Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

[Fic] A Separation couldn't start | Chương 8

A Separation That Could Not Start


Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered

Chương 8


“Changmin sunbae, có lẽ anh không biết em là ai, nhưng em rất có cảm tình với anh… Nếu có thể, xin anh hãy cùng em kết giao…”

Giờ phút này đây, chính Soo Yeon cũng không dám tin được rằng những lời này đang phát ra từ miệng mình. Thật sự mà nói thì cô rất tò mò về câu chuyện yêu nhau trong một tháng của Shim Changmin và những cô gái trước đây. Lòng tò mò ấy càng được khoét sâu hơn khi cô biết rằng người bạn gái gần nhất của Shim Changmin thậm chí còn không trụ được quá nửa tháng, vì vậy mà cô quyết định áp dụng bài học đã được Eun Soo truyền dạy trước đây, hẹn Shim Changmin đến vườn trường và xin một buổi phỏng vấn làm bạn gái.

Soo Yeon chắc chắn không phải như những cô gái ngốc nghếch tự kiêu khác, cho rằng bản thân mình có thể phá vỡ kỳ hạn một tháng của Shim Changmin, chỉ là cô rất tò mò, tò mò muốn biết xem rốt cuộc người con trai hoàn hảo như vậy khi yêu sẽ như thế nào và rằng sau một tháng quen nhau, anh ấy sẽ đá mình ra sao? Aiii~ cái này cũng không tính là tự ngược gì đâu, chẳng qua cô thật sự rất muốn biết lý do tại sao Shim Changmin không thể quen một cô gái nào quá một tháng.

“Em là sinh viên năm nhất sao?” Changmin hờ hững hỏi.

“Vâng ạ.”

“Xin lỗi em, nhưng hiện tại anh không có ý định quen bạn gái.”

“Huh? Sao lại như vậy ạ? Anh không cảm thấy một nam sinh viên trải qua mấy năm đại học mà không có một cô bạn gái bên cạnh là rất bi thảm sao?” Soo Yeon trong lòng bắt đầu nhảy tưng tưng, lời nói cứ theo phản xạ mà thoát ra khỏi miệng.

“Không cảm thấy.” Changmin vẫn lạnh nhạt trả lời nhưng nét mặt thoáng lộ ra một chút hứng thú với cô gái có vẻ rất thẳng thắn đang đứng trước mặt mình.

“Nhưng… Nhưng mà em thì không muốn quãng đời sinh viên của mình phải trôi qua trong cô đơn như thế này…” Thôi được rồi, dù sao thì cũng phải cố hết sức, mặt mũi cũng đã mất đi rồi, nói thêm mấy lời sách vở thế này chắc cũng không sao đâu, Soo Yeon chính là nghĩ như vậy, thiếu nữ thời đại mới, có qua trường lớp giáo dục tất nhiên tư tưởng cũng phải tiến bộ hơn người, lời vừa thốt ra, trong lòng đã bắt đầu tự tìm đường lui cho chính mình.

“Thứ nhất, vấn đề cô đơn của em không liên quan đến anh, thứ hai, em thật sự thích anh hay chỉ vì tò mò mà muốn ở bên cạnh anh? Và cuối cùng, hiện giờ anh thật sự không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới,” Changmin nheo mắt nhìn Soo Yeon sau đó xoay người rất nhanh liền rời đi.

Thất bại chính là thất bại, Soo Yeon chỉ có thể tự nhủ như vậy, dù sao cũng không phải là cái cảm giác bi kịch khi bị người mình thầm thương trộm nhớ từ chối. Shim Changmin thật sự đã nhìn thấu ý đồ của cô, vậy nên cô sinh viên năm nhất khoa truyền thông của chúng ta chỉ có thể ngậm ngùi ôm kế hoạch của mình về kí túc xá mà ngẫm nghĩ cách cải tổ phương án tiếp cận đối tượng điều tra.

“Eun Soo này, Changmin sunbae quen cô bạn gái kia chưa tròn một tháng thì đã chia tay rồi, sau khi chia tay lại có vẻ rất chịu khó tách ly với cộng đồng… Cậu có biết tin nội bộ gì không?” Soo Yeon sau buổi phỏng vấn bạn gái thất bại, hiện tại đang ôm gối moi tin từ cô bạn cùng phòng, hy vọng có thể tìm ra phương án mới để thỏa mãn trí tò mò của mình.

“Tớ không biết, nhưng gần đây cũng không thấy anh trai tớ gặp Park Yoochun, chắc hai anh em họ lại rơi vào thời kỳ bế quan tu luyện rồi.” Eun Soo rê chuột máy tính, mắt không rời màn hình Facebook, rất đại khái mà quăng một vài thông tin cho Soo Yeon.

‘Bế quan tu luyện’ Soo Yeon trợn tròn mắt lẩm bẩm, này, giờ đã là thời đại nào rồi? Sao lại còn kiểu sinh hoạt như phim cổ trang như vậy a~ ?

----------

“Minnie ~ đổi đĩa khác đi, phim này kinh chết đi được!” Tại phòng khách ấm áp trong một ngôi biệt thự xinh đẹp có cửa sổ nhìn ra biển, Park Yoochun một tay bận rộn bốc khoai tây cho vào mồm, một tay cũng không nhàn rỗi mà vỗ vài cái lên lưng em trai yêu quý của mình.

“Phiền quá! Chẳng phải chính anh đòi xem phim kinh dị sao? Không đổi!” Shim Changmin trừng mắt nhìn Yoochun đang lười nhác cuộn người trên ghế sa lon, mắt nhắm tít lại để tránh phải nhìn thấy cảnh tượng máu me trên màn hình ti vi.

“Sợ quá đi mất, ai mà biết được cái phim này lại đáng sợ như vậy… Á!” Yoochun hét toáng lên, quăng luôn cả gói khoai tây sang một bên, hay tay theo phản xạ ôm chầm lấy cậu em đang ngồi bên cạnh. Changmin đảo mắt nhìn hình ảnh rùng rợn trên màn hình, rồi lại cúi đầu nhìn Yoochun đang hận không thể giả mù giả điếc để thoát khỏi bộ phim, cuối cùng cậu quyết định với tay lấy cái điều khiển từ xa mà bấm nút stop.

Yoochun thấy không gian trở nên yên lặng, bèn len lén ngẩng đầu lên nhìn Changmin, rồi quay sang phải nhìn vào màn hình ti vi, sau đó thở phào một cái, yên tâm xoay người gối đầu lên đùi Changmin, tiện tay kéo chăn trùm lên tận cổ, chỉ chừa lại mỗi gương mặt như búp bê sứ, dụi dụi mắt, thì thầm, “anh muốn ngủ…”

Changmin nhếch môi, dùng ngón trỏ vẽ nguệch ngoạc vài nét vô nghĩa trên cái má phúng phính của Yoochun, “15 phút thôi đó, hôm nay tới lượt anh chuẩn bị bữa trưa, đừng hòng trốn.”

“Hừ, biết rồi ~” Yoochun hậm hực kéo ngón tay Changmin ra khỏi mặt mình, sau đó lại nắm chặt lấy ngón tay cậu, đặt ngay ngắn trước ngực mình, tựa như trẻ con phải nắm tay mẹ rồi mới yên tâm đi vào giấc ngủ, miệng còn không ngừng lẩm bẩm, “xấu xa nhất chính là em…”

Đã quá quen với thói tùy hứng này của người nọ, Changmin chỉ đơn giản để yên ngón tay mình trong bàn tay anh và tựa đầu ra sau, nhắm mắt lại. Đã một tuần nay cậu hầu như chỉ tham gia các lớp học trực tuyến mà không đến trường còn Yoochun thì hoàn toàn không thèm nghĩ đến chuyện học nhạc qua mạng internet, phải, anh chính là xin nghỉ bệnh và ở nhà một cách quang minh chính đại. Cũng không phải là muốn trải qua thế giới hai người hay những thứ sến súa tương tự, chẳng phải cậu và anh đã ở bên nhau một cách riêng tư quá nhiều trong suốt từng đó năm sống chung dưới một mái nhà rồi sao? Hơn nữa hai người con trai, là anh em không cùng huyết thống… Changmin chưa bao giờ cố gắng tìm cách đặt tên cho mối quan hệ không rõ ràng của mình và Yoochun, sự trói buộc của Yoochun có lẽ là thứ mà cậu muốn phá hủy nhất trong đời mình, nhưng chưa bao giờ cậu thành công khi làm điều đó. Có thể chính cách Yoochun ỷ lại vào cậu, cách Yoochun nở nụ cười như thiên sứ chỉ với mình cậu, cách Yoochun ham muốn giữ lấy cậu, và cả cách Yoochun tạo ra những đụng chạm thân thể rất tự nhiên với cậu là những thứ khiến cậu luôn thất bại trong việc vạch ra ranh giới với người anh trai khác cha khác mẹ này, luôn là như vậy.

Và một tuần trước, khi Yoochun nói với cậu rằng anh muốn ra biệt thự bên bờ biển để nghỉ ngơi, mà thực ra thì Changmin thừa hiểu là cái thói tùy hứng và thích độc chiếm của Yoochun lại phác tác, anh không muốn cậu đến trường, không muốn cậu tiếp xúc với người khác, và cậu chỉ im lặng gật đầu, ngày hôm sau, va li của cả hai đã ở trên xe, sẵn sàng cùng họ biến mất khỏi thành phố.

Thỉnh thoảng vào những phút giây tĩnh lặng, chỉ có tiếng sóng biển rì rào như thế này, Changmin sẽ tự hỏi liệu bản thân cậu đang dấn thân vào điều gì? Tại sao cậu phải cùng anh đi đến nơi này? Sau đó rất nhanh trước khi tìm ra câu trả lời, cậu sẽ chìm vào giấc ngủ trong tiếng thở khe khẽ của Yoochun. Nhưng hôm nay đột nhiên cậu lại nhớ đến lời của một cô bé sinh viên năm nhất cùng khoa, cậu nhận ra rằng có lẽ chung quy chỉ vì cậu cũng sợ phải cô độc trải qua tuổi thanh xuân. Và sau tất cả mọi câu chuyện tình yêu mà cậu từng nếm trải thì thứ duy nhất có thể khiến cậu cảm nhận được sự ấm áp lại chính là thứ tình cảm không tên gọi mà cậu không bao giờ muốn dấn thân vào.

Chương 9

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét