Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

[Fic] Mèo Hoang | Chương 23

MÈO HOANG




Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary:  Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....

Chương 23


Hôn lễ theo tầm mắt của bốn người mà chậm rãi bắt đầu, hai nam nhân đẩy cửa nhà thờ tiến vào.

Kibum và Siwon hạnh phúc từng bước, từng bước tiến vào giáo đường, mọi người bắt đầu vỗ tay để chúc phúc.

Khi mục sư tiến lên phía trước để tiến hành làm lễ, Yoochun bắt đầu có chút buồn ngủ, cậu khẽ tựa vào lồng ngực Changmin. Nhưng khi nghe thấy mục sư hỏi, “anh có đồng ý không?”, Changmin cũng cùng lúc hướng về phía Yoochun hỏi.

Chớp chớp lông mi mấy cái, Yoochun ngẩng mặt lên nhìn vào gương mặt đẹp như tạc của Changmin.

“Yoochun của anh, không đồng ý sao?”

Lời của Changmin khiến cho Yoochun không nhịn được mà mỉm cười, khóe miệng vẽ thành độ cong hoàn hảo, ngón tay thon dài quấn lấy Changmin, đầu tóc nâu mềm mại vẫn như cũ, cọ cọ trước ngực anh.

“Em đồng ý.”

Khi Kibum nói lên những thời này, Yoochun cũng cùng lúc thốt ra, đôi mắt cậu sáng như trăng rằm, lóe lên ánh sáng xinh đẹp.

“Choi Siwon, anh có đồng ý không?”

“Shim Changmin, anh có đồng ý không?”

Khi mục sư hỏi tiếp, Yoochun đột nhiên xiết chặt đầu ngón tay, đưa mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Changmin, trong lòng mang theo chút lo lắng hỏi.

“Anh đồng ý.”

“Bây giờ hai người có thể hôn nhau.”

Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng, đôi tân nhân ngượng ngùng hôn nhau.

Yoochun cười rạng rỡ, nheo mắt lại, nghiêng người, đưa môi về phía Changmin, giữa lúc mọi người đang huyên náo, cậu nhỏ giọng nói.

“Bây giờ anh có thể hôn Park Yoochun.”

Nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của Yoochun, Changmin bật cười thành tiếng, tiếp theo liền chìu theo ý cậu, cúi người hôn chàng trai đang quấn trước ngực mình.

Đây thật sự là một nụ hôn rất đơn thuần, hai người khẽ nhắm mắt, từ từ cảm thụ tình yêu say đắm mà thuần túy của đối phương.

Thời điểm mở mắt, hai đôi môi khẽ tách ra, cả hai đều có cảm giác thực thỏa mãn, mỉm cười hạnh phúc.

“Khụ… Đây là hôn lễ của bọn tôi hay là của hai người vậy?”

Thanh âm của Kibum mang theo ý cười vang đến, Changmin và Yoochun quay đầu lại nhìn, bộ dáng hạnh phúc của hai người thật sự khiến người khác cũng phải nở nụ cười.

“Hai người so với chúng tôi còn giống đôi tân nhân hơn nha ~”

Siwon đứng bên cạnh cũng mở miệng nhận xét, anh cùng Kibum đều mang một thân tây trang màu đen, nhưng từ người anh lại tỏa ra cảm giác chững chạc hơn rất nhiều.

Changmin và Yoochun bị chế nhạo nhưng chỉ mỉm cười, đứng dậy chúc mừng đôi uyên ương, chợt nhìn thấy hai vị khác từ phía nhà trai đi đến, Yoochun thoáng cái thu hồi nụ cười, chỉ để lại hơi thở gấp gáp trên khóe miệng.

“Thật không ngờ đến đây lại gặp hai người.”

Yunho lên tiếng trước, mang theo nụ cười trầm ổn như mọi khi, còn Jaejoong thì tựa trên người y, khóe môi nhếch nhẹ.

“Chúng tôi cũng không ngờ, hai người là khách của Siwon hyung sao?” Changmin nở nụ cười khách sáo, đáp lời Yunho.

“Đúng vậy, thân thể Jaejoong đã khá lên, nên tôi muốn dẫn cậu ấy ra ngoài một chút.”

“Không có tiếp tục để cho hắn uống thứ thuốc kia đó chứ?” Yoochun dùng ngữ điệu bình tĩnh hỏi.

“Phiền em bận tâm, anh đã cấm cậu ấy hoàn toàn rồi.” Yunho cười cười.

Câu trả lời của Yunho khiến cho Yoochun hài lòng, híp híp mắt lại.

Bầu không khí giữa bốn người có chút lạ lùng, những vị quan khách xung quanh cũng bắt đầu tản ra, bắt chuyện với những người khác, chỉ riêng bốn người vẫn đứng đó, trao đổi ánh mắt với nhau.

“Thật là, tại sao chúng ta lại phải mang địch ý như vậy?” Jaejoong mở miệng, đôi mắt không còn lạnh như băng như trước đây nữa, ngược lại, mang chút ấm áp; hắn ôm cánh tay Yunho, tựa như một con gấu koala.

“Đều do anh làm hại…” Yoochun khẽ cau mày, chu chu môi nói, Changmin đứng bên cạnh nghe thấy lời này, chỉ bật cười vuốt tóc cậu.

Jaejoong hướng về phía Yoochun cười, giơ bàn tay trái lên để lộ chiếc nhẫn bạc ở ngón áp út, hình ảnh ấy trong chốc lát khiến cho Yoochun ngẩn người.

“Hai người sao còn chưa chịu kết hôn đi?”

Yoochun đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào chiếc nhẫn trên tay Jaejoong, không trả lời câu hỏi của Yunho. Changmin chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay Yoochun.

Cảm giác lạnh như băng đột nhiên từ ngón tay truyền đến, Yoochun quay sang nhìn nơi nhiệt độ thay đổi đột ngột, cậu không nhịn được, cảm thấy sống mũi cay cay.

Một chiếc nhẫn bạc trang nhã lóng lánh được lồng vào tay cậu, tia sáng phát ra từ nó quá ấm áp, khiến cho tầm mắt Yoochun không thể nào rời đi được, cậu không cần phải hâm mộ người khác… Vì bên cậu đã luôn có một người luôn vì cậu mà chuẩn bị mọi thứ, khiến cậu cảm động.

“Đồ ngốc.”

Nhìn khóe mắt ửng đỏ của Yoochun, Changmin thương yêu nắm tay cậu, chỉ muốn nhanh chóng đem giấu vẻ mặt sắp khóc của Yoochun vào ngực mình.

“Hôm qua có chuyện che dấu chính là chuyện này sao?” Yoochun mang theo giọng mũi, ở trong lồng ngực Changmin thút thít hỏi.

“Thật ra đã muốn đưa cho em từ lâu rồi, hôm nay chẳng qua là cơ hội mà thôi.”

“… Đồ ngốc.”

Hai tên ngốc.

Jaejoong nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt mình, cười khúc khích, một giây sau đột nhiên có người ôm lấy hắn, Jaejoong nghiêng đầu, nhìn thấy Yunho đang mỉm cười rạng rỡ.

“Tiểu mèo hoang đã tìm được chủ nhân rồi… Anh đây cũng tìm được chủ của mình.”

Lời của Yunho khiến Jaejoong bật cười, hắn ngửa đầu thưởng cho y một nụ hôn.

Giữa bầu không khí tân hôn đang tràn ngập, những người yêu nhau tìm đến sự đồng điệu trong mắt nhau.

“Đừng khóc, mèo con thích khóc.” Lau nước mắt đang không ngừng rơi xuống của Yoochun, Changmin tiếp tục hôn, tựa như tìm cách khóa vòi nước mắt.

“Ai bảo anh làm cho em cảm động như vậy… Xấu xa…”

“Vậy chờ lên giường rồi hãy khóc.” Changmin cười xấu xa, khẽ cắn vành tai trắng như bạch ngọc của Yoochun, cho đến khi nó đỏ bừng, thật khiến anh yêu thích không muốn buông, thanh âm Yoochun đang là tiếng khóc thút thít cũng chuyển thành tiếng kháng nghị rất nhỏ.

“Anh… Ư… Em sao lại tìm nhầm một chủ nhân háo sắc thế này…” Đôi mắt Yoochun khép hờ, giọng nói cậu căn bản không tạo ra tí uy hiếp nào.

“Còn không phải vì em là mèo con háo sắc sao…?”

Changmin hôn lên môi Yoochun, đem lời kháng nghị của cậu vứt sang một bên.

Có lẽ nào từ giây phút quyết định nuôi mèo hoang kia thì cũng đồng nghĩa với việc anh phải yêu thương cậu cả đời?

Có lẽ nào từ giây phút bốn mắt chạm nhau đó cũng đồng nghĩa với việc trong mắt anh vĩnh viễn chỉ có cậu?

Bất kể là quá khứ hay hiện tại, có những thứ từ giây phút đầu tiên cũng đồng nghĩa với trường cữu.

Yoochun ngẩng đầu, tiếp nhận nụ hôn của Changmin, cậu khẽ cười, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu.

Vì cậu vĩnh viễn cũng sẽ là tiểu mèo hoang của Shim Changmin.

End

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét