Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012

[Fic] Mèo Hoang | Chương 12


MÈO HOANG






Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary:  Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....

Chương 12



Tiếng gót giày da nện trên nền nhà vang vọng nơi hành lang gấp khúc, Yunho xuyên qua hành lang dài đi thẳng về phía trước, cho đến khi bước đến trước một cánh cửa, y nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tiếng bước chân trong chốc lát trở nên yên tĩnh.

Trong phòng có một cửa sổ hình quạt sát mặt đất, rèm cửa màu trắng được ánh sáng chiếu rọi nhuộm thành một màu trong suốt, người đang ngồi bên cửa sổ cũng vì vậy mà trở nên tinh khiết.

Người con trai xinh đẹp ngã trên ghế dựa đặt bên cạnh cửa sổ, trên người mặc quần áo thuần một màu trắng, dường như cảm nhận được bước chân của Yunho, hắn nhẹ nhàng xoay người lại, để lộ ra gương mặt xinh đẹp có thể khiến người khác hít thở không thông.

Nhìn Yunho đang tiến về phía mình, trong đôi mắt đạm mạc hơi lộ ra một chút nhu tình, hắn đưa tay về phía Yunho.

Yunho bước nhanh về phía trước, không muốn để cho người kia phải chờ đợi quá lâu, đôi tay người kia ôm lấy bả vai rộng rãi của Yunho, khóe miệng nở ra một nụ cười xinh đẹp.

“…Yoochun đâu? Anh không đưa cậu ấy về…?” Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của Yunho, đôi mắt nhìn sâu vào gương mặt y.

Yunho lẳng lặng đưa mắt nhìn người xinh đẹp trước mặt mình trong vài giây, từ từ lên tiếng. “Yoochun không muốn quay về.”

“Anh…Đúng là chó hư…” hắn cười nhạt, cánh tay đang quấn quanh bả vai Yunho cũng thu trở lại, nhưng Yunho vẫn như cũ, ôm chặt lấy hắn, không để cho thân nhiệt của người kia rời xa mình.

“Tối nay em sẽ trừng phạt anh…” hắn đẩy bả vai Yunho ra một chút, Yunho lúc này mới thả thân thể mảnh mai trong lòng mình ra, Jaejoong ưu nhã duỗi lưng rồi xoay người đối mặt với Yunho.

Yunho đưa mắt nhìn Jaejoong đang im lặng ngồi trước mặt mình, luôn luôn là như vậy, hắn phải ra động tác trước thì Yunho mới có thể đáp lại, hai người từ trước đến giờ vẫn là như vậy.

Jaejoong dời tầm mắt, chậm rãi đi đến tủ kính bên trong đặt những chiếc lọ nhỏ có chứa chất lỏng; hắn cúi đầu, ánh mắt rơi vào một lọ nước màu xanh da trời, ngón tay mảnh khảnh mở tủ kính, lấy ra hai lọ giống nhau.

“Em vốn muốn anh dẫn Yoochun về để đưa thuốc giải cho cậu ấy… Chậc, nhớ ngày đó vì muốn huấn luyện hai người thành dạng như bây giờ mà đã tốn không biết bao nhiêu thời gian…”

Cầm lọ nước trên tay, trong đầu Jaejoong đột nhiên hiện lên những mảng ký ức mờ nhạt, hắn khẽ mỉm cười.

Hắn nhớ lại bộ dáng ngây ngô như học sinh của Park Yoochun khi hai người lần đầu gặp gỡ, rồi hắn đem mầm hoa tặng cho cậu, sau đó chỉ với một nụ cười nhẹ đã thu cậu vào trong tầm tay.

Thật ra thì hắn cũng không thật sự muốn cậu, chẳng qua là cảm thấy chơi đùa thật vui, cũng chỉ muốn thử xem uy lực của hoa độc này mạnh đến thế nào; nhưng kể ra cũng rất tốt, đã đem về nhà một con mèo hoang nhỏ.

Lúc đó, sau khi Yoochun tỉnh lại tính tình đã thay đổi, trở thành một chú mèo con, kiêu ngạo, bốc đồng, nếu không có Jung Yunho thì chú mèo hoang này nhiều lần đã xém bóp chết Kim Jaejoong.

Thật vất vả mới có thể huấn luyện cậu hiểu chút tính người, nói được đôi ba từ, biết được tên mình là Yoochun, kết quả… mèo con này tự nhiên lại bỏ trốn.


Kim Jaejoong nhìn căn phòng trống rỗng, rèm cửa sổ bị gió thổi tung bay, hắn nhẹ nhàng thở dài, đi về phía trước vài bước nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài; đây là lầu bốn, nếu nhảy xuống sẽ chết.

Cách đó không xa là một mảng hoa lá xanh tươi, chính là nhà kính của Yoochun, Jaejoong nghiêng nghiêng đầu.

Jaejoong lại thở dài, ngoắc ngoắc ngón tay, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Yunho, nhưng nét mặt vẫn rất bình thản.

“Mấy ngày nữa hãy đến tìm Yoochun, với dã tính của mèo nhỏ kia thì vẫn chưa chết được.”

Yunho xoa xoa gò má Jaejoong khiến hắn hiện ra vẻ tươi cười, dường như rất hài lòng trước hành động này, hắn hôn lên môi Yunho… nụ hôn rất tinh khiết.

Trong đầu lại nhớ đến lần đầu tiên gặp gỡ Yunho, Jaejoong từ từ di động ánh mắt, con ngươi nhìn thẳng vào gương mặt bình thản của Yunho.

Jaejoong nở nụ cười, gương mặt vẽ lên lúm đồng tiền như có như không, hắn kéo tay Yunho, đem hai lọ thuốc đặt vào tay y.

“Uống cái này thì anh sẽ được tự do, không cần cùng em chơi trò chơi nhàm chán này nữa, anh có thể trở về làm tổng giám đốc Jung.”

Nụ cười của người kia vẫn như cũ, xinh đẹp không gì sánh bằng, nhưng Yunho lại nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp, tay nắm chặt lọ thuốc, môi hơi mấp máy giống như đang đưa ra một quyết định trọng đại.

“Em có thể muốn anh đưa Yoochun về, em có thể muốn cho cậu ấy uống thuốc giải, em muốn gì cũng được nhưng anh không muốn thứ này.”

Đem một lọ thuốc giải đặt lên trên bàn, Yunho nhìn thật sâu vào mắt Jaejoong sau đó xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng cao lớn của người kia rời đi, lọ thuốc màu xanh trên bàn bị ánh mặt trời chiếu sáng toát ra màu sắc thâm trầm, trong lòng Jaejoong phảng phất chút u buồn. Hắn rũ mắt xuống, khóe miệng mang theo vẻ tự giễu, cười lộ ra lúm đồng tiền, đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào lọ thuốc sau đó nhẹ nhàng đẩy ngã.

Nhìn theo hướng lọ thuốc đang lăn đi, Jaejoong thu hồi tầm mắt. “Không muốn thứ này…” Jaejoong lẩm bẩm tự nói với chính mình rồi lại nhìn chiếc bình rơi xuống đất phát ra âm trầm vang.

Hết chương 12

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét