Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2012

[Fic] Mèo Hoang | Chương 6


MÈO HOANG






Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary:  Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....


Chương 6



Đợi cho Changmin ngủ say, Yoochun mới chậm rãi mở mắt ra, chăm chú nhìn gương mặt đẹp tựa như tượng của Changmin.

Cậu cười nhẹ, hôn lên chóp mũi Changmin.

Ánh trăng bên ngoài theo cửa sổ rọi chút ánh sáng mỏng manh vào phòng, vẻ mặt như mèo con lúc bình thường của Yoochun đã biến mất, trong ánh mắt chỉ tràn ngập thần sắc phức tạp.

Cậu nhẹ nhàng nhấc cánh tay Changmin đang ôm chặt mình ra, cố gắng không gây ra tiếng động, chậm rãi bước xuống giường.

Khi mới bước xuống, Yoochun cảm thấy đôi chân mình dường hơi vô lực, nhưng ngay sau đó đã ổn định lại; cậu xoay người nhìn Changmin vẫn đang chìm trong giấc ngủ, xác định mình không đánh thức anh, cậu mới nhẹ nhàng cất bước về phía cửa.

Đi ra khỏi phòng, Yoochun không đi chuyển bằng tứ chi như bình thường, ngược lại, cậu bước đi như bao con người bình thường khác. Động tác đi cũng vô cùng thanh lịch, bước đi không nhanh không chậm, một lát sau đã đi đến nhà kính, trên đỉnh đầu là vầng trăng tròn đầu tháng đang tỏa sáng.

“Thật vất vả mới đợi được đến ngày hôm nay phải không?”

Một giọng nói thản nhiên vang đến tai Yoochun, cậu xoay người lại, nhìn thẳng vào vào thân ảnh đang ẩn sâu trong bóng đêm.

Nheo mắt lại, Yoochun bước đến đứng đối mặt với người nọ, ánh trăng soi sáng trên đỉnh đầu tạo thành một vầng ánh sáng mỏng bao bọc lấy cậu, khiến Yoochun trở nên trong sáng, tinh khiết không tì vết.

Bóng người từ chỗ tối thong thả bước ra ngoài, khuôn mặt cũng lộ rõ dưới ánh trắng.

Đôi môi nhỏ đỏ mọng, khi mỉm cười càng mang nét mị hoặc hơn cả Yoochun; khuôn mặt trắng nõn, dưới ánh trăng mờ nhìn thật giống như có thể xuyên thấu.

“…Chừng nào anh mới đưa thuốc giải cho tôi?” Yoochun bình tĩnh lên tiếng, giọng nói điềm đạm, không hề có chút trở ngại nào trong việc phát âm như trước đó.

Con người xinh đẹp kia khẽ cong môi, gương mặt lộ ra nét tà mị và giảo hoạt.

“Thành ý của cậu đó sao? Lần này còn không về với tôi sao?”

Yoochun nhíu mày, một cái chớp mắt cũng không nhìn hắn. “Nếu Changmin không xuất hiện thì anh có thể đã được như ý, nhưng có anh ấy ở đây thì không đời nào.”

Tiếng cười của người kia theo gió xoáy uốn lượn, quấy nhiễu thính giác Yoochun, lại càng khiến cho Yoochun trở nên phiền não. Con người này thật quá phiền toái.

“Cậu đã yêu hắn sao, mèo con?” Âm thanh dễ nghe chợt vang lên, đôi mắt xám nhạt hơi híp lại nhìn Yoochun.

Yoochun im lặng, ánh mắt trầm xuống thay cho câu trả lời.

Yêu, thật sự là một từ quá xa xôi.

Trong sinh mệnh của chính mình, từ lúc nào mà yêu đã lướt qua tâm trí?

Bất chợt gương mặt Changmin hiện lên trong tâm trí Yoochun, gương mặt vừa có nét ngượng ngùng lại vừa có vẻ độc chiếm…

“Em không được rời xa anh… Anh là chủ nhân của em…”

Lời nói của Changmin không hẳn là lời lẽ yêu đương, giọng nói kia khiến Yoochun đôi lúc sợ hãi, nhưng lại mạnh mẽ ăn mòn trái tim cậu, đó là yêu sao?

“Không yêu là tốt nhất!”

Lời của người nọ kéo tâm trí Yoochun trở về với thực tại, cậu nhìn thấy gương mặt tươi cười của hắn, trong phút chốc trong lòng dâng lên ý nghĩ muốn xé nát gương mặt tươi cười này.

“Như vậy thì cho dù có lên giường với ai, cậu cũng sẽ không đau đớn, đúng không nào?”

Vừa nghe xong những lời ấy, Yoochun liền đưa tay lên cái cổ mảnh khảnh của hắn, không nhẹ không nặng mà gây áp lực.

“Anh câm miệng đi, tôi sẽ không lên giường với anh đâu!”

“Không lên giường thì cậu sẽ chết…”

Khuôn mặt trắng nõn của của người kia vì động tác của Yoochun mà càng thêm tái nhợt, nhưng con ngươi màu xám nhạt vẫn lộ nét cười.

Cánh tay hắn nhẹ nhàng vươn ra, gỡ bàn tay Yoochun đang nắm lấy cổ mình.

“Yoochun… Cậu không lên giường với tôi thì cả đời cũng sẽ chỉ có lúc trăng tròn đầu tháng mới trở thành người… Mèo con…” 

Ngữ điệu của người nọ mang chút hơi thở mong manh, đôi môi hiện ra chút sắc tím, Yoochun hít một hơi thật sâu, đẩy gương mặt tươi cười chướng mắt kia ra xa mình.

Người nọ hơi lảo đảo nhưng cũng nhanh chóng ổn định bước chân, khẽ nhướng lông mày, mỉm cười nhìn Yoochun.

Yoochun lạnh lùng, liếc mắt nhìn nhắn.

“Cho dù là vậy thì có chết tôi cũng không lên giường với anh!”

“Dục hoa rất độc đó.”

Yoochun xoay người, cố không để cho hắn nhìn thấy vẻ mặt của mình.

“Một tháng phát tình một lần, khi bình thường thì giống mèo, từ từ cậu sẽ quên mất nhân tính là gì… ha ha...” Tiếng cười truyền đến như đả kích Yoochun. “Cuối cùng, nói không chừng đến cả người kia cậu cũng quên mất… ha ha…”

Cậu sao lại không biết. Yoochun cậu sao lại không biết.

Nhắm mắt lại, Yoochun hít một hơi thật sâu, cất bước đi, thoát ra khỏi tầm mắt của người kia.

Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Yoochun đang rời xa, khóe miệng người kia càng lộ ra nét cười.

Thân ảnh mảnh khảnh đứng dưới ánh trăng, tạo ra một chiếc bóng thật dài, đột nhiên dưới đất hiện lên một cái bóng khác.

“Anh nhất định phải đến sao…?” Hắn cười nhẹ, quấn lấy bóng người vừa xuất hiện.

Một bàn tay to lớn ôm lấy hắn, bóng dáng nhỏ yếu nép vào lồng ngực người vừa đến, nụ cười lại càng trở nên hấp dẫn.

“Tại sao lại muốn cùng Yoochun lên giường, em không muốn xuống giường nữa hay là dục vọng chưa được thỏa mãn?” 

Thanh âm của cái bóng to lớn vang lên, tràn ngập sự đè nén, y cúi xuống nhìn gương mặt xinh đẹp trong lồng ngực mình.

“Em chỉ muốn biết mùi vị cùng người khác ngoài anh ở trên giường là như thế nào thôi…”

Hắn mỉm cười vô tội, ôm chặt lấy y, nụ cười càng rực rỡ khiến y không thể giữ được tự chủ.

“Jaejoong…”

“Haizzz, anh biết là em không thích anh quản thúc em mà…” Jaejoong giương khóe môi, con ngươi màu xám nhạt cố tình phớt lờ đi đôi mắt thâm tình của người kia.

Y nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ im lặng để Jaejoong ôm lấy mình.

“Yunho… Anh có hận em không?”

Đối mặt với câu hỏi của Jaejoong, Yunho chỉ chậm rãi lắc đầu.

Y sẽ không hận hắn, vĩnh viễn cũng không hận.

“Vậy anh cảm thấy Yoochun có hận em không?”

Yunho trầm mặc, không lắc đầu cũng không gật đầu.

Jaejoong nhìn gương mặt trầm mặc của y, khẽ cười.

“Nếu như cậu ấy phát hiện ra dục hoa sẽ không hại chết cậu ấy… Biết đâu cậu ấy sẽ không hận em như vậy…”

Yunho trừng lớn mắt, nhìn gương mặt như hồ ly của Jaejoong vẽ ra lúm đồng tiền, vẻ mặt hiện ra sự kinh ngạc tột độ.

Hết chương 6
Chương 7

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét