Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012

[Fic] Delicious | Mía

Delicious 


Shim Changmin x Park Yoochun

(Rating: MA = có cảnh H = Đề nghị cân nhắc trước khi xem)

Link đọc phần 1 (Táo ) và phần 2 (Vải) bên blog Sky's Love




Hỗ trợ dịch: QT & Google


Edit: tete



Hôm nay Yoochun rảnh rỗi, không phải đi làm, liền đem chăn ra phơi ở ban công.

Vừa đem chăn vứt lên lan can thì đã nghe thấy ở cửa trước một tiếng đóng cửa rất lớn làm cho anh sợ đến thiếu chút nữa là từ lầu 13 mà té xuống.

Chạy ra cửa xem thử thì nhìn thấy người mà lẽ ra giờ này phải ở nhà xuất bản – Shim Changmin thân người đầy mồ hôi, vẻ mặt hoảng sợ đứng cạnh cửa nhà mà ló đầu ra nhìn.

“Changmin? Em đang làm gì vậy?”

“A!!!!!”

“A!!!!?”

“Yoochun? Anh hét lên làm gì? Làm em sợ muốn chết…” Changmin trong lòng vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực một cái, “cũng tại Jaejoong hyung, anh ấy…”

---Ding ding ding…---

“Đợi một chút, có điện thoại… Alô? Jaejoong hyung… Changmin?”

Yoochun nhìn về phía Changmin, cậu liên tục xua tay.

“Changmin đến nhà xuất bản vẫn chưa thấy quay về.”

Nhìn Yoochun cúp điện thoại, Changmin mới thở dài ra một hơi, Yoochun buồn cười hỏi: “Em lại chọc giận Jaejoong hyung rồi hả?”

“Không phải là em không viết bản thảo… Jaejoong hyung gần đây đang trong thời kỳ mãn kinh, anh đừng để ý đến anh ấy.”

“Chính em lười biếng còn nói xấu người ta… Lại có điện thoại này... Jaejoong hyung? Vâng, còn chưa trở về nhà.”

Changmin bị làm cho sợ hãi không ít, “Đi nơi khác thôi, ở nhà cũng không an toàn rồi!”

Yoochun còn chưa kịp phản ứng thì Changmin đã thu thập xong hành lý, lôi kéo anh tông cửa xông ra ngoài, Yoochun la lớn: “Đợi một chút, anh còn chưa cất chăn vào…”



Đợi đến khi Changmin dừng xe, Yoochun mới nhận ra họ đang ở bãi biển, lúc này anh mới luống cuống chân tay tìm kem chống nắng.

“Em xem này, em thu thập hành lý kiểu gì vậy, cái gì cũng không có… a, sao ngay cả áo leo núi cũng mang theo, sao em tìm được!?”

“Thuận tay cầm…”

“Cũng thật thuận tay… Em rốt cuộc có thuận tay mang kem chống nắng không?”

“Hình như là không.”

“Haizz, đến cửa hàng mua đi, ai đi đây?”

“Em đi cho, anh ở lại sắp xếp hành lý đi.” 




Park Yoochun đem hành lý sắp xếp lại đến 5 lần cũng không thấy Changmin trở lại, liền tự mình đi tìm cậu.

Khi đi đến khách sạn, đập vào mắt anh là cảnh Changmin và nhân viên cửa hàng đang nói chuyện rất thân mật, trong lòng anh nhất thời nổi trận lôi đình: “Shim Changmin, em đang làm gì vậy? Có phải em thấy cô ấy trẻ tuổi hơn anh, xinh đẹp hơn anh, có khí chất hơn anh? Người ta lại còn là nữ!”

“Em không có…”

“Cái gì không có! Em…”

Một nhân viên cửa hàng bước ra, cắt đứt lời Yoochun: “Thưa anh, đây là mỹ phẩm dành cho người già mà anh muốn mua.”

Changmin trả tiền xong liền xoay người đối diện Yoochun nói: “Em chỉ đang muốn hối lộ cha mẹ một chút để họ đồng ý cho em dẫn anh đi Hà Lan.”

“A! Anh là Park Yoochun!?”

“Ách? Cô là…?”

“Trời ơi! Mễ Tân, mau ra đây! Thần tượng của cô nè!!”

Một nhân viên khách sạn chạy vụt ra: “Nếu cô dám đùa bỡn tôi nữa thì tôi sẽ tuyệt giao với cô… A!!!!!”

“Yoochun, chúng ta đi nhanh thôi!!!” Changmin kéo tay Yoochun nhưng đáng tiếc đã chậm.

“Thật là Yoochun!!!! Yoochun ký tên cho em đi!!!”

Mười lăm phút sau, Shim Changmin tức giận lôi kéo, giành giật Yoochun thoát khỏi vòng tay sắc lang mà ra khỏi cửa tiệm.

“Mễ Tân, cứu ta!!!”

“Yoochun, em cho anh cây mía để phòng thân!!!!”



Changmin nhìn Yoochun đang hùng hổ cầm cây mía xoay xoay, giả mạo Tôn Ngộ Không, trong lòng nhất thời không nói nên lời: “Park Yoochun, bệnh thần kinh của anh lại tái phát hả!?”

“Em đi chết đi…”

Changmin kéo Yoochun hướng ghế nằm mà đi tới, trong lòng Yoochun nhất thời dâng lên một dự cảm xấu.



-----------------Quả nhiên….--------------------


“Changmin, đây là nơi công cộng!!!”

Shim Changmin hất mặt khiêu khích, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm.

“Vậy thì phiền cục cưng nhỏ tiếng chút!”

“Cái gì? Không…”

Yoochun vừa định phản bác thì đôi môi đã bị che lại.

Changmin tham lam mút lấy bờ môi Yoochun, hai phiến môi giao triền không dứt.

Bàn tay không an phận từ phía dưới dò xét đi vào, xoa lấy điểm đỏ trước ngực Yoochun.

“Không… Ư … A~”

“Yên lặng chút đi, nơi này còn có rất nhiều người đó.”

“Shim Changmin, em…”

“Đây là trừng phạt anh~ ai bảo anh đi khắp nơi liếc mắt đưa tình?”

Yoochun oán giận trong lòng, Mễ Tân chết tiệt kia, cây mía ngươi cho không có tí tác dụng nào cả…

Changmin tiếp tục hôn lên môi Yoochun, đồng thời gia tăng sức lực trên bàn tay.

“Ư… A… Nhẹ chút…”

Sau khi cởi hết quần áo của Yoochun, Changmin nắm chặt phân thân của anh, trên dưới cùng lúc khuấy động, môi hướng đến trước ngực Yoochun, ý muốn cắn lấy điểm đỏ nổi trên ấy.

“Changmin… Đừng… A…”

Ánh mắt Yoochun trở nên yếu đuối, tay Changmin càng tăng nhanh tốc, Yoochun tỏ vẻ khó chịu nhưng ngay sau đó lại nằm co cuộn trong lồng ngực Changmin.

Changmin vươn tay, mở lấy cây dù che nắng khổng lồng, dùng nó để che đi tầm mắt của mọi người.

Ngay lập tức một ngón tay đã ở phía sau Yoochun, dò xét đi vào.

“Không… Changmin… Đau…”

“Xin lỗi cục cưng… Anh chịu đựng một chút đi…”

“… Thật khó chịu…”

“Ngoan… Thả lỏng nào…”

Yoochun hết sức thả lỏng thân thể để cho Changmin có thể tiến nhập.

Nhìn Changmin đang nhẫn nhịn, cả người đổ đầy mồ hôi, Yoochun cảm thấy vô cùng đau lòng, anh vươn hai tay choàng qua cổ Changmin, nhẹ nhàng nói: “Min… Anh chịu được… Vào đi!”

Changmin động thân, tiến vào trong cơ thể Yoochun.

“A… Đau…”

Changmin hôn lên những giọt nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt Yoochun, từ từ rút ra.

“Nếu thật sự không chịu được thì cắn lên vai em đi.”

“Ừ…”

“A… Nhưng cũng phải nhẹ chút chứ!”

“Là em cho anh cắn mà…”

“Đúng rồi, cắn cây mía mà Mễ Tân cho đi.”

“A!? Không không không!!!!!” Yoochun lắc đầu nghĩ cách muốn phun cây mía kia ra, nhưng cuối cùng cũng uổng công vô ích.

Cuối cùng vẫn là Changmin cảm thấy buồn cười mà lấy ra.

Yoochun dần quen với cử động của Changmin, tiếng rên rỉ càng phát ra làm say lòng người.

“Ư…”

“Min… Chậm… A…”

“Yoochun… Em yêu anh…”

“… Anh cũng vậy… Hmm… A…”

“Yoochun…”

“A… Muốn bắn…”

“Chúng ta… Cùng nhau…”

“Ách… A…”

“A…!!”

Cao trào qua đi, vẫn là Changmin ôm lấy Yoochun mềm nhũn trở về nghỉ ngơi.




------------------------------ Ngày hôm sau----------------------------- 


“Yoochun~ Lần sau đến chơi lại đến tìm em nhé! Em mời anh ăn mía ~~~”

“Được ~~ Tạm biệt Mễ Tân~~~”

Mễ Tân ác tâm, cố gắng chèo kéo, gửi cho Yoochun một nụ hôn gió, Shim Changmin trên trán nổi gân xanh, kéo lấy Park Yoochun nhét vào trong xe.

“Một Lý Mộc Mộc, một Mễ Tân… Xem ra em phải nghĩ đến việc cho anh rút lui khỏi giới người mẫu.”

“Rút lui? Em nuôi anh sao?”

“Cũng không phải là nuôi không nổi.”

“Để anh tính đã, giống hiện nay, tùy tiện bước ra đường là có thể gặp được fan nữ xinh đẹp, bỏ qua cơ hội này cũng thật đáng tiếc.”

“… Anh…”

“Đúng rồi, em muốn trốn Jaejoong hyung kiểu gì đây?”

“A! Em quên mất!!!!!”

“Shim Changmin!!!!! Em dám trốn anh sao????? Đừng tưởng có thể chạy!!!!!”

“AAAAAAA !!!!!”

Shim Changmin nhìn Kim Jaejoong mang gương mặt tức giận muốn đuổi giết mình đang ở dưới lầu mà thét thảm một tiếng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét