MÈO HOANG
Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary: Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....
Chương 13
Changmin mang theo
Yoochun không mục đích mà dạo chơi trên đường lớn, hai người con trai cao lớn cứ
dính sát vào nhau. Ánh mắt vô tội của Yoochun cứ nhìn quanh, thấy vật hay việc
gì thú vị thì lại giống như một đứa trẻ khoa chân múa tay.
Thấy tính khí trẻ con của
Yoochun, Changmin chỉ cười cười, cưng chiều nhìn cậu. Hai người đi đến một tiệm
hoa, Changmin nghiêng đầu nhìn vào trong tiệm một chút, nhìn thấy Kibum đang ở
trong, liền kéo tay Yoochun đi vào.
“Min~ ăn cơm cơm ~~!”
Yoochun chu môi, trong
lòng có chút không vui khi bị kéo đến nơi kỳ quái này, nhưng cũng may là nơi
đây bốn phía đều là hoa, khiến cho tâm trạng của cậu trong nháy mắt cũng trở
nên tốt hơn; Changmin nhìn biểu tình trên gương mặt Yoochun đang chuyển biến
liên tục, anh chỉ lắc đầu, miệng vẫn mang theo ý cười.
“Ha ha, Changmin à, tìm
được mèo con lần trước lạc mất rồi sao?”
Nhìn Changmin đang nắm
tay một người con trai đi vào, Kibum tươi cười, đôi mắt đẹp híp lại, Changmin
cũng cười cười, nhẹ nhàng cài lại khuy áo bị bung ra của Yoochun.
“Đúng là cậu nhóc này,
xin lỗi… hôm đó đã khiến anh lo lắng.”
“Không cần xin lỗi, tôi
còn muốn dựa vào hoa của cậu để làm ăn mà ~”
Changmin cười cười, thả
tay Yoochun ra; Yoochun quay đầu lại, nhìn bàn tay Changmin đang rời tay mình,
cậu đưa mắt nhìn về phía Kibum, con ngươi khẽ trợn to, một cơn tức giận cùng
tâm ý đối địch không biết từ đâu mà bắt đầu dâng lên.
Changmin đưa tay xoa đầu Kibum, hai người cười rất vui vẻ, Yoochun trong lòng chỉ có một tia chịu đựng
nhỏ xíu, rồi cũng nhanh chóng biến mất, cậu nhanh nhẹn kéo tay Changmin, trong
mắt mang theo nét tức giận vô cùng, nhe răng mở miệng hướng về phía Changmin mà
phát ra tiếng gầm gừ nho nhỏ.
Kibum kinh ngạc nhìn cậu
nhóc ngoan ngoãn trước mặt bỗng trở nên tức giận đang phát ra tiếng kêu như
mèo, bàn tay Changmin đang ở trên đầu Kibum cũng bị kéo trở về, giống như là
mèo con tức giận khi thấy yêu thương của chủ nhân bị người khác cướp đi, đôi mắt
xinh đẹp cứ trừng lên nhìn Kibum.
“Yoochun!”
Changmin lên tiếng, mà
Yoochun cứ tiếp tục giương mắt nhìn Kibum, còn hung hăng gầm nhẹ một tiếng.
Changmin nhíu mày kéo Yoochun về, khóa thật chặt trước lồng ngực mình.
Yoochun khó chịu giãy dụa
thân thể, gương mặt nhăn nhó không khác nào bánh bao, nhìn thấy Yoochun như vậy Changmin chỉ có thể ra sức chế trụ cậu, nhưng Yoochun lại dùng sức cào vào tay Changmin,
cảm giác đau đớn khiến anh buông lỏng tay, ngay lập tức mèo con kia liền chạy
ra khỏi vòng tay Changmin, đứng cách xa anh mấy bước.
Bầu không khí giữa hai
người tràn ngập sự yên lặng lạ kỳ, khiến cho Kibum cũng không dám lên tiếng,
nhưng thật sự là nhìn hai người bất động như vậy Kibum có cảm giác tiệm hoa ấm
áp của mình bỗng bị bao trùm bởi áp lực không tên.
Chớp chớp đôi mắt,
Yoochun hòa hoãn tâm tình của chính mình, nhưng vẫn không bước tới gần
Changmin, cậu vẫn đứng yên một chỗ, nhìn chằm chằm vào anh. Changmin nhìn cậu,
môi hơi hé ra, dù không hiểu tại sao mèo con lại tức giận và tức giận với ai,
nhưng làm ra những hành động như vậy là rất bất lịch sự.
Trong tình cảnh hai bên
đang giằng co, Yoochun hừ lên một tiếng rồi xoay người rời khỏi tiệm hoa,
Changmin thấy vậy cũng bối rối, hướng Kibum gật đầu một cái rồi nhanh chóng đuổi
theo, để lại Kibum vẻ mặt thú vị.
Yoochun chạy vào trong
đường phố đông người, lông mày nhíu chặt cứ cắm đầu chạy không quan tâm mọi người
đang đi xung quanh, cậu chỉ biết trong lòng rất khó chịu mà Changmin lại còn
trách cậu.
“Gru…!” Yoochun tức giận
nghiến răng kêu, tiếp tục chạy loạn cũng không nghĩ ra được là mình phải chạy đến
nơi nào.
Cậu không thích
Changmin đối với người khác tươi cười như vậy, cậu không thích Changmin đụng chạm
với người khác, đó là nụ cười dành riêng cho cậu, đó là cưng chiều dành riêng
cho cậu, Changmin sao lại có thể đối với người khác mà làm vậy!
Trong lòng càng nghĩ
càng buồn bực, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, vai bị một người đi tới đụng
trúng, người cậu hơi lảo đảo ngã xuống mặt đất, dù vậy cậu cũng không cảm thấy
đau đớn, bởi vì có một cảm giác đau thương hơn đang từ ngực trái xâm
chiếm lấy cơ thể cậu.
“Yoochun!”
Changmin chạy đến nơi,
nhìn thấy Yoochun ngồi trên mặt đất, bao quanh cậu là bầu không khí yếu ớt, những
người đi đường khi nhìn thấy Yoochun cũng không nhịn được mà hơi nhíu mày, có
thể thấy được bộ dáng của tên nhóc kia là vô cùng đáng thương.
Từng bước đi về phía
Yoochun, Changmin chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay ôm lấy thân thể đang run rẩy
kia vào lòng. Đột nhiên bị ôm, Yoochun lập tức phản kháng, muốn đứng lên nhưng
rất nhanh liền bị Changmin nhấc bỗng lên, đôi chân thon dài của Yoochun lắc lư
trong không khí thể hiện dã tính của chú mèo hoang.
“YAA…!”
Tiếng hét chứa đựng sự
bất mãn khiến cho Changmin hơi khựng lại, anh xoay mặt mới phát hiện đôi mắt
lúc nào cũng long lanh nước của Yoochun đã đáng thương rơi lệ, nước mắt trên
gương mặt trắng nõn cứ thế mà rơi xuống, rơi xuống làm đau trái tim Changmin.
Yoochun không ngừng
giãy dụa, muốn dùng miệng cắn vào tay Changmin nhưng lại không thể, cuối cùng
chỉ có thể trừng mắt rồi tiếp tục giãy dụa.
“Không muốn ~! Buông ra
~!”
Âm thanh hơi lớn khiến
mọi người xung quanh chú ý, Changmin thấy người qua đường đang dùng ánh mắt kỳ
quái nhìn hai người, liền một tay ôm Yoochun lôi vào con hẻm nhỏ.
“Em rốt cuộc là muốn
gì!?”
Cuối cùng Changmin cũng
mất hết kiên nhẫn, anh đem Yoochun ép vào bức tường phía sau, mạnh mẽ dùng hai
tay chắn ở hai bên, Yoochun trong nháy mắt liền im lặng, giương đôi mắt to nhìn
Changmin, sau đó nước từ khóe mắt lại tràn ra.
Thấy vậy Changmin chỉ
có thể thở dài một tiếng, đưa tay lên lau nước mắt cho cậu, nhưng Yoochun lại
co rúm người lại, cứ như sợ Changmin sẽ đánh cậu. Changmin cúi người về phía
trước, hôn lên nước mắt đang đọng trên lông mi Yoochun.
“Sao hả Yoochun… Sao bỗng
nhiên lại như vậy…? Sao lại không lễ phép với Kibum…?”
Yoochun cúi đầu, cắn cắn
môi dưới, hốc mắt hồng hồng, nhưng tâm tình dường như đã dịu lại, dù vậy vẫn
bĩu môi không nhìn Changmin. Changmin thở dài một lần nữa, đem người trước mắt
nhẹ nhàng ôm vào trong lồng ngực.
Cảm nhận được sự ấm áp
dịu dàng của Changmin, Yoochun cũng không kiềm chế nữa mà đưa tay nắm chặt áo
Changmin, đem mặt vùi sâu vào hõm vai của anh, nước mắt ấm áp theo đó mà rơi xuống.
“Yoochun… Không thích…
Min… Như vậy…”
Không biết phải làm như
thế nào để biểu đạt ý nghĩ trong lòng mình, Yoochun chỉ có thể cọ cọ Changmin,
đem nước mắt cùng với nước mũi bôi lên áo anh, rầu rĩ nói từng chữ.
“Min… là của Chun…!
Không được… Đối với người khác…” Yoochun ngẩng mặt sờ sờ đầu Changmin, “như vậy.”
Yoochun cong miệng, gương mặt lộ ra vẻ khó chịu. Changmin từ hành động ngốc nghếch
của Yoochun, trong chốc lát liền hiểu được cậu muốn nói gì, anh bật cười thành
tiếng.
“Đứa ngốc này!”
Changmin kéo tay Yoochun ra sau lưng mình để cậu có thể ôm anh thật chặt,
Changmin cúi đầu hôn lên trán Yoochun.
“Yoochun, anh nói với
em…” đem cằm đặt lên đỉnh đầu Yoochun, Changmin từng câu từng chữ nói thật rõ, “Kibum
là bạn của anh, anh không có đối với cậu ấy như vậy…” nói đến đây Changmin dừng
lại, cúi đầu hôn lên môi Yoochun. “Cũng sẽ không ôm cậu ấy như vậy…” Changmin
xiết chặt Yochun, như muốn đem cậu ép vào thân thể mình.
“Cho nên đừng có tức giận,
có được không?”
Câu nói cuối cùng như
đang cố níu kéo nụ cười của người trước mắt, ngữ điệu vô cùng hạ mình đến cả
Changmin cũng không phát giác ra.
“Yoochun… Không thích
Min như vậy… Nơi này… Đau…”
Yoochun nắm tay
Changmin, kéo đến để trước ngực trái của chính mình, một tiếng đau thốt lên khiến
trái tim Changmin cũng đau theo, chỉ có thể ôm chặt người trước mắt, hung hăn
hôn lên môi cậu.
Changmin dán môi mình
lên đôi môi mọng đỏ đang run rẩy kia, anh cảm nhận được Yoochun đang co rúm người
lại, nhưng chỉ một giây sau cậu đã nhiệt tình đáp lại nụ hôn, giống như một chú
mèo nhỏ vươn đầu lưỡi ra liếm thức ăn, thừa dịp hai người đang thở dốc, đầu lưỡi
nhỏ bé liền xâm nhập vào miệng Changmin nhẹ nhàng ma sát hàm trên của anh.
Nụ hôn kết thúc, Yoochun
vẫn còn mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Changmin, anh cười hôn lên chóp mũi của cậu, nhẹ
giọng nói.
“Thật xin lỗi… Anh sẽ
không để cho em bất an nữa.”
Những lời này quả thật
đổi lấy được nụ cười của Yoochun, cậu ôm lấy cổ Changmin, cọ cọ vào mặt anh mà
làm nũng.
“Min… Ăn… Nha~”
“Ừ”
Nhận được sự tha thứ của
Yoochun, Changmin hơi xấu hổ mỉm cười, hai người nắm tay nhau đi trở về đường lớn.
Trong lúc cả hai còn đang suy nghĩ xem nên uống canh cá hay là ăn thịt nướng
thì lại gặp phải một người mà Changmin không ngờ đến.
Jung Yunho.
Hết chương 13
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét