Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2012

[Fic] Delicious | Xoài

Delicious 


Shim Changmin x Park Yoochun

(Rating: MA = có cảnh H = Đề nghị cân nhắc trước khi xem)

Link đọc phần 1 (Táo ) và phần 2 (Vải) bên blog Sky's Love




Hỗ trợ dịch: QT & Google


Edit: tete




Sau khi Shim Changmin bị Kim Jaejoong bắt đi, Park Yoochun xông về nhà nằm ườn ra ghế sa lon, trong lòng có chút hả hê, cười điên cuồng đến tận nửa giờ sau… đột nhiên anh nhận được điện thoại của Changmin.

“Này… Yoochun…”

Giọng Changmin mang đầy nỗi mất mác, Yoochun thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh Changmin hiện giờ giống như chú sói con ủ rũ ngay cả lỗ tai cũng cụp lại.

“Sao hả?” Yoochun cười trộm trong lòng.

“Mấy ngày tới em không có cách nào quay trở về nhà…”

Đất bằng phẳng bỗng vang tiếng sấm sét

“A!?”

Cúp điện thoại, trong nháy mắt đại não Yoochun hiện ra bốn chữ: Ở nhà một mình!



Park Yoochun một mình xử lí xong cơm tối, theo thói quen vào phòng tắm tẩy rửa bản thân thật sạch sẽ rồi leo lên giường, nhưng đến lúc này mới ý thức ra được: Changmin không có ở đây…

Yoochun lôi tác phẩm của Changmin để dưới gối đem ra đọc, hy vọng có thể nhanh chóng đi vào mộng đẹp.

Nhưng vấn đề là…

“Shim Changmin, em cái gì tốt không viết lại đi viết tiểu thuyết kinh dị!!!!!!!!!! Cái này càng khiến người ta không ngủ được!!!!!!!!!”

Thật ra thì việc này cũng không đáng để quan tâm, nhưng điều quan trọng nhất là ngày tiếp theo, khi Yoochun đi mua trái cây mới phát hiện ra không có xe đưa rước và không có người xách đồ mới là điều đau khổ nhất.

Ngay lập tức anh bắt taxi hướng nhà xuất bản thẳng tiến. 




“Jaejoong hyung!! Trả Changmin lại cho em!!”

“Không được! Cậu ấy vẫn chưa viết xong bản thảo!”

“Jaejoong hyung, em xin anh mà…!!!”

Park Yoochun nước mắt nước mũi tèm nhem (?) lôi kéo Kim Jaejoong.

“Không…”

“Jaejoong hyung!! Nếu hôm nay Changmin không về, em nhất quyết không rời khỏi chỗ này!!”

Các nhân viên bên cạnh được xem hài kịch miễn phí cũng kéo đến xem hai người diễn trò.

Cuối cùng, Kim Jaejoong cũng gục xuống bàn mà bắt đầu ăn vạ.

Park Yoochun nhân cơ hội vội lôi kéo Shim Changmin chạy trối chết: “Jaejoong hyung, anh cứ thong thả, nếu công việc thật sự không kịp thì em sẽ giúp anh gọi Yunho hyung!”

“Làm sao em biết chuyện đó!? Không! Anh nhất định không tiếp nhận tên đó!!!”

“Tạm biệt Jaejoong hyung, ngày mai em nhất định đến đúng hẹn ~”

“Này…!” 



Yoochun và Changmin chạy như điên, vọt đến bãi giữ xe không dám chậm trễ dù chỉ một giây, vọt thẳng về nhà.

Về đến nhà, Changmin ngồi vào bàn ăn, nhìn Yoochun đang dọn dẹp nhà bếp.

“Yoochun~ em chết khát rồi, có trái cây không?”

“Có, xoài nhé?”

“Ừ!”

Park Yoochun đưa xoài đã lột vỏ đến trước mặt Changmin nhưng cậu không ăn, chỉ nhìn Yoochun đầy ý vị.

“Changmin? Em… ăn đi!”

Changmin đứng lên, ôm lấy eo Yoochun, đem anh đặt lên bàn ăn, mặt bàn bằng thủy tinh lạnh như băng khiến cho Yoochun sợ đến thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, “A… Lạnh quá…”

“Yoochun~ Anh có muốn em hay không?”

“… Không muốn!”

“Yoochun thật vô tình, em nhớ anh muốn chết đây.”

“À… Em buông tay ra anh sẽ suy nghĩ lại.”

“Vậy là coi như có rồi, không cần nghĩ nữa, em nhớ anh là đủ rồi ~”

Shim Changmin cúi đầu, hôn lên đôi môi đang còn mang ý định kháng nghị của Yoochun.

Tay không an phận sờ đến cổ áo của Yoochun, cởi ra những chiếc cúc áo gây trở ngại kia, bắt đầu xoa nắn đầu ngực Yoochun.

“Changmin… Đừng…”

Changmin cười cười, tách khỏi miệng Yoochun, đem miệng ngậm lấy núm đỏ bên trái, tay kia nhẹ nhàng xoa nắn điểm còn lại.

“Oa…”

Hài lòng nhìn nụ hoa xinh đẹp dưới bàn tay mình mà nở rộ, Changmin tiếp tục đưa tay xuống phía dưới, cầm lấy phân thân của Yoochun.

Miệng Yoochun bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ, hai tay không tự chủ được mà vươn đến ôm lấy cổ Changmin.

Bàn tay Changmin thành thạo khuấy động, rất nhanh sau đó Yoochun thở hổn hển, buông vũ khí đầu hàng.

Changmin cầm lấy xoài đã gọt vỏ ở trên đĩa suy nghĩ trong chốc lát, rồi đem tay vò nát, nhẹ nhàng bôi lên hậu huyệt của Yoochun. 
(Đọc giả: Dường như hơi phi lý a~ … Tác giả: Chấp nhận đi!) 

“Ách… A…” 

Nước xoài dinh dính theo chân Yoochun chảy xuống, rơi trên mặt đất. 

“Changmin… A…” 

Changmin hôn lên mặt Yoochun, nhân lúc anh đang phân tâm, lập tức tăng thêm một ngón tay đi vào. 

“Oa…!” 

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Yoochun nhìn chính mình quần áo xốc xếch, trong khi Changmin thì căn bản không có gì thay đổi, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy rất không cam lòng. 

Yoochun vươn tay bắt đầu cởi nút áo Changmin, cậu sửng sốt nhìn Yoochun. 

Yoochun bị Changmin nhìn chăm chú khiến mặt đỏ tới tận mang tai: “Chỉ có anh… Thật không công bằng…!” 

“Vậy thì anh cứ cố gắng đi ~” Changmin lấy lại tinh thần, vẻ mặt cười xấu xa, tốc độ trên tay bắt đầu gia tăng. 

Trong thoáng chốc hai chân Yoochun mềm nhũn ra, tay cũng bắt đầu run lên. 

“Ư… A… Ư…” 

Bàn tay run run cởi áo của Changmin, Yoochun bắt đầu hướng tới quần của cậu mà tiến công. 

Cùng lúc này, ngón tay Changmin ở trong cơ thể của Yoochun cũng tăng lên thành con số ba. 

Chịu không được động tác quá chậm chạp của Yoochun, Changmin liền tự cởi quần của chính mình, phân thân đứng thẳng nhắm ngay hậu huyệt của Yoochun mà hướng đến. 

“Ư… Oa…” 

Chỉ bằng một nhịp đẩy, Changmin đã đem toàn bộ phân thân của mình chôn sâu vào bên trong Yoochun, thỏa mãn thở dài. 

“A…!” 

Changmin tinh tế hôn lên gương mặt Yoochun, chờ anh thích ứng với phía sau. 

“Ư… Changmin… Có thể rồi…” 

Vừa dứt lời, Changmin càng thêm dùng sức, đè Yoochun ở trên bàn, nhanh chóng trừu động. 

Bàn ăn theo động tác của hai người mà đung đưa, Yoochun trong tình huống nước sôi lửa bỏng này vẫn thoáng lo lắng không biết cái bàn có vì mình mà sụp đổ hay không. (Tác giả: Ta gần đây hình như đặc biệt thích dùng từ ngữ lung tung…) 

Nhưng sau đó anh cũng chẳng còn hơi sức mà suy nghĩ nhiều. 

Changmin càng không ngừng va chạm đến điểm mẫn cảm của Yoochun, bàn tay một lần nữa xoa nắn phân thân của Yoochun. 

“Ách… A… Ư…!” 

Yoochun rất nhanh ở trong lòng bàn tay của Changmin mà buông thả, hậu huyệt co rút rất nhanh, chỉ lát sau đã cảm thấy một dòng nước ấm áp tràn vào thân thể. 

Changmin ôm Yoochun đến bên giường nằm xuống. 

“Yoochun… Em mệt quá, ngày mai mới tắm nhé…” 

“Nhưng mà… uhm, được rồi…” 

Yoochun nhìn Changmin tính tình trẻ con đang khẽ cười trong giấc ngủ, đành chịu đựng nằm xuống dù thân thể không thoải mái. 

-----------------------Ngày hôm sau----------------------- 


“Yoochun! Anh làm sao vậy!?” 

“Khụ khụ… *nôn* ọe… *nôn*… Còn không phải tại em sao!... Ngày hôm qua không chịu tẩy rửa sạch sẽ! *nôn* Hình như là…” 

“Được rồi, anh đừng nói nữa… Bị viêm dạ dày cấp tính rồi phải không? Em lập tức đưa anh đến bệnh viện!” 

“Shim Changmin! Tên khốn này! *nôn* Anh hận chết em…!” 

“Này, anh cũng không thể nói với chồng yêu của anh những lời như vậy nha!” 

“Cút… *nôn*…” 

“Được rồi, nhanh một chút!” 

---------------------Ở một nơi khác-------------------- 


“Shim Changmin! Tên khốn kiếp kia, không phải em nói hôm nay sẽ đến đúng hẹn sao!!!!!!!!!!” 

...

Kim Jaejoong tức giận cầm lấy điện thoại: “Họ Jung kia, Chunnie bị bệnh, lập tức đưa ta đến bệnh viện!!”




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét