọ. “Đừng không cần Yoochun… đừng…” mỗi lần cọ một cái, Yoochun
lại nói một câu, đem trái tim Changmin cọ ra mềm nhũn.
“Quấy rầy hai người, là
tôi không tốt.”
Giọng nói của Yunho
vang đến tai hai người, Changmin đang ôm Yoochun cả người đột nhiên trở nên cứng
ngắc, Yoochun dường như phát hiện ra điều này, cậu quay đầu lại nhìn Yunho, tay
vẫn ôm chặt lấy Changmin, một chút cũng không muốn buông ra.
Yunho nhìn Yoochun, từ
từ mỉm cười. “Yoochun, Jaejoong muốn em trở về, cùng Yun trở về nhà được
không?”
Giọng nói Yunho rất dịu
dàng, ngữ điệu mang ý thỉnh cầu nhiều hơn là cưỡng ép.
Yoochun chớp chớp lông
mi, quay đầu lại đem mặt chôn vào trước ngực Changmin, vòng tay ôm anh càng siết
chặt.
“Không! Yoochun không cần!”
Lần đầu tiên Changmin
nghe thấy Yoochun nói chuyện mà không kéo dài âm cuối, lần đầu tiên Changmin
nghe thấy Yoochun dùng giọng điệu kiên định mà nói chuyện.
Cảm nhận được người
trong lòng mình đang siết chặt vòng tay, Changmin khẽ mỉm cười.
Có một loại cảm giác
tên là hạnh phúc đang tràn ngập trái tim anh.
Yunho bật cười thành tiếng,
Changmin đưa mắt nhìn Yunho, ánh mắt lộ ra vẻ tự tin. Trong đáy mắt còn viết.
Em ấy là của tôi, ai
cũng không được mang đi.
Nhìn thấy ánh mắt của
Changmin, Yunho khẽ cúi mình, miệng vẫn cười dịu dàng.
“Yoochun đã nói như vậy,
anh cũng không ép.” Nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt mình, ánh mắt Yunho vừa
mang nét cười lại có vẻ nuối tiếc.
Yoochun từ trong ngực
Changmin ló đầu ra, nhìn Yunho, vẻ mặt đầy lo lắng. “Yun… Jae Jae…”
“Anh sẽ nói với
Jaejoong, em ở đây ngoan đi, sắp tới anh lại đến.”
“Cái gì?”
Yunho nhìn Changmin, cười
lớn, rồi sau đó lại vì lời nói nhất thời của mình mà cảm thấy hối hận.
“Cậu yên tâm, lúc đó
tôi sẽ không mang Yoochun đi, vì Yoochun nói em ấy không muốn đi.”
Gật mạnh cái đầu nhỏ,
trán Yoochun đụng vào ngực Changmin, khiến cho anh đau mà la lên một tiếng.
Yunho cười cười, cúi
chào hai người một lần nữa, sau đó rời khỏi nhà Changmin.
Hết chương 10
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét