Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

[Fic] Delicious | Chanh

Delicious 


Shim Changmin x Park Yoochun

(Rating: MA = có cảnh H = Đề nghị cân nhắc trước khi xem)

Link đọc phần 1 (Táo ) và phần 2 (Vải) bên blog Sky's Love




Hỗ trợ dịch: QT & Google


Edit: tete





Park Yoochun nhập viện rồi.

Park Yoochun thật bất hạnh, đã nhập viện rồi.

Park Yoochun vì một chút lý do cá nhân, thật bất hạnh, đã nhập viện rồi.

Park Yoochun…
(Đọc giả: Ôm hết chữ lăn đi chết đi!)



Shim Changmin nhìn giấy xét nghiệm, vẻ mặt lo lắng bóp mạnh vai bác sĩ, “Kim Junsu chết tiệt, tại sao anh lại ở đây?”

“Tôi là bác sĩ của Yoochun, có vấn đề gì sao?”

“Vấn đề rất lớn! Tôi cảnh cáo anh, không nên mượn cơ hội khám bệnh mà lợi dụng Yoochun nhà chúng tôi!”

“Nhà các người? Nói đến đây tôi thật phát bực mà, cậu chiếu cố Yoochun như thế nào? Vừa thấy Yoochun vào bệnh viện tôi đã giật mình, kết quả khám ra còn là viêm dạ dày cấp tính! Thật mong là lần tới cậu ấy đến khám bệnh không phải là vì mắc bệnh trĩ!”

Kim Junsu oang oang nói một tràng, Shim Changmin nghe mà hai mắt bốc hỏa, trong lúc mơ mơ hồ hồ đột nhiên bị Junsu túm chặt lấy cổ áo.

Từ xa, Kim Jaejoong kéo tay Jung Yunho chạy như điên đến.

Shim Changmin vừa mới thoát khỏi móng vuốt của Kim Junsu thì lại gặp phải bàn chân Kim Jaejoong vươn đến, “Shim Changmin, tên ngu ngốc này, bản thảo đã viết không xong, ngay cả Chunnie cũng chăm sóc không tốt!”

Đôi mắt một lớn một nhỏ của Changmin trong chốc lát bỗng mang hình dạng hương chống muỗi.

“Jaejoong… Bình tĩnh lại, chúng ta đi thăm Yoochun trước đã.”

Jaejoong thả lỏng tay, nhìn Yunho một chút, rồi lại nhìn Changmin, thở hồng hộc đi đến phòng bệnh.

Changmin vừa định đi theo thì đã bị Junsu ngăn lại: “Đi mua trái cây đi!”

Shim Changmin quăng cho Kim Junsu ánh mắt “dám dồn tôi vào chân tường đi rồi anh sẽ biết”, bèn sải bước ra cổng lớn của bệnh viện.



Không bao lâu sau Changmin trở lại.

Kim Jaejoong cùng Kim Junsu ngay lập tức hợp sức tấn công: “Có ai đi thăm bệnh mà mua chanh không hả???”

Shim Changmin vô tội chỉ chỉ vào mình rồi ngay lập tức chạy vào phòng bệnh tìm kiếm sự che chở của Park Yoochun.

Yoochun đang ngủ say, bị Changmin lao đếm ôm, sợ đến thiếu chút nữa là rơi xuống giường.

“Shim Changmin, tên ngu ngốc này!!!”

“Kim Junsu, cậu câm miệng cho tôi! Nơi này là bệnh viện!!!!!” Viện trưởng ra tay lấy lại yên ổn cho phòng bệnh.

“Báo cáo viện trưởng! giọng của viện trưởng là lớn nhất!”

Viện trưởng đại nhân ngay lập tức ném một quyển bệnh án, Kim Junsu bất tỉnh nhân sự.





Shim Changmin đuổi mọi người ra khỏi phòng, ôm lấy Park Yoochun mà hối hận.

“Yoochun, là lỗi của em.”

“Sao em lại mua chanh? Làm vậy chẳng khác nào tự chuốc lấy mắng mỏ của Su Su.”

“Không phải người ta hay bảo nước chanh mật ong rất tốt cho dạ dày sao?”

Yoochun nghe xong, hôn nhẹ lên mặt Changmin, ánh mắt Changmin sáng lên, nhưng ngay sau đó nhìn thấy Yoochun đang mặc quần áo bệnh nhân, trong lòng buồn bực than thở, đứng dậy giúp Yoochun kéo chăn đắp kín người, “Em về trước…”

“Chờ một chút!” Park Yoochun hướng Shim Changmin ngoắc ngoắc tay, ý bảo cậu đến bên cạnh mình.

Shim Changmin nuốt một ngụm nước bọt, nghe lời mà bước đến.

“Changmin~~~~~”

Âm thanh run rẩy của Yoochun khiến cho hồn phách Changmin bị câu không biết đến nơi nào…

“Yoochun… Anh còn đang bệnh… Hơn nữa, Kim Junsu sẽ giết chết em.”

“… Là anh dụ dỗ em trước ~”

Shim Changmin ngây ngốc, nhưng ngay sau đó liền khóa cửa phòng bệnh, tung mình lên giường ôm lấy Yoochun.



Bàn tay Changmin nhanh chóng luồn vào quần áo bệnh nhân rộng thùng thình của Yoochun mà thăm dò, từ từ hướng về phía trước lục lọi.

Đầu ngón tay lướt qua đầu ngực nhạy cảm của Yoochun khiến anh run rẩy, khóe miệng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ.

“Oa…”

Changmin hôn lên môi Yoochun, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng tách răng anh ra, tinh tế liếm lên từng tấc trong cổ họng Yoochun.

Park Yoochun khó chịu giãy dụa mấy cái, hai tay e thẹn đẩy ngực Changmin ra.

Shim Changmin thật vất vả mới buông tha cho Yoochun, anh vừa định hít thở lấy lại hơi thì đã bị Changmin kéo quần áo ra khỏi người.

Changmin nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi vuốt ve làn da trắng nõn của Yoochun, cơ thể tiếp xúc với hơi lạnh khiến cho Yoochun khẽ run rẩy.

“Changmin…”

Park Yoochun gọi tên Changmin, cậu nhẹ nhàng đáp lại, tay lập tức xuống phía dưới tiến vào trong quần Yoochun, cầm lấy phân thân đã đứng thẳng của anh, thuần thục khuấy động.

“Ô… Ư…”

Yoochun dần chống đỡ không được, rất nhanh liền phó mặc bản thân trong tay Changmin.

Sống sót sau tại nạn (Đọc giả: …Ngươi có thể hay không đừng nói lung tung làm ảnh hưởng đến không khí?) Park Yoochun tựa đầu trên gối, thở hổn hển, chờ ý thức dần dần khôi phục.

Changmin cởi chiếc quần cuối cùng của Yoochun, đưa ngón tay tiến vào thăm dò hậu huyệt của anh.

“Oa… Ư!!”

Yoochun đang mơ mơ hồ hồ, trong nháy mắt đột nhiên kích động hét lên một tiếng, nhưng ngay sau đó liền bị Changmin che miệng lại.

“Cục cưng, nhịn một chút nhé… Hét lên cho Kim Junsu nghe thấy thì chúng ta nhất định sẽ không được yên.”

Park Yoochun biết điều gật đầu một cái, tiến người đến hôn Changmin.

Changmin liếm môi Yoochun, tăng nhanh động tác trên tay.

Cho đến khi âm thanh đau đớn của Yoochun biến thành tiếng rên rỉ khe khẽ, Changmin mới yên tâm rút ngón tay ra, tự mình tiến vào thân thể Yoochun.

“Ư… Aa…”

Nghe thấy tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra từ miệng Yoochun, Changmin càng khó kiềm chế mà tăng nhanh tốc độ.

Park Yoochun cuốn lấy Changmin, ổn định lại thân thể của mình.

“Không… Ư… Chang… Changmin…”

“Ừ… Em đây…”

“Ư…”

Yoochun còn muốn nói gì đó nhưng lại sớm bị Changmin dùng môi chặn lại.

Giường theo động tác của hai người mà kịch liệt đung đưa, những quả chanh để trên đầu giường cũng vì vậy mà rơi xuống, lăn đầy trên mặt đất.

Cuối cùng theo tiếng gầm nhẹ của Changmin, một dòng dịch ấm áp chảy và nơi sâu nhất trên cơ thể Yoochun, anh cũng một lần nữa phóng thích trên bụng Changmin.

“Ngoan, ngủ đi, em bế anh đi tắm.”

“Ừ…”

Yoochun chậm rãi nhắm mắt lại, Changmin ôm anh đi về phía phòng tắm trong phòng bệnh. (Đọc giả: Có loại phòng bệnh này sao? Tác giả: Ta chưa từng ở qua bệnh viện ╮(╯▽╰)╭)



----------------------- Ngày hôm sau -------------------------- 


“Shim Changmin!!!!!!!!!! Cậu đã làm ra chuyện tốt gì hả?????????? Hãy nhìn giường bệnh này!!!!! Tang chứng rành rành mà!!!!!” Hai người họ Kim đồng loạt công kích.

Changmin nằm trên giường bệnh của Yoochun mà le lưỡi.

“Shim Changmin, hôm nay không băm cậu ra, anh đây sẽ không lấy tên Kim Jaejoong!!!!! Đồ háo sắc!!!!!!!!!!”

Shim Changmin vẻ mặt vô tội bỏ chạy, Kim Jaejoong cùng Kim Junsu phấn khởi xông về phía trước, phía sau là tiếng gọi yếu ớt của Jung Yunho: “Jaejoong… Em bình tĩnh lại chút đi…”

Nhìn Yunho đẹp trai, tóc bay xốc xếch trong gió. Park Yoochun len lén cười, ngước mặt 45 độ mà nhìn trời.



Toàn văn hoàn


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét