Thứ Ba, 24 tháng 1, 2012

[Fic] Delicious | Sầu Riêng

Delicious 

Author: emmazhangyu

Shim Changmin x Park Yoochun

(Rating: MA = có cảnh H = Đề nghị cân nhắc trước khi xem)

Link đọc phần 1 (Táo ) và phần 2 (Vải) bên blog Sky's Love
----------------------------

Phần 5 | Sầu Riêng





Hỗ trợ dịch: QT & Google

Edit: tete




Shim Changmin buồn bực…

Shim Changmin vô cùng buồn bực!

Bởi vì bà xã của cậu vì sự nghiệp người mẫu mà phải sang Thái Lan cả một tuần lễ.

Một tuần! Một tuần không thể hôn, không thể thấy, không thể ôm, không thể H!

Changmin nhìn Yoochun đang hí hửng thu thập hành lý mà trong lòng khó chịu.

“Yoochun… Anh muốn đi vậy sao?”

“Du lịch miễn phí mà, có gì không tốt sao?”

Tốt cái gì… Em không thấy được anh!

Park Yoochun thật vui mừng a ~ nguyên nhân dĩ nhiên không chỉ vì được du lịch miễn phí, quan trọng hơn là vì anh có thể thoát khỏi Shim Changmin cầm thú kia!

Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, người xuất hiện trước cửa là nhân viên bưu điện mà trăm năm Changmin mới gặp một lần…

“Xin chào! Đây là thư của ngài Shim Changmin, mời ký nhận.”

Changmin buồn bực ký tên rồi nhận lấy thư, quay trở vào phòng.

“Đây là…?” Changmin sững sờ.

“Gì vậy?” Yoochun tò mò bu lại.

Changmin móc ra một tờ giấy, nét chữ thanh tú kia đích thị là của Kim Jaejoong.

Thư gửi: Minnie ah~ Hyung biết lần trước dí đòi bản thảo thật khiến em mệt chết đi, cho nên lần này đặc biệt cho em nghỉ ngơi trong một tuần lễ! Chơi vui vẻ nhé, vé máy bay cùng phòng khách sạn anh đã chuẩn bị cho em rồi~

Changmin vui vẻ móc vé máy bay ra.

“Hmm ~ Thái Lan!”

Yoochun buồn bực: “Cao hứng cái gì? Không nhất định là chung một thành phố, cho dù chung một thành phố cũng không nhất định cùng một khách sạn, công ty của anh đặt gian phòng rất cao cấp, Jaejoong hyung làm sao mà hào phóng như vậy.”

“Cũng có thể… Huh? Mặt sau còn này.”

PS: Lần này sách của em bán rất chạy, để thưởng thêm cho em, anh đã đặt phòng tổng thống ở khách sạn cao cấp nhất Băng Cốc.

Park Yoochun mặt xám như tro tàn: “Đây không phải là sát vách phòng mình sao…”

Changmin đắc ý, vội vã thu thập hành lý.


Đến Thái Lan, Yoochun liền bắt tay vào công việc, cự tuyệt quyết không để ý gì đến Changmin. Vì lẽ đó nên Shim Changmin rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đến địa điểm chụp hình, đùa cợt Cody, quấy rầy PD, thuận tiện một chút thì trêu chọc luôn tổng giám.

“Shim Changmin, em đứng cách xa Jung Yunho một chút cho anh!”

Changmin liếc mắt nhìn Yoochun một cái rồi lại tiếp tục sự nghiệp quấy rối.

Yunho bị Changmin làm phiền, tinh thần rất tồi tệ, vì để bảo vệ không khí thanh tĩnh, anh liền quát to một tiếng: “Yoochun, anh cho em nghỉ một ngày, lập tức cút đi chơi với Changmin đi!”

“Hyung, anh không thể làm như vậy!”

Vừa muốn nói thêm gì đó thì Changmin đã vứt đến một ánh mắt đe dọa, Yoochun ngoan ngoãn im lặng, Yunho lập tức móc ra hai tờ vé vào cửa của vườn trái cây nhiệt đới, kín đáo đưa cho Changmin, sau đó chạy thẳng một mạch.

Thật ra Yoochun cũng muốn đi chơi nên anh cũng rất nhanh chóng mà thỏa hiệp.

“Đi vười cây ăn trái… Em đang đói bụng.” Changmin ra lệnh.


Chính vì lẽ đó mà trước mắt tác giả đang xuất hiện một màn thần kỳ:

Park Yoochun nhìn chằm chằm lên cây xoài mà chảy nước miếng, Shim Changmin nhìn chằm chằm Park Yoochun đứng dưới tàng cây mà chảy nước miếng.

Changmin lặng lẽ tiến tới, áp sát, vòng tay ôm lấy cổ Yoochun.

“Này! Em~”

Vừa hôn lên môi Yoochun, Changmin lập tức bị sa vào mùi vị ngọt ngào.

Mặt trời nhiệt đới đang chiếu rọi, rất nhanh mà chiếu thẳng vào hai người.

Changmin ôm Yoochun đi tới dưới một thân cây để né tránh ánh sáng mặt trời rực rỡ.

Yoochun bị hôn tới không thở nổi, mặt mũi đỏ bừng: “Changmin… anh khó chịu muốn chết…”

Changmin lưu luyến buông bờ môi Yoochun ra nhưng vẫn hướng mắt về phía xương quai xanh mê người của anh.

“Changmin… ở chỗ này… Lỡ có người phát hiện ra… Ách… A”

Changmin đột nhiên hôn lên điểm đỏ trước ngực Yoochun, cắt đứt những lời dư thừa còn lại của anh.

“Không có đâu… Làm gì có ai nhàm chán như anh vậy, đi dạo vườn trái cây.”

Yoochun liếc mắt: “Anh chỉ là muốn tới ăn cho đỡ thèm thôi…”

Changmin toát mồ hôi: anh có phải là quá rảnh rỗi hay không…

“Được rồi, anh đã khao khát như vậy thì em sẽ giúp anh!”

Yoochun một lần nữa trợn tròn hai mắt: “Người nào khao khát a... Em mới là người khao khát đó…”

“Vậy anh sẽ cho em ăn no phải không?”

“Anh không nghe thấy gì cả…”

“Ngoan, nghe lời nào.”

“A!”

“Chuyện gì vậy?”

“Có cái gì đó nện vào đầu anh!”

“Đây là… Sầu riêng?!”

“…Rất đau!”

“Không cần lo nhiều như vậy…”

Changmin nhân lúc Yoochun không chú ý, lén lút đưa ngón tay thon dài thâm nhập vào hậu đình của Yoochun.

“A~”

“Mới một tuần lễ không làm mà đã cảm thấy không quen rồi sao?”

“Có chút chút… A!”

“Em còn chưa bắt đầu mà sao anh đã rên la?”

“Em có nghe thấy một… mùi hôi thối hay không?”

Shim Changmin cẩn thận hít hà, nhìn lại một chút: “À… Là sầu riêng bị rớt nứt ra…”

“…”

“Anh có thể đừng để ý nhiều thứ như vậy hay không? Chuyên tâm một chút, OK?”

“Nhưng mà… A!”

Changmin kiềm nén không được, động thân tiến vào bên trong Yoochun.

Yoochun hai chân mềm nhũn, tựa vào thân cây phía sau.

“Ai da~”

“Anh mà còn dùng chiêu này khiêu khích nữa thì có muốn em cũng sẽ không ngừng lại đâu!”

“Cây khô ráp như vậy chà xát lưng anh rất đau!”

“Vậy để em làm anh đau thêm một chút?”

“Cái gì? A…”

Changmin kéo lấy eo Yoochun, nhanh chóng cử động.

“A… ư…”

“Nhẹ… Nhẹ chút…”

“Oa… Hôi chết đi mất… Lần sao tuyệt đối không làm ở dưới cây sầu riêng nữa…”

“Được, lần sau sẽ làm dưới cây xoài nhé!”

“… Anh thích… ách… ở trong phòng… A…”

“Được, trở về khách sạn sẽ từ từ làm tiếp.”

“Oa oa… không được… muốn bắn…”

Changmin cầm phân thân của Yoochun, hạ giọng nói: “Yoochun… chờ em cùng nhau…”

“Ư… a… mau… nhanh một chút… Changmin… a…”

Bên trong Yoochun co rút lại, ngay sau đó anh cảm nhận được một dòng chất lỏng nóng hổi tiến vào cơ thể mình, nhịn không được nữa cũng bắn ra ngoài.

“Mệt chết đi được… Anh không đi nổi nữa… Làm sao trở về? Ách…”

“Ngoan, em bế anh về.”

“Anh không bao giờ… tới vườn cây, không bao giờ tới vườn cây, không bao giờ… muốn thấy trái sầu riêng nữa, không bao giờ… muốn cùng em…”

“Không bao giờ muốn cùng em làm?”

“Anh không có nói gì hết…”

“Được rồi, chúng ta trở về khách sạn, từ từ sẽ làm tiếp”

“Không mà! Cứu mạng!”


------------------------- Ngày hôm sau------------------------------


“Rất tốt! Bước đến ~ Xoay người ~ Quay đầu ~”

“OK! Nghỉ ngơi đi!”


Công việc chụp ảnh tiến hành rất thuận lợi, Yoochun mệt đứt hơi quay trở về phòng nghỉ ngơi.

Yunho vui mừng, cười tít cả mắt: “Yoochun, em rất biết cách phối hợp nha, hôm nay là chủ đề về phong cách gợi cảm, ngày hôm qua anh quên báo trước cho em vậy mà em vẫn làm tốt như vậy!”

Changmin đứng kế bên cười trộm: Anh ấy hôm qua vừa trải qua một phen kịch liệt, có thể nói không quyến rũ sao ~

“Đúng rồi, Yoochun, đợi lát nữa anh mời em đi ăn đặc sản của Thái Lan, sầu riêng. Changmin cũng đi luôn nhé!”

Yoochun đập đầu xuống bàn.

“Yoochun? Yoochun? Em làm sao vậy?”

“Em chết rồi, mọi người đừng gọi em nữa…”

Changmin nhìn bộ dáng đó của Yoochun, thật sự nhịn không được, bật cười thật lớn.

--------------

Sầu riêng rơi trúng đầu mà vẫn không sao ư? =))))))))


Phần kế tiếp Anh Đào ;))

2 nhận xét:

  1. Cái câu của YooChun đó [“Em chết rồi, mọi người đừng gọi em nữa…”] nghe xì tin kinh nha,chưa kể là chết là phải ở phòng - phòng lại có ChangMin - mà có Changmin thì làm gì có chuyện k ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. fic này Chun nhìn tưởng ngây thơ chứ k hề ngây thơ đâu, các chap sau mới thấy... anh toàn câu dẫn Min thôi ;))

      Xóa