Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun
Length: Shortfic
Phần 1
Shim
Changmin là một chú hươu cao cổ, thân hình và tên gọi của cậu đều cao như nhau.
Thôi
được, thân hình và tên gọi cao trên thực tế cũng không có liên hệ gì.
Shim
Changmin rất thích ăn, cậu thích nhất là được ăn những lá cây ở trên cao thật
cao. Vì phần lớn thời gian trong ngày luôn dùng để ăn, miệng lúc nào cũng bận
nhai, nên Shim Changmin cũng không thường xuyên nói chuyện cho lắm.
Vào
một buổi chiều yên tĩnh, cậu đang đứng trên thảm cỏ xanh mềm mại, toàn thân đắm
chìm trong ánh dương ấm áp rực rỡ, nhàn nhã nhai lá cây.
“Sàn
sạt soạt… Sàn sạt soạt…” Đây là tiếng nhai lá cây của Shim Changmin.
“Sàn
sạt soạt… Sàn sạt soạt…”
“Sàn
sạt soạt… Sàn sạt soạt…” Đây là tiếng nhai của cậu cùng… Hả? Là ai?!
Shim
cao cổ ngừng nhai, đưa mắt nhìn bốn phía, đồng thời lắng nghe động tĩnh. Không
có ai?
Trên
bãi cỏ này chỉ có một chú hươu cao cổ đang ăn lá cây, cũng không thấy động vật
nào khác chạy qua, chẳng lẽ cậu nghe lầm?
Shim
Changmin tự nhủ chắc là mình nghe lầm, nên lại ngẩng đầu cắn lấy lá cây, tiếp tục
nhai.
“Sàn
sạt soạt… Sàn sạt soạt…” Đây là tiếng nhai lá cây của Shim Changmin.
“Sàn
sạt soạt… Sàn sạt soạt…”
“Sàn
sạt soạt… Sàn sạt soạt…” Âm thanh thứ hai lại xuất hiện.
“…”
Shim Changmin không nhai lá cây nữa.
“Sàn
sạt soạt… Sàn sạt soạt…Ôi! Đau quá!”
Có
vật gì đó mang thân nhiệt ấm áp vừa đụng vào chân của Shim Changmin, cậu không
thể làm gì khác hơn là khó khăn cúi chiếc cổ dài của mình mà nhìn xuống.
Là
một bé thỏ tuyết trắng.
Bé
thỏ đang ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu, một đôi móng vuốt mũm mĩm đang ôm đầu
chính mình mà xoa xoa, hai tai dài mềm mại cụp lại sau gáy, còn có thể nhìn thấy
lỗ tai màu hồng nhạt đang lấp ló.
Từ
độ cao của Shim Changmin nhìn xuống, bé thỏ kia giống như là một quả cầu lông
xù màu tuyết trắng.
Đáng
yêu.
Đột
nhiên cảm thấy đầu mình thiếu dưỡng khí, Shim Changmin mới nhận ra rằng bản
thân đã cúi thấp quá lâu, vì vậy mà cậu ngước cổ lên nghỉ ngơi một chút.
Ở
dưới chân của Shim cao cổ, thỏ Park vừa xoa đầu vừa buồn bực lẩm bẩm: “Chuyện
gì vậy? Đang ăn cỏ lại đụng trúng…? Đây là cái gì?” 0.0
Vừa
nói, bé thỏ vừa thuận thế ngước mắt lên nhìn cây cột có màu rám nắng mà mình đụng
phải, “màu sắc từ từ thay đổi… woa…” O.O
Lời
của thỏ Park bị Shim Changmin nghe thấy được, khiến cậu nhất thời đen mặt. Shim
Changmin một lần nữa bất đắc dĩ cúi đầu, hướng về phía dưới chân, mở miệng nói
câu đầu tiên: “Ngại quá, đó là chân của mình =.=” đồng thời ánh mắt cũng nhìn
xuống, nhìn chằm chằm vào ánh mắt bên dưới đang nhìn lên.
o.O
O.o
Thời
gian dường như ngừng trôi…
Sau
đó, “A!!!!!” >.<
Shim
Changmin thấy bé thỏ kinh ngạc kêu lên, đồng thời lui về sau mấy bước.
“…”
Không
khí đột nhiên có chút lúng túng.
“A..
Mình chỉ là có chút… kinh ngạc…”
Thỏ
Park cũng phát hiện ra phản ứng vừa rồi của mình có thể khiến cho hươu cao cổ hiểu
lầm nên liền chủ động lên tiếng giải thích, đồng thời cũng để phá vỡ sự lúng
túng.
“Vừa
rồi thật ngại quá, mình lui về phía sau một chút thật ra là vì muốn cho cổ và đầu
của bạn dễ chịu một tí.”
Nghe
thấy lời này, Shim Changmin cũng nhận ra vì bé thỏ lui ra xa mà cổ của mình
cũng không mỏi nữa. Nhưng bé thỏ đứng xa như vậy, thoạt nhìn lại càng nhỏ hơn.
Hai
loài động vật cao thấp chênh lệch quá xa, để tiện trao đổi, Shim cao cổ hơi giật
giật lỗ tai, sau đó khụy bốn chân, từ từ ngồi xuống, cậu cúi cổ, đôi mắt to
tràn đầy hứng thú nhìn bé thỏ trước mặt. Cậu muốn nghe xem bé thỏ này muốn nói
gì.
Thỏ
Park nhìn thấy Shim Changmin ngồi xuống cũng nghiêm túc theo dõi, nhìn thấy ánh
mắt của cậu, trong lòng bé thỏ đột nhiên trở nên khẩn trương, đầu óc có chút mê
muội.
Sau
một hồi tỉnh táo, thỏ trắng liền hướng mình trước ngài hươu cao cổ trước mắt, trịnh
trọng cúi chào, đồng thời xin được tự giới thiệu.
“Chào
bạn hươu cao cổ, mình là bé thỏ trắng, tên mình là Park Yoochun ~ Xin hỏi mình
có thể biết tên bạn hay không?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét