MÈO HOANG
Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary: Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....
Chương 3
Thật ra thì nhặt được
người con trai giống mèo con này, cũng không có gì là không tốt.
Tận sâu trong lòng Shim
Changmin cảm thấy như vậy.
Bình thường cậu rất ít
nói chuyện, cơ hồ là không nói. Có lúc meo meo lên hai tiếng, thường thì sẽ
trực tiếp dùng hành động của tứ chi để biểu đạt suy nghĩ của mình.
Chẳng hạn như khi đói
bụng, cậu luôn dùng miệng cắn cắn cái chén của mình, sau đó sẽ dùng gương mặt
đáng thương nhìn chằm chằm vào Changmin. Nếu như Changmin vì bận công việc mà
không có thời gian để ý đến lời của cậu, cậu sẽ cam tâm mà đặt chén xuống, sau
đó dùng đôi tay thon dài cuốn lấy anh, trong miệng còn mềm nhũn bập bẹ kêu.
“Min ~ Min…”
Cậu nhanh như vậy học
được chữ này từ Changmin, hẳn là bởi vì… âm này cùng tiếng “Meo” không khác
nhau là mấy.
Changmin nhìn tên nhóc
đang quấn mình kiên quyết không tha, vẻ mặt đáng thương ở dưới ánh sáng trắng
như tuyết, đang không ngừng chớp chớp lông mi mà cầu khẩn.
Khe khẽ thở dài,
Changmin không có cách nào khác là thả công việc trong tay xuống, cởi bao tay
dính đất và phân bón ra, ngoan ngoãn vào nhà rót cho cậu một chén sữa tươi.
Lúc này Yoochun mới thật
vui vẻ dùng tứ chi tiêu sái đi theo sau Changmin.
Không biết tại sao rõ
ràng vóc người cậu cũng rất thon dài, nhưng lại di chuyển theo cách này, lại
còn có thể cùng Changmin bước đi.
Có lần Changmin vì tò mò
mà học theo Yoochun, ngược lại lại khiến cho chân này vấp vào chân kia, cuối cùng
đầu đụng phải chân bàn ăn, còn khiến cho Yoochun ngồi gần đó sợ hết hồn.
Changmin xoa xoa cái đầu
đang bị đau, ánh mắt đong đầy nước, lại nhìn thấy Yoochun không chút đau xót
đang nhe răng trợn mắt nhìn mình.
“Em đúng là người không
tim phổi mà…” Changmin bĩu môi, xoa xoa cái đầu, nhìn Yoochun vẫn như trước
đang khom lưng lại, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn trở nên xấu xa.
Bĩu môi, Changmin tự
mình mở tủ lạnh lấy túi chườm ra, cứ như vậy kết thúc chuyện này.
Sức ăn của Yoochun dường
như rất ít; có đôi khi chỉ biết đòi Changmin chén sữa tươi để uống, sau đó liền
chạy ra khỏi phòng, chơi đến chiều tối mới đem cơ thể dính đầy bùn và cỏ quay
trở về.
Nhưng Changmin phát hiện
thật ra thì không hẳn là sức ăn của cậu yếu; nếu không thì tại sao khi cậu đứng
lên chiều cao không chênh lệch lắm so với anh?
Có lần Changmin phát
hiện Yoochun đang ở nhà kính lân cận, núp trong khóm cây không biết đang làm
gì.
Tứ chi co lại lộ ra hình
dáng xinh xắn, bóng lưng nhìn dường như đang rất bận rộn, đầu tóc nho nhỏ không
ngừng động lên.
Changmin mang theo nghi
vấn tiến lên phía trước, bước chân cố tình nhẹ nhàng để khiến cậu không chú ý,
nhưng Yoochun nhạy cảm đã quay đầu lại, khi Changmin nhìn thấy bộ dáng của
Yoochun, tập tức chỉ có thể ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Yoochun đang nắm trong
tay thứ gì đó giống như hài cốt của một con chim, nhưng hình dáng đã nhìn không
rõ nữa.
Tại sao?
Nguyên nhân dĩ nhiên là
do người đang đứng trước mặt anh, có tên là Yoochun đã ăn nó.
Khóe miệng còn lưu lại
lông vũ và máu, đã đủ để chứng minh hết thảy.
Changmin nhìn cậu thật
lâu, không nói ra lời, Yoochun cũng nhìn thật sâu vào mắt anh.
Vài giây sau, khóe miệng
mở ra màu máu tanh, mỉm cười ngây thơ, cậu cầm trong tay những vụn thịt thật
nhỏ đưa đến trước mặt Changmin.
“Min ~ Min… Ăn ~ Ăn ngon
~”
Yoochun giương đôi mắt
sáng rỡ, bi bô tập nói, bộ dáng giống như đứa trẻ, vẻ mặt mang theo hy vọng
Changmin sẽ vui vẻ, Changmin thật không biết nên vứt đi hay là đón lấy thứ đó.
Cuối cùng, Changmin đối
mặt với ánh mắt mong chờ của Yoochun, liền nhận lấy, rồi sau đó đặt sang một
bên.
Yoochun vẻ mặt vừa nghi
hoặc, vừa đáng tiếc nhìn anh đem thức ăn mà mình không dễ dàng gì kiếm được để
sang một bên, môi dưới cong lên, vì ăn thứ thức ăn kia mà càng thêm đỏ.
Changmin nhìn bộ dáng
bất mãn của Yoochun, nhẹ nhàng thở dài, đưa tay nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của
cậu, tinh tế lau chùi, vết máu đỏ tươi làm Changmin có chút choáng váng, càng
ra sức chùi sạch, đồng thời mở miệng.
“Yoochun, em muốn ăn cái
gì thì anh sẽ làm cho em… Sau này không nên bắt động vật nữa có được không?”
Dừng động tác trên tay
lại, Changmin nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự hồ nghi của Yoochun.
Lúc này anh mới phát
hiện, Yoochun đứng trước mặt mình là người tuyệt đối không có khả năng nhận
thức.
Giống như một con mèo do
mình nhặt được, suốt ngày chạy nhảy bên ngoài, không thích mặc quần áo, có đôi
khi rất ngoan khiến cho anh không thể nào tức giận với cậu, nhưng cũng luôn
cong cái mông nhỏ lên, đầy kiêu ngạo không ai chế ngự được.
“Min… Không thích?”
Dường như phát hiện ra
sự bất thường của Changmin, Yoochun dùng ngôn ngữ mà mình vừa học được, nhỏ
giọng hỏi.
Changmin đang trong dòng
suy nghĩ, ngẩng đầu, cười thản nhiên; anh lắc đầu.
“Ăn cái kia sẽ bị bệnh…”
Yoochun nhìn anh một
cái, hàm răng dính tia máu đang cắn môi dưới. Cái đầu khẽ dao động, cũng không
biết có đem lời của Changmin để vào tai hay không.
Nhưng rất rõ ràng là
Yoochun không còn ăn thức ăn sống nữa, tha vào đó cậu trực tiếp bắt sống chim
chóc hoặc chuột đồng rồi đưa đến trước mặt Changmin, hai mắt sáng lên nhìn anh.
Changmin dở khóc dở
cười, rồi lại không có cách nào cự tuyệt cậu, chỉ có thể kiên trì xử lý những
thứ kia… Biến chúng thành nguyên liệu đặc biệt để nấu ăn.
Mặc dù lòng dũng cảm của
Changmin đích thực là do có sự huấn luyện của Yoochun mà ngày càng mạnh lên,
nhưng huấn luyện bằng phương thức như vậy… Thật làm anh không dám khen tặng.
Ngoài những việc như vậy
ra, còn có một chuyện Yoochun luôn khiến Changmin khốn khổ.
Đó chính là bất luận như
thế nào, cậu cũng không muốn để cho Changmin giúp mình mặc quần.
Thật ra thì Changmin
cũng không có cưỡng cầu cái gì, nhưng mà Yoochun ngay cả một cái quần lót nho
nhỏ cũng sẽ thừa dịp Changmin không để ý mà tự động cởi xuống.
Mỗi lần Yoochun cởi bỏ
quần lót, đem cái mông trắng trẻo xuất hiện trước mặt Changmin, anh sẽ luôn bất
lực trong việc che mặt, nhìn đường cong của thân thể trắng nõn trước mặt lúc ẩn
lúc hiện, trên mặt người kia còn mang theo nét cười kiêu ngạo, phảng phất như
muốn nói: Hừ, ngươi có thể làm khó được tiểu miêu ta sao ~?
Nhưng sau khi trải qua
mấy lần, Yoochun rốt cục cũng thỏa hiệp, mặc vào một chiếc quần short rộng
thùng thình.
Thỉnh thoảng khi di
chuyển mạnh sẽ làm cho cảnh xuân hé lộ, nhưng việc này so với chuyện một chút
cũng không che dấu thật sự là tốt hơn rất nhiều.
Đến tối, Changmin đem
Yoochun đưa đến một gian phòng, mục đích là cho cậu biết rằng cậu phải biết
điều mà ra đó ngủ.
Nhưng sau khi Changmin
dỗ cậu ngủ xong, đi về phòng, chính mình mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ thì
đột nhiên có một bàn tay nhỏ bé mang hơi lạnh choàng qua cái hông của mình,
khiến cho Changmin phải điều chỉnh tư thế để có thể ngủ thoải mái hơn.
Changmin không ghét cảm
giác này, khi anh vỗ về phần tóc mềm mại sau tai Yoochun, miệng cậu luôn phát
ra tiếng lẩm bẩm rất đáng yêu, quả thực làm anh yêu thích đến mức không nỡ
buông tay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét