Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

[Fic] Mèo Hoang | Chương 18


MÈO HOANG






Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary:  Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....

Chương 18



Sau khi khôi phục nhân tính, Park Yoochun vui vẻ tiếp nhận cuộc sống bên cạnh Shim Changmin. Thành thật mà nói thì cuộc sống của hai người cũng không có thay đổi gì lớn, Yoochun vẫn như trước, ở tại nhà Changmin, thỉnh thoảng lại quay trở về nhà cũ mình để lấy ít quần áo. Hiện tại cậu đã biết mình cũng là con người, không thể chỉ tùy tiện mặc lấy một cái quần short chạy tới chạy lui… Dù bình thường lúc ở nhà cậu cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của Changmin, rồi cứ thế đi tới đi lui.

Cuộc sống của hai người thật sự rất ngọt ngào, khi hai mắt giao nhau sẽ mỉm cười rồi hôn nhau, sau đó thực hiện chút vận động thân thể. Có đôi khi cả hai chỉ đơn giản hưởng thụ sự yêu thương của đối phương, mọi thứ cứ như thế giới trong những câu chuyện đồng thoại, không cần lo lắng thực tại, cũng không cần lo lắng dư luận công kích.

Cứ như vậy, cả hai dường như đã quên lãng chuyện liên quan đến Kim Jaejoong, nhưng rốt cuộc, một cuộc điện thoại đã kéo hai người trở về với thực tế.

Tiếng chuông điện thoại thúc giục người vang lên, Yoochun từ phòng bếp đi ra, chậm rãi nhấc ống nghe bên tai.

“Alo?”

“Yoochun phải không?”

Yoochun ngẩn người, giọng nói kia có chút quen thuộc, nhưng đây là điện thoại bàn mà, trên căn bản rất ít người gọi đến tìm mình…

“Cho hỏi, anh là…?”

“Anh là Yunho… Yoochun, Jaejoong cậu ấy…”

Giọng nói Yunho trong điện thoại mang theo chút ngập ngừng, Yoochun không biết phải miêu tả cảm giác ấy như thế nào, cậu chỉ theo trực giác nheo mắt lại, mấp máy môi.

“Anh ta đã ăn ‘cái kia’ sao?”

“… Đúng vậy, lần này hoàn toàn không cử động được nữa… Yoochun, em có thể đến hay không?... Chỉ cần đến một chút thôi…?”

Sự lo lắng đối với Jaejoong của Yunho toàn bộ đều thể hiện qua giọng nói khổ sở của y. Yoochun thở dài, đáp một tiếng “được” sau đó cúp máy.

Cậu liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã bốn giờ, Changmin chắc cũng sắp về nhà rồi, hay là chờ anh ấy về rồi cùng đi…

Vừa quay trở lại phòng bếp để tiếp tục việc dang dở, đột nhiên từ phòng khách truyền đến tiếng mở cửa rất nhỏ, Yoochun mở to mắt, vui vẻ nở nụ cười, chạy đến phía cửa.

Giang tay ôm lấy Changmin, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười sáng lạn, cậu ngẩng đầu hơi nhón người hôn nhẹ lên cằm Changmin.

“Anh đã về, Min…!”

Changmin cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Yoochun, một tay ôm lấy eo cậu, hai người tựa như dùng tư thế khiêu vũ mà di chuyển về phòng khách, cuối cùng kết thúc ở tư thế Yoochun cả người đeo bám trên cơ thể Changmin, rồi để anh ôm thẳng đến ghế sa lon trong phòng khách.

“Đang làm bữa tối?”

“Uh, đang chuẩn bị… Hôm nay em muốn ăn mì Ý hải sản!”

Yoochun cười, ôm lấy cổ Changmin, cậu vẫn như chú mèo nhỏ, đưa lưỡi liếm môi anh, miết theo viền môi một lần sau đó mới hài lòng mà rút lưỡi về, tựa như muốn nói cho đối phương biết bữa tối hôm nay nhất định sẽ rất ngon.

“Anh đợi không kịp nữa rồi!”

Cưng chiều nhìn mèo nhỏ đang tươi cười kia, Changmin đặt cậu ngồi lên ghế sa lon. Yoochun lúc này mới quyết định nói về chuyện liên quan đến Kim Jaejoong; Nghe thấy việc này, Changmin im lặng cúi đầu, chân mày hơi nhíu lại như đang suy nghĩ.

“Cho nên chúng ta đến nhà Jaejoong một chút có được không?”

Cẩn thận nói ra lời cuối cùng, Yoochun len lén nhìn Changmin. Nhận ra ánh mắt của Yoochun, Changmin lộ ra nụ cười, kéo gương mặt đáng yêu kia sát vào mình, hôn nhẹ lên trán cậu một nụ hôn trấn an.

“Được, chúng ta đi thôi!”

Yoochun đối với sự bao dung của Changmin thật sự cảm thấy rất cảm động, cậu ôm chặt lấy anh, hôn lên môi anh một cái. Changmin cười nói nhanh đi thay quần áo, lúc Yoochun đứng dậy, anh còn xấu xa vỗ nhẹ mông cậu.

Sau khi thay quần áo, Yoochun ngồi vào xe Changmin, hai người lại một lần nữa đến nơi ở của Jaejoong. Chuông cửa vừa nhấn, đón tiếp hai người vẫn là Yunho, gương mặt vẫn kiên nghị như trước, chẳng qua lần này lại có thêm nụ cười cảm kích.

“Cảm ơn em đã đến, Yoochun.” Yunho vươn tay ra muốn ôm Yoochun, nhưng lại bị Changmin ngăn lại, Yoochun bị anh kéo lui về sau một bước.

Yunho buồn cười nhìn ánh mắt mang theo chút ý đối địch của Changmin, đôi tay y vốn dĩ muốn ôm lại chuyển thành vỗ nhẹ lên đầu Yoochun, y hơi nghiêng người mời hai người vào nhà. Changmin và Yoochun theo chân Yunho lên lầu, Yunho cũng kết hợp vừa đi vừa tường thuật chi tiết trạng thái của Jaejoong.

“Lần này tình hình của cậu ấy thật sự có chút nghiêm trọng, ngay cả nói cũng không nên lời… Động tác không còn chút sức lực nào… Trong nháy mắt sẽ có thể…”

Yunho khổ sở rũ mắt xuống, ba người đi đến trước một cánh cửa, chờ y đẩy cửa vào.

“Bây giờ cậu ấy chỉ có thể dựa vào thuốc dinh dưỡng… Anh thật sự…”

Yoochun đưa tay vỗ vai Yunho, tặng cho y một nụ cười dịu dàng.

“Anh đi lấy loại hoa kia, kính hiển vi và khay điều chế, em đi xem Jaejoong một chút.” Sau khi dặn dò Yunho, Yoochun kéo tay Changmin bước vào phòng.

Bên trong cực kỳ yên tĩnh, trên chiếc giường trắng có một người đang nằm, quả thực sắc mặt có thể cùng màu sắc của chiếc giường hòa làm một. Yoochun bước đến gần, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của người kia, cậu khẽ nhíu mày, chỉ cần nhìn qua cổ tay trắng nõn gầy yếu, không cần cầm lên cũng có cảm giác người trước mặt đang rất yếu.

Dường như nghe thấy tiếng động, người trên giường khẽ chớp mi mắt, mãi gần một phút sau mới mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Yoochun, đôi mắt trong suốt mang theo một nụ cười yếu ớt.

“Anh dùng thuốc quá liều phải không?” Yoochun cất tiếng hỏi.

Người kia nhẹ nhàng chớp mắt hai cái, khóe mắt mang theo vẻ vội vàng, gương mặt tựa như nước hồ nở nụ cười nhạt.

Yoochun khẽ thở dài một hơi, cậu đến bên Jaejoong để xem kỹ tình trạng của hắn, cơ thể Jaejoong hiện tại đã trở nên cứng ngắc, hơi giống người bị đóng băng.

Yoochun cau mày hỏi: “Rốt cuộc đã ăn bao nhiêu?”

“Mười ba…”

Giọng nói Yunho từ bên cửa truyền đến, trên tay y cầm theo một chiếc hộp màu đen và một nhánh hoa. Y đem chiếc hộp đặt trên chiếc bàn cạnh giường, mở chiếc hộp ra lấy một vài dụng cụ thí nghiệm hóa học và kính hiển vi.

“Anh ta ăn một lượng lớn loại hoa này?”

Yunho khẽ gật đầu, Yoochun kéo tay Changmin đi về phía chiếc bàn, cậu nhờ Changmin đem nhánh hoa cắt thành miếng sau đó đặt dưới kính hiển vi, Changmin không nói gì, chỉ khẽ kéo Yoochun vào lòng mình hôn nhẹ lên phần chân mày vẫn đang nhíu lại của cậu rồi buông ra. Yoochun lúc này mới bắt tay vào công việc.

“Sau lần này, anh nhất định phải cấm anh ta, anh có hiểu không Yunho?”

Yunho đứng ở bên giường, ngẩng đầu chầm chậm nhìn Yoochun, có trời mới biết, chỉ cần Jaejoong nói một câu, người đàn ông này bất kể dù là chuyện gì đi nữa cũng sẽ đáp ứng hắn.

Yoochun rũ mắt, mang theo một chút tức giận bắt đầu chế thuốc, Changmin nhìn đôi tay khéo léo, thuần thục của Yoochun đang bào chế thuốc, lại nhìn sang người đang nằm trên giường.

“Min…?”

Giọng nói của Yoochun kéo Changmin quay trở về thực tại, anh nhìn gương mặt ngây ngốc của Yoochun, khẽ cười rồi đẩy kính hiển vi về phía cậu.

Yoochun im lặng nhìn Changmin, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác muốn khóc, cậu từng nghĩ muốn đem những chuyện rắc rối này kể cho anh, nhưng người trước mặt luôn im lặng không hỏi, không muốn làm khó cậu… Yoochun dừng bàn tay đang điều chế thuốc của mình lại, đem những thứ kia đặt lên bàn, vươn tay ôm lấy Changmin, cảm nhận sự ấm áp trong lồng ngực anh.

“Hỏi đi Changmin… Em sẽ nói…”

Changmin đưa một tay vò rối mái tóc Yoochun, một tay ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cậu, đem khoảng cách của hai người kéo lại gần hơn.

“Jaejoong vì sao lại trở thành như vậy?”

“Ăn một loại hoa thuốc phiện… được chế thành nha phiến.”

Khẽ buông Yoochun trong lòng mình ra, Changmin cúi đầu nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cậu.

“Loại hoa đó sinh ra chất độc tạo ra hiệu ứng đóng băng, vì vậy mà Jaejoong mới trở nên như vậy… Trước đây mỗi khi trăng tròn em sẽ điều chế thuốc cho anh ta, nên mới không xảy ra chuyện gì…”

“Anh ta không thể tự chế ra thuốc sao?”

“Là cậu ấy không muốn.” Yunho đột nhiên lên tiếng, Changmin và Yoochun vẫn ôm nhau không buông tay, tầm mắt Yunho từ phía Jaejoong dời đi, hướng về phía hai người, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.

“Jaejoong không muốn, vì loại hoa thuốc phiện kia khiến cho cậu ấy phát nghiện.”

Jaejoong nằm trên giường khẽ nhếch khóe miệng, hành động rất nhỏ nhưng vẫn không qua được đôi mắt của Yunho.

Yoochun chớp mắt vài cái sau đó rời khỏi ngực Changmin, đem thuốc đưa cho Yunho.

Thuốc vừa uống vào, ngón tay Jaejoong đã có thể cử động, hiệu quả trị liệu thật sự khiến cho Changmin cảm thấy kinh ngạc, anh nhìn Jaejoong đang mỉm cười, cả cơ thể vẫn như trước từ từ tựa vào Yunho, tạo nên bầu không khí tà mị của riêng Jaejoong.

Jaejoong mở miệng, cố gắng muốn phát ra âm thanh, nhưng dường như lại không có cách, hắn hơi nhíu mày, nhìn Yoochun.

“Giọng nói…?”

Nghe thấy câu hỏi của Yunho, Yoochun chậm rãi nhìn về phía y, nở nụ cười gượng gạo.

“Em cố tình chế thuốc như vậy đó, anh ta bây giờ không thể nói chuyện được, cũng đừng mong bước chân xuống giường, như vậy thì anh ta mới không ăn loại hoa kia nữa… Em muốn xử lý sạch loại hoa đó.”

Lời của Yoochun khiến Jaejoong trừng lớn mắt, ánh mắt xinh đẹp tựa như muốn rớt ra khỏi hốc mắt, cánh tay cố vươn ra muốn ngăn cản Yoochun bước đi nhưng lại trở nên vô lực, hắn mở miệng, nhưng không thể nói thành lời, đầu ngón tay níu lấy áo khoác của Yunho, lông mi run rẩy muốn nhờ vả y.

Nhìn bộ dáng bối rối của Jaejoong, Yunho đau lòng, cầm lấy tay hắn, nhưng lại không ngăn cản Yoochun rời đi, ngón tay Jaejoong dùng sức đâm mạnh vào lòng bàn tay Yunho, cuối cùng cũng buông ra, Jaejoong vô lực nhìn Yunho, từ đôi mắt xinh đẹp, nước mắt chợt rơi ra.

“Jaejoong…”

Nước mắt của Jaejoong cứ không ngừng rơi, Yunho không biết phải làm thế nào để an ủi hắn, nhưng y thật sự không thể để cho Jaejoong tiếp tục…

Yunho quay đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Changmin, y khổ sở cười nhẹ, khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không có chuyện gì, Changmin thấy vậy mới chậm rãi rời đi, theo chân Yoochun ra khỏi căn phòng.

Hết chương 18

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét