MÈO HOANG
Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary: Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....
Chương 19
Những lời của y khiến Jaejoong đang chìm trong giấc mộng chợt nở một nụ cười thỏa mãn.
Hết chương 19
“Yoochun… Em thật sự…”
“Phải. Thứ kia sẽ có
ngày hại chết anh ta, em phải làm vậy thôi.”
Changmin sóng vai cùng
Yoochun bước ra ngoài, nhìn thấy ánh mắt mang theo tia phức tạp của cậu, anh kéo Yoochun
sát vào bên mình.
“Thật ra thì… Thuốc mà
em đưa hôm nay cũng không…” Những lời rất khẽ nhưng lại khiến Changmin sợ hãi.
“Bệnh tình của Jaejoong
đã nặng hơn… Rất nặng…”
Yoochun dừng lại, cậu
đưa mắt nhìn người mình yêu, vẻ mặt như sắp khóc, khiến Changmin đau lòng
ôm đầu cậu đặt lên bả vai mình.
“Em cũng không muốn…
không muốn để cho Jaejoong trở nên như vậy… Nhưng… Tác dụng phụ của loại thuốc
đó sẽ làm cho anh ta đau đớn… Em không muốn tăng thêm thuốc…”
Changmin nhẹ nhàng xoa
xoa đỉnh đầu Yoochun, đối với những thứ đang diễn ra trước mắt và sự bất đắc dĩ
của người yêu, anh chỉ có thể cảm thấy đau lòng.
“Anh ta sẽ không có
chuyện gì… Sẽ không có chuyện gì…”
Yoochun vùi mặt vào sâu
trong ngực Changmin, hít một hơi thở thật sâu như để trấn an chính mình, sau đó
nở một nụ cười.
“Đúng… Anh ta sẽ không
sao… Vì đã có em mà!”
Nụ cười tự tin, rạng rỡ
của Yoochun khiến cho Changmin cũng bất giác cười theo, anh cúi đầu hôn lên môi
cậu. Tại thời điểm hai đôi môi chạm vào nhau, Yoochun chỉ biết một điều duy nhất,
đó là hai người đang cần nhau, cậu choàng tay qua cổ Changmin, kéo nụ hôn sâu
hơn.
“Không được, đang ở nhà
người khác đó… Mèo con háo sắc.”
Yoochun cười, rồi lại bất
mãn cong môi, cậu vươn đầu lưỡi ra liếm môi dưới của Changmin.
“Bệnh của em vừa mới khỏi…
Cần phải được thỏa mãn…” Yoochun híp mắt, cong môi, đầu ngón tay chậm rãi cọ nhẹ
vào gáy Changmin, mang đến cho anh cảm giác lạnh như băng.
Trước sự hấp dẫn của
Yoochun, đôi mắt Changmin dần tối lại, anh đem cậu nhóc khóa vào góc tường, sau
đó hôn thật sâu lên môi cậu.
“Uhm…”
Yoochun thuận theo sự dẫn
dắt của Changmin, đôi mắt vẽ thành vòng cung xinh đẹp, giữa nụ hôn say đắm, cậu
vẫn kịp nở nụ cười thắng lợi, nhưng nụ cười chưa kịp kéo dài quá lâu thì cậu đã
bị Changmin hôn đến mức hô hấp trở nên khó khăn, đầu óc trở thành một mảnh hỗn
loạn.
“Không được, Yoochun…”
Giọng nói của Changmin
vang bên tai Yoochun, đôi mắt ngập sương mù của cậu mới chậm rãi mở ra, đầu
ngón tay lướt qua thân thể Changmin.
“Không được?”
“Không được…”
Yoochun nở nụ cười sáng
lạn, bàn tay liên tục quấy rối Changmin, trong khi đó Changmin lại phải vất vả chống
đỡ, đôi mắt bị dục vọng nhuộm đỏ, nhìn chăm chăm vào Yoochun.
“Yoochun… muốn Min…”
“Về nhà đã…”
“Bây giờ…”
Giọng nói tràn đầy sự
quyến rũ tấn công vào thính giác Changmin, cộng thêm bàn tay nhỏ bé đang bắt đầu
làm loạn trên dục vọng của anh, khiến Changmin không cách nào kiềm chế được,
anh khẽ lẩm bẩm hai tiếng “chết tiệt” sau đó liền hung hăng hôn lên môi
Yoochun, đôi chân bắt đầu di chuyển, anh đẩy cậu vào trong một căn phòng gần
đó, cửa phòng vừa mở, cả hai liền ngã xuống giường.
“Em đúng là mèo con hư
hỏng…” Changmin cởi bỏ quần áo trên người Yoochun, động tác hơi mạnh tay như
đang muốn trừng phạt cậu, khiến cho da thịt trắng nõn của Yoochun nổi lên vài vệt
hồng.
“Không phải anh rất yêu
sao… Uhm… A…”
Đột nhiên bị Changmin lật
sấp người, Yoochun vùi sâu mặt trong chăn đệm, phía sau bị đầu ngón tay thon
dài của anh tiến vào, dục vọng đồng thời cũng bị Changmin bắt được, tốc độ của
Changmin quá nhanh, khiến Yoochun không kiềm chế được phải bật ra tiếng rên rỉ.
Tốc độ tay của Changmin
càng lúc càng nhanh, anh liếm rồi cắn nhẹ lên vành tai Yoochun, cho đến khi
toàn thân cậu bị bao phủ bởi màu hồng, Yoochun theo ngón tay Changmin mà giãy dụa
vòng eo, chiếc cằm khẽ đưa về phía trước, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ.
“Vào đi… Ư… Min… Aa…!”
Changmin nhẹ nhàng xoa
bóp đỉnh đầu dục vọng của Yoochun, khiến cậu chịu không nổi cong thắt lưng, đầu ngón tay ở phía sau càng vào sâu bên trong, cả hai nơi nhạy cảm bị tấn
công cùng lúc, khóe mắt Yoochun bắt đầu ngấn nước, cuối cùng cậu phóng thích ra
trong tay Changmin.
Nhìn Yoochun vô lực vùi
sâu trong chăn, Changmin cười cười, thấy trong phòng có phòng tắm, anh liền
đi vào lấy khăn lông thấm ướt, lau sạch cơ thể Yoochun.
Yoochun nhìn chăm chăm
vào động tác dịu dàng của Changmin, đột nhiên chu môi bất mãn.
“Changmin là người xấu…
Vì sao lại không làm…?”
Changmin cười, nụ cười
dịu dàng lại càng khiến Yoochun đỏ mặt, cậu cảm thấy mình thật giống như một đứa
trẻ quá tùy hứng.
“Bé ngốc… Đã nói đây là
nhà của người khác…” Changmin cúi đầu, dùng chóp mũi của mình cọ cọ vào mũi mèo
nhỏ, rồi lại hôn lên môi cậu. “Muốn làm thì đợi về nhà rồi làm… Huống chi em
còn có chuyện quan trọng hơn, đó chính là chữa khỏi bệnh cho Jaejoong.”
Đối với hành động cưng
chiều của Changmin dành cho mình, Yoochun vui vẻ cười thành tiếng, cậu ôm lấy cổ
Changmin, ngoan ngoãn để anh mặc quần áo vào cho mình.
Hai người vừa bước ra
khỏi phòng thì đụng phải Yunho, ba người có chút lúng túng nhìn nhau, nói cho
chính xác thì chỉ có Changmin lúng túng, Yoochun vẫn tỏ vẻ như không có chuyện
gì xảy ra.
“… Yoochun, em đã đem
thứ thuốc kia xử lý ra sao rồi?”
“Vẫn chưa ~ em vừa mới
làm chút vận động nên vẫn chưa đem số thuốc đó xử lý sạch sẽ.”
“… Anh muốn xin em, đừng
làm vậy có được không?”
Yoochun trợn mắt nhìn
Yunho một cái, ngay lúc cậu định mở miệng nói tiếng “nhưng” thì Changmin đã kéo
cậu lại.
“Để lại một chút đi,…
không nên bỏ hết trong một lúc…”
Ngay cả người mình yêu
cũng đã lên tiếng, Yoochun cũng không kiên trì đem bỏ hết tất cả, nhưng cậu vẫn
quay lại trừng mắt nhìn Yunho một cái.
“Đừng để cho em phát hiện
anh tự tiện cho anh ta dùng thuốc, bệnh của Jaejoong đã nghiêm trọng hơn, anh…
Chúng ta cần phải cố gắng lên.”
Yoochun vỗ vỗ bả vai
Yunho, sau đó kéo tay Changmin rời khỏi ngôi nhà. Yunho nhìn bóng lưng hai người
rời đi, ánh mắt Yunho vẫn như trước, tràn ngập sự khao khát và ngưỡng mộ, tiếng
nói của Changmin và Yoochun theo gió truyền đến bên tai y.
“Hôm nay không phải nói
là sẽ ăn mỳ Ý hải sản sao?”
“Đúng vậy! Em nhất định
sẽ làm món mỳ Ý thật ngon cho anh ăn ~ Hi hi…”
“Anh sẽ chờ.”
“Em ngoan như vậy thì
có được thưởng không?”
“Tất nhiên, buổi tối sẽ
đền bù cho biểu hiện của em hôm nay.”
Đoạn đối thoại bình thường
nhưng lại đáng yêu đó chính là điều mà Yunho mong ước.
Ngay khi Yunho muốn
xoay người thì bỗng nhiên bị một đôi tay ôm lấy hông, y cảm nhận được trọng lực
quen thuộc đang đặt trên lưng mình. Yunho chậm rãi kéo khóe miệng vẽ ra nụ cười,
cho dù không quay đầu lại cũng có thể biết đó là ai.
“Không nghỉ ngơi sao?
Sao lại xuống giường đi lại rồi…?”
Người phía sau một tay
ôm lấy thắt lưng Yunho, một tay đặt trên tấm lưng rộng rãi của y, viết lên đó
điều hắn muốn nói.
“Anh – rất – ngưỡng mộ?”
Yunho không quay đầu lại,
y đem tay mình bao phủ lấy bàn tay Jaejoong, khóe miệng vẫn như cũ nở nụ cười
dịu dàng vô cùng.
“Anh chỉ cần có em là đủ.”
Đầu ngón tay ở trên
lưng dừng lại vài giây, sau đó lại tiếp tục viết.
“Không – muốn – trốn –
sao?
“Không muốn.”
Dường như đang nghĩ gì
đó, đầu ngón tay Jaejoong lên lưng Yunho không di động nữa mà đặt lên hông
Yunho, mạnh mẽ kéo lấy tay y, sau đó nhẹ nhàng đan tay cả hai vào nhau, một
chút cảm giác thỏa mãn chợt ùa đến.
Nếu thời gian có thể dừng
lại vào giây phút này thì thật tốt biết mấy, Yunho khẽ nheo mắt lại, khóe miệng
nở nụ cười vừa khổ sở lại vừa ngọt ngào, y vẫn không hiểu được suy nghĩ của
Jaejoong, y chỉ biết mình cam tâm tình nguyện đi theo con người này, dù
Jaejoong có cho anh uống thuốc hay không.
Jaejoong tựa vào lưng
Yunho, trong lòng một mực suy tư, người đàn ông này đến tột cùng có ý nghĩa tồn
tại như thế nào đối với mình, chỉ cần một ánh mắt y đã có thể nhìn thấu suy
nghĩ của mình, thậm chí mình chỉ khẽ cử động, y cũng đã đau lòng. Rốt cuộc thì
phải có trái tim như thế nào mới có thể khiến cho một người đàn ông vì một người
đàn ông khác mà làm được những chuyện như vậy?
Hắn không dám nói tình
yêu là loại tình cảm như thế nào, bởi vì chính hắn mãi mãi cũng không có cách
nào diễn đạt được những gì trong lòng. Hắn chỉ biết khi bản thân nói muốn thả y
đi, trái tim đột nhiên cảm thấy rất đau.
“Về phòng nhé, em không
nên ra gió.”
Jaejoong mỉm cười, lại
thế nữa rồi, người đàn ông này…
Vẫn nắm chặt tay
Jaejoong, Yunho nhẹ xoay người, đem thân thể gầy yếu của hắn ôm vào lòng.
Tựa đầu vào lòng ngực
khiến mình yên tâm, Jaejoong nhắm mắt, thuốc vừa uống mang đến tác dụng phụ
nhưng lại không khiến hắn nảy sinh ảo giác, ngược lại chỉ cảm thấy ánh sáng ấm
áp, đưa hắn vào giấc ngủ.
Yunho đặt Jaejoong đã
ngủ say lên giường, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán hắn.
“Ngủ ngon… Jaejoong của
anh.”
Những lời của y khiến Jaejoong đang chìm trong giấc mộng chợt nở một nụ cười thỏa mãn.
Hết chương 19
Ngưỡng mộ và thích nhân vật của Ho quá 8-> bạn già ráng thuần phục Jaeby nhóe :">
Trả lờiXóaMinChun pink chảy nước =))
ừa, ss cũng thix bạn Yun trong fic này, không nói thì thôi, cứ mở miệng ra là đau hết cả tim ><
Xóa2 bạn MinChun thì miễn bàn, đến nhà người ta mà cũng tiếp tục sến súa =]]