Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014

[Fic] A Separation couldn't start | Chương 7

A Separation That Could Not Start


Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered

Chương 7



“Minnie ah~ con sẽ có ba và anh, con sẽ không ở một mình nữa, con có thích không?”


“Minnie ah~ gọi Yoochun hyung đi!”


“Minnie ah~ con phải chăm sóc Yoochun…”


“Minnie ah~ con phải bảo vệ Yoochun…”


“Minnie ah~ con phải ở bên Yoochun cho đến hết cuộc đời này…”


Minnie, Minnie, MINNIE ~


Shim Changmin bị kéo ra khỏi giấc mơ đầy những ký ức thuở bé bởi tiếng chuông báo thức kỳ quặc mà anh trai cậu đã ghi âm chính giọng nói của mình để cài riêng cho cậu.


Changmin vẫn thường nằm mơ, nhưng sau khi tỉnh giấc mà vẫn nhớ rõ như vậy thì có lẽ là lần đầu tiên. Vì đó không phải là nằm mơ, mà là ký ức, phải không?


Ký ức lần đầu tiên gặp Park Yoochun, khi Shim Changmin chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, được mẹ dẫn đến gặp ba mới, gia đình mới. Yoochun hyung của cậu là một bé trai bảy tuổi, nhưng không cao lớn hơn cậu bao nhiêu, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Yoochun hyung của cậu không giống như những đứa trẻ khác trong vườn trẻ, thường xuyên tranh giành đồ chơi với cậu mà ngược lại, lúc nào cũng thích nắm tay cậu, dẫn cậu ra công viên xây lâu đài cát. Chính từ lúc đó, cậu biết rằng cậu đã không còn cô đơn, rằng ngoài mẹ ra, còn có một người khác sẽ luôn yêu thương cậu, sẽ luôn ở bên cậu.


Ký ức lần đầu tiên khi cậu nhìn thấy Yoochun phát bệnh, gương mặt Yoochun hyung của cậu trắng bệch, hơi thở khó nhọc, yếu ớt, được người lớn đeo mặt nạ oxy vào, đưa đến bệnh viện trong nỗi sợ hãi của cậu. Chính từ lúc đó, cậu biết rằng cậu sẽ phải từ bỏ ước mơ nuôi chó con, mèo con,… vì Yoochun hyung của cậu sẽ không khỏe nếu cùng cậu chơi với chúng.


Ký ức lần đầu tiên khi cậu nhìn thấy Yoochun ngủ hơn hai tuần và thức dậy, không nhớ cậu là ai. Rồi vài ngày sau, Yoochun hyung của cậu đột nhiên ôm lấy cậu cười và nói, “làm sao anh có thể quên Minnie của anh được, dù cho anh có quên tất cả mọi người trên trái đất này, anh nhất định cũng sẽ không quên em!”. Chính từ lúc đó, cậu biết rằng cậu phải có trách nhiệm giữ cho Yoochun hyung của cậu luôn nhớ đến cậu và thay anh ấy giữ gìn tất cả những ký ức có cậu ở đó.


Rồi rất nhiều, rất nhiều những lần đầu tiên khác nữa, tất cả, chỉ có cậu và anh cùng nhau trải qua có thể vì ba mẹ quá bận rộn, hoặc cũng có thể vì thế giới của cậu từ lúc hiểu chuyện đã luôn chỉ có một người hyung. Đến khi cậu trưởng thành, bản thân mới nhận ra rằng thì ra giữa người và người, có thể có rất nhiều những lần đầu tiên và những lần đầu tiên chỉ cùng với một người lại càng trở nên khó quên.


Changmin theo thói quen, nghiêng đầu sang bên trái, không cần nhìn, không cần chạm, cậu cũng có thể biết được trên giường mình đang có thêm một người khác. Người kia đột nhiên vươn cả hai tay ôm chặt lấy Changmin, đầu dụi vào ngực cậu, rất rõ ràng là đang tìm tư thế thích hợp để tiếp tục mộng đẹp.


Changmin cũng không xem đó là phiền toái, mở điện thoại di động ra, phát hiện hôm nay là Chủ nhật, thì ra là chính mình đã quên xóa báo thức. Nhưng dậy cũng đã dậy rồi, cuối cùng chỉ đành mở mắt nhìn trần nhà gắn đầy những ngôi sao dạ quang do người kia một mực lấy lý do sợ tối mà bắt cậu dán lên.


Đột nhiên cảm nhận được một sự đụng chạm rất dịu dàng trên cổ, Changmin cúi đầu, nhận ra người kia đang hôn lên cổ mình, hơi thở của đối phương dần mơn man lên mặt cậu, nhưng trước khi đôi môi kia kịp chạm vào môi cậu thì Changmin đã dùng hai tay đẩy người trong lòng ra. Người kia cũng rất kiên trì không bỏ cuộc, lại tiếp tục muốn tấn công đôi môi cậu, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu né được.


“Minnie, em giận?”


“Park Yoochun, từ nay về sau anh đừng tùy tiện nửa đêm chui vào phòng em nữa!” Changmin ngồi dậy, nhìn trừng trừng vào Yoochun đang bao mình trong chăn rất kỹ lưỡng, chỉ chừa lại đôi mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn lại cậu.


“Em giận?”


“Không có.”


“Vậy em muốn gì?”


“Em muốn tự do.”


“Tự do?”


“Phải.”


“Bây giờ em không tự do sao?”


“Phải.”


“Tự do của em thì liên quan gì đến anh? Sao em không nói thẳng ra là em không muốn anh làm phiền em đi?!”


“Phải, tự do mà em muốn chính là không cần phải bị anh trói buộc.”


Park Yoochun ngẩn người trong vài giây, sau đó chui ra khỏi chăn, nét mặt đanh lại, không còn vẻ tiểu bạch thỏ sợ hãi vờ vĩnh lúc nãy nữa, anh tiến đến gần Changmin, dùng giọng nói trầm thấp và hơi thở ấm áp của mình mà quấn lấy Changmin, “cái tự do mà em muốn đó, cả đời này cũng đừng mong!”


Changmin dường như cũng đã quen với những lời này của Yoochun, mà cũng không chỉ những lời này, có rất nhiều thứ liên quan đến Yoochun đối với cậu đều là thói quen. Từ lâu Changmin đã biết, thứ đáng sợ nhất trên đời này chính là thói quen.


Thói quen ở bên cạnh một người hơn 15 năm.

Thói quen nắm tay một người hơn 15 năm.

Thói quen chăm sóc một người hơn 10 năm.

Những thói quen ấy nói bỏ là sẽ bỏ được sao?

Nếu có thể từ bỏ thì đã buông tay từ rất lâu…

Nếu có thể quay lại thì đã không bắt đầu…

Vậy rốt cuộc cậu có thật sự muốn tự do? Shim Changmin đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần, tại sao cậu không thể có được cuộc sống mà cậu mong muốn? Tại sao thế giới của cậu chỉ có thể xoay quanh Park Yoochun? Cậu muốn tự do, cậu muốn nhân vật chính trong cuộc đời cậu là Shim Changmin. Nhưng tại sao? Tại sao mỗi khi cậu kiên quyết đi tìm tự do thì kết quả cuối cùng vẫn là bị câu nói kia trói buộc? ‘Cả đời’… ‘cả đời này cũng đừng mong!’


Đột nhiên Yoochun vòng tay ôm lấy Changmin, anh khẽ tựa đầu lên vai cậu, thì thầm nói, “Minnie, không phải như vầy là rất tốt sao? Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ cản trở tự do của em, chỉ là em đừng nghĩ sẽ bỏ rơi anh, có được không? Chúng ta là người thân mà, người thân thì phải ở bên cạnh nhau suốt đời, không phải sao?”


Changmin im lặng, đôi mắt vô tiêu cự, nét mặt không biểu tình, chỉ có đôi tay khẽ xiết chặt lấy vòng eo của Yoochun, sau đó rất chậm, rất chậm thốt ra từng chữ một, “phải, anh là hyung của em… cả đời này cũng sẽ là như vậy.”


“Đúng rồi, cả đời…” Yoochun lẩm bẩm, một giọt nước từ khóe mắt anh trào ra, rất nhẹ nhàng lăn trên gò má anh, vương vấn nơi cằm anh, sau đó đọng lại trên áo Changmin, từ từ làm ướt vai áo cậu.


“Vậy, hyung, cả đời này anh đừng bao giờ dùng đôi môi này để chạm vào người khác nữa, có được không?” Changmin nâng gương mặt lấm lem vì nước mắt của Yoochun lên, hỏi một câu hỏi mà không cần câu trả lời, vì điều tiếp theo là tất cả những gì mà cậu muốn vào giây phút này, Yoochun dùng môi mình chạm vào môi cậu, như lần đầu tiên của vài năm trước và như thói quen mà cả đời này cậu không thể nào quên.