Thứ Hai, 2 tháng 7, 2012

[Fic] Tình Yêu Cao Thấp | Phần 2


Tình Yêu Cao Thấp 



Author: 月痕泪
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Shortfic

Phần 2



Shim Changmin bị động tác chào hỏi rất có bài bản của bé thỏ chọc cười, cậu khoái trá mở miệng trả lời câu hỏi của Park Yoochun: “Chào bạn thỏ trắng, mình là hươu cao cổ, tên mình là Shim Changmin.”
Vào một buổi chiều yên tĩnh, hai động vật nhỏ tuổi vì một chuyện nhỏ như vậy mà đã quen biết nhau.
“Shim Changmin, chúng mình đã có thể coi là bạn bè đúng không? Mình có thể gọi bạn là Changmin không?” Hai động vật nhỏ ngồi trên bãi cỏ, Park Yoochun dè dặt hỏi, vì bé thỏ không muốn người bạn mới quen cảm thấy mình quá đường đột rồi sinh ra chán ghét.
“Uh? Chúng ta đã biết nhau, lại là bạn bè, dĩ nhiên bạn có thể gọi mình là Changmin. Mình cũng sẽ gọi bạn là Yoochun ~” Shim Changmin mỉm cười trả lời.
“Tốt quá, mình gọi bạn là Changmin nha~ Changmin, chuyện lúc nãy đụng vào chân bạn, thật xin lỗi ~” thỏ Park nội tâm cứ thấp thỏm bất an, không thể làm gì khác hơn là đứng lên nói tiếng xin lỗi một lần nữa, còn cúi người tận 90 độ, hai vành tai dài đều sắp đụng đến mặt đất.
Shim Changmin im lặng, bé thỏ thật quá lễ phép mà… “Chỉ là chuyện nhỏ, không cần so đo ~ Không sao đâu.” Nghe thấy Shim cao cổ nói là không so đo, thỏ Park rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra Shim Changmin từ nãy đến giờ vẫn đang quan sát phản ứng của Park Yoochun, cậu cảm thấy bé thỏ này tính tình thật khá. Chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể mà bé đã khẩn trương như vậy, nếu như cậu thật sự xảy ra chuyện gì, bé thỏ này còn không áy náy đến chết? Rốt cuộc là cha mẹ như thế nào mà có thể dạy ra một bé thỏ đáng yêu như vậy nhỉ ~
Trong đầu cậu đột nhiên toát ra ý nghĩ muốn hiểu thêm về bé thỏ, Shim Changmin thật sự cũng không cảm thấy ý muốn tìm hiểu đối với người bạn mới quen biết được hai tiếng đồng hồ này là có gì không đúng cả.
Nghĩ vậy, cậu hắng giọng, mở miệng: “Yoochun, chúng ta là bạn bè đúng không?”
“Đúng vậy, đương nhiên rồi!” Nghe thấy câu hỏi của Shim Changmin, thỏ Park cao hứng khẳng định đáp án.
Nhận được đáp án của thỏ Park, Shim Changmin cười cười, tiếp tục: “Vậy bạn bè thì cần phải tìm hiểu nhau một chút đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy ~ Bạn tốt tất nhiên phải hiểu nhau!” thỏ Park rất nhanh nhẹn trả lời.
“Vậy Yoochun kể chuyện của mình đi!” Changmin cười.
“…A?? Được rồi.” Bé thỏ cảm thấy có chút kỳ lạ… Cẩn thận suy nghĩ nhưng cũng không nghĩ ra là kỳ lạ ở chỗ nào, thỏ Park hơi buồn bực.
Dù cảm thấy lạ nhưng bé thỏ vẫn rất chân thành kể chuyện của mình cho Shim Changmin nghe. “Vậy mình nói nhé, nhà của mình có mười thành viên…”
“Mười?!!” Shim Changmin kinh hãi.
“Uh, mười.” Park Yoochun khẳng định.
Bé thỏ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bạn hươu cao cổ trước mặt mình, an ủi nói: “Changmin không cần ngạc nhiên như vậy, vì với loài thỏ, trong mỗi gia đình đều có rất nhiều trẻ con, chẳng qua là bố mẹ mình hơi… À… Hơi… một chút. Ha Ha…” Nói đến đoạn sau, bé thỏ cười khan hai tiếng.
“Được rồi, bạn nói tiếp đi.” Shim Changmin điều chỉnh nét mặt của mình, ý bảo Park Yoochun tiếp tục.
Nhận được sự đồng ý, thỏ Park nói tiếp: “Nhà mình có mình, bố mẹ, một anh trai, một chị gái, ba em trai, hai em gái, trong bảy anh chị em, mình đứng hàng thứ ba. Chính là như vậy!” Không biết có phải do đã nói nhiều lần hay không mà Park Yoochun mở miệng ra thuần thục như đang đọc rap. =.=
“Là vậy sao? Xem ra thành phần gia đình bạn cũng rất đơn giản.” Shim Changmin gật đầu, “nhưng nếu như cộng thêm những người thân thích khác và dòng họ vân vân… thì gia tộc của bạn nhất định sẽ vô cùng khổng lồ…”
“Đúng rồi đó, được rồi ~ mình đã kể xong chuyện của mình rồi, đến lượt Changmin nha!” Park Yoochun gương mặt rất mong đợi.
“Tại sao trên bãi cỏ này chỉ có một chú hươu cao cổ là Changmin vậy? Những người thân khác của Changmin đâu? Họ không lo lắng sao?” Thỏ Park tò mò hỏi, vì hình như mỗi lần bé đến đây ăn cỏ đều chỉ thấy bạn hươu cao cổ này ăn lá cây ở đây.
Shim Changmin nhìn Park Yoochun ngồi dưới đất, bé thỏ đang dùng ánh mắt hồng hồng đặc biệt của loài thỏ mà nghiêm túc nhìn Changmin.
Cậu dời tầm mắt, “vì lá cây ở đây ăn ngon nhất ~”
Như lúc trước có nói, Shim Changmin rất thích ăn. Nhắc đến ăn, sở thích của bản thân, Shim Changmin rất vui vẻ nở nụ cười. Ánh mắt biến thành một lớn một nhỏ, gương mặt ngây thơ như trẻ nhỏ. Thấy Changmin như vậy, Park Yoochun cũng híp mắt cười theo.
“Ha ha… Thì ra Changmin thích lá cây ở nơi này, mình cũng thích cỏ ở đây, cỏ ở nơi này cũng ăn ngon nhất đó ~” Thỏ Park vừa cười vừa nói.
“Khó trách chúng ta lại gặp nhau, vì ở bãi cỏ này chỉ có hai chúng ta. Đúng là duyên phận đó…”
“Ha ha, dĩ nhiên rồi.”
“Vậy người thân của Changmin đâu? Changmin kể về họ một chút được không?” Park Yoochun đang cười cười lại đột nhiên nhắc đến đề tài này.
Nụ cười trên mặt Shim Changmin đột nhiên biến mất, tâm tình cũng trở nên trầm lắng: “… Bố mẹ mình đã qua đời, lúc mình còn nhỏ họ đã bị sư tử ăn thịt…”
“A…” độ cong nơi khóe miệng Yoochun cũng dần dần biến mất, vì bé thỏ cảm nhận được khi Shim Changmin nói ra những lời này, thân thể cậu đột nhiên bị vây quanh bởi hơi thở cô độc.
Dù đã trưởng thành, nhưng bé thỏ biết là đối với bố mẹ, họ vẫn là trẻ con.
Park Yoochun hướng Shim Changmin nói lời xin lỗi: “Changmin à, khiến bạn nhớ đến chuyện đau lòng, thật xin lỗi.”
“Ha ha, không có gì. Yoochun à, mình chỉ là đột nhiên nhớ đến họ.” Shim Changmin cười cười tỏ vẻ không sao, nhưng vô tình lại khiến mắt Yoochun cảm thấy đau nhói.
Dù bên ngoài tỏ vẻ không sao, nhưng người thân của mình vĩnh viễn ra đi, chỉ còn lại một mình trên đời, trong lòng Changmin thật sự cảm thấy không sao ư…? Nghĩ đến đây, Park Yoochun đột nhiên nhảy nhảy, chạy đến trước mặt Shim Changmin, mở hai chân trước ôm lấy bạn hươu cao cổ cô đơn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét