Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012

[Fic] Mèo Hoang | Chương 8


MÈO HOANG






Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary:  Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....

Chương 8



Trước đây, Park Yoochun không phải là bộ dạng người không giống người như vậy.

Park Yoochun vốn dĩ là chuyên gia nghiên cứu về hoa độc.

Cậu rất thích hoa, mỗi một loài hoa trong mắt cậu đều giống như mỹ nhân, dáng vẻ thướt tha, mềm mại, xinh đẹp khiến cậu mất đi khả năng tự chủ.

Cậu trồng hoa, chăm sóc cho hoa, thậm chí còn nghiên cứu độc tính ẩn giấu trong các loài hoa.

Chẳng hạn như loài hoa có độc tính gây ảnh hưởng đến thần kinh như hoa ngu mỹ nhân, hoa rất đẹp có màu đỏ, luôn tỏa ra một mùi hương rất thơm ngon, nhưng nếu như lầm nó với trái cây mà cho vào miệng, thì có thể sẽ mất cả tính mạng.

Hoa thủy tiên vừa cao ngạo, cô độc lại vừa xinh đẹp, lay động trong gió, mang phong thái như kẻ quân tử nhưng bên trong lại che dấu sát ý sâu đậm.

Càng xinh đẹp lại càng độc, đó là điều mà Yoochun rút ra được sau khi nghiên cứu các loài hoa này.

Cho dù là loài hoa nhìn bề ngoài có vẻ thuần khiết như uất kim hương, cũng sẽ ẩn sau vẻ ngoài đơn thuần ấy mà che giấu độc dược, cuối cùng chỉ có thể lặng nhìn uất kim hương mà đầu óc trở nên choáng váng, muốn bắt cũng không bắt được.

Cậu yêu hoa như yêu chính bản thân mình.

Yoochun có một nhà kính nhỏ, bên trong trồng đủ loại hoa cỏ do cậu tự tay chăm sóc.

Một hôm, Park Yoochun đang ở nhà kính để lấy phấn hoa như thường lệ, trên tay là cây kéo nhỏ, trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính, cậu đưa mắt nhìn đóa hoa bách hợp, gương mặt nghiêng nghiêng dưới ánh sáng lộ ra nét nhu hòa, sau khi tỉa bớt cành lá, Yoochun lại cẩn thận dùng ống nghiệm đựng lấy phấn hoa.

Cầm ống nghiệm trên tay, vui vẻ xoay người lại, Park Yoochun vừa bước ra khỏi nhà kính thì đã nhìn thấy một người con trai xinh đẹp như hoa đang nhìn mình mà nở nụ cười tuyệt đẹp.

Yoochun nhìn người này, bất giác chân mày tự giương lên, cậu đối với người cùng giới không phải là không có hứng thú, cậu vốn không phải là trai thẳng, tất nhiên khi nhìn thấy một người con trai xinh đẹp như vậy, trái tim ít nhiều vẫn trở nên loạn nhịp.

Từ sau lưng người xinh đẹp kia lại xuất hiện một người đàn ông khác, đôi mắt dài nhỏ hơi xếch lên, mang vẻ kiên nghị, thân thể cao lớn thon dài, mặc một bộ đồ vest thật vô cùng tương xứng, đứng yên lặng bên cạnh người kia.

Yoochun cúi đầu nhìn y phục của mình, áo sơ mình cùng quần jaen, bên ngoài lại còn khoác thêm quần áo thí nghiệm, nhìn qua thật giống một nghiên cứu sinh, dù thật sự thì cậu không phải là nghiên cứu sinh.

Người xinh đẹp kia cười nhẹ, tiến đến gần Yoochun, giọng cười rất êm tai nhưng lại khiến Yoochun cảm thấy mơ hồ, không thực.

Cậu đưa mắt ngây ngốc nhìn gương mặt xinh đẹp của người đứng trước mặt, nụ cười kia thật sự có thể đem sánh với hoa mẫu đơn nở rộ, diễm lệ vô cùng.

Yoochun hắng giọng, mất một lúc sau mới từ từ lên tiếng. “Xin hỏi, hai anh là…?”

Người kia hơi nheo mắt, lông mi dài che lấy đôi con ngươi sáng như thủy tinh.

“Tôi tên Kim Jaejoong, nghe nói cậu đang nghiên cứu về độc tính của hoa nên muốn đến gặp cậu…”

Đôi mắt lạnh nhạt quét qua gương mặt Yoochun, khóe môi giơ lên thành nụ cười nhẹ, Jaejoong xoay người, đem đầu ngón tay từ nãy đến giờ vẫn giấu trong tay áo đưa ra ngoài, chậm rãi chạm vào túi áo của người đàn ông mặc đồ vest đứng phía sau. Jaejoong mỉm cười tỏ vẻ hài lòng với bộ dạng đứng yên bất động của người nọ, từ trong túi áo vest lấy ra một gói nhỏ, hắn quay đầu lại.

“Đây là mầm hoa, cho cậu đó!”

Trong lòng bàn tay trắng nõn là một mầm hoa xanh biếc, được che phủ bởi một chiếc túi trong suốt.

Yoochun đưa mắt nhìn mầm hoa kia trong vài giây, rồi lại nhìn Jaejoong, trên mặt tràn ngập vẻ khó hiểu.

“Tại sao anh lại cho tôi?”

“Vì là cậu nên tôi mới cho… Đây là loài hoa do tôi phát minh ra, nếu cậu có hứng thú thì hãy trồng thử để tôi ngắm một chút.”

Jaejoong tiến vài bước về phía Yoochun, kéo tay cậu lại, rồi đem bao đựng mầm hoa đặt vào tay Yoochun.

Cảm giác trơn mềm khi tay Jaejoong chạm vào khiến cho Yoochun có chút thất thần, cậu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Jaejoong, trong một thoáng bỗng trở nên chìm đắm, tận cho đến khi gương mặt Jaejoong đã rời đi, tâm trí của Yoochun mới quay trở lại.

Phảng phất bên tai cậu là tiếng cười như chuông bạc kêu của Jaejoong. “Tôi rất mong chờ thành quả của cậu, ha ha… cậu cứ đem nó đi nghiên cứu tùy thích…”

Tầm mắt Jaejoong lại dời đến gương mặt của người đàn ông đứng sau lưng mình, không cần một lời ra lệnh, chỉ với một ánh mắt của hắn, người kia lập tức bước đến, bế lấy thân thể mảnh khảnh của Jaejoong vào lòng.

Nhìn người đàn ông kia ôm Jaejoong vào lòng, trong lòng Yoochun tự thắc mắc không hiểu quan hệ giữa hai người đó là như thế nào, môi cậu chậm rãi nở nụ cười, như một sự tiếp nhận cho lời khiêu chiến của Jaejoong.

Nhìn thấy được nụ cười của Yoochun, Jaejoong híp mắt cười thỏa mãn, ôm lấy phần gáy của người đang bế mình trên tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi, người nọ liền giống như hiểu được mệnh lệnh, lập tức xoay người, bình tĩnh mang Kim Jaejoong rời đi.

Bóng lưng hai người dần xa khuất khỏi tầm mắt của Yoochun, cậu cúi đầu nhìn mầm hoa trong tay mình, quyết định đem nó đi gieo trồng cẩn thận, đợi đến ngày được nhìn thấy nó nở rộ.

Mấy ngày sau, hoa bắt đầu nảy mầm, hạnh phúc tắm mình trong ánh nắng mặt trời, nhìn thấy mầm hoa non nớt đang nảy nở, Yoochun mỉm cười vui vẻ, tưới nước cho hoa, những chiếc lá non mềm lưu giữ từng hạt nước đọng lại trên thân mình, dưới ánh mặt trời tạo thành những hạt nước lấp lánh tinh khiết.

Kết thúc một ngày làm việc, Yoochun đem bình tưới cây cất cẩn thận sau đó rời đi.

Khi cậu vừa đẩy cửa ra khỏi nhà kính, ngay lập tức có một tiếng động cơ xe thu hút sự chú ý của cậu; Yoochun ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ đang tiến đến, phía sau xe có vẻ như đang chở vài chậu cây, xe chạy rất chậm nên Yoochun có thể nhìn thấy rất rõ gương mặt lái xe đầy chăm chú của người kia.

Đó là gương mặt mà Park Yoochun vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, gương mặt chỉ từ góc nhìn nghiêng cũng đã lưu sâu vào tâm trí cậu, ấn tượng còn mạnh mẽ hơn cả khi cậu nhìn thấy Jaejoong.

Chiếc xe tải nhỏ rồi cũng từ từ rời xa khỏi tầm mắt của Yoochun, cậu ngồi phịch xuống mặt đất, giơ hai tay lên sờ lấy gò má của chính mình, có hơi nóng; sau đó lại kéo tay xuống trái tim mình, đập rất mạnh, thậm chí lại còn có chút cảm giác đau lòng.

Tại sao lại như vậy?

Thả tay xuống, đầu óc Yoochun không ngừng hỗn loạn tự hỏi chính mình, nhưng không ai có thể trả lời cậu cả.


Vài tuần sau, Yoochun lại đến tưới hoa, sau đó lại tiếp tục nhìn thấy chiếc xe tải nhỏ kia chạy ngang qua, vừa lúc rơi vào tầm mắt của Yoochun, khiến cậu phải tự hỏi xem người kia có tính toán thời điểm chạy xe hay không? Sau đó Park Yoochun lại tiếp tục vì nhìn thấy mặt người kia mà đầu óc trống rỗng, cơ thể mềm nhũn ngồi trên mặt đất.

Nhưng chiếc xe tải nhỏ kia từ đó cho đến nay cũng chưa bao giờ vì Park Yoochun ngây ngốc mà dừng lại, dường như người lái xe không hề nhìn thấy cậu, nên Yoochun cũng rất nhanh đem suy nghĩ của mình bác bỏ đi.


Lại nói loại hoa kia đã bắt đầu mọc nụ, tốc độ sinh trưởng rất nhanh.

Yoochun cẩn thận cắt một chiếc lá, đem đặt dưới kính hiển vi để quan sát, lại trích chút chất lỏng từ thân cây bỏ vào dụng cụ thí nghiệm để kiểm tra.

Thiết bị thí nghiệm hiện đại nhanh chóng cho ra kết quả phân tích, Yoochun hơi nhăn chân mày lại.

Có thành phần làm gia tăng hormone, nói đơn giản thì chính là một dạng thuốc kích dục.

Chính vì vậy mà mỗi lần Park Yoochun đụng vào hoa này đều cảm thấy trái tim đập rộn lên, giống như lúc nhìn thấy người con trai lái chiếc xe tải nhỏ kia vậy.

Thở dài một tiếng, Yoochun đem báo cáo đặt lên bàn, hai tay đỡ sau đầu, đôi mắt vô hồn nhìn chòng chọc lên trần nhà.

Hoa này… rốt cuộc là hoa gì…

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu Yoochun hiện lên gương mặt tươi tười khiêu khích vô cùng xinh đẹp của Kim Jaejoong, nhưng gương mặt đó lại không khiến cho lòng cậu trở nên cuồng loạn, mà ngược lại, gương mặt cương nghị của người lái xe kia vừa lướt qua lại khiến cho trái tim cậu trở nên đau đớn.

Yoochun mở mắt ra, tiếp tục mờ mịt nhìn cánh quạt quay trên trần nhà, trong lòng dâng lên chút ngạc nhiên.


Cây hoa kia cuối cùng cũng nở ra.

Nụ hoa trắng chậm chạp xòe cánh, bên trong cánh hoa nhuộm chút sắc đỏ, hình dáng của hoa khi nở thoạt nhìn hơi giống hoa anh túc.

Đưa mắt nhìn cánh hoa đang hé nở, Yoochun chợt ngửi thấy một hương thơm rất nồng nàn đang tràn vào khứu giác, thông qua giây thần kinh, trong chốc lát khiến cậu bị mất đi tri giác.

Yoochun vô lực bám theo giá đựng bồn hoa, nhưng tay lại bị trượt xuống, cậu vung tay khiến chậu hoa kia cũng rơi đổ xuống mặt đất.

Cậu thở gấp, lông mi hơi run rẩy, ánh mắt đã bắt đầu lu mờ, màu đỏ của hoa khiến mắt cậu trở nên đau nhói, mùi hương hoa vẫn đang phiêu đãng trong không khí.

Yoochun cố gắng hái cây hoa kia ra khỏi cậu nhưng đột nhiên có một đôi tay nhẹ nhàng nâng cả thân cây hoa kia lên, chậm rãi mang nó rời ra xa tầm tay của Yoochun.

Cậu khó khăn ngẩng đầu, nhìn theo hướng của bông hoa kia, gương mặt xinh đẹp vừa gặp cách đây mấy tuần, một lần nữa xuất hiện trước mặt Yoochun.

Trong lúc mơ hồ, Yoochun chỉ loáng thoáng nhìn thấy gương mặt tươi cười của hắn ẩn chứa sự tinh khiết giả tạo.

“Cậu có biết hoa này tên gì không…?”

Âm thanh dễ nghe của Jaejoong truyền đến tai Yoochun.

Khẽ nhướng mày, Yoochun khó khăn mở miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể giãy dụa thân thể; Từ trong đôi mắt màu xám tro kia phản chiếu ra hình ảnh của Yoochun thật giống một người sắp chết.

“Hoa này có tên là dục hoa, bắt đầu từ khi cậu gieo trồng nó thì nó đã ăn mòn vào thân thể cậu một loại độc có tên là dục vọng độc… khiến cho cậu sau khi tỉnh lại sẽ quên mất nhân tính, chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy nhất…”

Khóe miệng hắn nở ra nụ cười càng khiến Yoochun cảm thấy chói mắt.

Tại thời khắc đó, cậu đã nhìn thấy loài hoa độc nhất trên đời.

Loài hoa đó có tên là Kim Jaejoong.

Hết chương 8

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét