Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014

[Fic] Yêu, rốt cuộc là vì sao? | Chương 12

Yêu, rốt cuộc là vì sao?



Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 12
 


Trên ghế salon ở phòng khách, Jaejoong đang cuộn người nằm trong lòng Yunho, vô cùng thân mật trò chuyện với nhau.


“A! Yoochun?!” Liếc thấy Yoochun đang đi đến phòng khách, Jaejoong vội vàng ngồi ngay ngắn lại trên ghế salon.


“Em đề nghị hai người mau trở về phòng.” Yoochun mặt không đổi sắc quăng cho Jaejoong và Yunho những lời này, sau đó ngay lập tức về phòng.


“… Yoochun à!” Ngay khi Yoochun vừa đóng cửa phòng thì thanh âm ai oán của Changmin đã vang lên trong phòng khách.


Jaejoong và Yunho tò mò nhìn Changmin đi đến trước cửa phòng cậu, đứng đó hồi lâu mà vẫn không mở cửa đi vào.


“Sao vậy? Sao không vào đi?” Jaejoong ngờ vực hỏi.


“Anh ấy khóa cửa rồi.” Changmin ủ rũ đi đến ghế salon, ngồi xuống.


“Còn chưa dụ dỗ được nó sao?” Jaejoong đồng cảm nhìn maknae, Changmin là đứa nhỏ ít kinh nghiệm nhất nhóm, với tính tình của Yoochun, có lẽ Changmin thật sự không có năng lực để ứng phó, nhưng ai bảo hết lần này đến lần khác cậu cứ chọn Yoochun làm gì.


“Không phải, em vừa chọc giận anh ấy.” Changmin thở dài.


“Vốn dĩ em và anh ấy đã có thể giống anh và Yunho hyung, nhưng lại bị em làm hỏng rồi.” Nghĩ tới đây, Changmin cảm thấy rất hối hận, cũng tại cái miệng mà ra hết!


“Giống Yunho và anh?” Jaejoong kinh ngạc mở to mắt nhìn Changmin, sau đó liếc qua nhìn Yunho cũng đang kinh ngạc không khác gì mình, “em tỏ tình với nó?”


“Ừ.” Changmin đem chuyện kể cho Jaejoong và Yunho nghe. Jaejoong nén cười nhìn Changmin còn Yunho thì bất đắc dĩ lắc đầu.


“Anh còn tưởng rằng Yoochun mới là người tỏ tình trước, Changmin à, sau này em đừng nên xem phim người lớn làm gì, mấy thứ đó không hỗ trợ gì cho em đâu.” Jaejoong cố nén cười, vỗ vỗ vai Changmin.


“Tâm tư Yoochun vốn rất rắc rối, em có đắc tội với em ấy cũng không có gì lạ. Chỉ cần em giải thích, chắc chắn Yoochun sẽ tha thứ cho em.” Yunho gật đầu nói.


“Nhưng anh ấy khóa cửa rồi.” Changmin mang vẻ mặt mong đợi nhìn Jaejoong và Yunho.


“… Tối nay anh và Jaejoong có việc, nếu em không muốn ngủ trên ghế salon thì có thể tìm Junsu để bàn bạc, nếu em ấy còn chưa ngủ thì em có thể hỏi xin ngủ cùng.” Yunho che đi gương mặt đang đỏ bừng của mình, đi vào phòng.


“Trọng sắc khinh bạn!” Changmin thầm mắng một câu, sau đó nằm trên ghế salon lăn qua lộn lại, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, cậu chạy đến cửa phòng mình và Yoochun, do dự cầm lấy tay nắm cửa. Vừa xoay thử, Changmin liền giật mình, cửa không khóa?! Chẳng lẽ Yoochun vừa mở cửa cho mình?!


Changmin lo lắng đi vào căn phòng tối, đóng cửa lại.


Ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ thủy tinh, trên giường có một thân ảnh đang cuộn tròn trong chăn.


Changmin không tự chủ kéo khóe miệng, trái tim cũng theo đó mà rộn lên.


Lại là cái kiểu này, mỗi khi có xung đột, người này luôn ngủ trước, để lại mình cậu ở bên cạnh đoán mò. Changmin đột nhiên có cảm giác dường như tình cảm mình trao ra, vĩnh viễn sẽ không có hồi đáp, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu thật sự hoài nghi nhiệt tình của mình có thể hay không bị dập tắt. Từng không chỉ một lần nghĩ đến việc từ bỏ tình cảm với Yoochun, nhưng lần nào cũng vì một hành động quan tâm hoặc một câu nói ấm áp của anh mà ý nghĩ đó đều bị đập tan.


Thật sự rất mệt mỏi, rất đau.


Changmin vô thức dùng tay đấm lên tim mình, căn phòng vốn yên tĩnh bỗng vang lên tiếng động kỳ lạ.


“Em đang làm gì vậy?!” Yoochun vốn đang trốn trong chăn, bỗng nhiên ló đầu ra, dùng tay nắm chặt lấy bàn tay đang tự làm đau chính mình của Changmin.


“Trái tim em, em muốn đem nó đập nát đi, như vậy thì sẽ không còn đau nữa.”


“Đừng nói vậy.” Giọng nói lạnh lùng của Changmin khiến Yoochun không khỏi giật mình.


“Anh muốn em nói như thế nào? Anh nói đi, em sẽ thay đổi. Anh luôn như vậy, không hề bận tâm đến em, anh kính trọng Yunho hyung, nên sẽ không chọc giận anh ấy; anh lệ thuộc vào Jaejoong hyung, nên sẽ vì anh ấy mà làm bất cứ chuyện gì; Junsu là bạn tốt nhất của anh, nên anh lúc nào cũng quan tâm đến anh ấy. Chỉ có em, chỉ có em là người mà anh không cần đến, anh không băn khoăn cảm giác của em, anh muốn em nói như thế nào em liền nói như thế, anh muốn em làm gì em liền làm như vậy, em ở trong lòng anh căn bản không hề có một vị trí nào cả! Em nói em yêu anh, anh cho rằng em đang nói chuyện cười với anh sao?!”


“Khốn kiếp!” Yoochun tức giận, anh thật sự muốn giáng một bạt tai vào mặt con người đang nổi điên trước mặt mình.


“Anh biết em trước khi đi ngủ sẽ luôn đói bụng, nên nửa đêm phải gọi em cùng ăn mì! Anh biết em sợ bị lây bệnh cảm, nên mỗi lần bị cảm đều rất cẩn thận không dám đến gần sợ lây bệnh cho em! Anh biết em khi đọc sách sẽ không thích bị quấy rầy, nên anh sẽ không chơi đàn khi em đọc sách! Anh biết em sau mỗi lần cãi nhau với anh sẽ không ngủ được, nên…” Yoochun bỗng nhiên dừng lại, ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên gương mặt anh, tựa hồ có thể nhìn thấy trên gương mặt trắng nõn kia một tia ửng đỏ.


“… Vừa rồi tại sao lại khóa cửa? Đã khóa rồi sao lại mở ra?” Changmin nhìn chằm chằm vào Yoochun.


“…” Yoochun chỉ cắn môi dưới, ánh mắt liếc về cửa sổ.


“Sao anh biết sau khi chúng ta cãi nhau em sẽ không ngủ được? Tối hôm trước anh không ngủ?!” Mắt Changmin tựa như đang phát sáng.


“…”


“Vậy câu nói kia, căn bản không phải nói mớ mà là anh cố tình nói với em?!” Không đợi Yoochun kịp phản ứng, Changmin lập tức đem Yoochun kéo xuống, áp dưới người mình.


“Em nói này, anh từ lúc nào mà trở nên thiếu thành thật như vậy?” Nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực Yoochun, Changmin thở dài.


“… Không thích thì có thể từ bỏ.” Changmin nghe thanh âm buồn buồn từ đỉnh đầu vang xuống, cậu không khỏi nhíu mày.


“Không cho anh nói như vậy nữa!” Changmin nhéo vào eo Yoochun, nghe thấy người bên dưới phát ra âm thanh nho nhỏ do bị đau, lúc này cậu mới dừng tay.


“Câu nói lúc nãy trong phòng làm việc, anh thu hồi.” Yoochun đùa nghịch với tóc Changmin đang áp trên ngực mình.


“Câu nào?”


“Câu cuối kia.”


“Rốt cuộc là câu nào?” Khóe miệng Changmin khẽ cong lên.


“Em ngồi dậy cho anh! Nặng muốn chết!” Quyết định không nhìn Changmin, Yoochun dùng sức đẩy Changmin đang áp trên người mình ra, vừa định bước xuống giường thì bỗng nhiên bị kéo lại, thân thể sau đó rơi vào một lồng ngực ấm áp.


Chăn lụa ấm áp được kéo lên tới cằm, Changmin cẩn thận đắp kín chăn cho người trong ngực mình, sau đó mới an tâm nằm xuống.


“Câu nói tối hôm trước, anh hãy nói lại một lần nữa đi.” Changmin hít vào mùi vị riêng biệt của Yoochun, nhẹ nhàng nói.


“…”


“Không nhớ? Không sao, em sẽ nói lại cho anh nhớ.”


“Em câm miệng cho anh!” Yoochun tàn bạo cảnh cáo, nhưng kiểu gì cũng không có chút lực uy hiếp.


“Chỉ một lần thôi, có được hay không?” Changmin làm nũng cúi đầu, khẽ cọ vào mũi Yoochun.


“Ha ha!” Hành động trẻ con của Changmin khiến Yoochun bật cười.


“Changmin, đừng bỏ rơi anh.” Rốt cuộc, Yoochun đành thở dài, chậm rãi nói.


“Được, em vĩnh viễn cũng sẽ ở bên cạnh anh.” Changmin cười thỏa mãn, ôm sát người trong ngực, nhắm hai mắt lại.


Tối hôm đó, lần đầu tiên nghe thấy những lời này dù chỉ mơ hồ nhưng Changmin cũng rất vui mừng, giờ phút này, mọi thứ đã biến thành hạnh phúc.


… Đừng bỏ rơi anh, Changmin…


Thứ Hai, 20 tháng 1, 2014

[Fic] Yêu, rốt cuộc là vì sao? | Chương 11

Yêu, rốt cuộc là vì sao?



Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 11
 

Không quan tâm đến hai người đang ở trên sân thượng kia nữa, Changmin bước chân thật nhanh đến phòng làm việc.


Mùi khói thuốc làm cay mũi, pha trong không khí là chút mùi bia, Changmin hít vào không khỏi cau mày, sao lại giống ở phòng karaoke thế này?!


Changmin đến gần Yoochun đang ngồi mềm nhũn trên ghế, cậu giật lấy điếu thuốc trên tay Yoochun, hung hăng ném vào gạt tàn thuốc.


“Tại sao lại ra vẻ chán chường?”


“…” Tại sao lại nói anh ra vẻ?! Ngay cả liếc nhìn cũng lười biếng, Yoochun vẫn như cũ, ngồi bất động trên ghế.


“Sao vậy? Tâm trạng không tốt?” Changmin có chút bận tâm, cậu kéo ghế ngồi lại gần Yoochun, bánh xe nơi chân ghế lướt qua sàn gỗ, phát ra thanh âm trầm muộn.


“Không có gì.” Nhắm mắt lại, Yoochun rầu rĩ nói.


“… Lúc nãy em có nghe thấy tiếng đàn, là sáng tác mới của anh?” Changmin quyết định chuyển đề tài, ca khúc mang theo hương vị cô độc kia vẫn đang tràn ngập bên tai cậu.


“Ừ.”


“Là lúc vừa về đến nhà mới nghĩ ra sao? Trước kia cũng chưa nghe anh đàn qua.”


“Ừ.”


“… Tại sao không khí xung quanh anh luôn nặng nề như vậy?” Anh lẽ ra phải vui vẻ hơn, giống như lúc đứng trước máy quay vậy.


“Cuối cùng em cũng đã nói ra là chịu không nổi anh, anh cũng không có van xin em phải ở gần anh.” Yoochun căn bản vẫn không nhìn Changmin, thanh âm trầm thấp gợi cảm từ đôi môi đỏ mọng thoát ra.


“…” Changmin trầm mặc, cậu không biết rốt cuộc là vì sao Yoochun đột nhiên lại biến thành như vậy, mặc dù cậu vẫn biết anh hay thay đổi thất thường, nhưng có lẽ cậu thật sự lực bất tòng tâm khi ứng phó với anh. Changmin đột nhiên có chút ảo não, nếu như cậu là Jaejoong hyung, cậu nhất định có thể biết được vì sao Yoochun phiền lòng, nhất định có thể an ủi con người luôn giận dỗi này, nhưng chẳng lẽ cậu lại không được sao? Cậu không thể thay thế Jaejoong sao? Nghĩ đến đây, Changmin không khỏi vò đầu bứt tai.


“Nghe nói lúc nãy Yunho hyung tìm em?”


“Ừ? Phải.” Giọng nói trầm thấp của Yoochun khiến cho Changmin hồi thần trở lại, “cũng chỉ là hàn huyên một số chuyện nhân sinh, tình cảm…”


“Uhm? Nhân sinh, tình cảm? Không hổ danh là thiên tài, ngay cả nói chuyện phiếm mà cũng dùng từ chuẩn mực như vậy.”  Yoochun hơi cười nhạo nhìn về phía Changmin.


“Yunho hyung có lẽ sẽ đón nhận Jaejoong hyung.” Nghĩ đến đây, tâm trạng Changmin cũng đột nhiên tốt lên.


“Huh? Vậy sao?” Phản ứng của Yoochun lãnh đạm ngoài dự tính của Changmin.


“Anh không vui sao?” Ban đầu là ai vì chuyện của Jaejoong và Yunho mà quậy phá thành như vậy? Changmin không thể giải thích được, thật khó mà hiểu được cảm xúc của Yoochun.


“Đó là chuyện của họ, anh vui mừng làm gì?” Yoochun cười lạnh.


“Anh thật là máu lạnh.” Thấy thái độ bất cần đó của Yoochun, Changmin cảm thấy có chút tức giận.


“… Hay là nói thẳng đi, nếu không hài lòng về anh thì đại thiếu gia em biến ngay đi!” Yoochun như phát điên hét lên, Changmin lăng lăng nhìn Yoochun, không nói một câu nào.


Junsu đang trên đường trở về phòng ngủ, nghe thấy Yoochun to tiếng liền vội vàng chạy vào xem.


“Hai người… tại sao?”


“Không liên quan đến anh!” Changmin cũng nổi giận, hướng Junsu hét lên.


Changmin sập cửa lại, kéo Junsu ra ngoài, “đừng để ý đến anh ấy!”


-----------


Ngồi một mình ở trên ghế salon, Changmin cau mày suy nghĩ…


Tại sao cảm xúc của một người có thể nói thay đổi liền thay đổi ngay?! Rõ ràng lúc chiều vẫn còn đang rất vui vẻ, giờ lại có thể nói ra những lời như vậy!


Đại thiếu gia?! Rốt cuộc ai mới là đại thiếu gia?!


Nghĩ đến đây, Changmin một lần nữa cảm thấy chính mình đang mất dần kiên nhẫn, cậu dùng lực đạp lên bàn trà, gây ra tiếng động chói tai.


“Changmin… Đã xảy ra chuyện gì?” Jaejoong đi vào phòng khách, nhỏ giọng hỏi.


“Không có gì.” Changmin buồn bã đứng lên, hướng phòng của mình đi tới.


“Yoochun em ấy… nghe thấy em và Yunho nói chuyện.” Lời Jaejoong khiến bàn tay Changmin đang đặt ở nắm cửa bỗng khựng lại.


“Anh và Yoochun vì lo lắng cho em nên đã đi lên sân thượng, chỉ có điều, Yoochun rời đi rất nhanh.”


“Anh ấy nghe được gì?”


“Chỉ một chút, Yunho nói em là trưởng nam trong nhà, phải kết hôn…” Jaejoong còn chưa dứt lời, bóng dáng Changmin đã biến mất ở góc phòng.


“Jaejoong à…”


Từ sân thượng vọng đến tiếng gọi, Jaejoong không khỏi nở nụ cười.


“Đến liền đây.”


-----------


Cửa phòng làm việc không khóa, trong phòng vẫn như cũ bị bao phủ bởi mùi thuốc lá và bia, con người chán chường kia cũng không thấy bóng dáng. Changmin nhất thời bối rối, cậu bước nhanh đến góc phòng, phát hiện ra có một bóng người đang co ro ở chân tường.


Người trong góc tường nghe tiếng khép cửa liền giật mình ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt sưng đỏ.


“Sao lại khóc?” Trái tim tựa như bị ai bóp chặt, Changmin ngồi xổm xuống trước mặt Yoochun, đau lòng chạm nhẹ vào khóe mắt khẽ run lên của Yoochun.


“Sao lại quay lại?” Yoochun ra vẻ dùng giọng nói lạnh lùng để hỏi, nhưng do vừa khóc xong nên giọng nói lại có phần như đang làm nũng.


“Có một tên ngốc cố tình chọc tức em sau đó lại một mình trốn vào trong này, khóc đến nỗi mắt cũng sưng lên, nhưng miệng vẫn bướng bỉnh như vậy.”


“Em nói chuyện với hyung của mình như vậy sao?” Yoochun cong môi lên, nước mắt đã ngừng chảy nhưng thân thể vẫn thút tha thút thít.


“Anh còn muốn làm hyung của em” Changmin nhướng mày lên nhìn Yoochun.


“Anh so với em lớn tuổi hơn, lại là nam, không làm hyung của em thì có thể làm gì?” Yoochun dùng ánh mắt sưng đỏ trợn lên trừng Changmin một cái, nhưng trong mắt Changmin thì ánh mắt đó lại tựa như của chú mèo con đang bị khi dễ.


“Không… Trong nhà này em có hai người hyung là đủ rồi.”


“Hai?”


“Yunho hyung và Jaejoong hyung.”


“Vậy còn Junsu?”


“Anh ấy là trường hợp ngoại lệ.”


“… Nếu Junsu nghe thấy lời này, em nhất định phải chết.” Yoochun đồng tình nhìn Changmin một cái.


“Lời của Yunho hyung ở trên sân thượng, anh không cần phải để ý tới.” Changmin gãi đầu nói.


“… Anh ấy nói đúng.” Không kể đến Changmin là con trai độc nhất trong nhà, Yoochun sợ rằng đến cả ba mẹ mình cũng không đủ bình tĩnh để tiếp nhận chuyện con mình yêu đàn ông.


“Nhưng em yêu anh.” Câu nói vẫn luôn do dự trong lòng bấy lâu giờ lại dễ dàng bật ra như vậy, chính bản thân Changmin cũng sợ hãi, không nghĩ đến lần đầu tiên tỏ tình lại ở trong tình thế này.


“… Em… Em có biết mình đang nói gì không?!” Yoochun hiển nhiên không thể nào nghĩ đến Changmin sẽ nói ra lời như vậy, trong phút chốc anh liền ngẩn người, mặt mũi cũng đỏ bừng.


“Chết tiệt! Em chẳng quản gì nữa! Park Yoochun, em yêu anh, là tình yêu như của Jaejoong hyung đối với Yunho hyung! Bất kể phát sinh chuyện gì em đều chỉ muốn ở cạnh anh!” Changmin nói xong một hơi, phát hiện ra Yoochun đang ngơ ngác nhìn mình, cậu liền dùng ngón tay gõ nhẹ vào chiếc mũi xinh đẹp của anh.


“Em không tin là anh không phát hiện ra.” Thân thể Changmin từ từ nhích gần tới Yoochun, đôi môi chạm nhẹ vào vành tai thật mỏng kia.


“… Phát hiện gì?” Động tác của Changmin khiến lỗ tai Yoochun trong nháy mắt đỏ bừng, trái tim đập dồn dập trong lồng ngực.


“Anh tinh ranh như vậy, nhất định phải biết tình cảm của em, anh là đang đùa bỡn em phải không?” Changmin tựa như đang rất hài lòng, nhìn chằm chằm vào Yoochun, miệng nhếch lên.


“Không có, ha ha, bộ dạng bây giờ của em nhìn cứ như oán phụ.” Yoochun bật cười, đôi mắt long lanh trong suốt.


“… Đừng có lảng sang chuyện khác!” Changmin cố nén ham muốn bóp chết người đang cười trước măt mình, thấp giọng oán trách.


“…” Trầm mặc hồi lâu, Yoochun ngẩng đầu, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Changmin, “em hy vọng anh nói gì? Chuyện mà Jaejoong lo lắng, anh cũng bận tâm, anh không tin em một chút cũng không ngần ngại. Tình cảm như vậy vốn không thể nào có kết quả, chuyện không có kết quả thì tốt hơn là đừng nên bắt đầu.”


“Tại sao lại phải lo lắng đến kết quả? Anh chẳng phải từng nói tuổi trẻ là để tiêu xài sao?” Changmin cau mày.


Yoochun ngẩn người, anh không ngờ rằng Changmin vẫn còn nhớ lời nói đùa của anh.


“Nhưng Changmin à, thật ra thì trừ tuổi trẻ ra, anh cái gì cũng không có, anh cái gì cũng không thể tiêu xài nổi, lúc đó vì tự ái nên anh mới nói lời đó.” Trong mắt Yoochun hiện lên tia bi thương, không hề né tránh.


“Anh có, nỗ lực của anh, thành công của anh, chúng em đều nhìn thấy, các fan cũng nhìn thấy. Hơn nữa anh còn mọi người, còn có em, em sẽ luôn theo ở bên cạnh anh, cho dù anh đuổi em đi, em cũng sẽ không rời đi!” Ánh mắt kiên định của Changmin lúc này đây thật sự khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng sẵn sàng tin tưởng.


“… Thì ra em cũng có thể nói ra những lời như vậy.” Yoochun cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười không cách nào che giấu được.


“…” Changmin xấu hổ, mặt bắt đầu chuyển sang màu đỏ.


“Vậy… Vậy anh rốt cuộc cảm thấy thế nào?”


“Cái gì như thế nào?” Hiếm khi nhìn thấy Changmin ấp úng, Yoochun bỗng nhiên nổi hứng muốn trêu chọc.


“… Chính là… chuyện kia…”


“Chuyện?” Bộ dáng chân tay luống cuống của Changmin khiến cho tâm tình Yoochun trở nên tốt vô cùng.


“… Hẹn hò.” Changmin đỏ mặt nhìn Yoochun, bộ dạng như chiến sĩ khẳng khái hy sinh.


“Được.” Cùng Changmin nhìn nhau hơn nửa phút, Yoochun cong môi bật ra một tiếng. Thời đại này còn ai lại nói ra mấy câu quê mùa như vậy nữa chứ? Dù vậy nhưng kiểu tỏ tình giống học sinh trung học này thật sự khiến Yoochun cảm động.


“Hả? Cứ như vậy? Anh không lo lắng một chút nào nữa sao?” Yoochun trả lời dứt khoát như vậy khiến Changmin sợ hết hồn.


“Em không phải muốn anh đáp ứng em sao?”


“Nói vậy không sai… Nhưng anh đáp ứng cũng quá dứt khoát đi.”


“Vậy thì đợi thêm mười năm nữa rồi em hãy hẹn hò với anh!” Yoochun đột nhiên nghiêm mặt, đứng phắt dậy mở cửa rời khỏi phòng làm việc.


Cho đến khi cửa phòng sập lại, Changmin mới khôi phục lại thần trí.