Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

[Fic] Mèo Hoang | Chương 4


MÈO HOANG






Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary:  Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....


Chương 4


Như lúc trước đã nói, Changmin là một người chuyên trồng cây trong nhà kính, có đôi khi do yêu cầu của khách mà vận chuyển hàng đến tận nơi.

Thật ra thì Changmin cũng muốn tự mình đưa hàng đến. Nếu không anh lại sợ cây do mình cực khổ nuôi trồng cư nhiên lại bị gãy hư, dù chỉ là một chiếc lá cũng khiến anh thấy đau lòng.

Bình thường khi Changmin chuẩn bị đi ra ngoài Yoochun cũng không quấn lấy anh.

Cậu luôn luôn biết tìm thú vui cho riêng mình.

Nhưng hôm nay, cậu lại khác thường đứng đợi trước cửa, tứ chi cuộn lại đứng bên cạnh nhà kính, đôi mắt tròn tròn nhìn chằm chằm Changmin đang bận rộn đi ra đi vào, khóe miệng còn mang theo nụ cười miễn cưỡng.

Changmin có chú ý điều này, nhưng vẫn nhẫn nại, chờ tầm mắt của Yoochun dời đi.

Cho đến khi hàng hóa chất lên xe xong, Changmin lúc này mới phát cáu quay đầu lại, đi thẳng đến và nhìn vào cặp mắt trong vắt kia.

“Em rốt cuộc muốn gì đây? Đói bụng hả?”

Ngoài việc đói bụng ra, Changmin không thể nghĩ ra việc gì khiến Yoochun mang vẻ mặt cầu xin như vậy.

Yoochun nhè nhẹ lắc đầu, những sợi tóc màu đen nổi bật trên làn da trắng hồng của cậu. Cậu bắt đầu duỗi tay chân ra, động tác vừa xinh đẹp lại vừa lười nhác.

Changmin nhìn động tác của cậu… Cũng giống như bình thường, nhưng…

Anh cảm thấy màu sắc ửng đỏ nhuộm trên da thịt kia bỗng tỏa ra một loại phong tình rất mê người.

Changmin nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhưng ngay giây sau lại thấy Yoochun đem khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của mình vô tư cười tươi, không giống Yoochun của mọi khi, ngược lại có mang chút âm mưu.

Đôi tay như rắn quấn chặt lấy Changmin, gương mặt cũng theo đó mà nhích đến gần.

Gần đến mức ngay cả lông mi của cậu có bao nhiêu sợi, Changmin cũng có thể đếm được.

Changmin nín thở nhìn gương mặt nho nhỏ của Yoochun, trong lòng có chút khẩn trương.

“Min…Yoochun… Cùng đi…” cánh tay ôm lấy Changmin bắt đầu hoạt động, mò đến cổ của Changmin gây rối loạn, đầu ngón tay cũng gia nhập đội ngũ quấy rối, cố ý rồi vô ý, cào nhẹ vào phần gáy của Changmin.

Bị những cử động của Yoochun làm cho nổi lửa, Changmin cố đè nén cảm giác xuống, sau đó mới kéo tay Yoochun ra, gương mặt đen lại mang theo chút ngượng ngùng.

Anh biết, tên nhóc Yoochun này mỗi cử động đều là vô tâm; nhưng tại sao anh lại vì cậu vô tâm mà… Có phản ứng.

“Được rồi, hiểu rồi” Changmin lên tiếng, nhìn Yoochun nở nụ cười, trong lòng cảm thấy thật rực rỡ.

Không giống với kiểu cười nhếch miệng mấy ngày nay, mà là một nụ cười vô cùng mị hoặc ôm lấy khóe môi, như có như không, giống như đang câu dẫn dục vọng sâu nhất của loài người.

Changmin xoa xoa đầu, nhìn Yoochun, sau đó tiện tay giúp cậu tìm một chiếc áo sơ mi của mình rồi mặc lên, chiếc áo quá lớn khoác lên người của cậu, cùng với màu vải trắng càng làm lộ vẻ trắng nõn mê người của cậu.

Đưa Yoochun vào trong xe, Changmin ngồi vào tay lái, khi Changmin giúp cậu cài dây an toàn vào, hơi thở của Yoochun phả vào tai anh, khiến cho thân thể của anh đột nhiên nóng lên.

Changmin quay đầu nhìn Yoochun, gương mặt mang theo nụ cười, ánh mắt lóe lên một ánh nhìn khác thường.

Dường như phát hiện ra mình đang thất thố, Changmin vội vàng trở lại chỗ ngồi, không nhìn Yoochun nữa.

Anh rất sợ, nếu như tiếp tục nhìn như vậy, không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Tên nhóc này đã hoàn toàn nắm giữ suy nghĩ của mình rồi.

Yoochun đem chân co lên, chuyển động cái cổ, thật giống như đang giãn gân cốt, thật chậm rãi, đầu ngón tay gãi nhẹ lên cổ và vành tai.

Cậu nheo nheo mắt nhìn gương mặt cương nghị của Changmin, khóe miệng tự giác cong lên.

Không khí bỗng bị bao phủ bởi một nhiệt độ khó mà diễn tả bằng lời, thật khiến Changmin khó chịu.

Cuối cùng cũng đến địa điểm giao hàng, Changmin bắt đầu lo chỉ đạo các công nhân khiêng hàng, bận rộn quên lãng đi cảm giác xao động mà Yoochun mang đến cho mình lúc nãy.

Do bận rộn với việc vận chuyển và kiểm kê hàng, khi trở lại xe, anh mới phát hiện ra Yoochun đã biến mất.

Changmin lo lắng rời khỏi xe, vội vàng tìm kiếm con mèo nhỏ đi lạc của mình.

Ở thành phố này, cậu vốn chưa quen thuộc thì có thể đi đâu được?! Nếu như bị người khác bắt đi thì phải làm sao bây giờ? Đây là thành phố, không phải là vùng thôn quê bình thường!

Yoochun Yoochun Yoochun… em không được có chuyện gì…

Changmin đi hỏi từng người một nhưng cũng không ai có câu trả lời.

Changmin quay trở lại xe mới nhớ ra là mình còn chưa hỏi thăm những người ở cửa hàng hoa.

Anh vội vàng đẩy cửa đi vào, trong lòng mang theo chút hy vọng.

“Ki Bum!”

Chàng trai làm việc trong tiệm hoa ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc.

“Changmin… Không phải cậu đã về trang trại rồi sao? Có việc gì…”

“Cậu có thấy một người con trai rất giống mèo không? Thấp hơn tớ một chút, tóc đen, mặc áo sơ mi cùng quần short của tớ, da rất trắng…”

Kibum nhìn gương mặt lo lắng của Changmin, cậu giơ tay lên quơ quơ, dường như muốn làm dịu đi sự nôn nóng của anh.

“Được rồi, được rồi, cậu đang nói gì vậy… Cái gì mà người con trai giống mèo? Tớ không nhìn thấy… Này! Shim Changmin!”

Changmin nghe thấy niềm hy vọng duy nhất của mình tan vỡ, không buồn quay đầu lại, anh chạy ra khỏi nơi đó.

Anh đi hỏi từng người trên đường lớn xem có ai đã gặp Yoochun không, nhưng vẫn không thu được thông tin gì…

Đứng lặng im ở cuối đường, Shim Changmin lần đầu tiên cảm thấy mình bất lực đến như vậy.

Ngay lúc anh gần như tuyệt vọng và định đi báo cảnh sát thì một chiếc bóng quen thuộc chợt lướt qua tầm mắt anh, bóng dáng ấy đang đứng ở trong một con hẻm nhỏ.

Changmin mở to mắt, cũng không quan tâm mình có thể bị xe đụng hay không, anh cứ chăm chăm hướng về phía bóng dáng kia mà chạy đến.

Hết chương 4
Chương 5

2 nhận xét:

  1. oa~! bạn viết về Minchun cute thế~! Mau ra chương mới nha bạn :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. keke, fic này là Trung văn, mình edit thui chứ k viết, do đang tập trung hoàn thành fic "I must die while in love" nên mình sẽ ngâm "Mèo Hoang" hơi lâu, bạn thông cảm nhé ><

      Xóa