MÈO HOANG
Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary: Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....
Chương 17
Sau khi hiểu rõ lẫn
nhau cả hai mới phát hiện ra rằng, kỳ thực những người yêu nhau thật sự rất giống
nhau.
Yoochun là người rất
yêu thực vật, cậu thích ở cùng cây cỏ hơn là con người. Điểm này cùng Shim
Changmin thật sự là giống nhau như đúc. Ánh mắt cậu khi lần đầu tiên nhìn thấy
Changmin đã không có cách nào dời đi, cũng giống như Shim Changmin lần đầu tiên
nhìn thấy mèo con Yoochun, vừa ưu nhã lại vừa mang theo dã tính, khiến cho
Changmin có chút sợ hãi.
Changmin ôm Yoochun trở
về nhà, hai người vừa vào cửa đã hôn nhau, giày vứt tán loạn ở cửa; Yoochun
cong môi, quyến rũ đưa mắt liếc qua bốn phía, đôi mắt nhanh chóng dừng lại ở
chiếc ghế sa lon mà sáng nay mình cùng Changmin vừa thực hiện vận động kịch liệt.
Sự việc chuyển biến
nhanh chóng khiến người khó mà ứng phó kịp, Changmin thở gấp nhìn người
phía dưới mình, nhớ đến sáng nay cậu vẫn là chú mèo nhỏ đang câu dẫn, rúc vào
trong ngực mình, bây giờ lại trở thành con người vô cùng quyến rũ, thậm chí là
mang thêm chút tà khí khó diễn tả.
Phần gáy bị người đối
diện nhẹ nhàng ôm lấy, Changmin từ từ bị kéo lại gần Yoochun. Đôi mắt Yoochun
híp lại, lộ ra vẻ lười nhác như lúc còn là chú mèo nhỏ, nhưng Changmin lại cảm
thấy trong đôi mắt sáng kia, hiện lên chút tia ranh mãnh mà anh không thể diễn
tả bằng lời.
Changmin đưa lưỡi liếm
nhẹ lên đôi môi hồng hồng của Yoochun. Yoochun dường như cũng đã quen với hành
động này, cậu cười híp mắt, dùng lưỡi chính mình cuốn lấy đầu lưỡi Changmin, rồi
lại khẽ đưa môi mình hướng về phía trước, một lòng muốn gặm cắn đôi môi đối
phương.
Hành động này của cậu
khiến cho Changmin phải bật cười thành tiếng, tiếng cười khiến cho Yoochun dừng
lại, cậu liếm môi, rút đầu lưỡi về.
“Cười… Cười cái gì…?”
Âm thanh trầm thấp pha
chút ham muốn tình dục trở nên hỗn loạn, lọt vào tai Shim Changmin lại trở nên
gợi cảm vô cùng. Anh nghiêng đầu, khẽ cắn vành tai cậu, sau đó lại dùng thanh
âm cũng nhiễm hương vị tình dục mà thì thầm vào tai cậu.
“Mèo nhỏ của anh… Đói bụng
rồi sao?”
Lời của Changmin khiến
gương mặt Yoochun vì ngượng ngùng mà trở nên đỏ ửng, cậu dùng lực đẩy Changmin
ra, cố gắng muốn nhào đến ghế sa lon mềm mại, nhưng chân vừa chạm đất được vài
bước thì đã bị Changmin dùng sức kéo vào trong ngực.
“Muốn trốn đi đâu…
Yoochunnie…?”
Giọng nói khàn khàn của
Changmin vang bên tai Yoochun mang đến cho cậu một cảm giác thật dịu dàng, khiến
chân cậu trở nên mềm nhũn, cảm giác như độc tố của dục hoa vẫn còn đang phảng
phất trong cơ thể. Cơ thể cậu đã bắt đầu có phản ứng, thân thể bất giác cứ như
vậy mà làm trái với lý trí, đưa tay ra ôm lấy Changmin.
“Min…”
Giọng nói đáng thương của
chính mình vang lên, khiến cho Yoochun ngay lập tức lấy lại tinh thần, nụ cười
trên môi cậu liền vụt tắt, thay vào đó là cảm giác bứt rứt. Cậu vừa định giãy dụa
để thoát ra thì mới phát hiện hai tay đã bị cà vạt trói lại.
Trưng ra nụ cười mắt lớn
mắt nhỏ, Changmin áp chế Yoochun tựa lưng vào tủ lạnh, đem đôi tay không cách
nào nhúc nhích của cậu choàng qua cổ mình, sau đó bắt đầu hôn lên cơ thể
Yoochun.
Những nụ hôn nhẹ mang
theo ý trêu chọc, khi Yoochun vừa muốn phối hợp thì Changmin lại đưa môi hướng
đến nơi khác, khiến Yoochun không thể bắt kịp nhịp điệu, cậu bất mãn cong môi
lên, tự oán giận chính mình không thể nào khống chế cử động của bản thân. Hai
chân cậu không thể chạm đất vì đã bị Changmin ôm lấy, hành động này rõ ràng là
không muốn cho mình chạy trốn mà.
“Min… Hư!”
Yoochun dồn sức vào đầu
ngón tay, nhéo mạnh vào phần gáy của Changmin, khiến anh nở nụ cười mang theo vẻ
mặt xấu xa. Vẻ mặt đó lại khiến trái tim Yoochun đập hẫng đi một nhịp.
“Yoochun hư… Cũng do em
làm cho thức ăn rơi đầy trên mặt đất không phải sao…?”
Khẽ đưa mắt nhìn thức
ăn rơi vãi trên mặt đất, Yoochun nhớ đến chuyện sáng nay, người câu dẫn rõ ràng
là mình, nhưng cậu vẫn trưng ra ánh mắt quật cường, khẽ rên rĩ, bắt đầu suy
nghĩ cách để phản bác lại chút ít, đang lúc còn suy tính thì mọi thứ bỗng nhiên
quay cuồng, giây tiếp theo đã thấy mình bị đặt nằm trên bàn ăn.
Tựa đầu vào vai
Changmin, Yoochun vì bị thay đổi tư thế đột ngột mà đầu óc trở nên choáng váng,
cậu chu môi lẩm bẩm sau đó nhắm chặt mắt lại.
“Xấu xa…”
“Không thích anh xấu xa
hả?”
…
“Em đó!”
“A a a! Em ghét nước!”
Phòng tắm đầy bọt nước
bắt đầu bùng nổ chiến tranh, Changmin cầm lấy vòi sen hướng về phía Yoochun mà
bắn nước, Yoochun cũng không an phận, bắt đầu ngồi trong bồn tắm mà giãy dụa,
khiến nước văng khắp nơi, tạo thành một trận sóng nhỏ vẫy vào mặt Changmin.
“Em…!”
Changmin nheo mắt lại, đôi
mắt mang theo chút hờn giận nhìn chằm chằm vào mèo nhỏ không an phận kia, nước
theo đường nét trên mặt rơi chầm chậm rồi đọng lại nơi gò má. Yoochun cũng trừng
mắt nhìn lại Changmin, tỏ ý ta đây một chút cũng không sợ.
“Đừng tạt nước… Đừng…”
Đem lời Yoochun nói bỏ
qua ngoài tai, Changmin ôm chặt lấy Yoochun, đem vòi sen chỉnh đến mức nước yếu
nhất, Changmin bắt đầu nhẹ nhàng tẩy rửa thân thể Yoochun. Nguyên tưởng rằng
Changmin muốn ăn hiếp mình, không hề nghĩ đến tình huống hiện tại, Yoochun ngây
ngốc nhìn người trước mặt, người kia lại nở nụ cười đầy yêu thương, đặt một nụ
hôn nhẹ nhàng lên trán cậu.
“Em đó… Thật không chịu
được mà…”
Tắt nước đi, Changmin bắt
đầu thoa sữa tắm lên người Yoochun, mèo nhỏ kia thì tất nhiên sẽ nhắm mắt lại
mà hưởng thụ, hoàn toàn không vì câu nói kia của Changmin mà cảm thấy bị tổn thương, cậu đơn giản chỉ xem nó như gió nhẹ thổi qua.
“Chỉ cần anh thích em
là được rồi ~”
Nghe thấy những lời
này, Changmin hơi sững sốt, khóe miệng anh lộ ra nét cười, nhưng lại không nói
gì cả. Nhận ra điều này, Yoochun ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Sao hả? Anh…” hơi nhíu
mày, trái tim Yoochun khẽ dao động. “Không phải anh không thích em đó chứ?”
Thấy vẻ bối rối trong mắt
Yoochun, Changmin mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
“Sao có thể được, em suy nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy tại sao lại không
trả lời em?”
“… Những chuyện như vậy…
Không cần nói cũng biết rõ mà…”
Mặt Changmin trở nên đỏ
ửng, động tác tắm rửa cho Yoochun cũng trở nên nhanh hơn, tiếp tục đem nước xả
trên đầu Yoochun, để cậu không hỏi tiếp nữa.
Changmin lấy áo choàng
tắm mặc vào cho Yoochun, hai người quay trở lại phòng khách, ngồi trên ghế sa
lon ôm lấy nhau, Yoochun ngồi yên để cho Changmin lau khô tóc giúp mình, sau đó
dường như nhớ đến việc gì đó mà mở miệng hỏi.
“Changmin, tại sao lại
không nói yêu em?”
Câu hỏi bất ngờ này khiến
động tác lau tóc của Changmin dừng lại, anh nhìn ánh mắt ngờ vực của Yoochun,
đôi mắt sáng trong còn lấp lánh chút chờ đợi, anh mỉm cười, tiếp tục lau tóc
cho Yoochun.
“Anh cảm thấy cho dù
không nói thì em cũng biết.”
“… Ra vậy.”
Lộ ra khuôn mặt tươi cười,
Yoochun thỏa mãn đem cả cơ thể tựa vào ngực Changmin, có một số chuyện, không cần
phải nói cũng có thể biết rất rõ, có những lời nói, dù không nói nên lời cũng
không sao cả.
Vì đối với mình, đối
phương là người quan trọng nhất, đối phương nhất định sẽ luôn ở bên cạnh mình.
Nghĩ đến điều này,
Yoochun lúc này mới cảm thấy có nói hay không cũng không còn quan trọng nữa.
“Em không muốn kể về
chuyện của mình sao?”
Đề khăn lông qua một
bên, Changmin điều chỉnh tư thế của Yoochun, giúp cậu nằm thoải mái hơn, còn
anh thì đưa tay nắm lấy dây thắt lưng áo choàng tắm của cậu.
Yoochun chớp nhẹ đôi mắt,
đôi môi đỏ mọng vẽ thành đường cong.
“Còn nhiều thời gian mà
không phải sao?”
Changmin khẽ “A” lên một
tiếng, sau đó dùng sức ôm chặc người trong lòng, tựa như không có cách nào để
buông tay.
Đúng vậy, còn nhiều thời
gian.
Chúng ta còn cả một chặng
đường đời rất dài ở phía trước cần tiếp tục đi…
Đúng không, Yoochun?
Hết chương 17