MÈO HOANG
Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary: Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....
Chương 7
Yoochun vừa đẩy cửa vào
thì đã nhìn thấy Changmin đang từ trong phòng bước ra, gương mặt mang theo vẻ buồn
ngủ nhưng lại xuất hiện một tia lo lắng, cặp mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Yoochun, ánh
mắt vừa nôn nóng, khi nhìn thấy Yoochun trong nháy mắt đã trở nên nhu hòa.
Hướng về phía Changmin
mà nở nụ cười thật tươi, Yoochun vươn tay, ngồi tại chỗ mà chờ đợi Changmin đi
đến ôm lấy thân thể hơi lạnh của mình.
“Không mệt sao? Sao lại
lén trốn đi…?” Changmin xoa xoa sống lưng Yoochun, trong lòng muốn dùng động
tác này để làm ấm thân thể cậu.
Yoochun cọ nhẹ mái tóc
mềm mượt của mình vào cằm Changmin, rồi thuận theo đó mà tựa vào lồng ngực anh.
“Min…” Yoochun giương hàng
mi cong vút nhìn Changmin, lại tùy ý để anh ôm lấy mình, vươn cánh tay vòng qua
cổ anh, hai chân thon dài quấn chặt lấy hông Changmin. Mọi hành động hều hết sức
tự nhiên và dễ dàng, cứ như trời sinh ra cậu là đã như vậy.
Changmin mím chặt môi,
nhìn chăm chăm vào Yoochun đang ở trước ngực mình, trong nháy mắt khóe môi khẽ
cong lên, anh vuốt ve, ôm cậu tiến vào phòng ngủ, đem Yoochun đặt vào chiếc giường
lớn mềm mại, ấm áp.
“Ngủ đi…” Changmin đưa tay
vuốt ve trán Yoochun, cậu thuận theo động tác của anh vừa híp mắt lại vừa mở
mắt ra, đôi mắt sáng trong lấp lánh ánh sáng từ vầng trăng, lông mi cong dài khẽ
chớp nhẹ.
Changmin trìu mến đem cậu
ôm vào lồng ngực, bàn tay to lớn cuốn lấy những sợi tóc của Yoochun, cảm xúc vừa
tha thiết vừa mềm mại lạ thường như đang quấn lấy trái tim Changmin.
Đưa mắt nhìn Changmin,
Yoochun khẽ cắn cắn môi dưới.
Hôm nay là đêm trăng
tròn, là cơ hội hiếm có để mình quay lại cuộc sống loài người, nhưng mình lại
không thể nào nói với Changmin…
Nếu không phải mình bất
cẩn xông vào nhà Changmin, để cho anh ấy nhặt được mình thì có lẽ mình còn đang
ăn đồ sống, ở trong rừng lang thang, sống một cuộc đời không mục đích, cho đến
khi hoa độc phát tác rồi biến mất khỏi cuộc đời này.
Lông mi Yoochun một lần
nữa vẽ thành hình vòng cung, vỗ nhẹ trên mặt cậu, trong chớp mắt cậu bỗng cảm
thấy trong lòng nổi lên cảm giác bất an; nhưng ngay giây tiếp theo, cậu mở mắt
ra liền nhìn thấy Changmin đang ở trước mặt mình, cảm giác bất an kia dường như
đã biến mất hoàn toàn.
Yoochun đưa tay, dùng đầu
ngón tay mình cảm nhận sống mũi cao thẳng của Changmin, ngón tay dừng lại ở chóp
mũi vài giây, rồi lại lướt đến đôi môi gợi cảm; Changmin tưởng rằng Yoochun
đang đùa, liền hùa theo cậu mà mở miệng, ngậm lấy ngón tay Yoochun, cảm nhậm sự
mềm mại của đầu ngón tay cậu, khiến cho Yoochun cười khẽ.
Dùng bàn tay còn lại ôm
lấy gáy Changmin, Yoochun vươn mình về phía trước, đôi môi miết theo đường cổ của
Changmin, hơi thở nóng ấm nhẹ nhàng phả lên động mạch nơi cổ của anh.
Làm sao đây…? Shim
Changmin anh đã bị trúng bùa mê rồi, thật sự là không thể thoát ra khỏi lòng
bàn tay của cậu nhóc trước mặt.
“Yoochun… anh phải làm
sao đây…?” Changmin bao vây lấy cơ thể Yoochun, lời nói chưa dứt nhưng trong
lòng đã tự thấy khổ sở, trong lòng tự cảm thấy buồn bực.
Yoochun nhướng mày,
nhìn chằm chằm vào Changmin, hơi mở miệng. “Min…?”
Changmin nhìn Yoochun,
anh có thể nhìn ra được miệng cậu tuy mỉm cười nhưng trong mắt lại hiện lên
chút đau lòng, chân mày cậu hơi nhíu lại.
Changmin thấy vậy liền
đưa tay xoa xoa chân mày Yoochun, sau đó đem cậu ôm thật chặt vào lòng, khiến giữa
hai người không có một khe hở. Anh đem cằm đặt lên xương quai xanh khêu gợi của
Yoochun, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Chỉ cần anh có chút
giá trị với em là được rồi… Như vậy là đủ rồi… Em không cần phải biết nhiều thứ…”
Bị ôm chặt trong lồng
ngực, mèo con khẽ mấp máy môi, chun mũi lại, cậu cảm nhận được hương vị bi
thương đang tràn ngập giữa hai người; Yoochun nắm chặt lấy quần áo của
Changmin, cố gắng xóa đi cảm giác bất an của anh.
“Min… Yoochun… Thích nhất
là Min… Thích nhất…” cọ nhẹ vào lồng ngực Changmin, Yoochun cố gắng giảm thấp
âm thanh, cố ý để cho Changmin không nhận ra được sự nghẹn ngào trong giọng nói
của mình.
“Ngủ đi nhóc…” Changmin
vuốt ve lưng Yoochun, cố dỗ Yoochun vào giấc ngủ.
Yoochun nắm chặt lấy
góc áo Changmin, biết mình đang bắt đầu buồn ngủ, cậu nép mình vào ngực
anh.
“Thật sự… Changmin…
Yoochun thích nhất… là anh…”
Trước khi chìm sâu vào
giấc ngủ, miệng Yoochun vẫn không ngừng lẩm bẩm như để khiến Changmin mãi mãi chỉ có thể ôm cậu
thật chặt, thật chặt…
Với Changmin mà nói, những
lời của cậu thốt ra vào thời khắc này, dù có lẽ chỉ là vô tình nhưng lại chính là
báu vật.
Hết chương 7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét