Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

[Fic] Mèo Hoang | Chương 14


MÈO HOANG






Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary:  Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....

Chương 14



Dù bị ngăn cách bởi dòng người và xe cộ qua lại nhưng Shim Changmin vẫn có thể nhìn thấy rõ người mình vừa gặp cách đây không lâu, Jung Yunho, y đang mỉm cười nhìn anh và Yoochun.

Nụ cười vẫn dịu dàng như vậy khiến cho Shim Changmin không kiềm lòng được mà kéo tay Yoochun đang không ngừng chạy nhảy đứng lại. Yoochun ngẩng đầu lên nhìn thấy Changmin biểu tình đang vô cùng nghiêm túc, theo tầm mắt anh, cậu nhìn thấy gương mặt tươi cười của Jung Yunho, cậu ngay lập tức đã hiểu chuyện.

Shim Changmin đang sợ, sợ Yunho giống như lần trước, muốn đến dẫn mình đi.

Nghĩ đến đây, Yoochun kéo tay Changmin đưa lên hai má chính mình mà xoa xoa, khiến cho đôi mắt Changmin vốn đang mang chút sắc bén, khi nhìn thấy động tác làm nũng của Yoochun từ từ biến thành nét cười, lộ ra vẻ ấm áp.

Sao lại có thể để Yoochun vì mình mà lo lắng.

Nghiêng đầu, Changmin không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, cúi xuống đặt lên má Yoochun một nụ hôn nhẹ nhàng, cũng không rõ đây là phần thưởng dành cho Yoochun hay là muốn tăng thêm can đảm cho chính mình.

Yunho đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng ấy, con ngươi tối đi, trong đầu nhớ đến những lời mà Jaejoong vừa nói với mình.

“Uống cái này thì anh sẽ được tự do, không cần cùng em chơi trò chơi nhàm chán này nữa, anh có thể trở về làm tổng giám đốc Jung.”

Nhìn lọ thuốc trong tay, Yunho tự cười chế giễu chính mình, nếu như bản thân thật sự muốn đi thì ngay lúc khôi phục lại thần trí y đã tự rời đi rồi, còn chờ hắn đưa thuốc giải sao?

Yunho giương mi lên, nhìn ánh mắt lóe sáng của Shim Changmin đang nhìn mình, dường như chính con người đứng bên cạnh đã tiếp thêm lòng can đảm cho anh. Yoochun đứng bên cạnh Changmin đang mỉm cười bình thản, không giống như chú mèo hoang mà Yunho lần đầu gặp.

Jung Yunho lại mỉm cười sau đó từ từ tiến về phía hai người kia.

Tại thời điểm hai bên đối mặt, thật ra Shim Changmin vốn không hề bình tĩnh nhưng bàn tay của Yoochun càng nắm chặt tay anh, ngay cả thân thể mềm mại kia cũng áp sát vào người anh, càng khiến cho lòng dũng cảm của anh tăng lên.

“Không ngờ lại sớm gặp lại anh như vậy… anh Jung.”

Changmin cố gắng trấn tĩnh để cho giọng nói của mình không toát ra vẻ lo lắng, việc anh chủ động chào hỏi trước càng khiến cho Yunho tươi cười, y đưa tay về phía Changmin, chìa ra lọ thuốc trong tay mình, chất lỏng bên trong lọ vì động tác tay của y mà lắc lư, dưới ánh mặt trời toát ra chút kỳ quái.

“Cái này có thể giúp Yoochun khôi phục thành người bình thường, em ấy không thể cứ như vậy mà làm mèo con của cậu được, cậu có thể biến em ấy thành người yêu bình thường.”

Kéo tay Changmin, Yunho đem lọ thuốc đặt vào lòng bàn tay hơi lạnh của anh, y quay đầu lại nhìn Yoochun đang trợn to mắt, vẻ mặt bất mãn không hiểu vì sao Jung Yunho đột nhiên lại đối với Changmin thân mật như vậy.

Changmin hơi kinh ngạc nhìn Yunho, nhưng vẫn không kiềm được mà nắm chặt bàn tay đang cầm lọ thuốc, anh dừng lại vài giây rồi xoay người Yunho lại, mở miệng hỏi.

“Tại sao lại cho tôi? Còn nữa…” liếc nhìn Yoochun, Changmin nhanh chóng đem ánh mắt dời đi chỗ khác.

“Anh có thể cho tôi biết vì sao Yoochun lại biến thành như vậy không?”

Yunho cúi đầu, lông mi chớp nhẹ, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thì gương mặt đã trở lại tươi cười rạng rỡ.

“Được thôi, nhưng việc cần thiết trước mắt là phải đi tìm chỗ ăn thôi, nhìn Yoochun có vẻ đói lắm.”

Nghe trong lời nói của Yunho có nhắc đến hai chữ Yoochun, Shim Changmin nhịn không được mà cười lên, rõ ràng là nghe thấy tên người yêu, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy hạnh phúc.

“Ăn thịt nướng có sao không? Sẽ ám mùi lên quần áo…”

Nhìn bộ đồ tây trên người Yunho, Changmin trong lòng thật cảm thấy có chút không tiện… Dù bản thân anh chưa bao giờ có cơ hội mặc qua nhưng vẫn có thể nhìn ra được quần áo này rất đắt tiền.

Yunho cười, “không sao, chẳng qua cũng chỉ là bộ quần áo, đi thôi!”


Ba người bước vào quán thịt nướng, có ai đó đang nhìn thịt nướng trên vỉ, đôi mắt phát sáng, chiếc lưỡi nhỏ không ngừng vươn ra liếm môi dưới của chính mình, hàm răng còn cắn cắn môi dưới, vẻ mặt chờ mong khiến cho Changmin chỉ có thể lắc đầu.

Yunho ngồi ở phía đối diện, tay áo sơ mi xắn lên cao, thuần thục trở miếng thịt nướng, trên mặt mang theo nét cười, bộ dáng rất cẩn thận, khiến cho Changmin nhìn thấy mà có chút bất ngờ.

“Sao hả?”

Phát hiện ánh mắt của Changmin, Yunho cười cười, nhìn Changmin đang khó khăn kiềm chế Yoochun bên cạnh giãy dụa không yên vì trong mắt chỉ tràn ngập hình ảnh thịt nướng đang xèo xèo trên lò nướng.

“Nhìn dáng vẻ của Yoochun hình như rất đói bụng nha… Không phải trước khi ra cửa hai người có thực hiện chút vận động đó chứ?” Nhẹ tay lật miếng thịt, Yunho khóe miệng mang ý cười, nhưng tầm mắt không nhìn về Changmin đang đỏ mặt kia. Thật ra thì không cần nghĩ cũng biết là tối hôm qua hai người kia chắc chắn rất là oanh oanh liệt liệt.

“Tôi… Việc này… Không có…”

Changmin có chút xấu hổ kéo áo Yoochun để người kia đừng ngọ nguậy lung tung nữa, thế nhưng Yoochun lại mở đôi mắt to sáng long lanh nhìn Changmin, tủi thân lên tiếng.

“Ăn… Yoochun đói…”

Changmin đưa tay vuốt tóc Yoochun, dùng trán mình tựa vào trán cậu, giọng nói như dụ dỗ con nít, ngữ điệu mềm nhũn. “Yunho hyung đang nướng kìa… Kiên nhẫn một chút... Lát nữa là có thể ăn.”

Yoochun cười ngố, đưa tay sờ cổ Changmin, vươn lưỡi liếm liếm để lấy lòng anh, mà Changmin cũng có chút hưởng thụ, nheo mắt lại, cho đến khi nghe thấy tiếng ho khan nhẹ của Yunho, hai người mới bừng tỉnh. Changmin mặt đã đỏ, nay càng đỏ hơn, trong khi Yoochun chỉ cười híp mắt, gương mặt lộ vẻ kiêu ngạo.

“Ăn được rồi, cho Yoochun ăn trước nha!”

Yunho cười, đẩy khay thịt đầy ứ về phía hai người. Yoochun bị lung lay rồi, đưa tay chỉ chỉ vào khay thịt, muốn Changmin cho mình ăn. Changmin không có cách nào khác chỉ có thể cười xin lỗi Yunho rồi đem khay thịt đặt trước mặt Yoochun, sau đó nhét vào tay cậu một cái nĩa.

“Dùng cái này để ăn, em mà dùng tay thì anh sẽ không cho ăn.” Điệu bộ Changmin giống như đang dặn dò trẻ con, thật khiến người khác phải mỉm cười.

Yoochun chu môi, không cam lòng chật vật dùng nĩa để ăn từng miếng thịt, khóe miệng dính đầy dầu mỡ, nhưng gương mặt lại cười ngốc thỏa mãn.

Thấy Yoochun cười vui vẻ, Changmin mới quay đầu về phía Yunho vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai người từ nãy đến giờ, Changmin có thể nhìn thấy được trong mắt Yunho hai chữ “Ngưỡng mộ.”

“Anh Jung…?”

Phát hiện ra bản thân đang thất thần, Yunho cười cười nhìn Changmin. “Xin lỗi, tôi chỉ là cảm thấy hai người ở bên nhau thật rất tốt…” Yunho phóng tầm mắt về phía Yoochun đang cắm đầu cắm cổ ăn thịt nướng. “Yoochun có thể gặp được cậu thật sự tốt quá.”

“Vậy… Anh có thể kể cho tôi biết chuyện liên quan đến Yoochun không?”

Yunho trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng lên tiếng, đem những chuyện mình biết kể ra.

Gồm cả chuyện liên quan đến Kim Jaejoong, Yoochun và chính mình.


Sau khi nghe xong tất cả, Changmin rũ mắt xuống, nhìn lò lửa trên bàn đang cháy, Yunho thì vẫn tiếp tục nướng thịt, vẻ mặt bình thản cứ như chuyện không liên quan đến mình.

“Nếu Yoochun trở lại bình thường, em ấy có thể còn nhớ ra tôi không?”

Thật ra Shim Changmin không sợ Yoochun sẽ mãi là mèo như bây giờ hay trở lại làm người bình thường như trước kia, anh chỉ sợ là cậu sẽ rời đi.

Không biết từ lúc nào mèo con này đã phá vỡ trái tim mình, để lại nơi đó một vết sẹo, muốn xóa cũng không xóa được. Shim Changmin tự nhủ với mình, có lẽ loại cảm xúc sâu sắc đó chính là yêu.

“Yoochun vào lúc trăng tròn sẽ có nhân tính trở lại, hơn nữa mỗi tháng đều sẽ vì hoa độc phát tác mà phát tình… Cậu chắc là cũng biết?”

“Đối với việc em ấy khôi phục nhân tính… tôi không phát hiện ra… Nhưng phát tình thì tôi có biết.”

“Có lẽ Yoochun cố ý giấu diếm, Yoochun có lẽ cũng không muốn rời xa cậu… Hơn nữa, thuốc này không cần phải cho em ấy một lần uống hết, có thể cho uống từ từ, sau này khi khôi phục lại như trước sẽ không cảm thấy quá đột ngột…”

Nhìn Yoochun một cái, Yunho lại tiếp tục nói. “Thật ra thì tôi cũng không thấu hiểu con người Yoochun cho lắm, nhưng nếu lúc khôi phục nhân tính em ấy cũng không rời đi, vậy có lẽ Yoochun cũng không ghét bỏ cậu đâu…”

Changmin nghe lời Yunho, lấy lọ thuốc màu xanh ra, nắp lọ vừa mở đã tỏa ra một mùi hương thơm ngát, anh nhìn Yoochun đang chăm chú ăn thịt nướng, nhân lúc cậu không chú ý liền vẫy thuốc lên một miếng thịt.

“Tôi cũng muốn biết, cuối cùng Yoochun sẽ ở lại hay rời đi…”

Yunho nhìn Changmin, cả hai cùng cười nhẹ.

“Nếu như em ấy vì khôi phục lại nhân tính mà rời xa tôi thì tôi cũng không còn gì để nói…”

Yunho đem miếng thịt bỏ vào dĩa của Yoochun, mèo con đang đói bụng kia liền không chút do dự mà đem thịt nhét vào miệng mình, gương mặt Changmin lộ ra chút khẩn trương, nhưng rất nhanh sau đó cũng biến mất. Cả ba lại tiếp tục ăn, thật rất yên tĩnh.

Hết chương 14

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét