MÈO HOANG
Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary: Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....
Chương 9
Shim Changmin bị tiếng
chuông cửa đánh thức.
Anh vừa mở mắt ra, tiếng
chuông cửa phá rối đã truyền đến tai, người đang cuộn trước ngực khẽ động đậy,
lại càng rúc vào lồng ngực anh, nhìn cậu trẻ con như vậy, Changmin không nhìn
được mà cười khẽ.
Vén những sợi tóc mềm mại
của Yoochun sang một bên, Changmin nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một nụ hôn chào buổi
sáng, Yoochun chép miệng, lông mi vẫn dính sát vào mặt, không có ý định mở mắt
một chút nào cả.
Changmin cưng chiều vuốt
ve gò má Yoochun rồi sau đó mới cẩn thận kéo tay chân cậu đang bám chặt trên
người mình ra, nhẹ nhàng bước xuống giường; tiếng chuông cửa chói tai vẫn đang
tiếp tục làm phiền anh.
Changmin mở cửa, đập
vào mắt anh là một người đàn ông có chiều cao cũng không thua kém anh cho lắm,
trên người mặc một bộ đồ vest rất cân xứng, gương mặt còn mang theo một nụ cười
rất nhã nhặn.
Changmin ngạc nhiên, bật
ra một câu theo phản xạ bình thường: “Xin hỏi anh tìm ai?”
Người kia càng cười lớn
hơn, đôi mắt nhỏ cũng vẽ thành hình vòng cung, y lấy từ trong cặp tài liệu ra một
tấm hình, đưa ra trước mặt Changmin, tầm mắt Changmin dừng lại, tâm trạng vừa
kinh ngạc lại vừa bất an, vì khuôn mặt của người trong hình kia chính là người
còn đang nằm cuộn tròn ấm áp trong chăn của mình, Yoochun.
“Tôi đến tìm người
này.”
Changmin ngẩng đầu nhìn
ánh mắt của y, trên mặt thoáng hiện ra vẻ bối rối, theo bản năng siết chặt tấm
hình trong tay. Môi anh hơi mấp máy, chân mày nhíu lại, sau đó nghiêng người
qua một bên.
“Mời anh vào nhà trước…”
Giọng nói Changmin có
chút mềm mỏng, anh lui bước để y tiến vào nhà, trong đầu bắt đầu cảm thấy hỗn
loạn.
Người đàn ông ngồi trên
ghế sa lon, lưng thẳng tắp, trên mặt vẫn nở nụ cười lại khiến cho Changmin
không tự chủ mà cảm thấy áp lực.
Đem ly nước đặt trước mặt
y, âm thanh va chạm của thủy tinh giữa mặt bàn kiếng và ly nước có chút chói
tai, ánh mắt y hơi híp lại, nụ cười có thu lại đôi chút.
“Xin hỏi… anh là gì của
Yoochun…?”
Changmin dè dặt nhìn
người đàn ông vẫn đang mỉm cười kia.
Người đàn ông cầm lấy
ly nước, đầu ngón tay thon dài chuyển động khẽ, khiến nước trong ly cũng dao động
theo.
“Tôi tên là Jung Yunho,
Yoochun là người của cấp trên tôi, tôi đến tìm cậu ấy về.”
Trầm mặc.
Changmin nắm tay lại thật
chặt. Những lời nói này khiến đôi mắt anh trở nên vô hồn, cứ nhìn đăm đăm vào một
điểm nào đó trước mắt.
Tiếng nước chảy xuống cổ
họng rất nhỏ vang lên, người đàn ông đặt ly xuống mặt bàn, động tác này đã kéo
tâm trí của Changmin quay trở lạ.
Anh ngẩng đầu, miệng
hơi mở ra nhưng lại không nói gì.
Ánh mắt của Yunho nhìn
Changmin rất chăm chú, y có thể đoán ra được Changmin đang đấu tranh nội tâm,
Yunho chậm rãi mở miệng.
“Yoochun đang ở chỗ của
cậu phải không? Tôi phải đưa cậu ấy đi.”
“Không được!”
Đi cái gì chứ? Chủ nhân
của Yoochun là anh, không phải ai khác, chính là anh.
Yunho khẽ cười, đối với
phản ứng cường ngạnh của Changmin cảm thấy thật ngoài dự đoán. Nghiêng người về
phía trước, y chơi đùa với chiếc ly thủy tinh trên bàn một chút.
“Như vậy thật là làm
khó cho tôi…”
“Tại sao bỗng dưng lại
xuất hiện rồi muốn mang Yoochun đi?”
Giương mắt lên nhìn thẳng
vào gương mặt Changmn, y nhẹ nhàng cười ra tiếng.
“Bởi vì cấp trên của
tôi muốn cậu ấy, không có lý do gì cả.”
Dù nụ cười kia đẹp mắt
đến đâu Changmin cũng cảm thấy không tốt, anh nhíu mày càng lúc càng sâu, đang
trong lúc vì đấu tranh cho quyền lợi của bản thân mà lên tiếng thì một giọng
mũi vang lên khiến cho Changmin càng lo lắng.
“Min… Yoochun… đói…”
Vội vã quay đầu, thoáng
thấy Yunho trên mặt đang nở ra nụ cười thâm sâu, trong đáy mắt Changmin là hình
ảnh Yoochun đang mang dáng vẻ thong thả, chậm rãi từ phòng ngủ đi ra, trên người
dĩ nhiên chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơ mi rộng quá khổ của Changmin.
Changmin trong nháy mắt
đứng dậy đi đến trước mặt Yoochun, chậm rãi ngồi xổm người xuống để ngang tầm với
Yoochun đang đứng bằng tứ chi.
Yoochun nheo mắt, môi
dưới hơi vểnh lên, vẻ mặt vừa tỉnh ngủ lại đi xin cơm trông thật khả ái hết sức.
“Em về phòng trước đi,
lát nữa anh mang sữa đến cho, được không?”
Giấu đi, nhất định phải
đem Yoochun giấu đi.
Giọng nói nôn nóng của
Changmin khiến cho Yoochun nhướng mi lên nhìn ngắm gương mặt anh, sau vài giây
ngạc nhiên, cậu vươn tay ra choàng lấy cổ Changmin, vươn đầu lưỡi liếm liếm vài
cái trên mặt anh.
“Min… buồn?”
Cảm giác ướt át trên mặt
khiến cho Changmin khẽ sững sốt, nhìn thấy trong đáy mắt Yoochun hiện lên nét
lo lắng, anh liền cảm thấy mình thật sự rất ngốc, sao lại để Yoochun lo lắng
ngược lại cho mình vậy chứ…?
Hết chương 9
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét