Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014

[Fic] Yêu, rốt cuộc là vì sao? | Chương 12

Yêu, rốt cuộc là vì sao?



Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 12
 


Trên ghế salon ở phòng khách, Jaejoong đang cuộn người nằm trong lòng Yunho, vô cùng thân mật trò chuyện với nhau.


“A! Yoochun?!” Liếc thấy Yoochun đang đi đến phòng khách, Jaejoong vội vàng ngồi ngay ngắn lại trên ghế salon.


“Em đề nghị hai người mau trở về phòng.” Yoochun mặt không đổi sắc quăng cho Jaejoong và Yunho những lời này, sau đó ngay lập tức về phòng.


“… Yoochun à!” Ngay khi Yoochun vừa đóng cửa phòng thì thanh âm ai oán của Changmin đã vang lên trong phòng khách.


Jaejoong và Yunho tò mò nhìn Changmin đi đến trước cửa phòng cậu, đứng đó hồi lâu mà vẫn không mở cửa đi vào.


“Sao vậy? Sao không vào đi?” Jaejoong ngờ vực hỏi.


“Anh ấy khóa cửa rồi.” Changmin ủ rũ đi đến ghế salon, ngồi xuống.


“Còn chưa dụ dỗ được nó sao?” Jaejoong đồng cảm nhìn maknae, Changmin là đứa nhỏ ít kinh nghiệm nhất nhóm, với tính tình của Yoochun, có lẽ Changmin thật sự không có năng lực để ứng phó, nhưng ai bảo hết lần này đến lần khác cậu cứ chọn Yoochun làm gì.


“Không phải, em vừa chọc giận anh ấy.” Changmin thở dài.


“Vốn dĩ em và anh ấy đã có thể giống anh và Yunho hyung, nhưng lại bị em làm hỏng rồi.” Nghĩ tới đây, Changmin cảm thấy rất hối hận, cũng tại cái miệng mà ra hết!


“Giống Yunho và anh?” Jaejoong kinh ngạc mở to mắt nhìn Changmin, sau đó liếc qua nhìn Yunho cũng đang kinh ngạc không khác gì mình, “em tỏ tình với nó?”


“Ừ.” Changmin đem chuyện kể cho Jaejoong và Yunho nghe. Jaejoong nén cười nhìn Changmin còn Yunho thì bất đắc dĩ lắc đầu.


“Anh còn tưởng rằng Yoochun mới là người tỏ tình trước, Changmin à, sau này em đừng nên xem phim người lớn làm gì, mấy thứ đó không hỗ trợ gì cho em đâu.” Jaejoong cố nén cười, vỗ vỗ vai Changmin.


“Tâm tư Yoochun vốn rất rắc rối, em có đắc tội với em ấy cũng không có gì lạ. Chỉ cần em giải thích, chắc chắn Yoochun sẽ tha thứ cho em.” Yunho gật đầu nói.


“Nhưng anh ấy khóa cửa rồi.” Changmin mang vẻ mặt mong đợi nhìn Jaejoong và Yunho.


“… Tối nay anh và Jaejoong có việc, nếu em không muốn ngủ trên ghế salon thì có thể tìm Junsu để bàn bạc, nếu em ấy còn chưa ngủ thì em có thể hỏi xin ngủ cùng.” Yunho che đi gương mặt đang đỏ bừng của mình, đi vào phòng.


“Trọng sắc khinh bạn!” Changmin thầm mắng một câu, sau đó nằm trên ghế salon lăn qua lộn lại, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, cậu chạy đến cửa phòng mình và Yoochun, do dự cầm lấy tay nắm cửa. Vừa xoay thử, Changmin liền giật mình, cửa không khóa?! Chẳng lẽ Yoochun vừa mở cửa cho mình?!


Changmin lo lắng đi vào căn phòng tối, đóng cửa lại.


Ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ thủy tinh, trên giường có một thân ảnh đang cuộn tròn trong chăn.


Changmin không tự chủ kéo khóe miệng, trái tim cũng theo đó mà rộn lên.


Lại là cái kiểu này, mỗi khi có xung đột, người này luôn ngủ trước, để lại mình cậu ở bên cạnh đoán mò. Changmin đột nhiên có cảm giác dường như tình cảm mình trao ra, vĩnh viễn sẽ không có hồi đáp, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu thật sự hoài nghi nhiệt tình của mình có thể hay không bị dập tắt. Từng không chỉ một lần nghĩ đến việc từ bỏ tình cảm với Yoochun, nhưng lần nào cũng vì một hành động quan tâm hoặc một câu nói ấm áp của anh mà ý nghĩ đó đều bị đập tan.


Thật sự rất mệt mỏi, rất đau.


Changmin vô thức dùng tay đấm lên tim mình, căn phòng vốn yên tĩnh bỗng vang lên tiếng động kỳ lạ.


“Em đang làm gì vậy?!” Yoochun vốn đang trốn trong chăn, bỗng nhiên ló đầu ra, dùng tay nắm chặt lấy bàn tay đang tự làm đau chính mình của Changmin.


“Trái tim em, em muốn đem nó đập nát đi, như vậy thì sẽ không còn đau nữa.”


“Đừng nói vậy.” Giọng nói lạnh lùng của Changmin khiến Yoochun không khỏi giật mình.


“Anh muốn em nói như thế nào? Anh nói đi, em sẽ thay đổi. Anh luôn như vậy, không hề bận tâm đến em, anh kính trọng Yunho hyung, nên sẽ không chọc giận anh ấy; anh lệ thuộc vào Jaejoong hyung, nên sẽ vì anh ấy mà làm bất cứ chuyện gì; Junsu là bạn tốt nhất của anh, nên anh lúc nào cũng quan tâm đến anh ấy. Chỉ có em, chỉ có em là người mà anh không cần đến, anh không băn khoăn cảm giác của em, anh muốn em nói như thế nào em liền nói như thế, anh muốn em làm gì em liền làm như vậy, em ở trong lòng anh căn bản không hề có một vị trí nào cả! Em nói em yêu anh, anh cho rằng em đang nói chuyện cười với anh sao?!”


“Khốn kiếp!” Yoochun tức giận, anh thật sự muốn giáng một bạt tai vào mặt con người đang nổi điên trước mặt mình.


“Anh biết em trước khi đi ngủ sẽ luôn đói bụng, nên nửa đêm phải gọi em cùng ăn mì! Anh biết em sợ bị lây bệnh cảm, nên mỗi lần bị cảm đều rất cẩn thận không dám đến gần sợ lây bệnh cho em! Anh biết em khi đọc sách sẽ không thích bị quấy rầy, nên anh sẽ không chơi đàn khi em đọc sách! Anh biết em sau mỗi lần cãi nhau với anh sẽ không ngủ được, nên…” Yoochun bỗng nhiên dừng lại, ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên gương mặt anh, tựa hồ có thể nhìn thấy trên gương mặt trắng nõn kia một tia ửng đỏ.


“… Vừa rồi tại sao lại khóa cửa? Đã khóa rồi sao lại mở ra?” Changmin nhìn chằm chằm vào Yoochun.


“…” Yoochun chỉ cắn môi dưới, ánh mắt liếc về cửa sổ.


“Sao anh biết sau khi chúng ta cãi nhau em sẽ không ngủ được? Tối hôm trước anh không ngủ?!” Mắt Changmin tựa như đang phát sáng.


“…”


“Vậy câu nói kia, căn bản không phải nói mớ mà là anh cố tình nói với em?!” Không đợi Yoochun kịp phản ứng, Changmin lập tức đem Yoochun kéo xuống, áp dưới người mình.


“Em nói này, anh từ lúc nào mà trở nên thiếu thành thật như vậy?” Nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực Yoochun, Changmin thở dài.


“… Không thích thì có thể từ bỏ.” Changmin nghe thanh âm buồn buồn từ đỉnh đầu vang xuống, cậu không khỏi nhíu mày.


“Không cho anh nói như vậy nữa!” Changmin nhéo vào eo Yoochun, nghe thấy người bên dưới phát ra âm thanh nho nhỏ do bị đau, lúc này cậu mới dừng tay.


“Câu nói lúc nãy trong phòng làm việc, anh thu hồi.” Yoochun đùa nghịch với tóc Changmin đang áp trên ngực mình.


“Câu nào?”


“Câu cuối kia.”


“Rốt cuộc là câu nào?” Khóe miệng Changmin khẽ cong lên.


“Em ngồi dậy cho anh! Nặng muốn chết!” Quyết định không nhìn Changmin, Yoochun dùng sức đẩy Changmin đang áp trên người mình ra, vừa định bước xuống giường thì bỗng nhiên bị kéo lại, thân thể sau đó rơi vào một lồng ngực ấm áp.


Chăn lụa ấm áp được kéo lên tới cằm, Changmin cẩn thận đắp kín chăn cho người trong ngực mình, sau đó mới an tâm nằm xuống.


“Câu nói tối hôm trước, anh hãy nói lại một lần nữa đi.” Changmin hít vào mùi vị riêng biệt của Yoochun, nhẹ nhàng nói.


“…”


“Không nhớ? Không sao, em sẽ nói lại cho anh nhớ.”


“Em câm miệng cho anh!” Yoochun tàn bạo cảnh cáo, nhưng kiểu gì cũng không có chút lực uy hiếp.


“Chỉ một lần thôi, có được hay không?” Changmin làm nũng cúi đầu, khẽ cọ vào mũi Yoochun.


“Ha ha!” Hành động trẻ con của Changmin khiến Yoochun bật cười.


“Changmin, đừng bỏ rơi anh.” Rốt cuộc, Yoochun đành thở dài, chậm rãi nói.


“Được, em vĩnh viễn cũng sẽ ở bên cạnh anh.” Changmin cười thỏa mãn, ôm sát người trong ngực, nhắm hai mắt lại.


Tối hôm đó, lần đầu tiên nghe thấy những lời này dù chỉ mơ hồ nhưng Changmin cũng rất vui mừng, giờ phút này, mọi thứ đã biến thành hạnh phúc.


… Đừng bỏ rơi anh, Changmin…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét