MÈO HOANG
Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary: Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....
Chương 15
Dường như có một công tắc
trong cơ thể được bật lên, Yoochun ngây người trong vài giây, sau đó từ từ nhìn
Changmin, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu hàm chứa những cảm xúc khác, không còn một
biểu tình đơn thuần như trước. Cậu cúi đầu, nhìn lòng bàn tay mình, tựa như rất
đau đớn vừa mở vừa nắm, chân mày nhíu chặt, giống như đang suy nghĩ chuyện gì
đó.
Đây là những hành động
mà từ trước đến nay Changmin chưa từng thấy ở Yoochun.
“… Yoochun, sao hả?”
Nghe thấy Changmin đang
to tiếng gọi mình, Yoochun xoay đầu lại, miệng nhỏ dính dầu mỡ cứ hé ra rồi
khép lại, giống như đang muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói thành lời,
trong chốc lát, toàn thân cậu chỉ có một cảm giác rất khó chịu.
“Có lẽ đã bắt đầu.”
Giọng Yunho truyền đến
khiến Changmin ngay lập tức ngẩng mặt lên nhìn y, nét mặt Yunho hết sức nghiêm
túc, nụ cười thường thấy trên gương mặt cũng biến mất, ánh mắt chỉ tập trung
trên người Yoochun.
Yoochun kéo tay
Changmin đặt lên cổ mình, vẻ mặt khó chịu, trong mắt tràn đầy sự bất lực, rõ
ràng cơ thể đang có thay đổi nhưng bản thân lại không biết phải làm thế nào để
thích nghi. Cậu chỉ có thể kéo tay Changmin, dùng bàn tay dịu dàng của anh để
bình ổn thân thể.
Changmin nhìn dáng vẻ
khó chịu của Yoochun, đau lòng vô cùng nhưng chỉ có thể xoa xoa lên da thịt cậu,
anh hướng mắt về Yunho từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chăm vào Yoochun, cuối cùng
nhận ra được ánh mắt cầu cứu của Changmin, mới tự khắc chế cảm xúc của chính
mình.
“Có muốn đến chỗ của
tôi không?”
Yunho nhìn thật sâu vào
đôi mắt lo lắng của Changmin, “có lẽ Jaejoong sẽ giúp được.”
Changmin không biết
Jaejoong mà Yunho đang nhắc đến là ai, anh chỉ biết Yoochun hiện giờ đang rất
khó chịu mà mình lại không thể làm gì được, trong mắt Changmin hiện lên thần sắc
vừa khó xử lại vừa đau đớn.
Anh nhẹ nhàng bế
Yoochun lên, mèo con cũng thuận theo động tác, đem mặt vùi sâu vào hõm vai
Changmin, chỉ để lộ ra một đôi mắt trong sáng nhưng ẩn chứa sự khổ sở.
Yunho nhìn thấy ánh mắt
Yoochun như vậy, trong lòng cũng trở nên phức tạp, rốt cuộc thì làm vậy với
Yoochun là tốt hay xấu đây?
Đôi mắt Yoochun nhìn
quanh, nhiều thứ hiện rõ lên trong mắt, nhưng khi tầm mắt rơi trúng gương mặt
nghiêng nghiêng của Changmin, trong lòng cậu đột nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ,
cậu không muốn rời xa Changmin…
Yoochun được bế vào xe
của Yunho, trên đường đi cũng trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không giống cậu
lúc bình thường cho lắm, nhận ra được điều này, Changmin cúi người khẽ hôn lên
trán cậu, Yoochun hưởng thụ cảm giác ấm áp, nheo mắt lại nhìn Changmin mỉm cười
thật đẹp, sau đó vươn tay ôm lấy cổ Changmin.
“Changmin…”
Lần đầu tiên nghe
Yoochun gọi hai chữ Changmin, điều này khiến anh có chút khựng lại, anh bình
tĩnh nhìn Yoochun, có điều gì đó đã thay đổi, từ tiếng gọi rất lớn này mà bắt đầu.
Yoochun nhìn Changmin,
bản thân dường như cũng bị âm thanh của chính mình làm cho hoảng sợ. Cậu đưa
tay lên sờ sờ cổ mình, nhẹ nhàng xoa xoa, lông mi chớp chớp rung động, đầu ngón
tay di chuyển đến miệng, cuối cùng cũng giương mắt lên nhìn Changmin, trong mắt
chứa đầy vẻ khó xử, không biết chính mình nên làm gì.
“Không giống… Min…
Yoochun… Kỳ quái…” miệng Yoochun thốt ra những lời đứt quãng, giọng nói có vẻ bối
rối, đầu ngón tay cậu không ngừng run rẩy vuốt ve da thịt của chính mình, tựa
như nhận ra được nguyên nhân của những biến đổi trong cơ thể mình.
Changmin ôm lấy thân thể
Yoochun đang không ngừng cựa quậy, nhẹ nhàng thở một hơi dài, nhưng lại bị
Yoochun nghe thấy được. Yoochun bối rối ngẩng mặt lên, đôi mắt to tròn ngập nước,
vừa như muốn lên án lại vừa có vẻ ủy khuất.
“Sao hả Yoochun…?”
“Min Min không cần
Yoochun nữa sao… Là vì Yoochun trở nên kỳ quái… Cho nên… Không thích…” Yoochun
đem mặt vùi vào lồng ngực Changmin, bàn tay nắm chặt lấy áo anh, bất mãn cọ cọ,
dường như muốn đem quần áo cọ đến rách.
“Không có, Yoochun đừng
sợ… Anh không có không cần em…”
Nhìn Yoochun tâm trạng
bất ổn, Changmin đau lòng không biết nên làm thế nào cho phải, anh muốn nói cho
cậu biết, dù Yoochun không phải là một chú mèo hoang thì anh vẫn yêu cậu… Đơn
giản bởi vì cậu là Yoochun.
Là Yoochun duy nhất
trên đời.
“Đừng… Min đừng rời đi…
Yoochun ngoan… sẽ ngoan…”
Yoochun bắt đầu khóc nức
nở, Changmin bối rối chỉ có thể ôm Yoochun thật chặt, nơi khóe mắt anh bắt đầu
đọng nước, anh hôn nhẹ lên môi cậu, bàn tay to dịu dàng an ủi sống lưng run rẩy
của Yoochun. Anh không muốn Yoochun khóc.
“Yoochun”, thanh âm ôn
tồn của Changmin từ trên đỉnh đầu Yoochun vang xuống, Yoochun khẽ ngẩng đầu
lên, tựa như một đứa trẻ nhút nhát đang lén nhìn anh. “Anh muốn cho em biết, bất
kể có chuyện gì đi nữa, Shim Changmin cũng sẽ không rời bỏ em.”
Ánh mắt kiên định của
Changmin nhìn sâu vào đôi mắt bất an của Yoochun, khóe miệng cậu chậm rãi cong
lên, cậu đem mặt vùi sâu vào trước ngực Changmin, dùng trán cọ cọ, lắng nghe nhịp
đập chân thành của trái tim anh.
Rất thật.
Khi xe dừng lại,
Changmin bế Yoochun xuống, anh chợt cảm thấy cảnh vật xung quanh có chút
quen thuộc, thật giống vùng phụ cận xung quanh nhà mình.
“Đi theo tôi.”
Giọng nói của Yunho
truyền đến, Changmin ngẩng mặt nhìn y khẽ cười, rồi lại cúi đầu nhìn Yoochun
đang nhắm mắt trong lòng mình, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cậu, sau đó
vươn tay xoa xoa gương mặt ngây thơ kia.
“Chờ một lát nữa sẽ đỡ
hơn, có muốn tự đi không?”
Yoochun lắc đầu, tựa
sát vào ngực Changmin, không có ý gì là muốn tự mình đi cả, đôi mắt híp lại,
khóe mắt bình thường mang theo nét mị hoặc giờ lại có vẻ buồn ngủ.
Changmin ôm Yoochun cười
cười, sau đó theo chân Yunho đi vào. Yunho đẩy cửa ra, bên trong nhà không có một
bóng người, căn phòng trống rỗng tựa như không mang vết tích có người từng ở
qua.
Changmin cảm thấy nghi hoặc bước vào căn phòng không có bất kỳ hương vị
“nhà” nào tồn tại.
Chỉ có vắng lạnh.
“Hai người ngồi ở phòng
khách chờ đi, tôi đưa Jaejoong đến.”
Changmin đưa mắt nhìn
bao quát cả căn phòng, anh đưa tay vuốt ve Yoochun đang nằm trên ghế sa lon mềm
mại. Yoochun giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngủ vô cùng yên ổn, nhìn
Yoochun ngủ say, Changmin nhịn không được khóe miệng nở ra một nụ cười, vén tóc
trên trán cậu, anh nhẹ nhàng hôn lên đó.
“Mèo con… Mới ăn xong lại
đi ngủ, sẽ mập đó.”
Dường như nghe được lời
trách yêu của Changmin… Yoochun khẽ cong môi, vẻ mặt không chịu thua, khiến người
khác cảm thấy thật đáng yêu. Cậu nhẹ nhàng mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt
tươi cười của Changmin, Yoochun cười tươi, vươn tay nắm lấy áo Changmin, kéo mặt
anh sát lại gần mình. Môi cậu lướt trên môi Changmin như đang khiêu vũ, từng bước
từng bước chạm vào, còn bất chợt lè lưỡi khẽ liếm lấy.
Một đôi mắt màu xám tro
từ trên cầu thang từ nãy đến giờ vẫn đang nhìn cảnh tượng chơi đùa của hai người
kia, đôi môi đỏ mọng hiện lên nét cười nhạt, hắn nhướng mày nhìn Yunho, “chúng
ta đang làm kỳ đà sao? Hay là bọn họ ở trước mặt anh cũng luôn như vậy?”
Yunho bật cười thành tiếng,
đáy mắt mang theo chút cảm xúc bình yên, đó là vẻ mặt mà từ trước đến nay
Jaejoong chưa từng nhìn thấy…
Vẻ mặt ấy khiến cho hắn
cảm thấy choáng váng.
Đường cong nơi khóe miệng
kia quá ôn hòa, không giống Jung Yunho bình thường vẫn ở bên cạnh mình chút nào
cả. Trong ấn tượng của Jaejoong, Jung Yunho là người luôn mang vẻ mặt không muốn
mình trêu chọc Yoochun, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc, vậy mà giờ đây lại lơ
đãng nở nụ cười. Nụ cười ấy khiến Jaejoong từ sâu trong nội tâm trở nên mãnh liệt
mang theo chút bất mãn.
“Có phải trước khi ở
cùng em, anh cũng từng nở nụ cười như vậy?”
Giọng nói của Jaejoong
trở nên cứng ngắc, trong lòng có chút sững sờ, đây là câu hỏi mà lẽ ra hắn
không nên hỏi.
Rõ ràng rất giống như hắn
vì đố kỵ mà chất vấn y.
Ảo não tự trách mình,
Jaejoong sau câu hỏi kia liền muốn tìm cách phớt lờ…
Yunho nhìn Jaejoong
đang nghiêng đầu, gương mặt y vẫn như cũ nở một nụ cười, y đưa tay ôm lấy thân
thể người trước mặt, thân nhiệt hơi thấp của Jaejoong dần dần tăng lên.
Jaejoong không giãy dụa, hắn chỉ nhích người lại gần Yunho, khẽ thở một hơi thỏa
mãn, khiến cho Yunho cũng hài lòng mà mỉm cười.
“Vì em chưa từng muốn
anh cười, em nói rằng anh không được nhiều chuyện mà quản chuyện của em.”
Lời nói của mình trước
đây bị Yunho đem ra làm lá chắn, Jaejoong nhăn mày, quay đầu trừng trừng liếc y
một cái, sau đó lại nheo mắt, nụ cười trên môi dần biến thành vẻ giễu cợt.
“Anh bây giờ còn biết
đem những lời này ra để tranh cãi nữa à… Vì cái gì mà đã trở nên lớn mật như vậy?
Jung Yunho?”
“Bắt đầu từ lúc em nói
muốn cho anh tự do.”
Một lần nữa bị chính lời
nói của mình phản lại, khóe miệng Jaejoong trở nên cứng ngắc, Yunho lộ ra ý cười,
y cúi đầu hôn nhẹ lên môi Jaejoong, nhưng hắn lại hờn dỗi né tránh.
“Em không muốn anh đụng
vào em.”
“Anh bây giờ làm chuyện
gì đã không cần em cho phép rồi Jaejoong.”
Nhìn thấy ý tứ bao hàm
trong đôi mắt kia đã quá rõ ràng, Jaejoong có chút ảo não rũ mắt xuống, nhưng
ngay sau đó lại biến thành nụ cười mà hắn luôn trưng ra với người ngoài, để
tránh cho Yunho nhìn ra tâm trạng của mình.
“Chúng ta đi xuống đi.”
Jaejoong nhẹ nhàng ngoắc
ngoắc ngón tay, Yunho cúi xuống bế hắn lên, hai chân hắn vô lực đong đưa, dường
như đang thừa nhận bản thân không có cách nào chống đỡ được cơ thể của chính
mình. Ngay khi Yunho bế Jaejoong đi xuống, Changmin đã trừng lớn mắt, nhìn
khuôn mặt xinh đẹp tươi cười như hoa trong lòng y.
Changmin nhận ra hắn, hắn
chính là người đàn ông ở cùng với Yoochun trong con hẻm nhỏ vào ngày đó.
Hết chương 15
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét